"Tỷ nói xem, bọn họ liệu có toan tính gì với món nợ của muội không?"
Tư Khấu Ân Huyên trầm lặng không nói.
Vì điều mà nàng nghĩ, vốn dĩ là điều hiển nhiên rồi.
Đích phòng cùng thứ phòng, phàm là quý tộc thì ai cũng có.
Nếu không có thì sẽ còn các tộc nhỏ, tranh giành lợi ích từ dòng chính đã trở nên quen thuộc.
Lần này cũng vậy thôi, nói là nữ nhi Tĩnh vương phủ đến thỉnh tội đích nữ, đích nữ không có mặt thay vào đó thứ phòng đông đủ không thiếu một ai.
Nói không phải đi tìm cách đào bới lợi ích thì quỷ mới tin.
Quy Hải Tương Du cười ngọt, nàng quay sang nói: "Huyên tỷ tỷ, chúng ta đến góp vui nha."
[...]
Viện chính.
Trên có Chương vương phi, La di thái.
Đại phòng có Quy Hải Sâm, chính thê La Hoán Vũ cùng hai vị thứ thiếp.
Tam phòng có Quy Hải Diệt, chính thê Kim Hạ Hạ và ba vị thứ thiếp.
Ngoài ra, bên dưới hậu bối, trừ thứ trưởng nữ - Quy Hải Tuyết Nhàn và Quy Hải An Châu thì có bốn thứ nữ khác đều góp mặt.
Tất nhiên không thể thiếu Quy Hải Kình Truân và mấy mỹ nhân của hắn.
"Du nhi thỉnh an tổ mẫu."
"Ân Huyên ra mắt Chương vương phi."
Hai nàng đường đường chính chính, tiêu sái tiến vào.
Trong mắt, cư nhiên chỉ có một mình lão vương phi là Tư Khấu Lục Lam, cũng vì vậy mà khi hành lễ chỉ hành lễ với một mình người.
Tư Khấu Lục Lam nhìn tôn nữ và chất nữ liền thấy thoải mái, đôi mày dãn ra: "Hai ngươi mau đến đây."
Hai nàng tiến lại gần, cẩn thận thay nha hoàn đỡ lấy lão vương phi.
Tư Khấu Lục Lam: "Tĩnh vương phủ thỉnh tội, bên phía Huyên nhi ngươi giải quyết thế nào?"
Tư Khấu Ân Huyên: "Vương phi lão lão, gia gia con mệt mỏi không tiếp cho nên đến giờ vẫn chưa nhận lời thỉnh tội của họ."
Tư Khấu Lục Lam nghe liền hiểu.
Đại ca của người - Tư Khấu Trạch Lưu, đương Vận Khinh vương vốn là người nghiêm khắc người ngoài, một câu quy tắc hai câu quy tắc, trước giờ chưa từng nể mặt ai.
Mà bản thân Vận Khinh vương có chính kiến, trước giờ không nói lý lẽ chỉ bênh vực người nhà, nhưng chưa từng phạm bất cứ một sai lầm nào cả.
Vậy nên, với bè phái quan triều, người bằng mặt không bằng lòng có nhiều đến mấy cũng không thể kéo ngài xuống nước.
Hôm nay, Tĩnh vương phủ đắc tội, mạo phạm tức phụ, tôn nữ, ngoại tôn nữ, khi thỉnh tội không theo quy tắc mà làm.
Chẳng trách lại bị đóng cửa không tiếp.
Nghe câu trả lời từ Tư Khấu Ân Huyên, người có mặt ai cũng bàn tán.
Đến cả Quy Hải An Châu cũng vội tới: "Tổ mẫu, bọn họ người là trắc phi người là huyện quân, đều đã hạ mình đến thỉnh tội.
Hơn nữa gạch đá thô ráp lạnh lẽo, họ quỳ cũng lâu rồi, hay là người để họ đứng dậy trước đi."
La Ngân Hoa cũng tiếp lời: "Đúng là vậy, dù họ đến thỉnh tội chúng ta cũng không nên bạc đãi, dẫu sao vẫn là người của Tĩnh vương phủ."
La Hoán Vũ: "Mẫu phi, con cũng có ý giống La nương.
Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng tối mối quan hệ thì thật không tốt."
Quy Hải Tương Du nhìu mày nhẹ.
Kẻ xướng người họa a.
"Được rồi." Quy Hải Tương Du gợn nhẹ giọng: "Ai có ý kiến gì thì nói hết đi, nói xong liền xử lí chuyện này."
La Ngân Hoa: "Lục cô nương, ý của mọi người đều rõ cả.
Chúng ta nhận thành ý không nên ép người quá đáng."
Khi nãy thì là kẻ xướng người họa, bây giờ thì lại móc mỉa người khác.
Dĩ nhiên, người bị móc mỉa ở đây là Tư Khấu Ân Huyên, ý vị làm khó người khác một cách quá đáng.
Nàng nhớ kiếp trước, cha dạy đối nhân xử thế, mẹ dạy bao dung.
Đều là dạy những điều tốt đẹp nhất, nhưng mà cuộc đời không cho phép dùng đến nó.
Bởi vì, lòng người là thứ ấm nhất nhưng cũng là thứ lạnh nhất, không toan tính một chút, không tàn nhẫn một chút thì chỉ có bị người khác quay như một con súc vật.
Như trường hợp này cũng vậy thôi.
Nàng thấy rồi, ba mẫu nữ Hồng phi quỳ dưới đất, bộ dạng đáng thương, lê hoa đái vũ, ai thấy cũng sẽ thương xót.
Tất nhiên, những kẻ đối nghịch nàng sẽ bênh vực họ, không ngừng tìm cơ hội để làm người tốt.
"A..." Quy Hải Tương Du kéo một hơi dài: "Nếu La di thái đã nói vậy thì ta cũng bày tỏ quan điểm của ta."
"Thứ nhất, bọn họ đến thỉnh tội với ta và biểu tỷ."
"Thứ hai, bọn họ không tuân theo quy tắc, đây là xem thường hậu bối bọn ta sao? Hay ý của lão thái bà là bọn họ đáng thương nên việc xúc phạm hậu bối bọn ta chỉ là chuyện nhỏ như hạt cát không đáng nhắc tới?"
La Ngân Hoa bị một tiểu cô nương lật bàn, trong lòng tức đến run rẩy.
Nhưng một câu nói cũng nói không lại, bên cạnh Quy Hải An Châu phải đỡ mấy câu: "Lục muội, di thái không có ý đó đâu, di thái chỉ lo cho muội thôi."
Tư Khấu Ân Huyên: "Theo ý của tỷ tỷ đây là lo thế nào? Lo bọn ta không bị hai thứ nữ làm cho mất hết mặt mũi, hay là lo bọn ta thanh danh sạch sẽ?"
Quy Hải An Châu vội phủ nhận, ánh mắt long lanh áng lên sự đáng thương: "Không có, muội hiểu lầm rồi.
Ta thấy bọn họ đã biết lỗi, hơn nữa bọn họ cũng là trắc phi và huyện quân.
Bọn họ có tước có vị, bắt bọn họ quỳ lâu như vậy truyền ra ngoài sẽ nói chúng ta ích kỉ, nói chúng ta ức hiếp người quá đáng.
Như vậy thanh danh sẽ không tốt."
Sự đáng thương cùng bộ dạng thành khẩn của Quy Hải An Châu nhanh chóng dành được sự chú ý.
Quy Hải Kình Truân nhìn nàng ta sắp khóc tới nơi liền hô giọng bênh vực: "Quy Hải Tương Du, Châu nhi nói không sai, ngươi đúng là quá ích kỉ rồi.
Bắt tay người ngoài kiếm chuyện cho cả nhà, bây giờ còn kéo người ta ngồi lên đầu tỷ tỷ ngươi.
Ngươi có còn coi trọng ai trong nhà này không?!"
Quy Hải Tương Du nghiêng đầu, khóe miệng nàng hơi nhếch.
Nàng chưa nói gì quá đáng cả, đằng này thứ phòng được đằng chân lân đằng đầu kéo nàng xuống.
Quy Hải Kình Truân, hắn là đại ca của nàng thật đấy, nhưng chỉ trên danh nghĩa thôi.
Bản thân hắn là hàng thứ, trong hệ phả còn không được viết tên chính thức dưới đích mẫu thì sao được tính là đại ca nàng?
Lần này, nhanh nhanh nhảu nhảu bênh vực Quy Hải An Châu như thế.
Một câu không suy nghĩ, một lời tự nhiên thốt ra theo cảm tính, căn bản không phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ.
Quy Hải Tương Du: "Tổ mẫu, con có cách giải quyết.
Người nghe con nha."
Nàng trước tiên gạt bỏ lời của Quy Hải Kình Truân, vì hiện tại nên giải quyết cho xong đám người của Tĩnh vương trước.
Tư Khấu Lục Lam: "Được được, nha đầu nghe con cả."
Quy Hải Tương Du: "Vậy, trước mắt con sẽ viết thư trình cáo lên thái hậu với ý định mời ma ma dạy lại cung quy cho hai vị huyện quân.
Hồng phi không biết dạy con sẽ xử theo luật của Nam Chiếu, còn về xúc phạm Sương thẩm thẩm thì để họ đến quỳ lạy hối lối."
Tư Khấu Lục Lam nghe vậy, ngẫm một lúc thì gật đầu đồng ý, nhưng trước khi nói thành lời thì hỏi ý của chất nữ trước: "Huyên nhi, ý của con thế nào?"
Tư Khấu Ân Huyên với chuyện này không can dự quá nhiều.
Thực tế gia gia nàng không giải quyết mà muốn nhờ vương phi lão lão làm giúp.
Nói là trình cáo lên thái hậu, mời ma ma dạy dỗ cung quy, xử theo luật và quỳ nhận tội.
Nghe thì nhẹ nhưng lại không nhẹ nhàng chút nào, ma ma dạy dỗ cung đều quy dưới trướng thái hậu, thường ngày dạy dỗ cung nữ và phi tử như lọc một lớp da.
Xử theo luật thì là phế vị, thậm chí nặng hơn là vứt một hưu thư xuống.
Còn quỳ nhận tội, là dưới ánh mắt của người người, quỳ từ cổng cho đến tận chân của người cần thỉnh tội.
Có điều như vậy vẫn tốt.
Nếu để Vận Khinh vương xử lí, chỉ sợ hôm nay sẽ không còn có Tĩnh vương phủ nữa.
Tư Khấu Ân Huyên: "Con nghe theo người."
Tư Khấu Lục Lam: "Được được, Du nhi, gửi thư cho thái hậu cứ lấy danh nghĩa của ta."
Quy Hải Tương Du: "Vâng tổ mẫu."
Tư Khấu Lục Lam: "Giải quyết cũng giải quyết xong rồi.
Các ngươi về chờ khẩu dụ của thái hậu đi."
Mẫu nữ Hồng phi được một vài nha hoàn tiễn đi ngay sau đó.
Cuối cùng chỉ còn lại bộ mặt của thứ phòng.
La Hoán Vũ: "Lục cô nương thật tàn nhẫn.
Bọn họ đã như vậy rồi mà phải nhận phạt thật nặng."
Quy Hải Tương Du thoáng nhìn lão vương phi.
Chỉ thấy người lắc đầu bất lực.
Dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Có thể thấy đối với thứ phòng, người luôn đau đầu khó xử.
Quy Hải Tương Du: "Thứ ra thứ, đích ra đích.
Đừng có ỷ với danh nghĩa trưởng bối thì lên mặt với ta."
Nàng nói, lời vừa dứt ai nấy cũng đờ người.
Đây là châm chọc, châm chọc đến trần trụi.
Xuất thân con thứ, vốn dĩ là cái gai lớn nhất, cứng nhất trong lòng bọn họ.
Quy Hải An Châu: "Lục muội..."
Quy Hải Tương Du: "Quy Hải Kình Truân quỳ xuống!"
Nàng nghiêm mặt nhìn sang Quy Hải Kình Truân bằng ánh mắt ba phần lửa giận.
Cơ hồ nhìn vào đôi mắt đó còn có thể nhìn ra dáng vẻ khi tức giận của lão vương gia.
Có điều, lời của nàng cả thứ phòng đều không phục.
Thậm chí cha hắn - Quy Hải Sâm còn tức giận chỉ trích: "Lục nha đầu, ngươi dựa vào đâu mà bắt Truân nhi quỳ? Một nha đầu chưa dứt sữa như ngươi cũng dám làm càn?"
Quy Hải Tương Du nàng không chịu yếu thế, không nặng không nhẹ đáp trả: "Dựa vào việc ta đích hắn thứ, ta quân hắn thần."
Quy Hải Tương Du hô lớn lần nữa: "Quỳ xuống!!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...