Ngựa chạy như bay trên sơn đạo, nếu mẹ nuôi đi đến đất phong của Duyên Lăng quận vương nhất định phải qua con đường này.
“Lão nương liều mạng với các ngươi!!”.
Đột nhiên, thanh âm thê lương của mẹ nuôi vang lên.
Nhược Cẩm kinh hoàng ghìm ngựa: “Mẹ nuôi!!!”.
Tìm theo thanh âm Nhược Cẩm thúc ngựa phi nhanh, tức khắc chạy ra khỏi rừng, thấy mẹ nuôi bị hơn mười tên gia đinh của quận vương phủ tấn công, một thân đầy máu.
“Mẹ nuôi!”.
Nhược Cẩm thúc ngựa cất vó, vó ngựa nhấc lên đạp bay một tên.
Nhược Cẩm vươn tay gấp gáp hô to: “Mẹ nuôi, nắm lấy tay ta!”.
Mẹ nuôi vội vươn tay, Nhược Cẩm cật lực kéo mẹ nuôi lên lưng ngựa, thúc ngựa đi nhanh: “Đi!”.
Ngựa chạy như bay vọt qua vòng vây của mấy tên gia đinh quận vương phủ, thẳng vào rừng sâu.
“Mẹ nuôi, cố chịu, ta mang ngươi đi tìm đại phu!”.
Nhược Cẩm ôm chặt thân thể mẹ nuôi, nước mắt đầm đìa: “Ngươi nhất định phải cố trụ”.
“Đại….
tiểu thư….”.
Dao thái thịt trong tay mẹ nuôi rơi xuống, bàn tay già nua nắm chặt tay Nhược Cẩm: “Tên… Duyên Lăng… tiểu tử không phải là người tốt….
Giả bị thương… không gặp lão nương… không nói… dĩ nhiên còn… phái người… âm thầm đánh lén ta… đại… tiểu thư… đừng nên… ngốc nữa…”.
“Bị thương?”.
Nhược Cẩm chấn động, lẽ nào Nguyên Tiêu đêm đó Mộ Thanh ngươi bị thương cho nên mới không đuổi theo? Vội vã quay đầu lại, mấy gã gia đinh quận vương phủ kia thế nhưng không đuổi theo.
Nhược Cẩm hiểu ra, Sa Lý Cổ Chân, kịch này ngươi diễn để ta xem phải không? Lần này ta sẽ không trúng kế nữa đâu.
“Đại… tiểu thư….”.
Mẹ nuôi liên tục lắc đầu: “Ngươi… không tin lời ta?”.
Nhược Cẩm lắc đầu: “Mẹ nuôi, cái gì cũng đừng nói nữa, giữ hơi sức, ta tin chân tướng sẽ xuất hiện…”.
Mộ Thanh, rốt cuộc là ngươi bị thương đến thế nào mới xin miễn gặp khách? Sa Lý Cổ Chân… Ta và ngươi, nếu không có kết thúc, ác mộng này sẽ vĩnh viễn không tỉnh, nói như vậy…
Nhược Cẩm cố hít một hơi sâu, Sa Lý Cổ Chân, ta sẽ làm như ngươi muốn.
Ngựa chạy băng băng, cuối cùng cũng ra khỏi sơn đại, phi như bay vào thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Cuối cùng cũng tìm được dược đường, mẹ nuôi uống thuốc, đắp dược, mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhược Cẩm nhẹ kéo chăn cho bà, để lại ít bạc nhờ đại phu chăm sóc cho tốt.
Bây giờ là nên đến gặp Sa Lý Cổ Chân.
Ra khỏi dược đường, Nhược Cẩm giương mắt nhìn mây đen trên trời, lúc nào mới trời quang mây tạnh? Uyển Hề, mong các ngươi sớm ngày cùng Mộ Thanh hội họp, thay ta chăm sóc tốt cho nàng…
Trận chiến này, ta với Mộ Thanh đều phải tự mình đánh…
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi khiến ta tìm ngươi đến mệt”.
Thanh âm của Sa Lý Cổ Chân vang lên, trên mặt Nhược Cẩm bỗng nhiên mọc lên một mạt thê tuyệt.
“Hóa ra mặc kệ ta đi tới đâu cũng bị ngươi tìm được”.
Nhược Cẩm cúi đầu cười chua xót: “Ván cờ này, chung quy là ta thua rồi…”.
“Vừa mới bắt đầu ngươi đã chịu thua, thật không thú vị”.
Sa Lý Cổ Chân cười tiến tới: “Ngươi thật khiến ta kinh ngạc, trong một khoảng thời gian ngắn đã đưa hết mọi người trong sơn trang rời đi, lần này ta đánh giá thấp ngươi rồi”.
“Nhược Cẩm đang muốn hỏi nương nương, vì sao ta trở lại sơn trang mà không gặp ai, lẽ nào người không phải do ngươi bắt đi?”.
Nhược Cẩm lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi giấu tiểu muội của ta ở đâu?”.
Sa Lý Cổ Chân nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn nhìn xem trong đó có ẩn chứa cái gì không.
Đáng tiếc, chỉ có thể thấy một mảnh phẫn nộ đầy tuyệt vọng.
Thật sự không phải là nàng đưa người rời đi?.
Nhược Cẩm bỗng nhiên tới gần Sa Lý Cổ Chân, hung hăng túm lấy vạt áo của nàng ta: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi giấu tiểu muội của ta ở chỗ nào?”.
“Buông nương nương ra!”.
Hai gã cận vễ của Sa Lý Cổ Chân đột nhiên quát, liền muốn động thủ.
Sa Lý Cổ Chân lắc đầu, ý bảo bọn chúng đừng hoảng, bình tĩnh nhìn vào mắt Nhược Cẩm như trước: “Nếu ta nói ta không bắt nàng, ngươi có tin không?”.
Nhược Cẩm rơi hai hàng nhiệt lệ, đột nhiên khóc cực kỳ thê lương: “Duyên Lăng Mộ Thanh phụ tâm bạc tình, tham hư vinh, không chỉ thích người khác mà còn ra tay đả thương mẹ nuôi của ta!.
Ta… ta sao lại thích một người như vậy!!!”.
Cười trào phúng, nước mắt lại rơi: “Giờ đây người thân duy nhất của ta chỉ còn có tiểu muội…”.
Giương mắt hung hăng trừng Sa Lý Cổ Chân: “Nếu không phải ngươi bắt thì ai? Mau trả tiểu muội lại cho ta!!!”.
Sa Lý Cổ Chân kinh ngạc trừng mắt, sự việc Nguyên Tiêu đêm đó đã sớm có người bẩm báo, chỉ là không ngờ dĩ nhiên lại thành công, khiến Hoàn Nhan Nhược Cẩm tuyệt vọng thế này.
Cười lạnh lùng, Sa Lý Cổ Chân vươn tay vỗ vai Nhược Cẩm: “Lần này ta thật sự không bắt tiểu muội của ngươi…”.
“Lý Thuần Sinh ở đâu?”.
Nhược Cẩm bỗng nhiên gạt lệ hỏi.
“Ngươi muốn tìm hắn?”.
Sa Lý Cổ Chân hơi kinh hãi.
Nhược Cẩm gật đầu liên tục: “Nếu tiểu muội không phải do ngươi bắt, vậy chắc chắn là do Duyên Lăng Mộ Thanh đã sớm đón hết người trong sơn trang đi.
Nàng sợ ta trả thù thân nhân của nàng cho nên mới…”.
Hơi nghẹn ngào, Nhược Cẩm bắt lấy tay Sa Lý Cổ Chân: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta không phải là người dễ bị bắt nạt, cũng không phải là người không thức thời.
Chỉ cần Lý Thuần Sinh cho ta mượn binh báo thù, Nhược Cẩm bằng lòng vì hắn bầy mưu tính kế tranh giành thiên hạ!”.
“Ngươi….”.
Sa Lý Cổ Chân trong lòng có chút bất an, thế nhưng án theo lời Nhược Cẩm nói cũng không phải là không có khả năng: “Ngươi thực sự nghĩ kỹ rồi?”.
“Ta muốn Duyên Lăng Mộ Thanh lấy mạng đền ta!”.
Uất hận cắn răng, trên mặt Nhược Cẩm chỉ có bi thương.
Mộ Thanh, từ trước tới nay chúng ta luôn ở ngoài sáng, chống được chính diện nhưng không che được sau lưng.
Hôm nay chỉ còn cách ta trở thành ám tiễn mới mong hạ được Sa Lý Cổ Chân.
Sau này nếu ta làm hại người Tống, vi phạm lời hứa, ta chỉ hy vọng ngươi đừng hận ta…
“Được, ta đưa ngươi đi gặp đại vương”.
Sa Lý Cổ Chân mỉm cười nơi khóe môi, mạng của Duyên Lăng Mộ Thanh không thể là của ngươi.
Sa Lý Cổ Chân cười âm lãnh, tất cả đều theo kế hoạch, chỉ cần Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi ngoan ngoãn chui vào thì chuyện sau này không phải ngươi muốn thế nào là được như thế đó.
Vẫn là sơn đình trong rừng kia, Lý Thuần Sinh tay cầm chén rượu, ý cười dào dạt.
“Nhược Cẩm bái kiến đại vương”.
Nhược Cẩm cúi người hành lễ, Lý Thuần Sinh vui mừng tiến lên: “Miễn lễ, có ngươi tương trợ, trận này bản vương nhất định trăm trận trăm thắng!”.
Nhược Cẩm cố hít một hơi: “Lúc trước Nhược Cẩm quá lỗ mãng, có gì thất lễ mong đại vương thứ lỗi”.
Lý Thuần Sinh cười lắc đầu: “Bản vương khát tài như khát nước, sao để trong lòng? Bây giờ đại quân đã bí mật đến bên sông Hoài, chỉ thiếu một quân sư tương trợ là ngay lập tức có thể phát binh vượt sông!”.
“Nhược Cẩm nguyện vì đại vương bày mưu tính kế”.
Nhược Cẩm cúi đầu: “Chỉ là nếu bắt được Duyên Lăng Mộ Thanh, Nhược Cẩm muốn tự tay xử lý hắn”.
“Cái này…”.
Lý Thuần Sinh có chút khó xử nhìn Sa Lý Cổ Chân.
Sa Lý Cổ Chân cười khẽ: “Không sao, đại vương cứ đồng ý với Hoàn Nhan Nhược Cẩm, nàng giết được hay không còn phải xem ta”.
“Ngươi đỡ không được kiếm của ta”.
Nhược Cẩm oán hận nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Người ta muốn giết chưa từng có ai thoát chết”.
“Người ta muốn bảo vệ không ai có thể động vào”.
Sa Lý Cổ Chân cười lạnh: “Không bằng chúng ta coi việc này là nước cuối trong ván cờ giữa hai ta? Nhìn xem rốt cuộc là ngươi có thể giết nàng hay là ta cứu được nàng?”.
“Duyên Lăng Mộ Thanh sống hay chết bản vương không quan tâm.
Chỉ là hai vị đấu cờ cũng đừng làm hỏng đại kế chiếm lấy Lâm An!”.
Lý Thuần Sinh hơi lo lắng, hai người này nếu vì Duyên Lăng Mộ Thanh náo loạn nội chiến chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt.
Nhược Cẩm lạnh lùng trừng Sa Lý Cổ Chân: “Vậy chúng ta phân thắng bại tại đó đi”.
“Tốt! Rất thú vị”.
Sa Lý Cổ Chân cười vỗ tay.
Lý Thuần Sinh vỗ vỗ tay, sai người dâng địa đồ: “Nhị vị có thể nói cho bản vương, trận đầu tiên nên đánh vào đâu không?”.
Mở ra địa đồ, Nhược Cẩm cùng Sa Lý Cổ Chân vội vàng đảo qua các thị trấn quan trọng dọc hai bờ sông, không hẹn mà cùng chỉ tay vào mạn bắc sông Hoài.
Sa Lý Cổ Chân âm thầm tán thưởng, Nhược Cẩm giành mở miệng trước: “Nếu vượt sông từ chỗ này, Đại Tống tuyệt đối sẽ không kịp bố phòng, trong vòng nửa tháng có thể đánh tới Lâm An”.
Lý Thuần Sinh do dự liếc nhìn Sa Lý Cổ Chân, chỉ thấy nàng ta hơi gật đầu, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy bản vương liền cho đại quân đóng ở đấy, đợi chúng ta đến đại doanh lập tức vượt sông một lượt”.
“Đại vương!”.
Một gã tôi tớ vội vã chạy tới báo: “Có một lão đạo sĩ chặn giữa sơn đạo, rất lợi hại!”.
Nhược Cẩm hoảng hốt trong lòng, chẳng lẽ bọn họ cũng bị truy đuổi?.
Sa Lý Cổ Chân bỗng nhiên nghĩ tới cái gì liền mở miệng: “Cho dù lão đạo sĩ công phu lợi hại cũng không phải là đối thủ của Hoàn Nhan Nhược Cẩm phải không?”.
Ánh mắt sáng quắc nhìn Nhược Cẩm, một câu hỏi ra, Nhược Cẩm đã hiểu nàng ta muốn làm cái gì.
Âm thầm cắn răng, Nhược Cẩm chắp tay: “Nếu đại vương tin tưởng, Nhược Cẩm xin vì đại vương dọn sạch chướng ngại này!”.
“Tốt! Bản vương rửa mắt chờ xem”.
Hơi nhíu mày, Nhược Cẩm không dám chần chừ lâu, theo gã tôi tớ tới sơn đạo.
Lý Sóc Phong tay cầm trường kiếm, kiếm ảnh loang loáng, quả thật khiến không ai có thể vượt qua, có hắn kéo dài thời gian, mọi người trong sơn trang chắc chắn có thể bình an đến đất phong của Duyên Lăng quận vương.
Chỉ là bây giờ phải làm thế nào vừa có thể bảo toàn tính mạng của ngươi, vừa không khiến Sa Lý Cổ Chân nghi ngờ?.
Có lẽ chỉ có thể đánh liều một phen.
Nhược Cẩm phất tay, ý bảo cung thủ bỏ cung xuống, rút ra bội đao, nhập vào đám người.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm?”.
Lý Sóc Phong kinh hãi: “Ngươi… sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”.
Vừa dứt lời, bội đao của Nhược Cẩm đã đâm vào bụng hắn, một trận đau nhức mọc lên, Lý Sóc Phong hung hăng xuất chưởng đẩy lui Nhược Cẩm: “Ngươi….
Ngươi….”.
Nhược Cẩm cười lạnh, trong ý cười có nước mắt: “Lão đạo sĩ, Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta vốn là nữ tử ác độc, từng giết vô số người, hôm nay chẳng qua cũng chỉ muốn thêm một mạng của ngươi mà thôi”.
“Ngươi!!!”.
Ánh mắt kia rõ ràng đều là bất đắc dĩ, Lý Sóc Phong tràn đầy nghi hoặc, nhưng kiếm trong tay một khắc cũng không dừng.
“Bắn tên!”.
Sa Lý Cổ Chân đột nhiên hạ lệnh.
Tên bắn ra đồng loạt lao tới, Lý Sóc Phong vung kiếm chặn tên, mở ra đường thoát, vội vã quay đầu lại: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, sao ngươi đột nhiên biến thành người như vậy?”.
“Là Duyên Lăng Mộ Thanh có lỗi với ta trước, ta cần gì phải đối tốt với nàng?”.
Nhược Cẩm mắng.
Sa Lý Cổ Chân lại hạ lệnh bắn tên, Lý Sóc Phong oán hận nhìn Nhược Cẩm: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, người Kim quả nhiên không có ai tốt.
Bần đạo nhìn lầm ngươi rồi!”.
Xoay chân, Lý Sóc Phong căm giận rời đi.
Có chút thở phào, Nhược Cẩm quay đầu oán hận nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Ngươi là giúp ta hay là bức Lý Sóc Phong đi?”.
Sa Lý Cổ Chân cười rộ lên: “Đương nhiên là giúp ngươi, muốn đoạn tuyệt tất nhiên là phải làm thật quyết liệt, không phải sao?”.
Hoàn Nhan Nhược Cẩm, lần này ta muốn ngươi vĩnh viễn không quay đầu lại được.
Nhược Cẩm âm thầm cắn răng, người này thật ác độc!.
“Ha ha, chúng ta nên về thôi… người còn lại tiếp tục truy sát lão đạo sĩ kia!”.
Sa Lý Cổ Chân dặn dò xong, vỗ vỗ vai Nhược Cẩm: “Sao? Hối hận vì đâm Lý Sóc Phong rồi?”.
Nhược Cẩm lắc đầu cười nhạt: “Ta chỉ hận không thể một đao lấy mạng hắn!”.
Mộ Thanh, chớ trách ta… Giờ đây ta toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, ngươi có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng ta hay không?.
Nhìn Nhược Cẩm, Sa Lý Cổ Chân cười đắc ý.
Hoàn Nhan Nhược Cẩm, chỉ cần Lý Sóc Phong trở về, dù ngươi có trăm miệng cũng không giải thích được.
Ha ha.
Công nguyên, tháng 2 năm 1162.
Năm vạn binh mã Tây Hạ đột nhiên xuất hiện tại sông Hoài, quân tình cấp báo, Tống triều hạ lệnh cho Duyên Lăng Mộ Thanh đem một vạn gia tướng nghênh chiến, tướng trấn thủ các điểm quan trọng dọc đường không được phép giúp đỡ Duyên Lăng Mộ Thanh.
Mộ Thanh thống lĩnh gia tướng xuất phát từ Duyên Lăng quận vương phủ, ba ngày sau, dựng trại tại ven sông, giằng co với quân chủ lực Tây Hạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...