Edit: Tĩnh Nguyệt
Một tên thư sinh trói gà không chặt mà dám lấy thân mình ngăn chặn đám ác phó thần tình dữ tợn kia. Tuy rằng thân thể y gầy yếu, tựa hồ chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi y đi mất. Nhưng cả người Chung Nhuận lại toát ra khí thế kiên định lẫm liệt, khiến mấy tên đại hán kia dao động, nhất thời đám gia phó kia không dám tiến lên nửa bước, cả bọn dừng bước, hai mặt nhìn nhau.
Phố xá đông người qua lại, lai khách tứ phương tập hợp, quán cái bên đường bày ra hàng hóa rực rỡ muôn màu, có gạo từ phía nam, trái cây, tơ tằm cùng lá trà; có hải sản vùng Duyên Vũ, đồi mồi; còn cả Ngưu dương từ Tây bắc, than đá, giấy từ Phúc Kiến in thành bộ sách; sơn mài từ Chiết Giang, cả phiến tử từ Nhật Bản, mực của Triều Tiên, các hương liệu dùng cho thức ăn.
Lững thững dạo chơi giữa biển người, Chung Nhuận không nói lời nào, Triệu Tường Dư cũng vậy, Chung Nhuận không đi nhanh được, Triệu Tường Dư cũng để ý điều chỉnh cước bộ, ra khỏi con đường ồn ào, cả hai dường như nhập vào không khí cực kỳ yên lặng của chung quanh.
Đi được nửa canh giờ, hai người ra khỏi cửa thành, nhắm thẳng hướng Đông Nam mà đi.
Thiên Thai Tự nằm trên đỉnh tiểu sơn ở ngoại ô thành, dù hương khói ngày thường cũng không phải nghi ngút gì cho cam, nhưng có phong cảnh tuyệt đẹp, thường thường hấp dẫn một số văn nhân nhã sĩ đến đây ngâm thi đối cảnh.
Cỏ non ven đường xanh mướt, hoa cúc mỏng manh lay động theo gió, rất trong lành đáng yêu, con đường dẫn lên núi quanh co khúc khuỷu, u ý động lòng người, đến khi thấp thoáng có thể thấy được sơn môn, thì bỗng từ đâu truyền đến một trận ồn ào, nguyên lai là một đám công tử quần áo hoa lệ dẫn theo gia phó ca kỹ thanh thế hạo đại, hơn phân nửa là mới vừa du xuân về. Kẻ sĩ rung đùi đắc ý ngâm thơ, gia phó ca kỹ một bên phụ họa nịnh hót.
Gặp phải một đống người cố làm ra vẻ thật sự không thú vị, Chung Nhuận đang muốn né tránh, không ngờ một người trong đó bỗng cất cao giọng đứng lên, “Yêu, đây không phải Chung huynh hay sao?”
Chung Nhuận ngước nhìn lại. Chỉ thấy kẻ sĩ kia trông có vẻ quen mắt, lại vẫn nhận không ra.
Kẻ đó lớn tiếng cười nhạo nói: “Chung huynh quả nhiên là quý nhân hay quên sự, ngay cả Lương Thế ta cũng không nhớ được sao.”
Người bên cạnh vội vàng nói: “Lão gia nhậm chức quan, phú quý bức người, cái tên bình dân này làm sao mà sánh được.”
“Nguyên lai là Lương huynh, đã lâu không gặp.” Y khách khí nói. Chung Nhuận nhớ ra, người nọ là thí sinh đồng kỳ năm trước, gặp mặt không nhiều lắm, trong ấn tượng Lương Thế hình như tương đối khinh thường y.
Triệu Tường Dư có chút bất mãn, tên “Lương Thế” này tới tìm phiền toái cũng coi như có thể bỏ qua đi, chỉ có điều thái độ hữu lệ của Chung Nhuận đối với tên đó khác hẳn vẻ lạnh nhạt đối với hắn.
Lương Thế nở nụ cười hỉ hả, phe phẩy cây quạt, đi vòng quanh người y hai lòng, lên tiếng tấm tắc, “Chung huynh, nghe nói gần đây ngươi thập phần tiêu dao, cô nương ở Hàm Hương Viện mỗi người xinh đẹp tựa thiên tiên, Chung huynh ở nơi đó được đối đãi ôn nhu, hoa tửu uống miễn phí, chẳng phải đã vui đến quên cả trời đất, giống như thần tiên vậy, thật khiến cho tiểu đệ hâm mộ đến chết. Ai!” Hắn thở dài thở ngắn.
“Tiểu đệ bất tài, năm trước được Thánh Thượng ân điển đỗ tiến sĩ, năm nay triều đình cắt cử làm tiểu quan, bận đến nỗi khiến tiểu đệ sứt đầu mẻ trán, hôm nay thật vất vả mới có được nửa ngày nhàn nhã cùng bằng hữu du ngoạn. Không nghĩ lại được diện kiến Chung huynh, so sánh ra, chung huynh thảnh thơi thật đúng là khiến cho tiểu đệ ganh tỵ a!”
“Đúng vậy, chúng ta đều đại nhân công việc bận rộn, làm sao so với chung huynh tùy ý tự tại?” Một sĩ tử vóc dáng mập mạp đứng giữa chêm lời.
Một nữ tử diễm mạt trang điểm thật đậm rúc vào bên cạnh Lương Thế đích cao thấp đánh giá Chung Nhuận một phen, che miệng cười duyên ra tiếng, “Yêu, công tử gia hảo tuấn tú nga! Lương đại nhân, vị này là công tử thế gia nào a? Bộ dạng xuất sắc như thế, cho dù để ta hầu hạ, ta cũng nguyện ý!”
Lương Thế cười rộ lên, “Yên Hồng, tính ra vị Chung công tử này cũng là người trong nghiệp với ngươi đó?”
“Người trong nghiệp?” Ca kỹ tên là”Yên Hồng” một đầu sương sớm, kinh ngạc hỏi han.
“Không sai!” Lương Thế tà nghễ Chung Nhuận liếc mắt một cái, cao giọng nói: “Người đứng ở trước mặt ngươi chính là vị điền từ công tử danh chấn thiên hạ đó! Chuyên môn? Là điền khuyết từ cho các ca kỹ trong viện, không phải là người cùng nghiệp thì là gì?”
“Điền từ công tử?” Yên Hồng ngữ điệu nỉ non nhấn mạnh hỏi lại, nụ cười quyến rũ trên mặt dần dần liễm đi, thái độ nghiêm túc hẳn ra, bộ dạng phục tùng hạ mắt đứng ở một bên, không nói điều gì.
Lương Thế nguyên tưởng rằng có thể tìm được cơ hội hảo hảo giễu cợt Chung Nhuận một phen, không nghĩ tới Yên Hồng lại phản ứng như vậy, nhất thời cảm thấy mất hứng,
“Ban đầu, phong thái của Chung huynh làm cho tục nhân chúng ta đố kỵ được ngay, hôm làm sao lại ra nông nỗi này?” Thấy Lương Thế đang cười mỉa, thổ tử nọ vội vàng châm chọc.
“Chu huynh, lời này của ngươi dở quá, phong thái Chung huynh vẫn như trước a, ngươi không thấy được Chung huynh ở Hàm Hương Viện tự do tự tại như cá gặp nước? Diễm phúc của Chung huynh có ai bì kịp?” Ma điểm sĩ tử nhìn như giải vây kì thực lại cười nhạo.
“Ta bất tài nên không dám với tới thượng quan, mà được làm hạ thần thì cũng coi như là an ủi, Chung huynh, ngươi nói có phải hay không?” Có người phụ họa, Lương Thế dũng cảm hẳn lên, ra vẻ hỏi han.
Đối mấy lời châm chọc khiêu khích từ những người này, biểu tình Chung Nhuận vẫn không thay đổi, chỉ cười nhạt như trước, tựa hồ lời nói y nghe không phải ác ngữ mà là mỹ ngôn.
Ngược lại, sắc mặt Triệu Tường Dư hơi trầm xuống.
“Chung huynh sao lại không nói lời nào? Có thể nào là tự biết xấu hổ nên không dám nói?” Lương Thế “Bá” một tiếng, mở quạt nghênh ngang, biểu tình ngạo mạn vô lễ.
“Quan dân, ngư thủy, thục tri thục nhạc” Sau một lúc lâu, Chung Nhuận chậm quá đáp trả.
(Cái này dựa trên từ hán việt thì ta nghĩ nghĩa của nó là quan với dân như cá với nước, phải hiểu nhau, biết nhau thì mới đồng lòng vui vẻ được, chứ không có cái kiểu ngạo mạn ta là kẻ trên, ngươi là kẻ dưới như thằng cha kia.)
“Hừ!” Sắc mặt Lương Thế trầm xuống, “Cãi bướng hả? Đừng tưởng rằng ngươi có chỗ dựa mới thì lên mặt, ta thấy ngươi cả đời này sống trong cảnh bần cùng túng thiếu, ngóc đầu không lên nổi!”
” Lương huynh chỉ giáo tại hạ ghi vào tâm.” Y vẫn không nóng không giận trả lời lại.
Lương Thế tức giận đến mức mũi đều lệch qua một bên, quăng thẳng hình tượng thiếu gia biến vào hư không, hắn chửi ầm lên: “Ngươi cho ngươi là ai, dù trước kia ngươi có tài, chẳng phải bây giờ vẫn sống nghèo túng quỵ lụy người khác? Hiện tại ta là quan, ngươi là dân, chỉ cần một ngón tay của ta cũng đủ để trị ngươi rồi, để xem ngươi có thể kiêu ngạo đến bao lâu!” Hắn bắt đầu lên mặt dọa người.
“Làm càn!” Bỗng một tiếng quát nhẹ vang lên. Thanh âm không lớn, lực đạo cũng chưa đến mười phần, nhưng uy nghiêm trong đó lại nặng tựa như đá, khiến cho không khí trở nên căng thẳng.
Nghe lời khiển trách này, Lương Thế cả người sợ hãi, lập tức nhắm lại miệng. Hắn nơm nớp lo sợ, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một gã nam tử trên dưới ba mươi tuổi, dáng người tu trường, không có khí tức thư sinh văn nhược. Hắn mặt như quan ngọc, mày tu mắt hẹp, mũi cao môi mỏng, mỗi động tác chuyển mắt hé miệng đều toát ra hàn khí khiến người lạnh thấu xương.
Đây là quý nhân nơi nào? Trực giác nổi lên, Lương Thế vừa định quỳ xuống, thì đột nhiên thấy được y sam mà người đó mặc, bạch y tố quan (áo trắng mũ trắng), đây rõ ràng là tên bình dân nào đó giả dạng quan lớn mà! Giỏi thật, thiếu chút đã nữa làm cho hắn mất thể diện! Lương Thế gạt đi nỗi kinh sợ vừa nãy, lớn giọng quát “Ngươi là ai, ai?” Ngữ khí tỏ ra mãnh liệt nhưng đến chữ cuối cùng vẫn nhuyễn đi nửa phần.
Mà những người khác đi theo hắn cũng bắt đầu hùa theo, nhao nhao la mắng.
Chỉ có sĩ tử mập là không có tham dự, hắn nhìn Triệu Tường Dư một cách cổ quái, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn chút hoài nghi.
“Bất quá chỉ là một tên bình dân bần cùng mà cũng bày đặt lên mặt, ngươi có biết ta là không?” Thanh thanh yết hầu, Lương Thế hừ mũi một tiếng, tiến lên từng bước, “Nói cho ngươi biết, cha ta là.....”
Triệu Tường Dư nâng mắt, gấp chiết phiến gạt đi ngón tay đang chỉ mặt hắn, “Mặc kệ ngươi là ai hoặc phụ thân ngươi làm gì, điều đầu tiên ngươi cần phải học chính là lễ tiết.” Ngữ khí thản nhiên không hề giận dữ, nhưng lại có vẻ ngưng trọng áp bách, đáng tiếc, luôn có những kẻ đầu óc bã đậu, nghe hoài chẳng hiểu.
“Lớn mật!” Lương Thế bạo gầm lên như sấm, “Bình dân nho nhỏ mà dám lên mặt dạy đời bản đại nhân? Giỏi, ngươi lớn mật lắm! Người đâu!” Càng nghĩ càng tức, hắn giận dữ phất tay, “Đem tên dân đen vô lễ xấc xược, không biết tôn ti này hảo hảo giáo huấn cho ta!”
“Dạ!” Gia phó đồng thanh tuân mệnh, cùng cầm gậy tiến lên, khí thế như lang như hổ.
Ánh mắt Triệu Tường Dư trầm hạ, bàn tay đang cầm chiết phiến giơ lên, chuẩn bị tiếp đòn.
“Chậm đã!” Đột nhiên có một bóng người nháy lên, ngăn ở trước người hắn. Chung Nhuận dũng cảm đứng ra, bảo vệ hắn! Một tên thư sinh trói gà không chặt mà dám lấy thân mình ngăn chặn đám ác phó thần tình dữ tợn kia. Tuy rằng thân thể y gầy yếu, tựa hồ chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi y đi mất. Nhưng cả người Chung Nhuận lại toát ra khí thế kiên định lẫm liệt, khiến mấy tên đại hán kia dao động, nhất thời đám gia phó kia không dám tiến lên nửa bước, cả bọn dừng bước, hai mặt nhìn nhau.
Tay đang nâng lên thì chợt dừng lại, sâu trong ánh mắt của Triệu Tường Dư bỗng hiện lên một tia quang mang khó có thể nhận biết.
“Lương Thế, ngươi không được làm càn! Dưới chân Thiên tử, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.” Chung Nhuận tức giận nói. Tuy rằng y không muốn qua lại với Triệu Tường Dư, nhưng nếu hôm nay vì chuyện riêng của y mà làm liên lụy đến Triệu Tường Dư, đời này y sẽ không bao giờ an tâm được.
“Tránh ra! Bằng không ta sẽ không nể tình mối tương giao trước đây giữa ta và người, giáo huấn cả ngươi lẫn hắn!” Lương Thế tức giận đến nỗi thất khiếu ngưu yên(bảy lỗ nổi khói) , lớn tiếng quát tháo, ngũ quan coi như đoan nghiêm bắt đầu vặn vẹo, khiến các nàng ca kỹ kiều diễm hoảng sợ, câm lặng đứng ở một bên.
Vẻ mặt của y trầm ngưng một chút, lúc trước tuy rằng Lương Thế không coi ai ra gì, ngày thường ỷ vào nhà mình có tiền, luôn luôn khinh thường thư sinh nghèo khó như bọn, đôi lúc còn giễu cợt mỉa mai, nhưng chưa đến nỗi dung túng cho ác phó đánh người, không nghĩ tới khi hắn nhậm chức, làm một viên quan thất phẩm nhỏ nhoi, lại đắc ý, vênh váo đến mức này, ánh mắt y càng khinh thường hơn trước, nguyên lai đây mới là nhân tài của triều đình, trụ cột của xã tắc!”Ta nghĩ giữa ta với Lương đại nhân vốn không có giao tình gì, nếu như ngươi không sợ nhục nhã, thì đương nhiên ta cũng không sợ ngươi giáo huấn.” Y lạnh lùng nói.
“Ngươi!” Lương Thế thở hổn hển, gân xanh bốc lên, mặt đỏ bừng, vừa định ra lệnh gia phó thì sĩ tử mập bỗng kéo lấy y tụ của hắn, nói nhỏ vài câu bên tai.
Chung Nhuận nghe không rõ tên đó nói gì, chỉ thấy Lương Thế đầu tiên là lắc đầu, tiếp theo gân xanh chìm xuống dưới, trên trán lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thô mi (lông mày thô) xoắn lại, ánh mắt trừng trừng, thần tình không thể tin được, sau đó sắc mặt hết đỏ rồi lại xanh, hết xanh rồi lại trắng? Hắn vội mở ra một tấm vải bố, nhìn rất đẹp mắt.
Không biết là đã xảy ra chuyện gì, y chỉ biết tên Lương Thế kia thấp giọng nói vài câu với ma điểm sĩ tử, tiếp theo đó vội vàng lui lại, nói là chạy trối chết cũng không quá.
Chuyện gì đây? Tình huống đột nhiên chuyển biến, những tưởng rằng hôm nay y nháo đến vậy, chắc chắn sẽ chuyện không may, không ngờ nó lại kết thúc dễ dàng như vậy, nhìn bóng dáng Lương Thế đang chạy thục mạng như người bị đốt, Chung Nhuận cảm thấy khó hiểu.
“Có lẽ là hắn nao núng, dù sao nếu không may xảy ra chuyện gì, một mình hắn không đảm đương nổi.” Triệu Tường Dư cười nhạt: “Chung công tử, chúng ta tiếp tục đi thôi, không đáng để cho những kẻ chỉ biết suốt ngày ăn chơi trác táng như tên đó làm mất nhã hứng.”
Trong lòng Chung Nhuận còn đang nghi hoặc về hành động của Lương Thế, y mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, bất quá, nếu sự tình đã được giải quyết, thì cũng không cần phải tiếp tục truy xét làm gì. Y lắc đầu, đem nỗi ngờ vực quăng ra sau đầu, tiếp tục đi lên núi.