"Đây là cái gì?" Anh thò đầu, tò mò nghiên cứu thứ cô đặt trên bàn. Nếu dùng sắc, hương, vị để đánh giá một món ăn, thì chỉ cần nhìn thôi cũng đã
cho món này được tám mươi điểm rồi. Màu sắc món ăn rất bắt mắt, có đỏ có vàng, mùi hương cũng rất thơm, chỉ còn duy nhất mùi vị là chưa kết luận được mà thôi.
"Cơm chiên trứng. Nhà anh chả giống nhà chút nào,
trong tủ lạnh chỉ có trứng và cơm nguội, khó trách anh lại bị đau bụng.
Tôi thấy còn mấy gói sốt cà chua của KFC, cho nên nấu món này. Ăn tạm
một chút đi, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ nấu cho anh món ngon hơn." Vừa mới dứt lời, Phồn Hoa đã hoàn toàn lĩnh hội cái gọi là "nói nhiều tất
sai", lập tức ngậm miệng lại.
Lần sau.... Tốt nhất không nên có
lần sau. Vốn là chút tâm tư nhỏ không nên có này vừa rục rịch còn có thể giấu được, diệt được, nếu có thêm cơ hội ở chung, cô sợ sẽ có một ngày
mình không thể khống chế nổi.
Thấy cô bỗng nhiên không lên tiếng, có chút chột dạ nhếch môi, cúi đầu, khóe môi Kiều Cẩm cong lên, nhạy
cảm bắt được trọng điểm trong câu nói hớ vừa rồi của cô. Mang theo suy
nghĩ muốn giở trò, anh cố ý phóng đại câu nói tầm thường vừa rồi: "Nói
lời giữ lời, tôi sẽ bảo quản dạ dày thật tốt, chờ lần sau cô đến hầu
hạ."
"Ha ha, nói sau đi." Cô gượng cười, nói một câu có lệ. Kéo
cái ghế phía đối diện anh ra, ngồi xuống, muốn dùng động tác ăn cơm để
giải tỏa vẻ xấu hổ.
Sau khi thưởng thức dáng vẻ đà điểu của Phồn
Hoa một lát, Kiều Cẩm mới dần ý thức được cô đang làm gì. Theo bản năng
anh ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ, cô còn chưa ăn cơm? Đôi tròng mắt đen của anh trầm xuống, không hề báo trước
hỏi: "Chẳng lẽ anh ta không đưa cô đi ăn tối sao?"
"Hả? Ai?" Phồn Hoa mờ mịt nháy mắt, không rõ ý tứ trong câu nói của anh.
"Người đàn ông vừa nãy chờ cô dưới lầu đó." Anh híp mắt, khóe miệng lộ ra vẻ khó chịu.
"À, người anh nói là Giang Nam. Hôm nay tăng ca thôi, chúng tôi vừa tan ca, vốn định đi ăn cơm, trùng hợp nhận được tin nhắn của anh, tôi sợ anh có chuyện...."
"Công việc hiện giờ của cô rất bận sao?" Anh phát
hiện bản thân mình sao lại kỳ quái đến vậy, nghe cô dùng giọng điệu tự
nhiên như thế để nhắc đến việc quan tâm anh, đáy lòng bỗng thấy ngọt
ngào; nhưng anh lại có chút e ngại với cảm giác này, sợ sẽ quen dần với
sự tồn tại của cô, ỷ lại vào sự quan tâm của cô, chẳng bằng làm bộ xem
như không nghe thấy gì, lên tiếng ngắt lời trước.
"Kỳ thực thì
cũng khá tốt, chỉ là có rất nhiều việc tôi vẫn chưa hiểu, cho nên ngày
nào cũng phải tăng ca, còn làm liên lụy Giang Nam phải ở lại dạy tôi."
Cô chép chép miệng, bất lực với tư chất ngu dốt của chính mình.
"Không phải hai người đang quen nhau đấy chứ?" Kiều Cẩm thất vọng, trăm phương nghìn kế muốn né tránh cảm giác run sợ, thế như chính anh lại không
khống chế được mà kéo đề tài đó trở lại. Anh không muốn nhịn, cũng không nhịn được, sâu trong tiềm thức không hề muốn cô đối xử bình đẳng, bày
ra bộ dạng dụ dỗ với tất cả mọi người.
"Hả! Sao có thể chứ?" Nghe thế, Phồn Hoa bật cười.
"Ừm, tôi chỉ muốn nói có người thích cô thì đã không tệ rồi, đừng yêu cầu
quá cao." Anh hoảng loạn nói ra một câu để che giấu vẻ xấu hổ của mình,
không chút ý thức được trong lời nói này ẩn chứa bao nhiêu ý tứ. Nhưng
rất nhanh, anh lại nghĩ tới Phồn Hoa tính tình rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, lại không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: "Cũng đừng xem mọi
thứ đều là đồ ăn, tôi có thể giúp cô xét duyệt. Ừ, đúng, qua được cửa
của tôi thì cô có thể gật đầu."
"Tôi..." Đôi mày cô nhíu chặt
lại, muốn nói anh không cần phải gấp gáp đẩy cô đi như thế, cô rất thức
thời rất biết điều, sẽ không quấn quít lấy anh.
Nhưng mà suy nghĩ vừa nảy ra, đã bị Kiều Cẩm đánh gãy. Anh không muốn để lại cho cô đường sống mà cự tuyệt: "Sợ làm phiền tôi? Không sao, tôi là anh cô, nên làm, tránh nhiệm mà."
"Được." Phồn Hoa nói không lại, dứt khoát thuận theo anh, dù sao dựa vào diện mạo của cô, sẽ có bao nhiêu đàn ông muốn
theo đuổi chứ.
Được?! Cô lại có thể đồng ý dễ như thế. Nhìn anh
bộ giống người giỏi việc làm mai, bắc cầu cho người khác lắm hay sao?
Hơi thở Kiều Cẩm vững vàng, đôi mắt sâu khóa chặt trên người cô, trên
mặt cô luôn có nụ cười chói mắt vạn năm không đổi, như là cho dù có
người phun nước bọt vào khuôn mặt này, cô vẫn có thể gắng chịu nhục mà
cười như thế. Lại không phải là nụ cười dối trá có lệ, nụ cười của cô
rất ấm rất ngọt, lúm đồng tiền như ẩn như hiện hai bên gò má ửng đỏ,
gương mặt giống như quả táo ngọt ngào khiến cho người ta muốn cắn một
cái; nhất là đôi mắt sáng bức người kia, thật sáng, trong suốt, giống
như con suối bắt ngang giữa rừng núi, khiến cho mọi người yêu thích.
Khoảnh khắc Kiều Cẩm xuất thần, mới phát nhiện hôm nay nhìn cô không giống
thường ngày: "Còn nói hai người không quen nhau! Mắt kính của cô đâu?"
"Chuyện này và mắt kính thì có liên quan gì?" Logic kỳ quái, khiến cô không thể theo kịp, đến cùng là anh đang nghĩ cái gì.
"Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu. Nếu cô không yêu đương, sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tháo cặp kính chướng mắt đó xuống?" Câu hỏi của anh rõ
ràng mạch lạc, đúng lý hợp tình, như là nắm rõ lòng dạ đàn bà trong lòng bàn tay.
"Không phải anh nói mắt tôi rất đẹp, không đeo kính thì tốt hơn sao?" Cô ngẩng đầu, lời nói chưa qua đại não đã thốt ra miệng,
đến khi biết mình lỡ lời, cũng chỉ có thể để mặc sự ngượng ngùng tô đỏ
gò má. Là "phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu" không sai, nhưng "người
mình yêu" này lại không phải là Giang Nam, mà là anh. Có ý nghĩ nông nổi thay kính sát tròng, cũng bởi vì một câu nói vô tâm "Mắt của cô rất
đẹp, sau này đừng đeo kính nữa" của anh. Đương nhiên, những lời này cô
không thể nói ra, đành phải miễn cưỡng nở một nụ cười, làm bộ tự nhiên
nói: "Tôi nghĩ dù sao cũng đã đi làm, thường xuyên gặp khách, vẫn phải
chú ý hình tượng, không thể giống như trước kia khi ở nhà dù có tóc tai
rối bù cũng không ai ý kiến. Như thế không tốt sao?"
"Cũng không
tệ, đổi kiểu tóc thì càng tốt." Anh dần thu hồi lý trí, khách quan đánh
giá cô một lát, tự đưa ra một ý kiến xem như đúng trọng tâm.
"Thật sao? Trùng hợp ngày mai Lam Lam tới đón tôi tan sở, vậy tôi kêu cô ấy
dẫn tôi đi cắt tóc, mắt thẩm mỹ của cô ấy từ trước tới giờ luôn rất
tốt." Hình như anh không nghi ngờ? Cô cũng thở nhẹ ra một hơi, có chút
không quen sờ lên sống mũi đã không còn gọng kính.
"Đón cô tan
sở?" Môi mỏng của anh hé mở, không chú ý tới nụ cười đang dần nổi lên
nơi khóe miệng, chỉ chuyên chú nghiềm ngẫm bốn chữ này, cảm thấy nghe
qua thật ấm áp: "Mấy giờ tan sở, tôi đến đón cô, buổi tối cùng nhau đi
ăn."
"... Được, được thôi, bảy giờ đi." Nụ cười của cô cứng lại
một lát, cho rằng Kiều Cẩm chỉ muốn nắm bắt cơ hội để được ở cùng với
Diêu Lam, xem cô như cái cớ, chẳng phải là chuyện bình thường lắm sao?
Cô nghĩ, loại nhắc nhở tàn nhẫn thế này cũng tốt, không có loại thuốc
mạnh này thì căn bệnh yêu đơn phương sao có thể tốt lên được?
Anh tự an ủi chính mình, có lẽ là do bản năng con người, bụng no thì nghĩ đến XX?
Đưa cô về nhà sớm một chút cũng tốt, tránh để anh ăn chay lâu ngày, khẩu vị cũng ngày càng kỳ quái.
Trong lòng thật nghĩ như vậy, nhưng Kiều Cẩm không biết rốt cuộc xuất phát từ nguyên nhân nào, lại không muốn lái xe, đột nhiên nổi hứng kéo cô đi bộ về nhà.
Lúc đi ngang qua phố ăn vặt, còn hào hứng dắt cô đi dạo.
Thấy cô đứng trước một sạp bán móc treo di động, nhìn một sợi dây yêu thích
mà cảm thán không thôi: "Aiz, anh xem này, đứa bé này thật giống tôi."
Quả thật rất giống, khuôn mặt tàn nhang, còn đeo một cái kính to, kiểu tóc
giống cây lau nhà, thật xấu! Anh lại cảm thấy... Đáng yêu?!
"Cô thích?" Anh thốt ra.
"Tàm tạm, không hợp với di động của tôi lắm."
Anh nhíu mày, tò mò không biết từ khi nào thì cô cũng biết đến chuyện phối
đồ rồi? Không để ý đến lời cự tuyệt của cô, Kiều Cẩm vô cùng hào hứng
chơi trò mặc cả với ông chủ. Cuối cùng vẫn là bỏ mặc sự khước từ mà đưa
sợi dây đó cho cô, còn buộc cô phải lập tức treo vào.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu đeo vào còn lắc lắc chiếc di động, cười hì hì nói: "Woa, thì ra là cũng hợp nhỉ? Đáng yêu không?"
"Ừ." Anh sửng sốt vài giây, cười nhạt đáp ứng.
"Ha ha, tôi cũng cảm thấy thật đáng yêu, cho anh này." Nói xong, cô đem cái móc khóa được tháo ra lúc nãy nhét vào tay anh, trong lòng còn tràn đầy vui mừng mà khều nhẹ cô nhóc xấu xí kia.
Kiều Cẩm quét mắt nhìn
cái móc khóa vừa bị tháo ra trong tay, liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Tiffany. Đồ ngốc này, dùng Tiffany để đổi một cô nhóc xấu xí, có cần
phải vui vẻ như thế không? Bên cạnh anh rất ít khi có những cô gái như
thế, chỉ một cái móc khóa, cũng có thể khiến cô cười giống như nhận được một cái nhẫn kim cương. Nhìn bộ dáng vui vẻ của Phồn Hoa, anh theo bản
năng muốn nắm tay cô.
Kiều Cẩm đã từng hôn không ít cô gái, cho
dù là mùi vị gắn bó như môi với răng, cũng chưa từng khiến anh mất tự
nhiên như lúc này. Nâng tay lên nhưng lại thật lâu không bỏ xuống được,
cúi mắt dò xét những ngón tay thon dài của cô, bỗng nhiên anh thấy đỏ
mặt. Ngay cả anh cũng không nhịn được mà cười nhạo chính mình...... Xì,
chỉ là một cái nắm tay đơn giản mà thôi, có gì phải băn khoăn cơ chứ?
Cho dù cô tránh né cự tuyệt, anh cũng có thể ngang ngược không nói lý lẽ nhanh chóng nắm lấy được mà.
Sau khi hạ quyết tâm, rốt cuộc anh cũng đủ tự tin, chuẩn xác nhét bàn tay hơi lạnh của cô vào lòng bàn tay mình.
"Anh....." Như anh dự đoán, cô lui về phía sau, theo phản xạ muốn né tránh.
Anh nắm chặt tay cô, không cho cô cơ hội, lại còn giả bộ xem như không có
việc gì, tự tìm cho mình một cái cớ không chê vào đâu được, "Phải qua
đường."
"Ưm, nhưng mà...." Nghe vậy, cô ngẩng đầu nhìn ngã tư
trước mặt, hai bên đường vắng tanh không một bóng xe, đèn xanh đang phát sáng chói mắt. Băng qua con đường này khó lắm sao? Có cần phải dắt tay
như học sinh tiểu học để đảm bảo an toàn hay không?
"Em gái à, cô nói anh trai nắm tay dắt em gái qua đường thì có gì không đúng?" Anh
vừa nói, vừa đạp chân lên vạch đường dành cho người đi bộ, bước chân vô
cùng chậm chạp.
"......" Là vì vậy sao? Chỉ là anh trai chăm sóc em gái mà thôi?
"Cô vì tôi nên mới về trễ như thế, đương nhiên tôi không thể để cô gặp chuyện không may."
"A....." Cô cúi đầu, nhìn xuống dưới chân, những vạch trắng xám đan xen trên lối đi khiến cô hoa mắt, vừa hợp ý lại đặc biệt trong trẻo. Quả nhiên, là
do cô nghĩ nhiều, bảo thủ đến mức gần như buồn cười. Dắt tay mà thôi,
với anh mà nói thì có thể đại biểu cho cái gì cơ chứ.
Phồn Hoa
vẫn mãi hoảng hốt nên không hề phát nhiện, bọn họ đã đi qua giao lộ,
nhưng tay của anh vẫn chưa hề nới ra, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp
kéo tay cô nhét vào túi áo của anh.
Chỉ là một động tác rất nhỏ,
Kiều Cẩm cũng phải kiềm chế nhịp tim đập mất tần suất của mình, nghĩ
rằng có phải cứ đem cô giấu đi như thế, ngoại trừ anh ra sẽ không còn ai phát hiện ra được điểm tốt của cô?
Đường xa thế nào cũng có tận
cùng, bất chợt, Phồn Hoa dừng bước, ngửa đầu nhìn khu biệt thự cách đó
không xa, mỉm cười xoay người: "Đưa đến đây là được rồi, làm phiền anh
quá."
Anh giống bị phỏng, hoảng loạn bỏ tay cô ra, ánh mắt xẹt
qua còn đường mòn tối đen phía trước: "Tiễn phật phải tiễn đến Tây
Thiên, trễ thế này, con đường kia cũng rất dài, vẫn nên để tôi đưa đến
tận cửa thì tốt hơn."
"Không cần không cần!" Cô lập tức cự tuyệt, vẻ mặt rất khẩn trương, khẩn trương đến mức không hề chú ý tới việc mãi đến vừa rồi bàn tay của mình vẫn luôn bị người đàn ông trước mặt nắm
chặt: "Đừng..... An ninh ở đây rất tốt, mỗi tối đều có rất nhiều bảo an
tuần tra, không sao đâu, anh mau trở về đi."
"Tùy cô." Con ngươi của anh chợt lạnh, vẻ mặt lạnh lùng, quẳng lại một câu, xoay người rời đi.
Đối với hành vi một lần nữa bài xích không để anh đến gần phạm vi nhà mình
của cô, Kiều Cẩm xem như là vì kiêu ngạo. Nói cho cùng thì cũng là thiên kim nhà giàu, cho dù là tính cách có hiền lành thế nào, thì tính kiêu
ngạo từ tận xương vẫn không mất đi. Là vì cảm thấy anh không xứng sao?
Anh dừng bước, lấy cái móc khóa nằm yên trong túi ra....
Nhìn một lát, lại tràn ra một nụ cười tự giễu đầy lạnh lùng. Cũng đúng thôi,
hàng mặc cả trên vỉa hè sao có thể so với đá quý chân trâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...