Phồn Hoa Rực Rỡ

Kể từ lúc đó cô cũng không còn tâm tư làm việc nữa, nên dứt khoát chạy tới tìm Giang Nam xin nghỉ. May mà cô có được một người sếp rất thấu tình
đạt lý, Giang Nam đồng ý cho cô về sớm ngay, chỉ là, khi cô gần đi thì
nói một câu rất sâu xa: "Người anh kia của cô thật có phúc, ngay cả em
gái ruột cũng không được như cô đâu."

Lời này khiến cho trái tim của Phồn Hoa thắt lại, chật vật rời khỏi công ty.

Thì ra cho dù có dùng trăm phương ngàn kế để giấu diếm cũng không được,
Giang Nam thông minh như vậy, đã sớm nhìn thấu hết thảy. Có lẽ anh ấy sẽ không nói lại với ba cô đâu nhỉ? Muốn nói thì đã nói từ sớm rồi. Vậy
bây giờ đột nhiên vạch trần ra như thế là có ý gì? Là muốn cô sau này cứ nói thật ra, đừng tìm cách nói dối nữa sao?

Vậy là sao chứ? Cô đã tan ca rồi, còn chạy vào phòng Giang Nam đợi đủ mười phút là để làm gì cơ chứ?

"Hả? À, suy nghĩ xem phải làm món gì cho anh ăn đây... Đúng rồi." Bị âm
thanh không nóng không lạnh của Kiều Cẩm khiến cho tê dại một trận, thần trí của Phồn Hoa cũng đã thuận lợi trở về. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô khẽ gọi một tiếng, lau khô tay, chạy ra ngoài. Lục lọi tìm kiếm
trong túi xách của mình một hồi, lấy ra một hộp thuốc, lại bước vào nhà
bếp: "Thuốc lần đó uống hết rồi đúng không? Tôi còn đây này, cho anh
đấy, lúc cần tôi có thể mua hộp khác."

"Cô thường đau bao tử sao?" Kiều Cẩm nhận lấy, đặt sang một bên, ngược lại rất có hứng thú với vấn đề này.

Kỳ thật dạ dày của anh rất khỏe mạnh, cũng chỉ có những khi tức giận mới
bị đau đôi chút. Xem ra, có vẻ cô mới là người cần được chăm sóc.

"Ừ, gần đây cũng thường bị đau, công việc rất gấp, ba bữa ăn không đúng
lúc, đau bụng cũng bình thường." Cô cúi đầu, tiếp tục chăm chỉ thái rau.

Bộ dáng có hỏi thì đáp tuy rằng vẫn ngoan ngoãn như trước, nhưng lại khiến cho Kiều Cẩm nhận thấy được sự xa cách. Cảm giác này khiến anh rất khó
chịu, nhíu nhíu mày, anh hạ giọng cảnh cáo: "Sau này ăn cơm đúng giờ cho tôi."

"....." Ngữ điệu theo phương thức mệnh lệnh thế này, khiến cho Phồn Hoa không hiểu ra sao, không hiểu cuối cùng người bị đau bụng
cần người khác đặc biệt tới nấu cơm cho là ai.

"Cho dù phải hy sinh thời gian đi toilet, cũng phải ăn cơm!"

"...... Ừ." Anh không ngại phiền toái mà căn dặn, cô buồn cười đáp lời, có chút bất đắc dĩ với tính khí trẻ con của anh.

Anh đang khẩn trương gì chứ? Cô ăn uống không đúng giờ giấc thì liên quan
gì đến anh? Sau khi nghe cô ngoan ngoãn "ừ" một tiếng, anh lại thấy thỏa mãn là sao chứ? Kiều Cẩm không tìm được đáp án, hoặc giả là không muốn
đi tìm, đề tài câu chuyện bị dừng lại, anh dứt khoát im lặng đứng tựa
vào một bên, ngắm nhìn bộ dáng bận rộn của cô.


Sau ngày hôm nay,
có phải cô sẽ lại tiếp tục trốn tránh hay không? Chẳng lẽ mỗi lần anh
đều phải lấy cái cớ đau bụng này để lừa cô đến cạnh mình hay sao? Suy
nghĩ một lát, Kiều Cẩm như đã hiểu ra, bỗng dưng nhớ tới nguyên nhân có
khả năng khiến cô trốn tránh nhất, bất thình lình nói ra một câu: "Vất
vả cho cô, ngày mai Diêu Lam về rồi."

Chỉ là một câu mang ý thăm dò, đúng như anh đoán, thân mình Phồn Hoa cứng đờ, sắc mặt tái đi.

Aiz, thật sự không cần anh sao? Thật sự muốn đẩy anh cho người khác đến vậy
sao? Mà cũng có thể, là do cô thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng để đi tranh giành với Diêu Lam; hay là không muốn vì một người đàn ông mà trở mặt với bạn thân? Đủ loại suy đoán, khiến anh cảm thấy dễ chịu đi một
chút.

"À, thật sao?" Phồn Hoa yếu ớt hỏi lại, ngày mai Diêu Lam
trở về? Thân là bạn thân, cô không biết, mà Kiều Cẩm lại biết, bọn họ
thật sự đang ở cùng nhau sao. Nếu có thể, thậm chí cô còn không muốn
biết bọn họ đã tiến triển đến mức nào, hít sâu một hơi, cô như không có
việc gì ngẩng đầu, chuyển đề tài một cách sứt sẹo: "À, bạn của anh đâu
rồi?"

".... Đi rồi." Câu này nghe giống như một câu hỏi vô ý, lại khiến cho tâm trạng rất vất vả mới ấm lại được của Kiều Cẩm rơi vào hầm băng một lần nữa. Không chỉ bởi vì cô trốn tránh, mà hơn nữa là vì sự
thất thần của cô. Rốt cuộc cô gái này đang nghĩ cái gì thế? Anh gióng
trống khua chiêng tiễn bước người bạn của mình như vậy, mà cô lại không
biết?

"Đi rồi?" Không tiếp tục cố gắng tìm đề tài nữa, Phồn Hoa
cảm thấy kinh ngạc. Đi lúc nào, sao cô lại không phát hiện ra chứ? Vốn
tưởng rằng người bạn của anh vẫn còn ở đây, ít nhất có thể giảm bớt xấu
hổ; không nghĩ tới cuối cùng vẫn là trốn không khỏi.

"Cô chỉ nói
muốn chăm sóc cho dạ dày của tôi, cậu ta đến xem náo nhiệt làm cái gì,
muốn ăn cơm sao lại không về nhà để bà xã cậu ta nấu cho chứ?" Kiều Cẩm
không biết từ lúc nào thì mình trở nên keo kiệt như thế, chỉ là những
món ăn gia đình bình thường, anh lại ích kỷ đến mức không chịu chia sẻ
với người bạn quen biết đã nhiều năm.

"Ha...." Cô nở nụ cười một cách yếu ớt, "Anh thật so đo mà. Tôi mua nhiều đồ ăn như vậy, ăn không hết thì làm sao?"

"Vậy thì đem cất, ngày mai lại đến nấu."


Cô nghiêng người, nhìn đống đồ ăn trên bàn, nghe anh nói. Cô không dám tự
mình đa tình hiểu sai ý của câu đó, đành phải dùng cách lầm bầm lầu bầu
để cố gắng đè nén suy nghĩ của chính mình: "Ừ, cũng được. Ngày mai Lam
Lam về rồi, để cô ấy đến thì tốt hơn, cô ấy nấu ăn rất ngon, rất nhiều
món ăn tôi đều học từ cô ấy. Vài ngày nữa tôi phải tham gia triển lãm,
gần đây rất bận, không thể tới đây mãi được. Kỳ thực Lam Lam rất đảm
đang, có thể chăm sóc cho anh rất tốt..."

Phồn Hoa càng nói càng
lộn xộn, không cảm thấy lời nói của mình giống xã giao, mà càng giống
với bạn gái trước tự tay giao người đàn ông của mình cho bạn gái hiện
tại.

"Này." Anh đột ngột lên tiếng, ngắt lời cô.

"Hả?"

"Có thể nói cho tôi biết, đến cùng là cô đang trốn tránh cái gì được không? Có phải nếu tôi và Diêu Lam ở bên nhau, thì đến cả bạn bè chúng ta cũng không làm được đúng không?" Lúc trước chỉ là suy đoán, nhưng từ ánh mắt né tránh, lời nói bất an của cô, cuối cùng Kiều Cẩm cũng đã có thể xác
định.

"À.... Là để...."

"Là để tránh hiểu lầm sao?" Không
đợi cô nói hết lời, Kiều Cẩm nói tiếp, quyết định nhanh chóng cắt đứt
cái cớ cô có thể dùng để che đậy: "Tôi cho rằng yêu đương và kết bạn là
hai việc khác nhau, huống chi..."

Anh dừng một chút, kiềm nén
trái tim đang khẩn trương đến mức sắp nhảy khỏi yết hầu, dịch chân, đứng ở phía sau cô, để khuôn ngực của mình kề sát lưng cô, tiếp tục nói:
"Huống chi cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nói mình thích Diêu Lam,
càng không thể ở cùng cô ấy. Cho dù cô có mơ ước làm bà mai, cũng đừng
lấy tôi ra làm thí nghiệm có được không?"

"Anh không thích Diêu
Lam?! Nhưng mà anh..." Tin tức này khiến cô kinh ngạc, trong lúc nhất
thời khó lòng tiêu hóa được, cũng bất chấp tư thể hiện tại của bọn họ
mập mờ đến mức nào, chỉ ngơ ngác trừng to mắt, nghiên cứu tính chân thật của câu nói này.

Nhưng mà cái gì? Nhưng mà không phải lúc trước

anh nói muốn nhờ cô giúp sao? Xì, chẳng lẽ cô lại ngây thơ đến mức hoàn
toàn không cảm giác được đó chỉ là một lời nói đùa hay sao? Kiều Cẩm
không nghĩ tới cô lại tưởng thật, càng không đoán được ở chung lâu ngày, mình lại có thói quen có cô bên cạnh.

"Lời nói của tôi thật
không đáng tin hay sao? Cô cũng có thể gọi điện cho Diêu Lam, hỏi rõ xem rốt cuộc quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì. Người cô ấy yêu là cơ trưởng ở hãng hàng không của cô ấy, nói thể cô đã hài lòng chưa, đừng tự cho
mình là thông minh mà gán ghép cho chúng tôi nữa." Kiều Cẩm bất đắc dĩ
nói, dựa theo sự hiểu biết của anh đối với phụ nữ, sự né tránh của Phồn
Hoa tỏ rõ cô đang để ý.

Cô cũng có ý với anh, nhưng vì ngại người bạn tốt của mình, nên mới không thể không lui bước để thành toàn? Nhưng trước khi làm cái chuyện vĩ đại đó, sao không mở miệng hỏi thăm ý
nguyện của anh?

"Cô ấy có bạn trai rồi hả?" Lại ngạc nhiên lần
nữa, một lát sau, Phồn Hoa như bừng tỉnh, gật gật đầu: "À, anh đang nói
dỗi có phải không? Bởi vì cảm thấy mình không còn hy vọng, cho nên muốn
buông tay sao?"

"Đầu óc của cô rốt cuộc là chứa cái gì thế?" Lời
nói của anh còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Sao cô luôn có thể dùng lối suy nghĩ của mình để xuyên tạc mọi chuyện thế!

"Tôi...." Phồn Hoa
cảm thấy suy nghĩ của mình rất hợp tình hợp lý, âm thầm nuốt nước miệng, cô muốn bước lên mấy bước, kéo dãn khoảng cách, điều chỉnh hô hấp, cũng tìm lại dũng khí để tiếp tục đề tài: "Là tôi không biết trong đầu anh
chứa cái gì mới đúng. Không phải nói nam chưa cưới, nữ chưa gả thì ai
cũng có cơ hội như nhau hay sao. Cho dù cô ấy yêu người khác, anh vẫn có thể tranh đoạt mà..."

"Vậy sao cô không tranh đoạt?" Cô khăng
khăng tự cho mình là đúng, khiến Kiều Cẩm dần bị cơn kích động cắn nuốt. Trầm giọng, dùng một câu hỏi để cắt ngang bài thuyết giảng của cô.

"Hả? Tôi tôi tôi, tôi tranh đoạt cái gì chứ?" Một câu nói, không thể che hết sự hoảng loạn, Phồn Hoa cúi đầu thật thấp, cho rằng làm thế có thể che
giấu được biểu cảm trên mặt, để anh không thể nhìn thấu được nỗi lòng
lúc này của cô.

Lại cảm giác được sự trốn tránh của cô, anh như
bị đâm trúng, đầu nóng lên, kích động vươn tay vòng quanh cái eo nhỏ của cô, nhét cô vào lòng mình, nắm giữ thật chặt. Anh hơi cúi đầu, đặt cằm
lên vai cô, đôi môi cọ nhẹ bên tai cô, thỏa mãn với phản ứng cứng đờ
người của cô.

Cắt đứt những lời giải thích và tranh luận vẽ vời
thêm chuyện, anh mấp máy môi, thậm chí còn không biết lời nói thốt ra từ miệng mình có ẩn chứ ý nghĩa nào khác không: "Bạn tôi nói chúng ta rất
xứng."

"Bạn, bạn của anh thật biết nói đùa...." Phồn Hoa thất thần một lát, thiếu chút nữa đã nói không nên lời.

"Em không thấy sao? Không cần phải bàn cãi nữa, mua cùng một loại quần áo,
lại còn mặc cùng một ngày, sự ăn ý này, chẳng lẽ không tính là tâm ý
tương thông hay sao?"


"...."

"Bạn của tôi còn nói, ai được làm người đàn ông của em chính là phúc phận tu luyện từ kiếp trước, đến cậu ta cũng hối hận mình quyết định kết hôn sớm như vậy."

Kiều
Cẩm từ từ nhắm hai mắt lại, hít vào lại thở ra một hơi, gằn từng tiếng
thuật lại câu nói của cậu bạn. Cũng bởi vì tên bạn xấu xa kia đã nói
những lời này, anh mới vừa lôi vừa kéo ném tên kia ra cửa, lại làm bộ
xem như không nghe thấy tiếng đập cửa không ngừng nghỉ của đối phương,
mãi đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại.

"Thật không?"

"Em nói xem kiếp trước có phải tôi đã tu được phúc rồi không?"

"Cái gì?"

"......" Tôi muốn làm người đàn ông của em, muốn nếm thử mùi vị khi giữ em bên cạnh, muốn thử không làm anh em nữa.

Những lời ngon tiếng ngọt lừa gạt phụ nữ, từ trước đến nay Kiều Cẩm đều rất
am hiểu, thậm chí còn có thể dễ dàng nói bằng giọng điệu vô cùng thâm
tình. Nhưng lúc này đây, anh lại nói không nên lời, từng câu từng chữ
đều như đá nặng ngàn cân, không nhảy ra khỏi miệng anh được. Cũng nhờ
chút lý trí còn sót lại trong nháy mắt, khiến anh hiểu rõ Nhan Phồn Hoa
không phải là cô gái có thể tùy tiện trêu chọc... Những từ ngữ nông cạn
của anh không xứng với sự nghiêm túc của cô, bộ dạng bất cần đời của anh không xứng với phẩm hạnh được nuôi dưỡng từ nhỏ của cô, gia thế của anh càng không với được tới sự giàu có của cô... Những lời này, một khi nói ra, anh tất phải có năng lực để gánh lấy trách nhiệm này.

Chi bằng cứ để cho sự xúc động nhạt đi, có lẽ ngược lại có thể chấm dứt cái thân phận bạn tốt suốt đời này?

Trái tim không ngừng trào ra vị chát khiến Kiều Cẩm nhận ra rằng, tình cảm
dành cho cô đã không còn đơn thuần chỉ là thứ thiện cảm mơ hồ.

"Phồn Hoa, chúng ta......" Anh mở miệng lần nữa, không muốn đè nén, cần gì
phải để hiện thực giày vò thứ tình cảm nguyên thủy nhất này chứ.

Thật vất vả mới hạ được quyết tâm, lại một lần nữa bị nhân tố bên ngoài cắt
đứt. Tiếng mở cửa vang lên rất lớn, thành công hấp dẫn sự chú ý của Kiều Cẩm và Phồn Hoa, anh im lặng, nhíu mày nhìn sang.

Là mẹ anh đột
nhiên trở về, tầm mắt của bà nhìn xuyên qua phòng bếp, dừng lại trên
người Phồn Hoa. Biểu cảm vô cùng bình tĩnh, không chút kinh ngạc đối với những cô gái không rõ thân phận trong nhà, cố gắng tạo ra tiếng động
lớn như vậy, cũng là để nhắc nhở con trai nhà mình.

Đáng tiếc
hình như đứa nhỏ này không hề cảm kích, híp mắt lại trừng bà, cánh tay
đang đặt trên eo của cô gái xa lạ cũng không có ý định rút về. Bà đành
phải nghiêng người, nhìn về phía sau, nhắc nhở: "Đan Đan đến đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận