Từ ngày Vu Dã bắt đầu đoạn chỉ (ch ặ t ngón tay), số ngày Quan Thận Tranh ở Ninh An điện cũng giảm hơn phân nửa, nó khổ học một thân khinh công, chỉ cần nghe Vu Dã cuối tháng đổ máu, nó liền trốn đi mười ngày. Từ Hoàn nghĩ nó vong ân phụ nghĩa, nghiêm túc mà giận dữ nói với nó:“Y cứ vết thương mới chồng vết thương cũ, ngươi cũng không có một chút nào đau lòng hay sao? Y mỗi đêm mỗi đêm đều đau đến nỗi không ngủ được, ngươi sao không ở bên chăm sóc y một chút? Nếu ngươi ở lại cạnh y, có thể an ủi y vài phần, cũng có thể giúp y trong sinh hoạt hàng ngày. Bởi dù có kim sang thuốc tốt, hai tay cũng không nên hoạt động sớm.”
Quan Thận Tranh lạnh lùng cười, nói:“Là tại y chiếu cố người kia, không liên quan tới ta.”
Từ Hoàn không nói được gì, Quan Thận Tranh cũng không đồng ý, nó sợ không thể khống chế bản thân mình, mà Vu Dã có lẽ cũng không chịu, y không muốn vì mình mà tâm lý hài tử này lại có thêm một vết thương. Y muốn mọi chuyện thật dễ dàng, thật đơn giản, bất quá, đừng làm cho người còn sống đau khổ vì y, thật không đáng.
Lúc này, hoa mai sớm đã tàn hết. Cảnh đẹp duy nhất nơi đình viện đã không còn, nơi này trở nên thật tiêu điều. Ninh An điện, nơi này rồi sẽ có một ngày đảo điên. Vu Dã cứ khi trăng tròn lại có một vết thương mới, y lại cắt một ngón tay nữa, Quan Thận Tranh lại đạp cửa mà đi.
Y lại cùng Kính Đế ra ngoài cung đi dạo. Lần này, bọn họ vẫn đi ra ngoại ô. Vu Dã lần này tinh thần so với lần trước tệ hơn, y lười biếng nằm trong xe ngựa, như là tiểu hài tử cuộn tròn thân mình, mơ màng trầm trầm chợt nhớ ra có chuyện muốn nói, liền hỏi:“Ta với ai cũng đều có thể quen thuộc rất nhanh, nhưng đối với ngươi lại không thể, ai, ngươi nói, sao lại kì quái thế chứ?” Y lười biếng ngáp, miễn cưỡng chống đỡ cơn buồn ngủ xích lại gần nam nhân:“Có phải bởi vì ta không thể hiểu được tâm ngươi?”
Kính Đế không trả lời, hắn đỡ Vu Dã nằm, rồi cũng nằm xuống bên cạnh, cánh tay lướt qua thắt lưng y. Y gầy đi rồi, hắn nhớ rõ khi ấy, y nhẹ nhàng đến trước mặt hắn, tiêu sái bước đi, lam y phiêu phất, đối mặt hắn chắp tay cười, trên khuôn mặt tuấn tú là tiếu ý nở rộ. Chẳng giống như bây giờ, y thật an tĩnh, tựa vào hắn thở nhẹ. Thoang thoảng nơi khứu giác, vẫn là hương hoa mai quen thuộc.
Mãi đến khi hồi cung, Kính Đế mới đưa y vào phòng, trong bầu không khí tịch mịch, hắn nói:“ Ta đi đây, ngươi cũng nghỉ đi, ta hiện tại đã hiểu được, đáng tiếc, ngươi lại không hiểu.” Y rất sợ bản thân sẽ làm người khác tổn thương, kết quả, người y yêu nhất ấy, từ nay về sau chỉ cần một chút nhớ đến y, là đau đến nỗi không thở được.
Tựa hồ cứ như vậy thành một loại ăn ý, mỗi khi đến cuối tháng, bọn họ lại ra ngoại ô. Vu Dã còn muốn chạy xa một chút. Về sau, đến tháng năm, tay phải y đã hầu như vô dụng.
Lần thứ sáu đi ngoại ô, bọn họ qua đêm ở một nơi nào đó. Trên sườn núi thực mát mẻ, sao sáng đầy trời, Vu Dã nằm ngửa trên thảm cỏ, cảm thấy thần thanh khí sảng, hạ phong phơ phất, thiên địa trống trải vô hạn. Kính Đế đang nướng mấy con chim bồ câu, chắc chưa ai thấy qua bộ dáng này của hắn. Hắn tất nhiên làm chẳng ra hồn, luôn đợi cho mùi khét bốc lên mới biết.
Hai con tuấn mã, một chiếc xe ngựa. Có người cho ngựa ăn, còn có vài tên thị vệ ở triền núi chuẩn bị hành trang, dựng hai lều trại. Vu Dã lấy một cái chạc cây, chọc chọc mấy con chim bồ câu cháy đen ai oán, Kính Đế cắn một miếng liền phun ra, y ngược lại không chê, ăn hết toàn bộ. Ban đêm, bọn họ ngủ trong lều, chiếu đệm chăn, đầy đủ mọi thứ.
Vu Dã ngủ cạnh Kính Đế, tóc y sợi ngắn sợi dài, tuôn qua bả vai, cái này trông chẳng ra gì cả. Y nhặt lên mấy cọng, cân nhắc đem mấy sợi tóc cắt đi cho dài bằng nhau. Y ngồi dậy, giữ mấy sợi tóc ở trong miệng, định rút dao ngắn trong giày ra để cắt nó đi, không ngờ Kính Đế đúng lúc bắt lấy cổ tay trái y, quát khẽ:“Ngươi đang làm cái gì?”
“Dài quá, khó coi.” Vu Dã miệng còn ngậm sợi tóc, nói chuyện mơ hồ không rõ. Kính Đế nhíu mày, hắn đoạt lấy con dao, nói:“Không được cắt!” Vu Dã kinh hách, y phun sợi tóc trong miệng ra, nhìn chằm chằm con dao ngắn, lại thấy thái độ lạnh lùng bá đạo của Kính Đế, nhất thời tức giận, hất chăn trên người Kính Đế lên, nói:“Ngươi để ý làm gì, đây là tóc của ta cơ mà!”
Kính Đế yên lặng cầm mấy lọn tóc của y cắt thẳng, rồi nở nụ cười ái muội, thật là có ý tứ, thì ra người này cũng sẽ tức giận,“Lại như thế nào nữa?” Y nói, lộ rõ vẻ tức giận, theo thói quen chỉ biết cắn răng kiềm chế, không biết làm thế nào. Vu Dã chỉ có thể hừ mạnh một tiếng, xoay người cố ngủ. Thấy y tức giận đến nỗi hai gò má đỏ lên, không còn vẻ tái nhợt mệt mỏi, trong lòng Kính Đế ẩn ẩn vui mừng, phải vậy chứ, cứ như thế hồi lâu, hắn cũng trầm trầm ngủ.
Ngủ không lâu, độ ấm trong lòng bỗng dưng biến mất, Kính Đế đợi một hồi không thấy y nằm trở về, còn chưa kịp phát giận, có người lay lay cánh tay hắn, nhỏ giọng nói:“Tỉnh tỉnh, đừng ngủ, có cái này cho ngươi xem.” Kính Đế mở mắt, con ngươi u ám liền sáng lên, Vu Dã chợt thấy tim đập khó khăn, y lắc đầu, suýt nữa đã đánh rơi lý trí.
Kính Đế đại khái thanh tỉnh, cổ họng hơi khàn khàn, hỏi:“Có việc gì?” Thanh âm trầm bổng cứ từ từ gieo vào lòng Vu Dã, khiến y vừa mới bình phục, trái tim lại mất quy luật, y dùng tay trái vỗ vài cái vào hai má, bỏ mặc Kính Đế chạy ra ngoài, hướng về ngọn núi nhỏ phía xa, chỉ tay về phái đông, nhảy nhót không thôi nói:“Ngươi mau nhìn, mặt trời mọc kìa.”
Vân hải, yên khí phiêu miểu, ở trong dãy núi non trùng điệp gần đó, ngưng tụ một đoàn hồng quang, át hết màu mây tía. Bình minh, là cảnh tượng tràn đầy hy vọng. Sương sớm vẫn mờ ảo bao quanh núi, Vu Dã toàn tâm chìm đắm trong cảnh sắc như mơ, y khẽ mỉm cười, ánh sáng mờ ảo chiếu vào đôi quang mâu trong suốt, tựa như hạnh phúc ngập tràn. Kính Đế ngơ ngẩn nhìn y không chớp mắt, đợi khi lấy lại ý thức, đã hôn lên đôi môi người ấy.
Mặt trời mọc phía đông, ánh sáng mờ mờ chiếu rọi nơi triền núi, hai nam nhân đứng đó, ôn nhu, tuy không nhìn rõ thân ảnh, nhưng cũng có thể nhận ra là tràn đầy tình ý. Mấy thị vệ ở triền núi cũng đều không khỏi kinh ngạc, sửng sốt nhìn qua.
Tháng bảy, Kính Đế rất ít khi ngủ lại Ninh An điện. Vu Dã biết, đại khái là vì dung mạo Dung phi đã khôi phục, còn cái thân tàn của y không thể khiến người ta hứng thú được. Kính Đế khi trước chầm chậm lướt qua thân thể y, cảm hứng không được như lúc trước. Tháng tám, sức khỏe của y dần đi xuống, y tận lực hạn chế ra khỏi phòng, rồi mới lại qua mười ngày, y toàn thân mỗi đốt xương đều phát đau, mỗi đêm đều đau đến nỗi nôn mửa mấy đợt. Y bắt đầu phát bệnh.
Người duy nhất biết y có bệnh nan y, chỉ có Quan Thận Tranh. Vu Dã thực lo lắng cho tiểu đồ đệ của y, nhưng mỗi đêm, y đau chỉ có thể nằm ở trên giường, chờ đợi đau nhức chậm lại. Y ngoài ý muốn phát hiện tiểu đồ đệ đứng ở phía trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn có biểu tình khiến cho y kinh hãi. Cái loại biểu tình căm hận này, Vu Dã đoán, đứa nhỏ này hận Kính Đế cùng Dung phi, bởi vì y.
Vu Dã vô số lần muốn tìm Quan Thận Tranh nhờ một chút, chỉ là đứa nhỏ này thật quái gở, cũng quá quật cường, căn bản không cho y cơ hội. Mà đến lúc ấy, y đã không thể xuống giường, ngón tay đau đớn không làm cho y kêu to, ngược lại cảm thấy rất tốt, y vẫn có thể chịu khổ một chút mà. Mấy ngày này, Kính Đế không tới, Vu Dã mơ hồ cảm thấy may mắn, y luôn muốn hình ảnh mình trong mắt hắn phải thật đẹp.
Vốn là cuối tháng sẽ gặp gỡ, nhưng Kính Đế cũng không xuất hiện. Trên thực tế, dù hắn có đến đây, Vu Dã cũng không có biện pháp phó ước, y thật sự bệnh rất trầm trọng. Chỉ là, y vẫn có một chút thất vọng, chỉ một chút mà thôi. Người y cảm thấy có lỗi nhất, chính là Từ Hoàn.
“Thực xin lỗi.” Y dựa ở đầu giường, thập phần chân thành nhìn Từ Hoàn giải thích, nói câu nào cũng đều phải cố hết sức:“Ngươi đời này, đại khái cũng chưa bao giờ làm chuyện lớn như vậy, hiện tại cho ngươi luyện lá gan cũng tốt, ha, khụ khụ, khụ khụ,” Y vốn định cười mấy tiếng trấn an, kết quả lại đưa tới một trận ho khan, Từ Hoàn vội vàng băng lại ngón tay cho y, giúp y chỉnh lại gối sau lưng, thật sự không nhịn được mà hỏi:“Tháng trước vẫn tốt, sao tháng này ngươi bỗng nhiên bệnh thành như vậy? Ta xem mạch cho ngươi không dưới hai mươi lần, nhưng đều không nhìn ra vấn đề ở đâu, chỉ là, cắt ngón tay cũng không đến nỗi như thế!”
Vu Dã ôm ngực ho một trận, rồi mới nén yết hầu, mơ mơ hồ hồ nói:“Ta à, vốn sinh ra đã kém cỏi, đây là bệnh cũ.” Từ Hoàn lần này không cho y nói nữa, chắc chắn có việc nói dối gã, gã cường ngạnh nói:“Vu Dã, thành thật nói nói cho ta biết, đừng ép ta đi mời bệ hạ tới đề tra hỏi ngươi!”
Nghe câu này, Vu Dã bật cười:“Tra hỏi? Ngươi muốn thăng đường sao?” Y còn có tâm tư trêu ghẹo, Từ Hoàn tức giận đánh một chưởng lên mép giường, quát:“ Vu Dã, ngươi nếu cho ta là bằng hữu thì phải nói thẳng, ta sau này tuyệt không hỏi ngươi nửa câu nào nữa!” Gã thật sự muốn nổi giận, tên ngốc này tính tình nóng nảy, y vội vàng trấn an nói:“Đừng, hạ hỏa nào, chỉ đùa một chút mà thôi, ta nói cho ngươi cũng được.”
Y đồng ý kể, Từ Hoàn mới đổi sắc mặt, nghe y thở dài, kể lại cho gã chuyện đã kể với Quan Thận Tranh. Nghe Vu Dã đem mọi chuyện kể hết, Từ Hoàn chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang, gã ở bên giường đi qua đi lại, không biết làm sao đành tự vò đầu bứt tóc, cuối cùng đỏ bừng hai mắt, nhìn người trên giường rống to:“Vương bát đản! Chuyện thế này sao ngươi lại không nói cho ta biết! Ngươi, tên hỗn đản này, nếu ngươi có chuyện không hay xảy ra, ngươi…” Từ Hoàn đầu như bốc hỏa, gã nắm chặt tay, phẫn hận lau nước mắt,“Ngươi, hại ta cả đời lương tâm bất an.”
“Nói sớm với ngươi cũng có tác dụng gì? Chỉ là bởi vì ta lo lắng thôi.” Vu Dã giải thích, cái mũi cũng cay xè tựa lên men, y hít sâu mấy lần chờ cảm xúc lắng xuống, đợi cho chua xót tiêu thất, mới ôn hòa nói:“Ta lần này chắc chắn không qua được, ngươi hãy tin ta, ta hiện tại nếu buông tay, khẩu khí này lập tức liền bị chặt đứt.”
Từ Hoàn đại khái cũng đã quên khóc, chỉ thật cẩn thận tiếp cận y, sợ quấy nhiễu y, thống khổ hỏi:“Ta có thể làm cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ta nhất định làm được.” Vu Dã thật sự có việc cầu gã, tuy rằng thực xin lỗi gã, nhưng chuyện này nhất định y phải làm. Y đem ý tưởng chi tiết phó thác cho Từ Hoàn, Từ Hoàn nghe xong, gã cười còn khó coi hơn khóc:“ Vu Dã, ngươi cố ý sao? Ngay từ đầu, ngươi chỉ xem ta như là người giúp ngươi chặt ngón tay, đúng không?”
Vu Dã bình tĩnh nhìn gã, kiên định nói:“Từ Hoàn, ta thật sự coi ngươi là bằng hữu.” Từ Hoàn giằng co không được, gã suy sụp bưng kín mặt, cười khổ nói:“Làm bằng hữu của ngươi phải có đủ độc ác, ta thật sự hy vọng ngươi đừng coi ta là bằng hữu.” Như vậy, thật buồn cười, nghĩ đến việc dùng xương làm thuốc đã đủ hoang đường, người này, còn bắt gã lấy tim luyện dược.
Từ Hoàn nghĩ đến binh vi hung khí, y vi nhân thuật, gã lần đầu tiên biết còn có loại thuốc được luyện như thế này, so với vạn mã thiên quân còn ác độc hơn. Tim, là vận mệnh, khi người này chết đi, lấy tim y luyện chế kì dược, dâng lên Kính Đế. Chuyện này, là Vu Dã ủy thác gã.
Y còn nói, dược này giữ được mệnh đế vương chu toàn, làm cho hắn có thể sống lâu trăm tuổi, để hắn đủ minh mẫn lo lắng cho giang sơn xã tắc, Từ Hoàn, ngươi tự nhiên hiểu được đạo lý này, cho nên, cần gì phải đi thương tiếc một kẻ sắp ra đi, dùng thuốc này như vậy chẳng hay hơn sao? Hơn nữa, chuyện này cũng coi như để ta viên mãn một phần chân tình. Từ Hoàn không muốn nghe nữa, gã đi về phía cửa, bộ dáng dường như lao lực quá độ.
Thực xin lỗi, Từ Hoàn, kiếp sau ta sẽ báo đáp lại ân tình của ngươi. Vu Dã áy náy không thôi, lại càng thêm mệt mỏi, y chậm rãi chui vào ổ chăn, nhắm mắt thở dài. Tay phải y năm ngón đều đã mất. Chính là khi uống thuốc, miệng vết thương mới ở tay trái vẫn còn đau, đã có lần, trong mộng, y thấy mình không còn ngón tay nào, y đã quên mất, đầu ngón tay còn phải giữ một dây tơ hồng.
Dây tơ hồng ấy không hề tiên diễm, mà, y vẫn đặt dưới gối một dây tơ hồng, chỉ là, cho đến tận bây giờ, vẫn không có ai nắm lấy đầu dây bên kia cả. Ta thật sự không có nhân duyên, y âm thầm nghĩ, cao nhân đoán mệnh nói chẳng sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...