Tác giả có lời muốn nói: Không hiểu sao, quyển này đăng tải thành hai phần, một cái hiện “không tồn tại” còn một cái bị lược bỏ, này là sao dzãy ww
Đúng 11 giờ tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khu này thuộc khu vực lân cận khu phòng học của một ngôi trường danh giá, bên kia đường chính là trường học của cô.
Cô trọ ở trường, chỉ một mình.
Chính sách dành cho học sinh xuất sắc của trường vẫn luôn tốt, cô dùng thân phận top 10 toàn huyện để nhập học trường này, phúc lợi nhận được chính là miễn học phí toàn phần và bao ở một phòng ký túc xá loại sáu người.
Tiêu Trác Dĩ đeo cặp sách tiến vào trong trường.
Hôm nay là thứ sáu, bài thi môn toán kiểm tra vào hai tiết tự học tối của tuần trước, hai tiết bộ môn sau giáo viên chủ nhiệm đã sửa xong, đưa cô phát xuống cho lớp.
Tối nay thi xong, còn một tiết tự học mà lớp đã ồn đến mức khiến người ta hơi bực bội.
Là lớp phó môn toán, cô không dám thả lỏng chút nào.
Lưu lượng mạng trong nhà không đủ dùng, cô chỉ có thể nhân 10h10 tối thứ sáu hàng tuần sau khi chuông tan học vang thì đến tiệm trà sữa đối diện cổng lớn phía nam của trường ké mạng, lục tìm đề để làm tổng kết sơ lược kiến thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa sắt dưới lầu ký túc xá chỉ khoá sau 11 giờ rưỡi, vì lớp 12 được phép ở phòng tự học đến 11h20 mới tắt đèn nên chuyện này cô tuyệt chẳng lo.
Chào bác bảo vệ xong, chờ cổng xếp (*) mở ra, cô lập tức bước vào.
(*) cổng xếp:
Khuôn viên trường tối đen như mực, dãy lớp 12 và khu dạy học bổ túc nằm ở toà riêng, cách cổng trường một khoảng, đèn dây tóc ven đường đã lão hoá, chả bù được bao nhiêu, chỉ rọi được một khối vuông ít ỏi ngay dưới đèn.
Cô quen cửa quen nẻo vòng qua bảng vàng, kế đến là pho tượng một vị danh nhân mà cô chẳng nhớ nổi họ tên, tiếp nữa là một bồn hoa hình chữ nhật siêu lớn, băng qua sân tập thể dục, những ô cửa sổ sáng đèn sau hàng cây trước mặt chính là ký túc xá.
Không gian tĩnh lặng xung quanh có thể giúp cô thở lấy hơi một chút giữa áp lực học tập nặng nề bủa vây. Khoảng khắc thư giãn nhất mà cô có chỉ là mười phút như thế này vào mỗi tối thứ sáu hằng tuần.
Tiêu Trác Dĩ chợt cảm thấy mệt quá, thầm nghĩ thôi nghỉ chút cũng được, còn hai mươi phút nữa mới đến giữa giờ (1) mà.
Di động bỗng “Tinh” ra vài cái thông báo WeChat.
Ghi chú hiển thi người gửi là “Phong cảnh ngoài cửa sổ”.
…… Cô không nhớ mình có người bạn nào đam mê đặt tên theo kiểu người già và trung niên như vầy đó..
Tiêu Trắc Dĩ mở khoá màn hình, bắt đầu đọc.
“Bé Dĩ sao còn chưa về nhà???”
“Bé Dĩ đi đâu thế, khuya rồi ở ngoài không an toàn đâu!”
“【 Để ý tớ đi 】”
Tiêu Trác Dĩ cảm thấy nghỉ vậy cũng đủ rồi, bèn đứng lên đi về.
“Bé Dĩ định về hả?”
“Nhớ trả lời tớ đúng giờ nha bé yêu.”
“【 Yêu cậu 】”
Vị này nói chuyện cứ như cha người ta vậy.
Nhưng chắc chắn không giống người cha già đầu Địa Trung Hải của cô.
Ông già đó chỉ biết nói: “Ranh con, uống nhiều nước ấm vào, ngủ sớm chút đi.”
Cáo từ.
Cô mở vòng bạn bè của đối phương xem thử, trống rỗng.
“Xin hỏi, cậu là ai vậy?”
“Cho tôi biết tên để ghi chú liên hệ cho cậu được không, nếu không tôi đưa cậu vào danh sách đen đấy.”
Di động hiển thị: Đối phương đang nhập…
“Không được, chưa thể nói được.”
“Về sớm chút nha bé Dĩ.”
Tiêu Trác Dĩ dùng hai giây cho luôn người ta vào danh sách đen
Rốt cuộc cô add con người kỳ quái này hồi nào vậy.
Tiêu Trác Dĩ hơi sợ, cô cứ có cảm giác có thứ gì đó đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm hướng cô đi.
Cô bước nhanh lại chỗ ký túc xá, cuối cùng dứt khoát chạy vội về phòng ngủ.
Ấn xuống công tắc đèn, cô thở phào một hơi.
Được cứu rồi, an toàn rồi.
…… Chắc là cô không bị ai theo dõi đâu nhỉ? Rồi làm ba cái trò đùa dai gì đó?
Vấn đề là chắc chắn di động của cô từng bị người ta đụng tới rồi.
Nhưng mật mã mở khoá cô đã nói ai biết đâu.
QQ lại vang lên âm báo.
“Bé Dĩ về gòy.”
“Ngoan quá nè.”
“【 Muah 】”
Lại là “Phong cảnh ngoài cửa sổ”, thuyết thuyết (2) vẫn trống không như cũ.
Tiêu Trác Dĩ rợn cả gáy.
“Nhớ cố gắng học tập thật tốt đó, thành tích toán có tiến bộ rồi nè!”
Block thôi.
……. Có tiến bộ?
Vậy chứng minh rằng cô như con chuột bạch nhỏ đã bị người ta theo dõi một thời gian rồi đúng không?
Dựa vào tần suất của các đợt kiểm tra thì ít nhất cũng hai tuần.
Thành tích kiểm tra chỉ có lớp bọn cô thống nhất dán ra, nhưng giờ cũng chưa đến lúc phát thành tích, thành tích của cô bây giờ hẳn là đang nằm trong máy tính ở văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Như vậy, tiết tự học tối qua có người vào văn phòng!
Tiêu Trác Dĩ rơi vào trầm tư.
Cô soạn tin nhắn gửi giáo viên chủ nhiểm, đại ý là tối qua trước khi cô lấy bài thi có phải đã có bạn cùng lớp nào đến xem thành tích hay không, vì tình hình trật tự tiết tự học môn toán tối nay không khả quan lắm, chắc là do thảo luận về điểm số.
Giáo viên chủ nhiệm trả lời cô, không có, cơ mà vẫn phải khen cô dạo này làm kiểm tra không tệ, có vài ý giải khá mới mẻ độc đáo nên giáo viên chủ nhiệm đã in bản sao của mấy cách giải này để đưa qua cho giáo viên mấy lớp khác làm mẫu.
“.......” Càng nói phạm vi trả lời câu hỏi càng rộng, cô cười không nổi nữa.
Tiêu Trác Dĩ lấy từ cặp sách mấy quyển đề tuyển tập đề thi có chọn lọc môn chính sử, địa, văn.
Mặc kệ hắn là yêu ma quỷ quái phương nào đi chăng nữa, cô không rảnh đi hầu. Mạng xã hội nào cô cũng block cả rồi, thích xem thì cứ xem đi, giờ cô chỉ muốn học!
Di động chợt rung lên, hiện là “Phong cảnh ngoài cửa sổ 2”, đến từ “Diễn đàn giao lưu học sinh THPT lớp X năm 20XX”.
“Bé Dĩ đừng sợ tớ mà, tớ không làm cậu bị thương đâu.”
“Đừng block tớ oa oa oa Q A Q.”
“......” Là tại hạ sơ sót, quên mất QQ có chức năng ảo diệu là không cần kết bạn cũng gửi được tin nhắn.
Thôi tắt máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...