Chuyện bài viết tỏ tình trên diễn đàn dần rơi vào quên lãng, Chu Phóng cũng không liên lạc với người kia nữa, MSN sau này không dùng cũng gỡ bỏ khỏi máy tính, mỗi ngày đều như trước treo QQ viết tiểu thuyết.
Kỳ quái chính là, mỗi khi mình lên mạng nếu thấy chim cánh cụt Bảo Đinh kia đang trực tuyến.
Chu Phóng nghĩ, chẳng lẽ cậu ta thiết lập QQ chỉ để mỗi mình mình nhìn thấy?
Chẳng lẽ là kẻ thù gặp nhau ngứa mắt, cậu ta muốn mình cả ngày đều ngứa mắt sao?
Vì thế Chu Phóng cũng thiếp lập chỉ chế độ ẩn chỉ một mình cậu thấy được.
Phía bên kia Giang Ninh, nhìn thấy avatar Chu Phóng trồi lên, không kiềm được liền nhấn vào, ngón tay thon dài đặt trên bàn phím, suy nghĩ nửa ngày không biết nói gì.
Đành phải gửi một tin nhắn, “Anh xem thông báo giải thích của tôi, có hài lòng không?”
Vốn dĩ là đang đường cùng không biết nói gì, lại bị Chu Phóng lý giải thành cậu tâm cao khí ngạo khoe khoang.
Tựa như đứa nhỏ bướng bỉnh biết quay đầu nhận sai, nói, “Đã thật lòng xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa!”
Chu Phóng sờ sờ mũi, cảm thấy cậu ấy tuy lãnh đạm khó tính, nhưng tính khí trẻ con cũng rất đáng yêu, vì thế cười cười, hồi âm, “Rất vừa lòng, cám ơn cậu phối hợp.”
Người bên kia liền vội vàng đổi chủ đề, “Cuộc thi gần đây, anh có tham gia không?”
“Cuộc thi gì?”
“Biên tập không nói với anh sao?”
“Không.”
“Là cuộc thi tiểu thuyết văn học võng du, nghe nói là hợp tác giới công ty trò chơi, tác phẩm được giải sẽ được cải biên thành trò chơi.”
“A, vậy sao?”
Thấy Chu Phóng tỏ vẻ xa cách, Giang Ninh có chút tức giận, cảm thấy giống như mình đang tìm cách dụ dỗ hắn, nóng từ mặt đi hết người xuống mông.
Thần sắc ảm đạm, gửi qua một tin nhắn, “Tôi xuống đây, bye bye.”
“Bye bye” Lần này hồi âm rất nhanh, giống như mong cậu nhanh nói tạm biệt.
Một lát sau, avatar ở góc phải lại nhấp nháy, mở ra xem, là Chu Phóng gửi tin nhắn.
“Cưng ơi, cậu không phải xuống rồi sao? Sao avatar vẫn còn sáng?” Kèm theo một cái mặt cười thật to.
Giang Ninh sửng sốt, mở QQ ra xem, thấy mình thiết lập chế độ ẩn chỉ một mình hắn thấy được, không khỏi đỏ mặt, vội vàng hủy bỏ thiết lập.
Kết quả bên kia lại gửi đến một cậu, “Ha ha, bị phát hiện liền lặn xuống à? Vậy cậu tiếp tục lăn đi, tôi đi hỏi thăm chuyện cuộc thi một chút.”
Giang Ninh tức giận nắm chặt tay, tên lưu manh kia lại không bỏ qua, lại gửi đến một tin, “Nhớ rõ phải ngoi lên hít thở, bằng không, tôi còn phải lặn xuống hô hấp nhân tạo cho cậu.” Cuối cùng còn thêm một câu, “ Lúc nãy có độc giả tìm, không trả lời tin nhắc của cậu được, thật có lỗi.”
Tuy rằng ngữ khí của hắn rất lưu manh, nhưng vì câu nói sau cùng của hắn mà tâm tình cũng đỡ hơn.
Không đoán được sau đó hắn lại thêm một cậu, “Không phải cố ý lạnh nhạt với cậu, đừng giận, ngoan.”
!!!!!!!
Gõ một dãy dấu chấm than, Giang Ninh cắn chặt răng, thở sâu, kiềm nén cảm giác muốn cho hắn một quả bom.
Tên hỗn đã này trước đây thì chiếm tiện nghi mình, chiếm nhiều như vậy còn ngại không đủ… Lớn lên một chút lại bị hắn hôn… Hiện tại trưởng thành còn bị hắn đùa giỡn.
Có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có lẽ Chu Phóng là khắc tinh của mình, không, nói chính xác là tai tinh.
Mình luôn lãnh đạm, tuy rằng cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng mỗi khi nói chuyện với hắn, tim đập mất tốc độ vẫn bán đứng chủ nhân.
Mình luôn bình tĩnh, nhưng một khi gặp phải chuyện của hắn liền không bình tĩnh được, thiếu kiên nhẫn không nói, ở trong mắt hắn còn giống như ngốc tử.
Nhưng mà, nghĩ đến ngày tháng trước kia ở cùng hắn, nhớ đến sự ôn nhu của hắn, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Tuy rằng thổ lộ bị cự tuyệt, khiến mình khó chịu suốt thời gian dài, nhưng sau này nghĩ lại, khi đó hai người đều còn quá nhỏ, cho dù hắn chấp nhận rồi thì phải làm thế nào đây? Vẫn không thể cùng nhau ở một chỗ.
Không thể ích kỉ giống như trước, làm cho hắn ác cảm.
Mấy năm nay một thân một mình, từ từ học được cách ở cùng người khác, cũng trò chuyện, kết giao được mấy người bạn, khiến cuộc sống của mình dần dần phong phú lên.
Tuy rằng mỗi tối đều nhớ đến người kia, nhưng cái suy nghĩ muốn hắn trở thành chỗ dựa duy nhất lúc còn nhỏ đã cho vào quá khứ.
Mình bây giừo, muốn cùng hắn đứng ngang hàng, quang minh chính đại mà nói với hắn, “Tôi thích anh.”.
Không phải là một đứa trẻ chỉ biết dựa dẫm, mà là…. sau này trưởng thành, là ý nghĩa chính xác của từ thích.
Chu Phóng sau khi khung chay, vừa định hỏi chuyện biên tập, không nghĩ cô ấy đã gửi tin trước.
“Văn của cậu lâu rồi không có thêm gì mới…”
Cuối cùng thêm ký kiệu bộ xương khô, oán khí rất nặng.
Chu Phóng kéo kéo khóe miệng, “Tôi biết.”
“Nhưng theo hợp đồng là mỗi tháng viết ít nhất năm vạn chữ mới, cậu tháng này mới gửi qua có một vạn chữ.”
“Tôi không có linh cảm.”
“Linh cảm cũng chỉ cần bồi dưỡng thôi, cắn răng một cái liền viết ra ^_^”
“Cắn răng ing…” Dừng một chút, lại nói, “Cắn nát cũng không viết được.”
“Cắn mạnh thêm chút nữa đi.”
“Cắn gãy rồi cũng không ra a 555.” Vừa gửi qua ký hiệu khóc lớn, bất đắc dĩ thở dài, nghiêm túc nói, “Tôi đã nói với cậu, tôi đang bị kẹt ý tưởng, kẹt rất nghiêm trọng, là tụt dốc thảm hại nhất trong lịch sử, vậy nên cậu có thúc giục tôi cũng vô dụng, tôi không biết làm sao đâu.”
Biên tập bị chọc tức, nói sang chuyện khác, “Không nói đến truyện đang viết dở trên mạng, còn bộ mà cậu kí với nhà xuất bản Thế Kỷ, nhà xuất bản muốn cậu giao bản thảo trước tháng mười hai đó, viết thế nào rồi?”
“Đợi một lát, tôi kiểm tra đã.” Lục tìm trong đống giấy tờ bản thảo lộn xộn hết cả nửa ngày, rốt cuộc tìm được bản thảo của quyển sách kia, mở ra, đếm lại số từ một chút, sau đó trả lời, “Cũng viết được bảy tám vạn chữ rồi.”
“Tôi nhớ cả bộ phải có hai mươi vạn chữ mà?”
“Không sao, dù gì cũng còn sớm, không chừng tối ba mươi tháng mười một linh cảm của tôi tựa như nước tiểu tràn, lập tức trào ra mấy vạn từ, giao bản thảo không thành vấn đề.”
Biên tập trầm mặc một lát, “Không tràn thì tính sao? Cậu vẫn nên viết sớm một chút đi, mỗi ngày viết một chút, đến lúc đó thì xong.”
“Vậy không được, tôi mỗi lần viết là phải viết mấy vạn, viết một ít cảm thấy không thoải mái.” Chu Phóng tiếp tục ăn vạ, “Cứ vậy đi, đổi đề tài, cuộc thi tiểu thuyết văn học võng du, quy tắc cụ thể ra sao?”
“Chưa biết, bây giờ vẫn còn là tin nội bộ, làm sao cậu biết?”
“Có người nói.”
“Muốn tham gia à?”
“Gật đầu.”
“Cậu! Hoàn thành hết tác phẩm dang dở đưa cho tôi đi rồi bàn tiếp! Đào một thì lấp một, đừng có tham quá.”
“Tuân mệnh, tôi sẽ cố gắng.”
Đóng khung chat với biên tập, Chu Phóng lật lật bản thảo đến chương còn đang viết dở, mở ra, bắt dầu viết.
Trong chốc lát không có linh cảm, liền không viết được, lại lên QQ nói chuyện phím với hội tác giả.
“Tôi đang suy nghĩ tiếp theo nên để người nào chết…” Chu Phóng vừa xuất hiện đã nhắn một câu kinh hồn, làm cho hội tác giả tĩnh mịch nặng nề, không ít người bị câu nói của hắn khiến cho thoát khỏi mạng.
“Viết ai chết? Cậu đang viết cái gì?”
“Liên, hoàn, sát, nhân, án.” Chu Phóng tỏ ra thâm trầm, “Kế tiếp ai chết đây…”
“Hừm, hơn nửa đêm rồi còn dọa người…”
“Lão huynh, anh viết văn không có văn bản phát thảo trước à?”
“Không a, nghĩ đến đâu viết đến đó thôi.”
“Không bị kẹt ý sao?”
“Đúng vậy, hiện tại là đang như vậy đó.” Chu Phóng bất đắc dĩ thở dài, “Tôi định hôm nào đi xin xăm thử.”
“Xin xăm? Cầu nhân duyên à?”
“Xin xăm quyết định kết tiếp ai chết.” Gửi tin nhắn này đi, số người nói chuyện với Chu Phóng cũng được tối thiểu hóa.
Đưa tay xoa xoa thái dương, cầm ly nước bên cạnh uống hết một hơi, cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn.
Mấy năm qua chưa từng nằm mộng thấy Đoan Mộc Ninh, Chu Phóng mặc dù là người theo thuyết vô thần, nhưng năm năm qua lại luôn muốn được cậu báo mộng. Nghĩ lại cậu ấy kiêu ngạo như vậy, thổ lộ lại bị cựt tuyệt, khẳng định là không muốn nhìn thấy mình nữa.
Gần đây, lại liên tục mấy đêm nằm mơ thấy cậu ấy, như có bí mật gì sắp sáng tỏ, hay chỉ là ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm nằm mộng?
Trong mộng, hoặc là cậu ấy gương mặt nhợt nhạt mỉm cười, hoặc là khổ sở run rẩy, hoặc là cuộn mình trên giường, hoặc là cúi đầu hai tay nắm chặt.
Hoặc là dùng ánh mắt chăm chú nhìn mình, nói tôi thích anh.
Hình ảnh cuối cùng, mỗi lần đều dừng lại ở cảnh thân hình gầy yếu kia ngã trên vũng máu, trước đầu xe tải.
Mình mỗi lần đều gọi cậu ấy đến khàn cả giọng, mỗi lần đều có linh cảm, lúc cậu ấy xoay người thì vội vàng kéo tay cậu ấy lại, nhưng cậu ấy vẫn bị xe đụng phải.
Cảnh tượng đó tái hiện, một lần lại một lần, giống như cuộn phim được bấm nủt tua lại.
Bị cơn ác mộng lặp đi lặp lại hành hạ tra tấn, tinh thần Chu Phóng trở nên xấu đi.
Mở bản word ra mà một câu vẫn chưa viết được, phiền não đóng cửa sở, mở trang web ra xem, vào diễn đàn thiên đường văn học.
“Chu Phóng và Bảo Đinh, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
Phía dưới còn có bài viết tựa đề “Chủ đề nóng”, mi mắt Chu Phóng giật giật, mở ra, chỉ thấy phía dưới có rất nhiều bình luận, bàn tán sôi nổi.
“Hai người đều học ở trung học Nhân Xuyên, trước mắt chỉ biết điều này.”
“Đối thủ một mất một còn, còn ó thể là quan hệ gì?”
“Theo tôi được biết thì bọn họ không quen nhau, nhưng nhìn nhau không hợp nhãn, hai bên cãi nhau cũng là chuyện bình thường, một núi không thể có hai cọp.”
“Tôi mới tìm thấy chuyện vui, tháng này Chu Phóng và Bảo Đinh hai vị đại nhân phát hành sách cùng ngày, có thể tưởng tượng được, bảng xếp hạng tháng sau nhất định sẽ cạnh tranh kịch liệt đáng sợ…”
“Đáng sợ cái rắm! Chu Phóng đã hơn nửa tháng không viết gì mới! Trong hố đang có một đám oan hồn đang đốt giấy gọi cậu ta!”
“Ha ha, tôi ngược lại thấy đây hẳn là một đôi, không phải Chu Phóng rất ra dáng tổng công sao…”
“Nói thế, chẳng lẽ Bảo Đinh là tổng thụ?”
“Nhảm nhí, vừa thấy khí chất đã biết Chu Phóng là công rồi, Bảo Đinh tuy rằng lạnh lùng, ngạo mạn, nhưng thật ra rất dễ bị trêu đùa, khi dễ ~”
Tới đây thì bị khóa.
Trung học Nhân Xuyên?
Đọc hết một lượt các bình luận, Chu Phóng chỉ nắm bắt được tin tức hũu dụng này, về mấy cái công gì gì đó thì chỉ nhìn thoáng qua, không đọc kĩ.
Bảo Đinh tốt nghiệp trung học Nhân Xuyên sao? Vậy hẳn mình phải quen biết mới đúng, ngoài trừ những người tài văn trong Bách Xuyên xã, chằng lẽ còn có niên đệ khác?
Trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên.
Ninh Hiên.
Nam sinh kia là xã trước đích thân mình chọn trước khi đi, cũng có sở thích lúc rãnh rỗi sẽ viết tiểu thuyết, cũng là người rất cao ngạo.
Tên cậu ta cũng có chữ “Ninh”, Bảo kết hợp với Đinh, có phải là quá trùng hợp không?
Nghĩ tới đây, khóe miệng nhếch lên cười cười, quả thật là giang sơn đại hữu nhân tài xuất, nhân xuyên đại hữu quỷ tài xuất.
[đất nước lúc nào cũng xuất hiện nhân tài, Nhân Xuyên lúc nào cũng có mấy tên quỷ quái]
Giữa lúc đang nhàm chán, biên tập lại gửi qua một tin nhắn, “Chu Phóng, quên nói với cậu chuyện này.”
“Sao? Nói đi.”
“Trong tổ biên tập điều động nhân sự, tôi bị đẩy sang tổ đam mỹ, sau này biên tập phụ trách kỳ huyễn văn của cậu đổi thành Mao Mao.”
“Mao Mao? Này không phải tên của tiểu cẩu sao…” Chu Phóng trêu đùa.
“Cô ấy rất nghiêm túc, trước mặt cô ấy cậu ngàn vạn lần đừng ăn nói linh tinh!”
“Ai, biết rồi. Mà tại sao lại phải đổi? Cô sao lại muốn sang tổ đam mỹ? Sẵn nói, tổ đam mỹ là tổ gì?”
“Đam mỹ… Đừng nói là cậu không biết nha?”
“Tôi thật là không biết.”
“Khụ, cậu là Đại lão gia, không biết cũng là bình thường, có điều tôi cũng nên cho cậu một chút tri thức, đam mỹ là loại truyện viết về tình yêu đồng tính.”
“Tình yêu đồng tính?” Chu Phóng trong lòng phức tạp sờ mũi, “Trước kia có người nói với tôi đam mỹ, tôi còn tưởng là phim hoạt hình…”
“Phụt, cậu quả là kiến thức nông cạn.”
“Còn công với thụ là sao? Có người nói tôi là tổng công, là có ý gì?”
“Ý là cậu rất mạnh mẽ…”
Chu Phóng nhếch miệng cười cười, “Đừng có mà chê tôi nông cạn, tôi bây giờ không quan tâm sự đời ngoài cửa sổ, chỉ một lòng lấp hố mà thôi.”
“Được rồi, đừng có khuya môi múa mép nưa, tôi còn chuyện muốn nói với cậu, Bảo Đinh gần đây cũng viết kỳ huyễn, cũng chuyển đến trong tay Mao Mao, hai người có mâu thuẫn gì thì nhanh chóng giải quyết, sau này còn ở chung, đừng có để xảy ra chuyện gì… Bằng không cậu sẽ rất nguy hiểm.”
“A.” Chu Phóng cảm thấy kì quái, sao nghe ngữ khí của biên tập, giống như sợ mình khi dễ tiểu Bảo Đinh vậy, “Bảo Đinh dường như là bạn học của tôi, cô biết cậu ta là ai không?”
“Này không thể nói cho cậu biết, chúng tôi cũng có nguyên tắc bảo mật, không thể tiết lộ đời tư của tác giả.”
“Không sao, tôi chỉ hỏi một chút thôi.”
Chu Phóng thật sự không sao cả, không nghĩ vì là bạn học mà muốn thân thiết với cậu ta, chỉ là tò mò thôi.
“Vậy cậu thêm vào nhóm biên tập đi, nhắc nhở cậu một chút, trong nhóm kia rất nhiều tác giả tính tình cổ quái, không dễ giống như nhóm của chúng ta toàn mấy cô gái gặp mặt liền ôm hôn một cái, lão hổ Mao không nên tùy tiện chọc vào.”
“Ai, biết rồi, tức là sau này cô mặc kệ tôi đúng không?”
“Nghĩ theo hướng tốt, biên tập chính của cậu vẫn là tôi, chỉ là đem kỳ huyễn chuyển qua người khác thôi.”
“Vậy là tốt rồi, đã quen làm việc với cô, cũng quen nhận tin nhắn đòi mạng mất hồn trên QQ của cô rồi.”
Một lát sau, nhận được thư mời tham gia nhóm.
Gia nhập nhóm biên tập Mao Mao, nhìn sơ qua danh sách bên phải, không khỏi giật mình.
Mình là người thứ mươi chín gia nhập, thật là trùng hợp.
Đang suy nghĩ, đột nhiên trong nhóm lại xuất hiện thông báo, “Người sử dụng XXX được mời tham gia nhóm.”
Vì thế thành một trăm người, vừa vặn viên mãn.
Sau đó, tổng biên tập Mao Mao nói chuyện, “Hoan nghênh hai vị mới tới.”
Chu Phóng chờ giây lát, thấy những người khác không tỏ thái độ gì, lại không thể để biên tập đại nhân nói chuyện mà không ai đáp, đành phải tự mình lên tiếng, “Chào mọi người, tôi là người mới, mong mọi người chiếu cố!”
“Chu Phóng, hoan nghênh.” Người tên Thiên Cổ Phong Lưu xuất hiện, hình avatar là con chim cánh cụt không rõ giới tính, tư liệu cũng trống không.
Đầu năm nay, đang thịnh hành “Tính biệt mông lông hóa, cự ly tài thị mỹ” sao?
[không rõ giới tính, giữ khoảng cách mới là đẹp]
Chu Phóng cũng không thèm để ý, cười cười, “Khách khí khách khí.”
Một trăm người ngoại trừ hình avatar rõ ràng của biên tập, phần lớn mọi người đều xuống mạng, Chu Phóng cảm thấy nhóm này thật buồn tẻ, không có gì thú vị, vừa định tắt đi, lại thấy trong nhóm hiện lên một tin nhắn.
“Bực bội quá, tôi bị kẹt H…” Vị này tên là Cùng Khai Tâm.
Chu Phóng cảm thấy nước bị kẹt ở cổ họng, lại thấy có người nhảy ra nói, “Viết H không đơn giản a, đi đọc thử H của Thiên Cổ đại đại đi.”
“Hắn ta viết đam mỹ, rất kịch liệt, tâm can tôi không chịu nổi…”
“Cô viết H nam nữ à? Vậy xem phim hoạt hình chút đi.”
Chu Phóng đang hoảng hốt, không ngờ lại xuất hiện một tin nhắn.
“Đầu năm nay, vẫn khăng khăng viết thanh thủy văn còn rất ít người, ngay cả Bảo Đinh trước giờ chi viết thanh thủy văn, cũng sa đọa rồi.”
“Cậu ấy sa đọa? Chẳng lẽ cũng bắt đầu viết H rồi sao?”
“Ừ, lúc kết thúc bộ truyện kia, hai nhân vật cuối cùng cũng vào động phòng, sau đó kéo màn, che khuất một phòng xuân quang.”
“Phụt… Này thì làm sao tính là H…”
“So với Trường Thiên Hạ chỉ biết nắm tay thì là tốt hơn rồi, điểm H đó, đối với người nhà mà nói, đó là sự thay đổi rất lớn, mang tính lịch sử, tiến bộ vượt bậc.”
Chu Phóng vừa định nói chuyện, không nghĩ trên màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
“Tôi không có kinh nghiệm, phải viết như thế nào?”
Người gửi là Bảo Đinh.
Cả nhóm đột nhiên im lặng.
Chu Phóng nở nụ cười, sờ sờ mũi.
Mọi người trong nhóm bị tin nhắn của Bảo Đinh làm cho chấn động, không ai lên tiếng, kết quả là cậu ta nhắn một tin giải thích, “Tôi là nói… kinh nghiệm viết H.”
“Ài, cậu đừng có suy nghĩ bậy bạ a.”
“Tôi chưa từng viết H.”
Cùng Khai Tâm rốt cục nhịn không được, nói, “Cậu không cần giải thích, chúng tôi đều biết cậu mới hai mươi tuổi, không có kinh nghiệm.”
“Có vấn đề gì sao? Lần đầu tiên đương nhiên phải cùng người mình thích rồi.”
“A, đúng đúng đúng, cầu cậu, đừng giải thích, biết tại sao mọi người không lên tiếng không? Đều đang bị cậu chọc cho cười chết!”
Thiên Cổ Phong Lưu lại nói, “Nói đúng ra thì không có kinh nghiệm cũng có thể viết H, chỉ là cậu xấu hổ thôi, đừng trách kinh nghiệm trên người, kinh nghiệm thực vô tội.”
Chu Phóng rốt cục không nhịn được nữa, cười ha hả.
Cái nhóm này, toàn là yêu nghiệt, Bảo Đinh kia lãnh đạm lại đơn thuần, chạy vào đây, cảm giác như bị lọt vào một hang đầy bọn trộm cướp.
“Vậy ngươi cho tôi đọc thử một chút đi, ngươi viết tốt lắm sao?” Bảo Đinh tựa hồ không phục.
Thiên Cổ Phong Lưu trả lời, “Tôi viết đam mỹ, là H giữa hai người đàn ông, vô cùng kịch liệt nha, cậu nhất định muốn đọc sao?” Kèm theo đường link dẫn tới tác phẩm.
Cùng Khai Tâm sợ Bảo Đinh lại nói ra điều kinh người gì nữa nên lén gửi cho cậu một tin nhắn riêng, “Cậu không biết à, Chu Phóng đang ở trong nhóm này, vào ngay trước cậu! Cậu vừa rồi nói, “lần đầu tiên phải cùng người mình thích”, hắn khẳng định đã nhìn thấy.”
“…”
“Ha ha, cái tên này, cậu sao lại đơn thuần như vậy chứ?”
“Tôi cố ý cho hắn thấy đó, vừa lòng chưa??”
“Ha ha, thẹn quá hóa giận, được rồi, cậu tiếp tục ngượng ngùng đi, bất quá sau này nói chuyện chú ý một chút, vừa rồi lúc biên tập nói hai người cũng muốn tham gia, có người nói hai cậu là một đôi, nói mấy câu linh tinh gì mà kề vai sát cánh, sau này tận lực cố gắng đừng xuất hiện cùng lúc với hắn, tránh phải xấu hổ.”
“Ừ.”
“Điểm đó Chu Phóng có phần thông minh hơn, cậu xem, cậu vừa vào là hắn liền tự động lặn mất, thái độ đối nhân xử thế của cậu còn phải học hỏi nhiều, đừng tưởng hai mươi là trưởng thành rồi, cậu còn non lắm, hiểu không?”
“Biết rồi, cô sao lại lắm lời như vậy.”
“Ừ, còn không phải chị đây lo lắng cho cậu sao?”
“Đúng rồi, người tên Thiên Cổ Phong Lưu kia là ai?”
“Chuyên viết đam mỹ, nghe nói viết H không tệ. Đáng sợ nhất, hắn là nam.”
“…Tôi nên im lặng.”
Nhóm biên tập Mao Mao này, lần này đặc biệt lập ra là dành cho cuộc thi tiểu thuyết võng du.
Điều khiến cho Chu Phóng kinh ngạc chính là Bảo Đinh cũng tham gia thi đấu loại này, không nói tới cậu ta cho đến giờ chưa từng viết qua tiểu thuyết võng du, phong cách hành văn của cậu ta nhẹ nhàng, có thể viết được truyện võng du cả ngày trảm quái giết người luyện PK sao? Chu Phóng trong lòng nghi hoặc, không hứng thú đi xem bộ truyện với của cậu, chỉ biết tên là 《Mộng du giang hồ》.
Thẳng cho đến khi diễn đàn xuất hiện bài viết.
“Bảo Đinh đại nhân, cầu cậu, trước khi viết võng du hãy hiểu rõ từ võng du đi! Cậu viết võng du sấm chết người, nếu gặp phải đề tài không viết được, ít nhất cậu cũng nên học như Chu Phóng giả vờ im lặng đi! Đọc Mộng du giang hồ của cậu, tôi chỉ muốn xuất hồn mộng du!”
Phía dưới còn có rất nhiều bình luận phân tích, Chu Phóng càng xem càng cười, càng đọc càng cảm thấy Bảo Đinh thật sự rất thú vị.
Xuất phát từ suy nghĩ, “Tôi và cậu ta nói thế nào cũng coi như có quen biết”, nhắn cho cậu ấy một tin QQ.
“Cưng ơi, trên diễn đàn có người mắng cậu kìa.”
“Thấy rồi.”
Chu Phóng mỉm cười, “Cậu thật sự chưa từng chơi game sao?”
“Ừ.”
“Vậy còn đòi viết võng du gì chứ, trở về viết truyện ngôn tình của cậu đi, ngoan.”
“Tôi đã viết mấy vạn từ rồi, không muốn bỏ ngang.”
Nhớ tới chính mình còn mấy cái hố to chưa lấp, tâm tình Chu Phóng hỗn loạn.
“Vậy cậu nên hiểu thêm về võng du một chút.”
“Đúng rồi, phương diện này anh tương đối tinh thông, tôi có vấn đề gì có thể thỉnh giáo anh không?”
Cậu ấy vẫn nói chuyện khách sáo như trước, Chu Phóng trái lại không hề khách khí, “Cậu nói đi.”
“HP, MP, EXP có nghĩa là gì vậy?
Chu Phóng uống một hớp nước, “Ngoan, cậu vẫn là nên trở về viết ngôn tình đi.”
“Không nói thì thôi.”
Thực thiếu kiên nhẫn nha… Chu Phóng cười cười, trả lời, “Phân biệt là giá trị sinh mệnh, giá trị pháp lực, giá trị kinh nghiệm, là các dải màu bên cạnh đầu nhân vật trong game.”
“Có ý nghĩa gì?”
“Hiểu vậy được rồi.”
“Anh…”
“Nếu thật sự muốn viết võng du, tốt nhất nên tự mình trải nghiệm trò chơi một chút, không chơi game, viết ra truyện sẽ rất đáng sợ.”
“Anh chỉ tôi được không?”
“Haha, nếu cậu không sợ tôi đem bán cậu, thì vào game tìm tôi.”
“Được.”
Bên kia đáp ứng rất nhanh, Chu Phóng liền có cảm giác đâm lao phải theo lao.
Nghĩ lại, dù sao hiện tại cũng không có linh cảm, không viết được gì, không bằng vào chơi một chút thả lỏng tinh thần.
Gần đây có một trò chơi mới, tên là Mộng ảo võ lâm, vì vậy bảo cậu ta đi đăng kí tài khoản, tải về và cài đặt tất cả đều thuận lợi, nhưng lúc vào trò chơi lại không được.
Cái tên Bảo Đinh kia đối với game online quả thực dốt đặc, Chu Phóng nhìn trên bản đồ, chấm nhỏ tên Bảo Đinh kia chạy loạn xung quanh NPC, không tìm được phương hướng, bất đắc dĩ xoa xoa thái dương.
“Cậu đừng dùng bàn phím, thử dùng chuột đi, muốn đi đến chỗ nào, click vào điểm đó trên bản đồ.”
Bên kia dường như hiểu, rốt cục đã chạy đến nơi Chu Phóng chỉ định.
Chu phóng nhìn rõ mới thấy nhân vật của cậu ta là nữ, dáng người thướt tha tóc dài bay bay, trước mặt Chu Phóng toàn những người dữ tợn, đao to búa lớn, tình cảnh kia giống hệt như thổ phỉ cướp áp trại phu nhân trong mấy bộ phim cổ trang trên tivi…”
“Sao cậu lại lấy nhân vật nữ? Còn chọn mái tóc khó coi như vậy?” Chu Phóng hỏi.
“À, tôi chọn tất cả các mặc định.”
Chu Phóng bất lực, “Giờ cậu muốn biết gì?”
“Đưa tôi đi ngao du.”
“Được rồi, cậu không biết đường, tôi ôm cậu đi.” Chu Phóng mời đối phương ôm thân mật, lại bị cự tuyệt, “Bấm đồng ý đi, ngốc tử.”
“Ôm?”
“Ha ha, không còn cách nào, này là do trò chơi đặt ra.’
“Phải ôm sao?”
Chu Phóng lưu manh cười cười, “Đương nhiên, tôi không ôm cậu, cậu không ra khỏi cửa được.”
“Thật vậy sao? Những người bên cạnh sao đều ra được?”
“Vì cậu cấp bậc thấp, nên không giống những người khác.”
“Ôm đi.”
Tốt lắm, mắc câu rồi.
Vậy nên trong game, một đao khách vạm vỡ ôm lấy nữ hiệp ôn nhu xinh đẹp.
Chu Phóng bên này nói dối không đỏ mặt, dù sao cũng đùa giỡn lưu manh quen thói rồi, đặc biệt là lừa gạt con chim non dốt đặc cán mai về võng du này, khiến người ta có cảm giác đạt được thành tựu.
Bên kia Giang Ninh lại nhếch khóe miệng nhẹ nhàng cười rộ lên.
Ai câu ai còn chưa biết, Chu Phóng luôn xem người khác là đứa trẻ ngây thơ, không nghĩ tới mình sẽ trúng kế của đứa nhỏ đơn thuần kia.
Nếu anh biết nhân vật của Cùng Khai Tâm đã muốn lên hết cấp, còn mình vì muốn hiểu thêm về trò chơi cũng đã vào chơi nhiều lần, đối với nơi này rất quen thuộc, anh sẽ có cảm tưởng gì đây?
Hai người ôm tâm tư, ở trong game đi dạo hơn nửa giờ, đi hết mấy cái bản đồ, Bảo Đinh lúc này mới nói.
“Trò chơi này có chức năng kết hôn không?”
Chu Phóng nhìn nhìn tiểu nhân trong lòng nói những câu này, cười nói, “Cậu muốn thử nghiệm?”
“Đúng.”
“Muốn tôi giúp cậu tìm đối tượng kết hôn sao?”
“Không cần, với anh luôn đi.”
Này là gì đây, sao giống như cậu ta chịu ủy khuất vậy?
Chu Phóng cười cười xoa xoa hai tay, đánh một hàng chữ, “Cậu tốt hơn là nên tìm người khác đi, tôi đây kiêu căng dữ tợn, cậu cũng không vừa mắt mà đúng không?”
“Tôi không biết ai khác.”
“Nhưng tôi có vợ rồi.”
“Ly hôn.”
Chu Phóng không khỏi nở nụ cười, “Cậu nói chuyện thẳng thắng thật nha, không nghĩ tới hậu quả à? Hơn nữa, trò chơi này nếu ly hôn sẽ mất tiền.”
“Vậy thôi quên đi.” Bên kia gửi qua một cái mặt cười, hủy bỏ ôm, sau đó thoát khỏi trò chơi, lên QQ gửi một tin nhắn, “Cám ơn, tôi muốn ngủ sớm, ngày mai còn phải lên đường sớm.”
“Lên đường?”
“Ừ, về nhà dự tiệc sinh nhật.”
Đầu kia QQ nhanh chóng logout.
Chu Phóng tiếp tục chơi game, nhớ lại lời nói của Bảo Đinh, cảm thấy có điểm kỳ quái, chẳng lẽ do mình đa nghi?
Có lẽ trong câu truyện cậu ta viết có tình tiết kết hôn, cậu ta nói muốn thể nghiệm, thật sự chỉ là muốn hiểu thêm thôi…
Nếu cậu ấy thực sự đơn thuần như vậy thì sao? Mình ngược lại còn đi lừa cậu ta nói đã có vợ, thật là bụng dạ hẹp hòi.
Ai, kết thì kết thôi, dù sao đợi cậu ấy thử nghiệm xong vẫn có thể ly hôn, còn phí ly hôn thì sau đó chỉ cần đánh hai còn quái là có thể thu hồi.
Nhưng trong lòng luôn cảm thấy kì lạ, lúc nói chuyện với cậu ta, đều có cảm giác như thân thiết đã lâu.
Ngữ khí nói chuyện rất giống một người, là đứa nhỏ mình vẫn khắc sâu trong hoài niệm…
Nếu cậu ấy còn sống, hiện tại cũng đã 20 tuổi.
Chu Phóng bất đắc dĩ cười cười, tắt máy tính.
Vừa định đi tắm thì nhận được điện thoại của biên tập nhà xuất bản, thúc giục Chu Phóng nhanh chóng viết xong vụ án cuối cùng của bộ tiểu thuyết trinh thám kia, sau đó giao bản thảo.
Đêm khuya, Chu Phóng nằm trên giường suy nghĩ tình tiết, linh cảm có một chút, nhưng vẫn còn một số chi tiết mơ mơ hồ hồ.
Đặc biệt là chi tiết lúc phá án, mấy thời điểm và vị trí để viết, cảm thấy như tìm hoa trong sương mù, suy nghĩ mông lung thoáng qua trong đầu, nhưng lại không nắm bắt được.
Gọi điện thoại cho Lâm Vi, “Hỏi em mấy vấn đề, về thi kiểm và xác định thời gian tử vong…”
[khám nghiệm tử thi]
Chưa nói xong liền bị Lâm Vi cắt ngang, “Anh muốn em khỏi ngủ hay sao, hơn nửa đêm rồi còn thi kiểm cái gì?”
“Ai, em học y nha, anh không hỏi em thì hỏi ai?”
“Hỏi Đình Đình đi, cô ấy gần đây đang hứng thú với nghiệm thi, toàn chọn mấy môn trong chương trình học về pháp y.”
Chu Phóng nghĩ nghĩ, có lẽ Lâm Vi gần đây bị tên Diệp sư đệ kia lăn qua lăn lại đã đủ mệt, cho nên đến nói cũng lười, vì thế cười cười cúp điện thoại, sau đó nhấn số điện thoại Ôn Đình.
“Thi kiểm?” Thanh âm Ôn Đình bình thản, chỉ hỏi lại sau đó bắt đầu kiên nhẫn giảng bài.
Chu Phóng vẫn như trước lọt vào sương mù, “Mỹ nữ, nói lại lần nữa, anh nghe chưa rõ.”
Ôn Đình hừ một tiếng, “Ngày mai hẹn đi, em giải thích rõ cho nghe, em có mấy quyển sách án lệ pháp y, anh dạo này đang viết trinh thám phải không? Chắc giúp anh không ít đó.”
“Đình Đinh, anh biết chỉ có em tốt với anh, anh yêu em chết mất…”
“Anh giết em đi còn hơn.” Bên kia bất động thanh sắc, nhẹ nhàng cười cười, “Không cần khách khí, ngày mai ăn cơm anh mời, còn nữa, sách xuất bản phải tặng em một quyển.”
“Ừ, được, vậy mai gặp, bye, đừng có mơ thấy anh nha.”
“Anh mau biến đi, em thà mơ thấy diêm vương cũng sẽ không mơ thấy anh.”
Trêu đùa một hồi mới cúp điện thoại, an tâm lên giường ôm gấu lớn đi ngủ.
Lại nằm mơ thấy hình ảnh năm đó.
“A, đứa nhỏ này không nhìn thấy đèn đỏ, tôi đã phanh lại…. nhưng không kịp!” Lái xe kích động giải thích với cảnh sát.
“Nhưng mà… Xe của anh tốc độ cũng hơi nhanh đó.”
“Đồng chí cảnh sát, thật sự là đứa nhỏ này tự dưng nhào ra mà, tôi…”
Tiếng cãi vả ồn ào, như bị thứ gì đó chặn lại, tai chỉ còn nghe thấy tiếng ong ong, một chữ cũng không nghe rõ.
Người đang nằm trong ngực hắn, kêu thế nào cũng không có phản ứng.
“Tiểu Ninh… Tiểu Ninh…”
Cho đến khi Đoan Mộc Ninh được đưa đến bệnh viện, Chu Phóng vẫn nắm chặt bàn tay cậu, lặp đi lặp lại gọi Tiểu Ninh.
Lúc đến phòng phẫu thuật liền bị bác sĩ cản lại, bắt đứng chờ ở bên ngoài.
Hành lang bệnh viện thật dài, sau khi mặt trời lặn càng trở nên âm trầm đáng sợ.
Thậm chí chỉ là cảnh tái hiện trong mơ nhưng cũng cảm thấy được lạnh lẽo đến thấu xương, đèn phòng phẫu thuật đột nhiên tắt ngóm, lúc Chu Phóng giật mình tỉnh dậy mới phát hiện cửa sổ chưa đóng, cả người bị đông lạnh, sau khi đóng cửa liền mở điều hòa lên cao, nhưng rốt cuộc cũng không ngủ được.
Giang Ninh cũng mất ngủ.
Ngày mai sẽ về Bắc Sơn, cha đầu năm đã đem tổng bộ của công ty xuất bản chuyển đến Bắc Sơn, mình thật ra cũng đã sớm muốn đến thành phố kia tìm Chu Phóng, chịu đựng đến hai mươi tuổi đã chịu đến bị nội thương.
Đã nhiều năm không gặp, cho dù không thể thân thiết như lúc trước, ít nhất cũng có thể từng bước từng bước tới.
Dựa theo cách nói của Tiểu Khai, giống như lúc ăn cua, tám cái chân từ từ bóc từng cái, cuối cùng cũng sẽ có thể bóc toàn bộ.
Trước tiên… đương nhiên phải tạo ra một cơ hội vô tình gặp gỡ thật hoàn hảo.
Vừa nghĩ vừa vùi đầu trong gối.
Mùa đông trời rất lạnh, cho dù quấn mình trong chăn, vẫn không bằng cái ôm ấm áp của người kia lúc còn nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...