Phong Cốt

Lại nói ngày ấy cùng Kính Đế ân ái, Vu Dã sau đó không hiểu sao lại có một trận thất kinh, việc này có nguyên nhân, hơn nữa hậu quả không nhẹ. Y lúc trước từng nói cho Quan Thận Tranh biết, y là bệnh thai, thuở nhỏ gầy yếu, thiếu niên tìm cao nhân bên ngoài học võ công tâm pháp cổ quái, công lực có thể dễ dàng lấy mạng người, ngày thường cũng có thể bảo mệnh kiện thể. Chỉ là, bộ tâm pháp này nếu không phải thân đồng tử  thì không thể dùng.

Vu Dã thất thân cùng Kính Đế, tuy nói đau đớn khó nhịn, nhưng lại nhớ đến việc cùng người khác cận kề da thịt, say đắm triền miên, giấc mộng này trở thành sự thật cũng khiến y có vài phần an ủi, mê mê mang mang cũng được mây mưa vui thích. Sắc lệnh trí hôn, chuyện này khiến công lực y giảm dần, nhất thời chi hoan để mất đi nửa đời tuyệt học, không đến hai tháng, công lực cả đời của y đã mất đến phân nửa.

Thời điểm ấy, y cùng Quan Thận Tranh truyền thụ việc học, kể rằng:“Sư phó ta là một vị đạo sĩ, tiêu dao khắp chốn cũng không nhiễm chút bụi trần, người thường nói:’Khám phá hồng trần ắt phải trải qua gian khổ, đồ nhi chỉ cần đem lời vi sư ghi nhớ trong lòng, chắc chắn không sai’. Ta khi đó sợ người, đương nhiên không dám gây chuyện, chỉ là người cải trang thành lão già da nhăn tóc bạc, đương nhiên có thể giữ thân đồng tử, làm gì có cô nương nhà ai thèm cùng người giải quyết? Nhưng còn ta? Người cũng không thông cảm cho cái khổ của ta!” Y ôm nỗi hận nhấn mạnh từng chữ, tức giận chặt đứt cành trúc, đem nó cắm trên bàn,“Không thể gần cả nam sắc, nữ nhân, ta nhoáng cái đã gần ba mươi, phong lưu hiệp khách, diệu thủ thần y, thế nhưng chưa bao giờ hưởng qua hương vị nữ nhi! Khi bước vào hoàng cung ta vẫn còn là đồng tử đấy!”


Thấy Vu Dã biểu tình đau lòng, Quan Thận Tranh phản ứng cũng rất lãnh đạm, đầu tiên nó chầm chậm lấy một quả trứng gà, bóc vỏ, để vào trong bát, chia thành hai nửa, rồi cuối cùng mới nhìn về phía đối phương, thong thả nói:“Ừm, còn hoàng đế.” Câu đáp lại này khiến Vu Dã sắc mặt quẫn bách, y khụ khụ vài tiếng, ánh mắt vờ nhìn hướng khác, ấp úng nói:“Cũng không biết nữa, tình yêu hay là tìm vui, tùy mong muốn, cũng không có ai ép buộc ai.” Lời này không giả, Kính Đế cùng Vu Dã giao dịch lần này là không có thua thiệt

Quan Thận Tranh bưng bát cơm, gắp một nửa quả trứng, một mặt cực độ nghiêm túc nhấm nuốt, một mặt không nói một lời nhìn Vu Dã. Nhìn bộ dáng nó ăn trứng gà, là bộ dáng của kẻ nghèo kiết hủ lậu, khuôn mặt tuấn tú của Vu Dã lập tức nhăn lại, y cúi đầu xé đùi gà, bỏ da, cứng rắn nhét vào miệng Quan Thận Tranh:“Ăn một chút đi, có làm sao nào? Ta cho ngươi ăn thịt, ăn không xong không được đi!”

“……” Quan Thận Tranh nhăn nhó, nuốt thịt gà vào trong bụng, nghe thấy Vu Dã thét ra lệnh ăn cơm nhanh hơn, lại ăn thêm hai chén canh gà. Ăn cơm xong, rồi đi tắm rửa, bọn họ lấy cho nhau một ly nước mát, ở đại sảnh nổi lên ánh sáng đèn đuốc.

Vu Dã nhìn Quan Thận Tranh uống xong một bát thuốc, đặt bát không xuống, nghiêm mặt nói:“Thận nhi, tâm pháp nhà ta không tồi, tuy rằng từ trước đến nay không truyền cho người ngoài, nhưng ta mệnh không dài, cha ta cũng không có hậu sinh, cho nên truyền cho ngươi cũng không sao.” Y bản tính không nhiều chuyện, nhưng mà đối với đứa nhỏ này có thương tiếc, vì nó mà suy nghĩ,“Ngươi kiên trì muốn học công phu của ta, thì cả đời không được yêu, Thận nhi, vậy thì ngươi sống còn ý nghĩa gì? Ta không muốn ngươi trăm năm cô độc.”

Quan Thận Tranh ngồi ở chỗ kia, ánh nến chiếu rọi làm đôi mắt nó có vẻ dị thường đen đặc, thật lâu sau, chậm rãi nói:“Không phải ai cũng ngốc giống người.”


Y thiên tư thông minh, dáng vẻ bất phàm nhân, thế nhưng nay bị một tiểu đồng gọi là ngốc tử…… Vu Dã cứng họng, nhếch khóe môi, nổi giận đùng đùng trừng Quan Thận Tranh, cuối cùng như không muốn so đo, khịt mũi nói:“Không có được chân ái tâm tình, sống không trọn vẹn, thật đáng buồn.”

Thất tình lục dục đều không có, trời sinh như thế, Vu Dã thật muốn khiến cho sau này hài tử có thể động tâm, nhưng y hiện nay không thể, chỉ theo tâm nguyện của tiểu đồ đệ, trao tặng nó sư môn tâm pháp. Vu Dã tính tình ôn hòa, đối với người ngoài thiện lương, chỉ là tâm tính y có chút trẻ con, thế là y liền nói cho Quan Thận Tranh tâm pháp này tên là Đồng Kê Công, hài tử kia phản ứng đúng là không thú vị, không sảo không nháo, liền nhớ kỹ cái tên Đồng Kê Công.

Từ nay cho đến tận ba mươi năm sau, đến lúc đó Quan Thận Tranh đã danh mãn giang hồ, tuổi tác gần bốn mươi. Có hậu sinh bái nó làm thầy, vui lòng phục tùng, tự nhiên có người hỏi tên tâm pháp, hỏi nó thuộc sở hữu của môn phái nào? Nếu đang vui, nó sẽ chỉ nói với người đó ba chữ, Đồng Kê Công. Mà, mọi người đều gật đầu khen, họ nghĩ tên công phu là “Đồng Cơ Công”, hiểu lầm theo hướng tốt đẹp, nếu không chỉ sợ mọi người biết trò đùa này của Vu Dã liền cười nhạo. Bất quá, bản thân nó cũng không để ý cho lắm.

Lại nói, sau hai tháng, buổi sáng, hai gã tùy thị quan truyền lệnh trên điện, triệu Vu Dã đến Tây Cung điện bắt mạch cho Dung phi. Y vừa bước chân ra khỏi cửa, Quan Thận Tranh đã đến thu dọn giường. Tấm ván gỗ giường không biết tại sao lỏng rất nhiều, lung lay sắp đổ.


Mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào, tản mát trong căn phòng mang theo một mùi vị khác thường. Quan Thận Tranh phát hiện đệm chăn không cánh mà bay, nó tìm mọi nơi không thấy, cúi thắt lưng ấn nhẹ ván giường bật ra, quả nhiên tìm được đệm chăn gối mềm. Nó khi đó còn nhỏ, không biết những thứ đó mang ý nghĩa gì,chỉ thấy sao biết vậy.

Khuya hôm trước, Kính Đế tới. Dung phi thân trúng kì độc lại thêm có thai, ngại nàng không đủ sức hầu hạ, Kính Đế liền tìm đến Vu Dã, để lại đống đệm chăn loang lổ máu hồng.

Vu Dã, y vì tình hiến thân, vì yêu dịch cốt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui