Liễu Tà Dương cất bước định đi, Hồng Liên sốt ruột đuổi theo kéo hắn lại:
- Ngươi hỏi lý do, ngươi không biết sao?
- Không biết.
Hồng Liên nói nhanh, thanh âm như suối róc rách êm tai:
- Được rồi, đêm đó ngươi cứu ta sau đó cho ta bóng lưng cô đơn, khiến ta cảm giác áp lực, nỗi buồn của ngươi, một mình ngươi gánh vác rất nhiều chuyện, ngươi cần ngươi chia sẻ. Ta là ngươi chia sẻ cùng ngươi!
Liễu Tà Dương nghiêm túc nhìn Hồng Liên:
- Nhưng trong lòng ta đã có cô nương khác, ta muốn cùng nàng đi tìm phong hoa tuyệt đại.
Hồng Liên ngẩn ngơ, rất nhiều lời không thể thốt ra khỏi môi.
- Ngày đó gió cát, nàng cưỡi lạc đà đến, lục lạc vang bên tai. Là nàng cho ta hy vọng, ta cho nàng một lời hứa, đi tìm phong hoa tuyệt đại thuộc về nàng.
Hồng Liên mở miệng hỏi:
- Nàng đẹp hơn ta không?
Liễu Tà Dương quay đầu nhìn Hồng Liên, giờ phút nàng khuynh quốc khuynh thành, một nụ cười trăm hoa đua nở.
Liễu Tà Dương trầm tư giây lát rồi ngẩng đầu. Hồng Liên đứng yên chờ Liễu Tà Dương trả lời, trái tim treo cao.
- Ưm, nói sao đây, lúc đó nàng mới mười ba tuổi nên không nhìn ra được, bây giờ thì khó nói.
Hồng Liên tức giận giậm chân:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Nàng còn nhỏ vậy mà ngươi... Ta không thèm ngươi nữa!
Hồng Liên đi hướng Hoàng Kim cung, môi treo nụ cười vừa lòng. Chỉ là một tiểun ha đầu, nàng quá đa nghi rồi, nhưng đó là đệ tử nào của hắn?
Có lẽ tiểu nha đầu chưa biết sư tôn của mình thích nàng. Hồng Liên quyết định đi cảnh cáo các nữ đệ tử, trịnh trọng cho họ biết sư tôn của họ là ác ma ăn tươi nuốt sống, từ lúc bọn họ còn là thiếu nữ đã bị theo dõi.
Liễu Tà Dương nhìn bóng lưng Hồng Liên đi xa, hắn trầm tư giây lát cuối cùng quyết định viết bộ công pháp thích hợp cho nàng.
Hồng Liên bước vào Hoàng Kim cung thấy Liễu Như Yên múa kiếm, dáng người yểu điệu, mặt cũng xinh đẹp, máu kiếm rất đẹp.
Hồng Liên dừng bước lại:
- Chẳng lẽ là nàng?
Liễu Như Yên không phát hiện Hồng Liên đến, lẩm bẩm:
- Tiểu nơng tử thấy kiếm pháp của tướng công thế nào? Không thua gì tình lang trong mộng của nàng phải không?
Hồng Liên nghe Liễu Như Yên nói câu hoang đường đo liền gạch tên khỏi danh sách tình địch. Đây mà là nữ nhân phong hoa tuyệt đại. Chắc chắn không phải là nàng.
Liễu Tà Dương đứng trước Hoàng Kim cung, ánh tà dương hoàng hôn buông xuống.
Bỗng cốc trong thiên địa dâng lên uy nhiếp mạnh mẽ.
Tu sĩ Nguyên Anh!
Liễu Tà Dương ngước mặt lên, không nhường bước. Đám người Lôi Hổ ra khỏi tháp Phong Thần, bọn họ cảm nhận được uy nhiếp lớn từ tu sĩ Nguyên Anh.
Một tòa pháp tướng kim thân xuất hiện trên bầu trời, thanh âm vang vọng bốn phía:
- Thất Thập Nhị phong sẽ mất, các ngươi đừng chấp mê vô ngộ
Đám Lôi Hổ hoàn toàn bị chấn nhiếp không thể ngước đầu lên, không chống cự được. Mọi người thấy sợ vì tu sĩ Nguyên Anh đến.
Trong nhóm người chỉ có Liễu Tà Dương là chịu được áp lực cảnh giới tu sĩ Nguyên Anh.
- Cho các ngươi ba năm, trong vòng ba năm thể hiện lực lượng khiến ta vừa lòng, nếu không thì mất.
Tu sĩ Nguyên Anh nói xong pháp tướng kim thân tán đi.
- Đây chính là cảnh giới tu sĩ Nguyên Anh!
pháp tướng kim thân mất, Lôi Hổ ngẩng lên với ánh mắt không cam lòng:
- Bảy mươi mốt phong môn khác ép sát không cho thở dốc, vốn sinh cùng gốc vì sao không tha người?
Liễu Tà Dương nhìn nhóm Lôi Hổ, mở miệng nói:
- Tu Tiên giới vốn tàn nhẫn, không có lực lượng sẽ bị nuốt.
Biểu tình Phong Hầu chán nản.
Lôi Hổ tăng vọt khí thế:
- Cho chúng ta ba năm chứ gì? Trong ba năm này sẽ cho người đó thấy một Thất Thập Nhị phong cường thịnh, một Thất Thập Nhị phong hưng thịnh!
Lôi Hổ mới tập Hổa Ma thần công khiến linh lực trưởng thành vùn vụt. Linh lực đọng lại mấy trăm năm bộc phát, nếu cộng thêm Kết Anh đan trong tay Liễu Tà Dương thì Lôi Hổ tự tin sẽ kết thành Nguyên Anh!
Tu sĩ Nguyên Anh đến không làm Lôi Hổ gục ngã ngợc lại kích thích tính chống đối trong gã.
Những người khác cũng hừng hực lửa giận, đáy lòng đè nén lực lượng.
- Cửu sư đệ, xin lỗi, sư huynh phải đi bế quan! Nơi này nhờ vào sư đệ!
Lôi Hổ nói xong sải bước vào tháp Phong Thần. Mấy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khác cũng tiến vào tháp.
- Nhờ cả vào Cửu sư đệ!
Sự việc quá đột nghột, Liễu Tà Dương chỉ đi mấy tháng mà Thất Thập Nhị phong đã đối mặt vận mệnh thua mất. Phong chủ chết, đệ tử nội môn chạy tứ tán, chỉ còn lại mười hai đại đệ tử Lôi Hổ vất vả chống đỡ.
Phong Hầu cũng đi bế quan, bên ngoài tháp Phong Thần còn mỗi mình Liễu Tà Dương.
Tu sĩ Nguyên Anh đại biểu uy thiên địa, nếu không nhờ vào lực lượng Bản Tôn thì không có sức đối kháng. Hắn phải tranh thủ thời gian tu hành đặt chân vào Vô Lượng Môn.
Khi phong chủ Thất Thập Nhị phong chưa chết, mọi người được che chở dưới cánh chim, dù đối diện khiêu chiến mạnh cũng đến tu sĩ Kim Đan là cùng. Bây giờ phong chủ chết, nhiều nội môn Vô Lượng Môn bài xích Thất Thập Nhị phong, nó đối diện uy hiếp không còn là tu sĩ Kim Đan mà trực diện tu sĩ Nguyên Anh như hổ rình mồi.
- Ba năm? Các ngươi thật sự sẽ cho chúng ta ba năm phát triển lớn mạnh sao?
Tu Tiên giới thay đổi bất ngờ.
Vân Cư Tự xuống tay làm nhiều tu sĩ Nguyên Anh tử thương nặng nề, Vân Cư Tự giá họa, bốn phía Tiên quốc nguy hiểm trập trùng. Thất Thập Nhị phong thua mất, Liễu Tà Dương đối mặt khó khăn lớp lớp không thoát ra được.
Thoáng chốc Liễu Tà Dương rơi vào đường cùng, dường như trong thiên địa có một bàn tay to liên tiếp ném khó khăn tới trước mặt hắn.
Sức mạnh của hắn còn yếu, rất yếu.
Liễu Tà Dương thầm quyết định, hắn phải nhanh chóng tiến vào cảnh giới Nguyên Anh, chỉ cần vào cảnh giới Nguyên Anh thì tất cả khó khăn ngăn trước mặt hắn đều được giải quyết dễ dàng.
Cảnh giới hiện tại của Liễu Tà Dương là Kim Đan trung kỳ, sắp bước vào Kim Đan hậu kỳ. Nghĩ đến đây Liễu Tà Dương liếc sang Hống Thiên Tôn, nếu hắn đi vào Nguyên Anh kỳ cũng sẽ là người siêu mạnh trong thiên địa.
Liễu Tà Dương đi vào Hoàng Kim cung, bắt đầu tu luyện, luyện hóa Tiên Linh chi dịch. Tiến vào Kim Đan hậu kỳ thì Liễu Tà Dương có thể điều động lực lượng Bản Tôn, không cần sợ hãi tu sĩ Nguyên Anh khiêu chiến nữa.
Vô Lượng Môn, trong đại điện Đệ Tam Phong.
- Thất Thập Nhị phong đã tuột dốc không phanh.
- Hơn một nửa đệ tử Thất Thập Nhị phong chạy tứ tán, chỉ còn lại một phần nhỏ. Nhưng ta rất xem trọng phần nhỏ này, tiếc rằng Đệ Nhất phong chủ không cho chúng ta đi, rốt cuộc là có ý gì?
- Thì Đệ Nhất phong chủ đã nói sau ba năm mặc kệ chúng ta đi tới đó, chúng ta cứ chờ ba năm xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...