16.1
Vì để lĩnh giáo kinh nghiệm yêu đương, vừa rạng sáng ngày hôm sau Mộc Phong đã mời chuyên gia Hà Hi đến nhà, làm một đại tiệc cho tên Vampire tham ăn này.
Hà Hi ở trong quán bar cả đêm, cố nhịn không uống máu, thành công cai máu được thêm một ngày, hiện tại vô cùng đói, vô cùng dày vò.
Mộc Phong đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, Hà Hi lại tiện hề hề đi dạo khắp nơi trong nhà, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với đống chai lọ tinh xảo trong phòng làm việc của Mộc Phong, nhưng mà mới vừa bước thêm một bước đã bị Mộc Phong nắm cổ áo xách ra ngoài ném lên ghế sofa.
“Cho tao xem một chút cũng có chết ai đâu.” Hà Hi mặt dày phàn nàn nói.
“Sẽ chết.” Mộc Phong cấp tốc đóng cửa phòng làm việc lại, phòng ngừa Vampire gấu chó quấy rối.
Hà Hi học bộ dáng Mộc Thần, phồng má moe moe: “Hừ!”
“Cái biểu cảm này mày làm cũng vô dụng.” Mộc Phong lãnh khốc mở TV, vứt điều khiển vào trong lòng Hà Hi, nói: “Xem TV, không được lộn xộn.”
Một phút sau, Hà Hi bỗng như một cơn gió chạy đến trước mặt Mộc Phong, dùng một ngón tay trỏ và một ngón tay cái cầm cái quần lót lắc qua lắc lại, hỏi: “Của mày?”
“Nói nhảm.” Mộc Phong giật lại quần lót, cau mày nói: “Mày làm gì đó?”
Hà Hi khoa trương tru lên: “Quần lót của mày thật chẳng có tình thú! Uổng cho mày là nhà chế tạo nước hoa! Cái nghề mốt như thế! Lại đi mặc cái quần lót quê mùa như vậy!”
Mộc Phong bỏ quần lót vào trong sọt đựng đồ dơ hằng ngày, hung dữ nói: “Câm miệng.”
“Sao tao phải câm miệng! Không phải mày mời tao đến làm cố vấn tình yêu cho trái tim mới biết yêu của mày sao? Mày mặc cái quần lót kiểu tứ giác quê mùa như vầy mà không thấy xấu hổ đi cởi quần trước mặt tiểu thịt tươi người ta sao? Người ta không ghét bỏ mới lạ!” Hà Hi một bên miệng tiện một bên say mê hít mùi thức ăn trong nồi, vui sướng vỗ tay: “Oa, thơm quá thơm quá! Tao đói nhịn không nỗi!”
Mộc Phong mặt không thay đổi thái thịt, sau đó bất thình lình hỏi một câu: “Thật sự ghét bỏ?”
“Phải! Đạp mày một phát lăn xuống giường!” Hà Hi lấy một miếng xương sườn nhỏ trong nồi ra, một bên kinh hô nóng quá một bên cứ bỏ vào trong miệng ăn, so với Vampire càng giống quỷ chết đói hơn.
Mộc Phong bất đắc dĩ cầm một cái chén lớn múc ra cho Hà Hi ăn trước, sau đó xoay người đi xào rau, Hà Hi cầm cái chén ở bên cạnh gấp không thể chờ mà ăn, vừa ăn vừa làm lố bắt chước thực khách bình phẩm đồ ăn trong manga: “Trời ạ! Chính là cái vị này! Thịt mềm nhai một cái là tan vào trong miệng! Đây tuyệt đối là mỹ thực! Sao lại có thể làm ngon như vậy… “
“Yên lặng.” Mộc Phong hung dữ trừng hắn một cái.
“Hắc hắc.” Hà Hi nở nụ cười tươi như hoa hướng dương, nói: “Sao mày hung dữ quá vậy, nếu mày không như thế, chỉ bằng mày nấu ăn ngon thôi tao khẳng định sẽ theo đuổi mày.”
Mộc Phong thành thạo đảo chảo hai lần, tàn nhẫn từ chối: “Theo đuổi cũng thất bại.”
Hà Hi tấm tắc nói: “Mày là người đầu tiên không có hứng thú với tao, được, mày đã thành công khiến… “
“Ăn!” Mộc Phong đem đồ ăn xào trong chảo cho vào dĩa, sau đó nhét vào trong tay Hà Hi.
Hai người ngồi trên bàn, Hà Hi ăn hài lòng không gì sánh được, vừa ăn vừa nói, từ tận đáy lòng cảm thán nói: “Mày xem đi, cái tên tiểu thịt tươi kia thật sự là quá hạnh phúc, sau này ở với mày là có thể ăn một ngày ba bữa thật ngon!”
Hạnh phúc trong mắt kẻ tham ăn chỉ đơn giản là như vậy!
Mộc Phong mỉm cười nhàn nhạt nói: “Cậu ấy tên Giang Hàn.”
“Aiz, thật ghen tỵ.” Hà Hi mặt bát quái, “Có ảnh không?”
Mộc Phong ưu thương mà lắc đầu: “Hôm qua mới gặp lần đầu, ngoại trừ tên và địa chỉ cái gì cũng không biết.”
“Nhưng mà địa chỉ cũng là do mày theo dõi người ta mới biết.” Hà Hi nghiêm trọng vỗ vỗ bả vai Mộc Phong, “Gánh nặng đường xa… Không bằng nghĩ tới tao đi, dễ như trở bàn tay.”
Mộc Phong vẻ mặt ghét bỏ: “Tuyệt đối không.”
“Tại sao chứ! Tao cũng muốn một ngày ba bữa đều được ăn ngon!” Hà Hi ôm đầu kêu rên.
“Tao không thích nhất là người đào hoa… ” Mộc Phong nói đến đây đột nhiên nhớ tới thông tin đêm qua Mộc Thần gửi tới, bèn vi diệu dừng lại, gương mặt thay đổi cực nhanh nói: “Đào hoa thật ra cũng không sao, chủ yếu là lần đầu tiên nhìn thấy mày tao không có cảm giác, nên về sau cũng sẽ không có.”
Hà Hi híp mắt nhìn chằm chằm Mộc Phong một hồi, bực bội nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là tao bị thợ săn rượt tới sút quần, cái tên thất đức không biết rình tao bao nhiêu ngày, còn ráng đem tao moi ra từ trong quan tài ra để rượt dưới ban ngày, phơi nắng mặt trời làm tao muốn nứt da. Ha, lúc đó mày có cảm giác mới lạ… “
Mộc Phong hừ lạnh: “May mà tao cứu mày.”
Hà Hi gật đầu: “May mà có mày to như cái kèn tuba giúp tao cản ánh nắng mặt trời.”
“Hiện tại cơ hội báo ân của mày tới rồi. ” Mộc Phong bình tĩnh nói: “Giúp tao theo đuổi cậu ấy.”
“Không thành vấn đề, tao mà không giải quyết được tiểu thịt tươi sao! Trừ mày ra… à không, mày miếng thịt khô. Được rồi, chiều nay chúng ta đi dạo phố trước đã, tao mua cho mày vài bộ quần áo.” Hà Hi ánh mắt sắc bén quét tới quét lui trên người Mộc Phong, đột nhiên tiến tới kéo áo Mộc Phong ra, sau đó cúi đầu ngó vào xem.
Mộc Phong hất một cái đánh bay hắn, hung dữ nói: “Làm cái gì?”
“Mẹ ơi, mày vẫn còn mặc áo thun ba lỗ trong áo sơ mi!” Hà Hi hoảng hốt la to: “Mày còn quê mùa hơn tao nữa!”
Mộc Phong điềm tĩnh giải thích: “Hút mồ hôi.”
“Chân tướng chỉ có một!” Ánh mắt sắc bén của Hà Hi chỉ vào Mộc Phong, nói: “Mày chắc chắn còn mặc quần thu!”
Mộc Phong nhíu mày, quả nhiên nói: “Trời lạnh đương nhiên phải chú ý làm ấm người, người nhà của tụi tao đều mặc, sao hả?”
” ‘Người nhà của tụi tao’? Mình mày mặc được rồi, còn làm hư Tiểu Mộc Thần của tao!” Hà Hi trong mắt chứa lệ nóng oanh tròng.
“Tiểu Thần không thích mặc.” Mộc Phong thở dài, “Cho dù bắt nó mặc thì tới trường nó cũng sẽ lén cởi ra.”
Em trai trưởng thành liền không nghe lời, không vui.
Cái quần lót màu xanh ca ca tự tay đan cho cũng bị đặt dưới đáy tủ đồ quanh năm, ca ca vô cùng thương tâm.
“May quá may quá.” Hà Hi thở phào nhẹ nhõm, miệng tiện nói: “Thật là, lông mấy người dày như vậy còn mặc quần thu làm gì, mày coi thường đám lông tụi nó sao? Để tao xin lỗi lông của mày dùm cho!”
Mộc Phong lấy tay đè đầu Hà Hi xuống bàn ăn, thấp giọng ra lệnh: “Câm miệng, ăn.”
“Ăn cũng phải mở miệng chứ.” Hà Hi cảm giác thân mang trọng trách nặng nề, ý thức trách nhiệm tự sinh ra: “Mày yên tâm! Tao nhất định sẽ đem những thói quen quê mùa này của mày sửa hết, dù Tiểu Giang Hàn không ghét bỏ mày, chính mày cũng phải cố gắng, nỗ lực phối hợp cần gì trị đó, biết không?”
Vừa nghe đến hai chữ Giang Hàn, Mộc Phong gắng gượng nuốt xuống lời phản bác, trầm thấp ừ một tiếng.
Vì vậy được một tấc lại muốn tiến một thước Tiểu Hà Hi lại bắt đầu cằn nhằn cằn nhằn, từ trang phục cho đến kỹ năng tỏ tình, rồi long dương 18 thức lưu hành thời nay, thành công khiến cho Mộc Phong mớ luôn, sau khi uống sạch giọt canh cuối cùng, Hà Hi tiêu sái lau miệng vỗ bàn một cái, nói: “Đi! Dẫn mày đi mua quần áo! Để cho Tiểu Giang Hàn nhìn mày với cặp mắt khác xưa!”
“Được.” Mộc Phong vô cùng hăng hái đứng dậy đeo tạp dề in hoa hướng dương nhỏ, nói: “Tao đi rửa chén trước đã.”
Hà Hi: …
16.2
Có thể là do đêm qua tắm xong trùm khăn đuổi theo đánh tên biến thái nhìn trộm nên cảm lạnh, Mộc Thần ngủ một giấc đến gần trưa, lúc rời giường cảm giác rất không ổn.
Toàn thân chỗ nào cũng đau, ý thức trong đầu rất hỗn loạn.
Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng mở cửa, phụ trách mỗi ngày đi mua đồ ăn Lâm Sở đã trở về.
Mộc Thần vịn khung cửa đứng, nhìn Lâm Sở bày đồ ăn chỉnh tề lên bàn.
Lâm Sở thấy Mộc Thần đã tỉnh, cao hứng bừng bừng đi qua nói: “Luật cũ, nụ hôn sáng sớm.”
“Luật cũ, không cho.” Mộc Thần giọng nói trầm trầm.
“Giọng cậu hơi khác.” Lâm Sở vén tóc mái của cả hai lên, đem trán mình và Mộc Thần kề sát vào nhau, lẩm bẩm: “Có hơi nóng, sốt rồi.”
Hai người cách nhau rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của cả hai hòa vào nhau, vì vậy Lâm Sở thừa dịp ở trên môi mềm của Mộc Thần hun một cái.
Mộc Thần che miệng, lùi một bước, nói: “Lây bệnh cho cậu bây giờ. “
“Đến, mau lây cho tớ.” Lâm Sở ra vẻ còn muốn, “Đây là vi-rút tình yêu.”
“Đừng quậy.” Mộc Thần vẻ mặt thành thật nói: “Cậu không thể bệnh… “
“Vì sẽ đau lòng cho chồng sao?” Lâm Sở vểnh tai chuẩn bị nghe lời ngọt ngào.
Mộc Thần chớp mắt mấy cái, thành khẩn nói: “Ừ… Đương nhiên, còn có là, cậu bị bệnh rồi thì tớ ngại nhờ cậu đi mua đồ ăn lắm.”
“Đệt!” Từ nam thần lưu lạc trở thành anh ship cơm tiểu đệ Lâm Sở thương tâm ở trên ghế sofa hôn mê 3 giây, sau đó đi nấu nước tìm thuốc cảm.
Mộc Thần ủ rũ ngồi xuống bàn, uống thuốc xong rồi ăn, vừa ăn vừa oán giận nói: “Nhất định là đêm qua tắm xong đuổi theo cậu nên bị lạnh.”
“Tớ sai rồi, về sau sẽ không nhìn trộm cậu nữa.” Lâm Sở lập tức thừa nhận thái độ lệch lạc, nhưng ánh mắt lấp lánh nói: “Cậu cân nhắc cho tớ xem quang minh chính đại đi?”
Mộc Thần cấp tốc nhét một cái bánh bao vào trong miệng Lâm Sở.
“Tiết học chiều nay cậu đừng đi!” Lâm Sở đau lòng xoa xoa gương mặt nóng bừng của Mộc Thần, “Tớ giúp cậu nộp đồ án, nếu như điểm danh tớ điểm dùm cậu.”
“Không cần điểm danh cho tớ!” Mộc Thần buồn cười, “Tớ xin nghỉ.”
“Không được, cậu cũng biết xin nghỉ phải có giấy tờ của bệnh viện gì gì đó.” Lâm Sở đột nhiên đè giọng xuống, lạnh lùng thốt ra: “Tớ có thể bắt chước nhiều giọng.”
Mộc Thần: “Phì…”
Giọng Lâm Sở lại bỗng nhiên cao hơn, ngữ khí vui vẻ: “Cậu nghe không! Căn bản không nhận ra!”
Tinh thần phân liệt nhiều năm như vậy, đây là kỹ năng cơ bản.
“Ừ, vậy cậu xem tình hình nha!” Mộc Thần mơ mơ màng màng, dùng mặt cọ cọ tay Lâm Sở, sau đó ngáp một cái chuẩn bị về phòng ngủ tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...