Edit: Tĩnh Nguyệt
Lâm giang liễu, phi nhứ phân phân lệ mạc sái, vật phán tha, hồi đầu khán.
Vô tình phàn chiết tùy ý khí, đạm bạc hà tất tư? Lí tha đa tình, đạo tha vô ý.
Đảo bất như vong liễu, tố ngã đích khúc giang nhâm quyền liễu!
Lý mụ mụ lập tức bừng tỉnh, nhãn châu chuyển động vài cái, trong lòng tính toán, “Thư sinh kia bộ dạng tuấn tú nho nhã, phong lưu ý vị, ai, tướng quân ngươi cũng biết đấy, ca môn (anh) tuấn tú người gặp người thích, hơn nữa không tránh khỏi có lúc nữ nhân cảm thấy tịch mịch, cho nên cũng khó trách Tuyết Yên thôi, khanh khách.” Nàng cười thần bí.
Lý mụ mụ đang tính, năm trước Ôn tướng quân bao hạ Tuyết Yên, tuy rằng bao ngân đại bút, nhưng vẫn ít hơn số tiền mà mụ kiếm được lúc bắt nàng tiếp khách, khổ nỗi, mụ không dám đắc tội với tướng quân, nhưng nếu tướng quân không cần Tuyết Yên nữa, vậy thì mụ xử trí Tuyết Yên như thế nào thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Sắc mặt Ôn Thanh Hạc trầm xuống, hắn thả tú bà ra, đi nhanh về hướng hậu viện. Tuyết Yên là thẻ đỏ ở Hàm Hương Viện, lại có thêm Ôn Thanh Hạc quan tâm, săn sóc, cho nên tú bà không dám bạc đãi nàng, mụ chuẩn bị hẳn cho Tuyết Yên một lầu các độc lập, có tên là”Phiêu Tuyết Lâu”. Phiêu Tuyết Lâu tọa lạc ở hậu viện Hàm Hương Viện, được xây bên cạnh rừng trúc, tựa bên cửa sổ có thể thấy nhánh trúc lay động trong gió, phong nhã vô hạn.
Có nha hoàn đang đứng ở bên đại môn, Ôn Thanh Hạc lắc đầu, ý bảo nàng không cần đi thông báo, nha hoàn cung kính thối lui qua một bên. Mới vừa bước lên lầu hai, hắn chợt nghe thấy nhạc thanh từ trong phòng truyền đến, nhạc sắc thánh thoát, trong trẻo khiến tâm người bất chợt thả lỏng, vui vẻ hẳn ra. Ôn Thanh Hạc ngừng cước bộ, cơn tức giận kia bỗng tan thành mây khói, khúc tỳ bà thanh triệt, tựa như dòng suối rửa sạch tâm linh của mình.
Ngón tay mảnh dẻ dạo trên tơ đàn khiến người hoa mắt qua đi, theo sau đó là tiếng ca uyển chuyển vang lên ——
Lâm giang liễu, phi nhứ phân phân lệ mạc sái, vật phán tha, hồi đầu khán.
Vô tình phàn chiết tùy ý khí, đạm bạc hà tất tư? Lí tha đa tình, đạo tha vô ý.
Đảo bất như vong liễu, tố ngã đích khúc giang nhâm quyền liễu!
Nhành liễu bên bờ, phất phơ trong gió khiến người lệ rơi, ai ơi đừng trông hắn nữa, mau nhìn lại xem.
Người kia vô tình bẻ gẫy liễu mềm, thờ ơ vứt bỏ, tình nhạt như thế, tương tư làm chi? Người đối hắn đa tình, ngờ đâu ai kia là kẻ vô tình có hay.
Chi bằng quên đi, thà làm một cành liễu bên bờ mặc gió sương, nào tình, nào nghĩa, nương theo gió kia phiêu bạt khắp muôn nơi!
Tiếng ca trong trẻo, lại có một chút khàn khàn ẩn giữa, tuy rằng không hợp niêm luật cho lắm, nhưng cũng động lòng người, giải bày tâm tình phức tạp của nữ tử phong trần sau khi bị tình lang vứt bỏ.
“Tiên sinh, ta xướng như thế nào?” Buông tỳ bà xuống, Tuyết Yên quay đầu lại nhìn nam tử đang tựa vào thảng y lắng nghe nàng hát.
Tiếng ca quanh quẩn không dứt, thanh tân động thính (êm tai). Chung Nhuận gật đầu tán thưởng, ” Khúc âm của Tuyết Yên cô nương mê hoặc lòng người, giọng hát lại tuyệt vời, cả nỗi sầu thương mà bài từ đang đang gói gọn cũng được cô nương khuynh tiết (tiết lộ) ra một cách nhuần nhuyễn, bất quá cũng bởi vì điều này, ta ngược lại có chút cảm giác kỳ quái, theo ta được biết, thì bài này hình như cô nương hát cho Ôn tướng quân tiếng tăm lẫy lừng sao? Thật là tình hữu độc chung!” (dạng như chung tình, chỉ thích một người mà thôi.)
Ở Hàm Hương Viện đã hai tháng hơn, đối với chuyện của Tuyết Yên, Chung Nhuận có nghe sơ qua, hơn nữa hữu tình giữa hai người ngày càng sâu đậm, vì thế nên hắn mới thẳng thắn đặt câu hỏi.
Tuyết Yên cười, tiếu dung bao hàm cả hạnh phúc xen lẫn sầu bi, “Ôn tướng quân quả thật đối với ta tình thâm ý thiết, chàng là một người tốt, nhiều lần chàng muốn chuộc ta ra khỏi cái nghiệp xướng tịch này, cùng chàng về nhà, nhưng mà ta đều cự tuyệt.”
“Vì cái gì?” Chung Nhuận kỳ quái hỏi, nữ tử lăn lộn chốn phong sương, có người nào lại không hy vọng được hoàn lương?
“Có thể cảm nhận được thâm tình hậu ái của chàng, đã trọn lòng ta rồi, thế nên cũng không dám xa cầu gì thêm nữa.” Tuyết Yên cười thê lương, “Tuyết Yên xuất thân phong trần, cho dù chàng không ngại, nhưng mà người nhà của chàng làm sao mà không để ý cho được? Bình dân bách tính còn khinh thường yên hoa nữ tử, huống chi là thế gia đại tộc? Ta không muốn khiến chàng vì ta mà khó xử, ta cũng không nguyện sống cả đời đằng sau cánh cửa quyền quý ấy. Như bây giờ không phải tốt lắm sao? Khi nào nhớ đến ta, chàng có thể đến tìm, chờ đến lúc chàng không còn thích ta nữa, ta cũng không bị trói buộc gì cả.”
Lời nàng nói tựa hồ hợp tình hợp lý, nhưng Chung Nhuận không bị lời nói xuôi tai ấy đánh lừa mà bỏ qua nỗi bi thương của nàng, không có nữ tử nào mà không hy vọng có được phu quân làm bạn tả hữu, lời nàng nói ra nhẹ nhàng thoải mái dường ấy, kỳ thật cũng chỉ là để che dấu nỗi đau xót dưới đáy lòng của mình mà thôi.
“Không bàn chuyện linh tinh này nữa, tiên sinh, chi bằng ta khảy thêm một bản đàn nữa cho ngươi nghe đi.” Không muốn đề tài của câu chuyện tập trung vào mình nữa, Tuyết Yên cầm lấy tỳ bà.
Đúng lúc này, có một nam tử đẩy cửa đi vào.
Tuyết Yên ngẩng đầu, chấn động, “Tướng quân?” Người tới dĩ nhiên là Ôn Thanh Hạc! Hắn đã đến bao lâu? Có nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và Chung Nhuận hay không? Trong lòng nàng thấp thỏm không yên.
Chung Nhuận hiểu được, người vừa tới đúng lúc này chính là vị Ôn tướng quân mà hai người vừa mới nhắc đến, Ôn Thanh Hạc.
Thấy nam nhân kia biểu tình trước sau như một, tâm tình bất an của Tuyết Yên mới bình ổn đôi chút.”Trở về lúc nào vậy?” Hai người biết nhau lâu lắm rồi, cho nên nàng không nói thêm lời khách sáo nào, mà chỉ theo thói quen lúc trước, giúp hắn cởi bỏ áo choàng, lại chạy nhanh đi phân phó nha hoàn cho thêm than vào hỏa lò, xuân hàn se se lạnh, vẫn có chút rùng mình.
“Hôm qua mới về đến nơi, hôm nay tiến cung bẩm báo với Hoàng Thượng rồi sau đó đến đây.” Ôn Thanh Hạc hồi đáp.
Mới quay về kinh thì liền đến nơi này, có thể thấy được rằng hắn coi trọng nàng biết bao. Tuyết Yên trong lòng ấm áp, cố gắng kiềm chế tình tự đang gần tuôn trào, nàng xoay người rót một chén trà nóng cho hắn, rồi dùng bạc sa (khăn mỏng) lau đi vài điểm lệ ý ở trên mặt.
Buông chén trà, Ôn Thanh Hạc nghiêng đầu nhìn về phía nam tử trẻ tuổi đang đứng dậy bên kia, hắn bất động thanh sắc đánh giá người đó, nam tử ấy diện mạo tuấn tú, khí chất tao nhã, ẩn giữa đâu đó là tia cuồng ngạo bị vùi lấp trong chán nản. Là một nhân vật xuất chúng! Tâm đố kỵ dần dần biến mất, thay thế bằng tán thưởng cùng yêu thích.
Trong lúc Ôn Thanh Hạc đánh giá y thì đồng thời, Chung Nhuận cũng quan sát hắn. Nam nhân này tuy rằng tuổi trẻ nho nhã, nhưng trong cái tao nhã ấy vẫn ẩn chứa khí phách của một vị võ tướng. Có được một nho tướng tài trí song toàn như thế là phúc của quốc gia a! Y âm thầm khen ngợi, bội phục hắn.
“Ngươi chính là điền từ công tử?” Sau một lúc lâu, Ôn Thanh Hạc mở lời hỏi trước.
Y sửng sốt, điền từ công tử? Là đang nói về y ư, danh xưng như vậy, y thật gánh không nổi. “Không biết tướng quân đang nói tới ai, tại hạ chẳng qua chỉ là một tên tú tài nghèo kiết xác phải bán từ kiếm miếng ăn thôi.” Chung Nhuận đáp lời không kiêu căng, không hèn hạ.
“Túc hạ (anh, ngươi) khiêm tốn quá rồi.” Thái bộ bình chân như vại của y khiến cho Ôn Thanh Hạc lại tán thưởng, hơn nữa vừa rồi ở bên ngoài nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, ác cảm của hắn đối với Chung Nhuận đã biến mất, hảo cảm nảy nở.
“Tôn tính đại danh của túc hạ là gì?” Một nhân tài như thế không nên chịu thiệt mà ẩn thân chốn thanh lâu, với tài năng của y, nếu tham gia triều đình khoa khảo, sợ gì không chiếm được công danh, hắn trong lòng âm thầm tiếc thay cho y.
“Tại hạ là Chung Nhuận.” Y hồi đáp. Ôn Thanh Hạc không giống như mấy tên quan viên hay nghênh ngang, vênh vênh tự đắc, khiến cho y sinh ra cảm giác thân thiết, gần gũi.
Không thể ngờ được vẻ mặt của Ôn Thanh Hạc lập tức biến đổi, “Ngươi chính là Chung Nhuận?” Hắn vừa sợ vừa nghi.
Chung Nhuận trong lòng buồn bực, y không nhớ rõ mình có gặp mặt qua vị Ôn tướng quân này chưa, tại sao hắn lại hỏi như thế?”Đúng vậy, xin hỏi tướng quân, tên này có gì không ổn hay sao?”
“Không có việc gì, không có việc gì, ta chỉ không ngờ điền từ công tử tài hoa hơn người lại trẻ tuổi như thế mà thôi.” Ôn Thanh Hạc vội vàng lấp liếm. Nguyên nhân khiến cho Thanh Hạc giật mình nhất định sẽ không đơn giản như vậy, bất quá nếu người ta đã không muốn nói, mà mình cứ tiếp tục truy xét để rồi chẳng thu được kết quả gì thì cũng không ra làm sao cả.”Ôn tướng quân quá khen rồi.” Y lấy lễ đáp lại.
“Cái gì mà tướng quân với chả tướng quân, thật là rườm rà, cổ hủ quá đi mất, nếu ngươi không chê thì lấy huynh đệ tương xưng với ta, như thế nào?” Ôn Thanh Hạc đột nhiên hỏi.
Chung Nhuận cả kinh, làm gì có người nào vừa mới gặp đã đưa ra yêu cầu không hợp lẽ thường này?”Tại hạ thân phận thấp kém, không gánh nổi hậu ái của Ôn tướng quân.” Y từ chối khéo, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ lạ, Ôn Thanh Hạc nhìn thấy trong phòng nữ nhân của mình có người nam nhân khác xuất hiện, không những không tức giận, ngược lại vẻ mặt vẫn ôn hoà, đối đãi có lễ, cũng không biết là do hắn quá mức rộng lượng, hay là có âm mưu gì đây, bất quá nhìn bộ dạng nhã nhặn cùng uy nghiêm của Ôn Thanh Hạc, y tin rằng nam nhân này quả thật tài trí hơn người.
“Ta nghĩ Chung tiên sinh không phải là loại người bảo thủ, sao bây giờ lại câu nệ địa vị với thân phận vậy?” Ôn Thanh Hạc cười nói.
Thần sắc y bình tĩnh.”Nếu tướng quân đã có lòng thì cung kính không bằng tuân mệnh. Xin hỏi Ôn tướng quân năm nay niên kỉ bao nhiêu? Tại hạ chỉ mới hai mươi mốt.” Binh đến tướng chặn, thủy tới thổ đè, y âm thầm tính toán.
“Đây mới đúng là Chung tiên sinh!” Ôn Thanh Hạc cười vang, “Ta hơn tiên sinh năm tuổi, sau này ta sẽ không xưng ngươi là tiên sinh nữa, ngươi cũng đừng gọi ta là tướng quân, chúng ta tương xưng ngang hàng như thế nào, Chung hiền đệ?”
Đây mà là hỏi sao? Nghe chẳng khác gì đang ép buộc người ta. Y cười khổ ở trong lòng, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, chắp tay nói: “Tiểu đệ đành phiền Ôn đại ca vậy.”
“Hảo! Hảo! Đến, hiền đệ mau ngồi, chúng ta đàm đạo một chút về thơ từ của ngươi nào......”
Hắn chỉ đành ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện cùng Ôn Thanh Hạc.
Qua hai tuần rượu, bàn luận vài câu chuyện, Chung Nhuận kinh ngạc phát hiện, Ôn tướng quân này đúng là hào hùng hiếm có, ngôn từ quang minh lỗi lạc, những điều hắn nói đều có lập luận chí lý, vững chắc, dần dần Chung Nhuận cảm thấy bội phục hắn, từ tận đáy lòng, y bắt đầu coi hắn như huynh trưởng. Đương nhiên đây là câu chuyện về sau rồi.