Dương Thư cùng Quý Nhiên đẩy xe đựng đồ đi dạo một vòng siêu thị.
Dương Thư suy nghĩ rằng vẫn nên nói chuyện rõ ràng với Quý Nhiên.
“Này, Quý Nhiên à,” Dương Thư lên tiếng.
Quý Nhiên đang ngắm nghía lốc sữa bò cầm trên tay rồi nhanh lẹ bỏ vào giỏ hàng: “Ừ?”
Dương Thư thấy hắn còn không thèm xem hạn sử dụng đã bỏ vào giỏ, bèn vội vàng cầm lốc sữa trong giỏ lên, vừa xem hạn sử dụng vừa nói: “Đừng mua hàng đặt ở ngoài cùng, nhiều khi siêu thị đặt những đồ sắp hết hạn ở kệ trước đấy.”
Quý Nhiên nhếch chân mày, vẻ mặt như được khai sáng, nhàn nhã ôm tay đứng một bên xem Dương Thư chọn đi lựa lại lốc sữa bò có ngày sản xuất gần nhất.
Quý Nhiên lặng lẽ mỉm cười, rồi lại lặng lẽ giấu đi ý cười trên mặt mà lên tiếng trả lời: “Tết năm nay tôi ở lại nhà anh nhé, sư bá của anh hẳn là nói với anh rồi.”
“Ừa, nói rồi.” Dương Thư với tay lấy một lốc sữa được xếp trong cùng nhất bỏ vào giỏ hàng.
Quý Nhiên sóng vai bên cạnh, vừa đi vừa nói: “Sư phụ tôi không cho tôi về ăn tết với ông ấy, bảo không có đối tượng thì cấm bước chân vào cửa.”
Chà, so với mình còn thảm hơn hẳn.
Mình mỗi năm trở về thăm thì chỉ bị sư phụ cằn nhằn sư huynh lải nhải vài câu thôi, nhưng rồi cũng qua.
Vị Quý Tiên Quân này còn không thèm cho đồ đệ vào cửa nhà luôn à.
“Hôm qua tôi về thăm, sư phụ cmn đều đổi chìa khoá thay mật khẩu hết rồi.” Quý Nhiên tiếp tục nói, “Cho nên tôi mới tức giận đâm vào xe anh, ngại quá.”
Dương Thư cảm thấy như mình vừa tìm được một chiến hữu cùng giai cấp cùng khổ, nhưng vẫn hơi sợ đây là quân địch trá hình.
Vì thế, hắn mang theo thái độ thăm dò mà hỏi: “Vậy cậu trước đây chưa từng có người yêu à?”
Quý Nhiên lắc đầu, thuận tay cầm lên một bó cải trắng bỏ vào giỏ xe: “Tôi gặp đối tượng tìm hiểu được giới thiệu một người là đánh một người.”
Tay cầm lấy bó cải trắng run lên bần bật, Dương Thư nghĩ thầm trong bụng, cậu bố láo thế này thì không được vào cửa tông môn là đúng rồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Bó cải này không còn tươi, đổi bó khác đi.”
Hai người một bên bỏ vào một bên lấy ra, hễ Quý Nhiên lấy cái gì thì Dương Thư liền đổi lại một cái khác tốt hơn rồi mới bỏ vào giỏ.
Quý Nhiên cũng không tức giận, chỉ đứng ôm tay nhìn Dương Thư đổi đồ rồi hỏi làm sao Dương Thư biết được nên chọn hàng như nào.
Dương Thư kinh nghiệm đầy mình chọn từ thịt bò hảo hạng đến măng tây cải trắng.
Đây đều là nhờ mấy năm nay lăn lê bò lết từ siêu thị thượng vàng đến chợ bán thức ăn hạ cám, cũng học hỏi thêm từ các bác gái ở cùng phòng làm việc.
Trò chuyện tới lui với Quý Nhiên, Dương Thư cơ bản đã hiểu rõ chuyện nhà chuyện tông môn của cậu.
Quý Tiên Quân chỉ có mỗi cậu là đồ đệ, tiêu chuẩn ưu đãi chẳng khác gì con độc đinh của Tiên Quân.
Nhưng Quý Tiên Quân còn có một sư huynh là Cam Tiên Quân và một sư tỷ là Đào Tiên Cô.
Sư tổ của Quý Tiên Quân là một cây tiên thảo hoá hình.
Cũng không biết vì sao, trong ba đồ đệ, Quý Tiên Quân lại được cưng chiều ưu ái nhất.
Hẳn là vì dáng vẻ xinh đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn, nên được sư tôn, sư huynh và sư tỷ cưng như ông trời con, thế nên Quý Nhiên cũng được hưởng ké, từ nhỏ đến lớn được cưng như trứng.
Dương Thư so sánh tiêu chuẩn sinh sống của bản thân với Quý Nhiên, một bên là giai cấp bần nông vô sản còn bên kia là cậu ấm tư sản.
Cùng là người với nhau, nhưng không có so sánh sẽ không có đau thương thấu trời xanh.
Dù tính tình Quý Nhiên có hơi ngông nghênh, nhưng Dương Thư cảm thấy cậu thật sự chán ghét việc mai mối tìm hiểu này, nếu không thì cũng không tông vào xe mình làm gì.
Trước đó sư bá cũng dặn dò, không thể để cậu ấm ăn Tết ở khách sạn được.
Dương Thư suy nghĩ rồi nói: “Nếu cậu không còn nơi nào để đi thì tới nhà tôi ở đi, dù sao cũng còn dư phòng.”
Quý Nhiên có vẻ kinh ngạc, nói: “Nếu anh không muốn thì tôi ở khách sạn cũng được mà.”
“Không sao cả, dù sao nhà cũng chỉ có mỗi tôi.
Cậu có cần quay về lấy hành lý không?” Dương Thư chọn mấy quả cà chua rồi bỏ vào bịch nilon.
Quý Nhiên tay cầm bịch nilon, nhìn Dương Thư đem từng quả cà chua cẩn thận bỏ vào, nói: “Không cần đâu, sư phụ tôi một phát gọn gàng đá tôi và hành lý ra khỏi cửa rồi, giờ mà trở về thì chỉ có đứng chết cóng ngoài cửa.”
“....!Sư phụ cậu tàn nhẫn thật đấy.” Dương Thư cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa sư phụ của mình và của người, cảm thán rằng sư phụ của mình đúng là tốt vô cùng.
Dù hay dài dòng luyên thuyên, nhưng chưa từng xảy ra chuyện khoá cửa đuổi đi.
Càng nghĩ càng thấy sư phụ quá là tuyệt vời ông mặt trời, lần tiếp theo đến thăm sẽ phát cho sư phụ một cái bao lì xì WeChat đỏ thắm mới được.
Quý Nhiên nhìn Dương Thư đứng trước tủ đông thịt heo lựa qua chọn lại, cầm hai hộp xương sườn cân đo đong đếm.
Tầm mắt cậu không dứt ra được khỏi bàn tay của Dương Thư.
Ngón tay thon dài, khớp xương lại vô cùng rõ ràng.
Quý Nhiên nhìn đến mức nghệt mặt ra.
Dương Thư chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng chọn được hai hộp xương sườn bỏ vào giỏ xe.
Vừa quay đầu lại liền phát hiện Quý Nhiên đang ngẩn người ra, hắn bèn duỗi tay đến trước mặt cậu vẫy vẫy, kết quả bị Quý Nhiên bắt gọn lấy bàn tay ngay lập tức.
Dương Thư không muốn thật sự dùng sức làm cậu bị thương.
Dù sao cũng là hoa nguyệt quế hoá thành, thân thể cũng không mạnh mẽ là bao.
“Buổi tối cậu muốn ăn gì?” Dương Thư nhẹ nhàng thả lỏng tay, Quý Nhiên cũng tỉnh táo lại, buông lỏng tay đang nắm hắn ra.
Nhận ra bản thân vừa làm ra việc khá ngượng ngùng, Quý Nhiên đằng hắng ho nhẹ, lên tiếng: “Gì cũng ăn được.
Anh sẽ nấu cơm à?”
Dương Thư gật đầu, vẻ mặt đượm ý cười nhìn Quý Nhiên, nói: “Sư bá của tôi không nói cho cậu trước à?”
Quý Nhiên lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh có biết làm món cá lư sốt mật không, kiểu ngọt thật ngọt ấy.”
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thư đáp: “Loại cá này siêu thị không có bán, quầy bên kia có bán cá quế chiên xù, chút nữa mua về ăn nhé?”
Quý Nhiên “ừ” một tiếng, lại hỏi tiếp: “Vậy làm món thịt luộc đi, tôi thích kiểu cay một tí.”
Dương Thư đồng ý.
Quý Nhiên tiếp tục nói thêm tên vài món ăn, Dương Thư đều đồng ý rồi kéo xe đi tiếp.
Vừa đi vừa nghĩ, khẩu vị Quý Nhiên với mình cũng không khác nhau lắm, cảm giác bài xích việc ăn Tết cùng nhau cũng giảm đi một chút.
Hai người, một người đẩy xe một người lựa đồ, chờ đến khi mua xong đồ ăn ra tới quầy tính tiền, chỉ mới lấp đầy được một nửa xe đựng hàng.
Quý Nhiên nhìn xe đựng hàng, hỏi: “Thế này có đủ đồ để ăn Tết không?”
“Chắc chắn là không rồi.” Dương Thư kéo cái người đang dặt dẹo dựa trên tay kéo xe đứng lên: “Chỗ này dơ lắm.
Hai ngày trước Tết lại đi mua sắm lần nữa, khi đó sẽ mua đồ ăn Tết, còn chỗ này là cho vài ngày tiếp theo.”
Quý Nhiên “À” một tiếng, được Dương Thư dắt đến quầy đồ ăn vặt mì ăn liền: “Cậu thích ăn gì thì lấy đi, mua nhiều một chút để ăn đến Tết, mấy ngày nữa nhiều người mua thì không còn cái để giành đâu.”
Nhìn Quý Nhiên đi chọn đồ ăn, Dương Thư lấy di động trong túi ra kiểm tra.
Mở WeChat lên, phát hiện Trần Cẩm Lý không có nhắn tin cho mình, nghĩa là không phát hiện hành vi trốn việc của bản thân.
Ôi may quá.
Nhưng rồi lại nhìn nhóm WeChat chung của sư môn đang nhấp nháy không ngừng báo có tin nhắn mới, Dương Thư mở ra bèn suýt cười lớn.
Hàng Năm Có Cá: Sư phụ! Người nỡ lòng nào mà đồng tâm hiệp sức với mẹ con để bẫy con!
Người Đánh Cá Phái Võ Lâm: Sư thúc của con cuối cùng cũng chịu đi hẹn hò yêu đương, con ở lì nhà ta để làm gì?
Hàng Năm Có Cá: Sư thúc? Dương Thư??? Anh ấy đi hẹn hò yêu đương bao giờ cơ? Không thể nào, con không tin con không nghe.
Dao Ngọc: Thật mà, Sư bá của con đã sắp xếp chuyện này đấy.
Ngải Vũ: Là ta bắt sư thúc con đi đấy.
Hàng Năm Có Cá: ……..
Hàng Năm Có Cá: Sư phụ ơi, con còn nhỏ bé lắm, chưa nghĩ đến chuyện yêu đương này nọ đâu.
Người Đánh Cá Phái Võ Lâm: Thôi con bớt điêu đi, mẹ con nói mấy đứa bằng tuổi con đều có con chạy đầy nhà rồi.
Hàng Năm Có Cá: …… Thôi con nguyện hiến thân mình cho mẹ đem về làm đồ gác cửa canh nhà đấy.
……
Hàng năm có cá chính là sư điệt của Dương Thư -- Trần Cẩm Lý, Người đánh cá phái Võ Lâm là sư phụ của Trần Cẩm Lý, cũng là sư huynh của Dương Thư -- Dương Lâm.
Dao Ngọc là sư phụ của Dương Thư -- Dương Dao, Ngải Vũ là sư bá của Dương, người đã làm cho Dương Thư hiểu rõ nhân sinh gập ghềnh bao nhiêu -- Ngải Hoành Vũ.
Dương Thư cảm khái đời người đúng là vô thường, hôm qua Trần Cẩm Lý còn bày ra vẻ mặt ghê tởm thúc giục mình kết hôn, nay phong thuỷ đổi dời trời đất ngả nghiêng, rốt cuộc cũng đến hắn bị hò như hò đò đi hẹn hò yêu đương nhắng nhít.
Bỏ điện thoại vào túi quần, Dương Thư đẩy xe đi tìm Quý Nhiên, phát hiện cậu đang đứng trước quầy mì ăn liền nói chuyện điện thoại.
Dương Thư cũng không tiện qua đó, bèn đứng ở một bên chờ.
Quý Nhiên đang mày mò chọn lựa mì ăn liền thì di động vang lên, thấy là cuộc gọi đến của sư phụ, quan sát xung quanh không thấy Dương Thư đâu mới bắt mấy.
“Alo sư phụ”
Giọng Quý Tiên Quân vang lên: “Đồ đệ cưng à, sao mà ta dùng chìa khoá không mở cửa nhà được vậy cà? Chìa khoá nào cũng không được.”
Xác nhận lần nữa Dương Thư không trong bán kính 10m, Quý Nhiên mới mở miệng nói: “Con đổi chìa khoá nhà rồi, chìa khoá mới đặt ở dưới chậu hoa cạnh cửa.”
Trong điện thoại truyền đến một loạt âm thanh sột soạt, sau đó giọng Quý Tiên Quân vang lên lần nữa: “Tìm được rồi.” Theo sau là âm thanh cửa được mở ra..
ngôn tình hoàn
“Nhưng mà cục cưng à, sao con lại đổi khoá cửa vậy?” Quý Tiên Quân ngẫm nghĩ, hình như mình đâu có ném chìa khoá đi đâu đâu nhỉ.
Quý Nhiên cầm một hộp mì thịt bò vị ớt cay xè từ trên kệ xuống, nói cho sư phụ nghe về chuyện của mình với Dương Thư, dặn đi dặn lại sư phụ nhớ kỹ rằng chính mình không cho đồ đệ bước chân qua cửa nên mới đổi chìa khoá.
“Được được được, sư phụ nhớ rồi.” Quý Tiên Quân thở dài, hỏi: “Cục cưng, thế năm nay con không ăn Tết cùng sư phụ à?”
“Có anh Nguyễn ở chung với sư phụ rồi, con phải ở chung với Dương Thư, anh ấy ăn Tết có mỗi mình thôi.” Quý Nhiên ngó thấy Dương Thư đã đẩy xe lại gần, nhưng lại không đến chỗ cậu mà đứng ở một bên chờ.
Quý Tiên Quân thật ra không cần đồ đệ bé bỏng của mình phải ăn Tết cùng, nhưng lại sợ cục cưng mình nâng trong tay bị người ta ghét bỏ.
Nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói thành lời những suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể dặn dò hai câu rồi cúp máy.
Quý Tiên Quân đã cắt máu ăn thề, nếu thằng họ Dương kia dám nói một lời nặng nhẹ với cục cưng của mình, bản thân sẽ đem cả tông ti họ hàng đi chém giết vườn rau nhà hắn.
Tắt điện thoại, Quý Nhiên ôm mấy thùng mì ăn liền thả vào giỏ xe, rồi nói: “Còn chỗ nào bán mì cay không?”
“Cậu ăn được không đấy?” Dương Thư lần đầu biết hoa nguyệt quế mỏng manh như thế mà lại thích ăn cay.
Quý Nhiên nguýt hắn, Dương Thư cũng cảm thấy mình hỏi hơi nhiều rồi, bèn mang Quý Nhiên đi chọn đồ tiếp.
Lại mua thêm một đống đồ ăn vặt và nhu yếu phẩm linh tinh, cuối cùng Dương Thư mới xếp hàng ở quầy thu ngân.
Cảm giác như hầu cậu ấm con nhà thiếu gia đi thị sát siêu thị.
Cả hai túi to hàng hóa đều được Dương Thư hai tay cẩm hết, chẳng để Quý Nhiên phải duỗi tay làm gì.
Quý Nhiên thảnh thơi đi một bên.
Cả hai nhìn không khác gì ông chủ nhỏ thời dân quốc và tên đầu bếp theo hầu.
Sau khi Dương Thư đem đồ sắp xếp vào cốp xe BMW, cả hai liền lái xe trở về.
Trên đường quốc lộ lại đúng giờ cao điểm tan tầm, cứ cách mấy chục mét lại bị kẹt xe một lần.
Quý Nhiên nhướng mày, nói: “Lúc nãy nhìn trời còn đẹp mà nhỉ, giờ lại cảm giác như sắp mưa?”
Dương Thư ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy sắc trời đã sụp xuống, gió lạnh thổi vi vu.
Lẫn vào những đám mây còn thấy được ánh sáng lập loè ẩn hiện của tia chớp, nhưng lại không nghe thấy tiếng sấm rền.
Dương Thư vuốt vuốt cằm, dùng ánh mắt tỏ vẻ nhìn thấu hồng trần, nói: “Hẳn là hai vợ chồng Lôi Công Điện Mẫu lại cãi nhau rồi.
Chắc là Lôi Công lại bị mắng đến không ngóc đầu lên được.” Hắn chỉ vào tia chớp giật loé lên nhưng không có tiếng sét nào.
“Cậu nhìn đi, Lôi Công còn chẳng dám hó hé, rắm cũng không dám thả.”
Quý Nhiên nhìn một chặp, nói: “Cãi qua cãi lại cũng vài trăm năm rồi, ly hôn cho khỏi mệt đầu mỏi mồm đi thôi, cứ dây dưa làm gì không biết.”
“Ai mà biết được.” Dương Thư chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao một tí, rốt cuộc cũng không nhịn được mà duỗi người ra, nói: “Hai vợ chồng đều làm ở Trung tâm Khí tượng Thuỷ văn, nếu ly hôn thì vẫn chạm mặt nhau hằng ngày, đến lúc đó càng xấu hổ.”
Xấu hổ cái gì? Quý Nhiên bĩu môi, nghĩ thầm trong lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...