Đêm Giáng sinh, sinh nhật Thư Ý Hòa.
Nếu như nói đầu thai là môn kỹ thuật sống, vậy vị đại tiểu thư này tuyệt đối là người nổi bật nhất trong đó.
Không chỉ đầu thai tốt, ngay cả sinh nhật cũng là đêm Giáng sinh, một ngày tràn ngập những lời chúc phúc tốt đẹp.
Ba Thư mẹ Thư cho con gái bảo bối một số tiền quỹ sinh nhật lớn, để cô ấy tự ăn mừng với bạn bè.
Cô Thư đương nhiên sẽ không phụ lòng ba mẹ.
Cầm tiền mở một phòng bao lớn ở quán bar Đóa Ái, mời một đống lớn "bạn xấu" đến chúc mừng sinh nhật mình.
Sơ Tiện luôn không thích quán bar nhiều người huyên náo như vậy, nhưng sinh nhật Thư Ý Hòa cô lại không thể không đi.
Vừa ngồi trong phòng bao năm phút cô đã hối hận.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nam nữ hơn mười người, mỗi người đều gào thét thảm thiết.
Xa hoa trụy lạc, rượu ngon mỹ nữ, mùi thuốc lá hòa vào trong không khí, sương khói bay tán loạn khắp nơi.
Sơ Tiện im lặng ngồi trong góc làm người tàng hình, không hợp với tất cả mọi thứ xung quanh.
Ngồi chưa được bao lâu, cô đã bị tiếng ồn ào bên tai làm cho phiền não.
Thọ tinh được mọi người chúc mừng, quà sinh nhật nhận đến mỏi tay.
Giờ phút này đang giơ microphone hát một bài "Nơi phồn hoa".
Bài hát này gần đây rất hot, đi đâu cũng có thể nghe được.
Cũng là một ca khúc Sơ Tiện thích nhất gần đây, làn điệu du dương êm tai như vậy, ca từ nhẹ nhàng như vậy, thích hợp một mình an tĩnh trốn ở trong góc mà nghe, thật sự không thích hợp hát ở trong phòng bao.
Cô quả thực đau lòng cho bài hát này, bị cô Thư hát đến mức hoàn toàn thay đổi, lạc nhịp ra khỏi ngoài vũ trụ.
Sơ Tiện thật sự không chịu nổi, lấy cớ đi toilet trốn ra khỏi phòng.
Ai ngờ Thư Ý Hòa lo lắng cô đi lạc, vội vàng đi theo.
Thọ tinh hôm nay trang điểm đậm, ăn mặc gợi cảm, dưới váy ngắn màu đen có một đôi chân dài thon dài thẳng tắp, khiến người ta đặc biệt chú ý.
Những người đàn ông dọc theo đường đi không ngừng quan sát.
Thư Ý Hòa có khuôn mặt ngôi sao, nếu không kế thừa công việc gia đình, chạy đi lăn lộn trong giới giải trí mà nói cũng có thể vô cùng thuận lợi.
Hai người từ toilet đi ra, Sơ Tiện nói với bạn tốt: "Hòa Nhi, bên trong ồn quá, lỗ tai đau dữ dội, tớ ra ngoài hít thở không khí.
Thư Ý Hòa biết Sơ Tiện không thích ứng được hoàn cảnh như vậy, có thể ngồi đến bây giờ đã là cực hạn.
Cô ấy quan tâm nói: "Đám người kia ầm ĩ không dứt, chưa đến mười hai giờ chắc chắn không giải tán được, Tiện Tiện nếu cậu không ở được thì về ký túc xá trước nha."
Sơ Tiện nghĩ nghĩ đồng ý.
Cô phải rời đi, nếu không đi thì đôi tai cũng sẽ phải phế bỏ.
Vội vàng trở về phòng bao cầm cặp sách, dọc theo hành lang đi ra ngoài.
Đèn lưu ly trên tường sáng một cái tắt một cái, rõ ràng mờ ám, mơ hồ mập mờ.
Rõ ràng là người đến người đi, nơi ồn ào nhất, giờ phút này hành lang thế mà lại không có một bóng người, quạnh quẽ vô cùng.
Trong sảnh gió thổi vô cùng trôi chảy, cái lạnh nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể.
Sơ Tiện cảm thấy lạnh, hối hận đêm nay không mặc áo lông ra ngoài.
Cô đeo cặp sách, không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Trong lòng không yên, bước chân tự nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Thật vất vả ở cuối hành lang nhìn thấy một người.
Chính xác mà nói là một bóng lưng, giống như trúc xanh đầu xuân, cao ngất lại thanh tú.
Lại có chút quen thuộc.
Đến gần phát hiện càng quen thuộc.
Người này mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, màu sắc ám trầm hoàn toàn dung nhập vào trong không gian ánh sáng mờ nhạt, cả người biến thành một bóng đen mơ hồ, bóng dáng lắc lư.
Đầu ngón tay có một đốm đỏ, sương khói lượn lờ mà bay lên, càng đốt càng cháy.
Sơ Tiện ngẩn ra, không biết có nên chào hỏi đối phương hay không.
Mười giờ đêm khuya, chỗ chơi bời, thấy thế nào cũng không phải là một thời cơ thích hợp.
Không ngờ trong lúc do dự đối phương đã quay lưng lại, khuôn mặt tinh xảo giấu ở trong bóng tối, chỉ thấy được một đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm, trong mắt có sao băng của đêm tối.
"Sơ Tiện?" Giọng nói như suối lạnh, thấp mà trầm, giống như nắm chặt một nắm cát.
Phó Chỉ Thực tập trung nhìn kỹ, chú ý tới cô bé hiếm khi mặc váy, một chiếc váy nhung dài đến mắt cá chân, màu hoa hồng dịu dàng, làn váy một vòng sáng bóng, ở trong bóng tối lặng lẽ tỏa sáng.
Áo khoác ngoài váy là một chiếc áo khoác liền mũ màu xanh lá cây, chỗ nẹp áo có một loạt khuy sừng dê đặc biệt nổi bật.
Trên chân là một đôi giày Martin thấp, tất dài lộ ra bên ngoài, làn váy như che như không.
Số lần bọn họ gặp mặt không nhiều lắm, cô luôn ăn mặc đơn điệu ngay ngắn, vẫn luôn là áo sơ mi quần jean, cái áo lông màu vàng gừng kia chưa từng thấy cô thay.
Không tìm ra tật xấu, đương nhiên cũng không có gì nổi bật.
Lần này rốt cục có một bộ trang phục khác.
Nói thật trông còn có chút kinh ngạc, ngây ngô thuần khiết hơn nhiều, thêm vài phần dịu dàng lý trí của người con gái trẻ tuổi.
Phó Chỉ Thực bất giác nhìn thêm mấy lần, lặng lẽ không lên tiếng.
Người trưởng thành đánh giá thường rất khó phát hiện, quá trắng trợn khó tránh khỏi mất hết chừng mực.
"Là em, đàn anh." Sơ Tiện theo bản năng nắm chặt túi xách.
Người đàn ông cong ngón trỏ, nhẹ nhàng búng một cái, phủi tàn thuốc: "Tới chơi?"
"Sinh nhật bạn thân, mọi người cùng chúc mừng." Giọng nói của Sơ Tiện vẫn sợ hãi như cũ.
Ánh mắt người đàn ông chuyển tới cặp sách trên vai cô bé: "Em tan cuộc rồi muốn rời đi?"
Sơ Tiện hé miệng trả lời: "Bọn họ còn chưa kết thúc, em đi trước."
"Sao không đợi bọn họ cùng đi?"
"Ồn ào quá, lỗ tai không chịu nổi."
"Đây không phải là lần đầu tiên em đến quán bar chứ?"
Sơ Tiện thành thật gật đầu.
Anh nhịn không được trêu chọc: "Vậy đàn em của chúng ta thật đúng là ngoan ngoãn!"
Anh dập tắt điếu thuốc trong tay: "Em chờ tôi một chút, tôi về lấy quần áo, đi cùng em."
Sơ Tiện: "..."
"Anh không chơi nữa?"
"Đêm Giáng sinh ở cùng đàn ông thật không có ý nghĩa."
"Không có con gái sao?" Cô tiện miệng hỏi thêm một câu.
Bước chân người đàn ông dừng lại, cụp mắt nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, thản nhiên hỏi ngược lại: "Tại sao phải có con gái?"
Sơ Tiện: "..."
Tại sao phải có con gái?
Sơ Tiện không trả lời được.
Trong nhận thức của cô, đến quán bar không phải là nên nam nữ cùng nhau sao? Một đám đàn ông có cái gì vui?
Phó Chỉ Thực quay đầu về phòng, một đám người đang chơi mạt chược.
Trò chơi tinh hoa của quốc gia này đặt ở đâu cũng rất nổi tiếng, không có việc gì cũng phải chơi một ván, sảng khoái vô cùng!
"Hai người chơi đi, tôi đi trước." Anh cầm áo khoác, bỏ lại câu nói rồi đi ra ngoài.
Khương Tự cũng không thuận theo, vội vàng gọi anh lại: "Đừng mà lão Phó, lúc này vừa mới mở màn, không ai bỏ gánh như cậu nha!"
"Hôm nay vận may không được tốt, hôm khác lại chơi." Phó Chỉ Thực nhướng mày cười cười: "Ghi sổ cho tớ, đừng tiết kiệm tiền cho tớ."
Lục Xuyên cợt nhả: "Yên tâm đi, tôi sẽ bảo nhân viên phục vụ mở thêm mấy chai rượu ngon, cam đoan không tiết kiệm tiền cho cậu Phó."
——
Ra khỏi quán bar mới phát hiện bên ngoài trời đổ mưa.
Mùa đông năm nay Thanh Lăng mưa nhiều, thường xuyên mưa dầm kéo dài, hoàn toàn không khô ráo như những năm trước.
Mưa một chút, sương mù nổi lên bốn phía.
Dưới mái hiên mưa rơi không ngừng, giọt mưa tí tách rơi xuống, thành chuỗi trong suốt, cả thành phố ẩn nấp trong một mảnh hơi nước, mờ mịt mông lung.
Phó Chỉ Thực đã sớm mặc áo khoác vừa vặn, liếc mắt nhìn mưa gió đầy trời, nhẹ nhàng mở miệng: "Có ô không?"
Cô bé đứng ở đầu gió, đèn đuốc sáng chói ở phía sau, gió lạnh ngang ngược thổi qua, thuận thế thổi lên làn váy của cô, non nửa bắp chân nhoáng lên một cái, màu da trắng nõn nhẵn nhụi, có chút chói mắt.
Cô nghe vậy gật đầu: "Có."
Sau đó trước mặt anh lấy cái ô vịt vàng nhỏ từ trong túi sách lớn của cô ra.
Phó Chỉ Thực: "..."
Anh buồn cười, nhìn cô chằm chằm hỏi: "Em chỉ có một cái ô này?"
"Không chỉ có một cái ô, nhưng cái ô này vẫn để trong túi."
"Không phải nói trả lại cho em gái em? Thì ra là người làm chị muốn lấy làm của riêng?"
Sơ Tiện: "..."
Còn chưa kịp đưa cho con bé.
"Nhà em có mấy anh chị em?"
"Một, em là con một."
"Vậy em gái này là?"
"Em gái ruột của bạn thân em, làm tròn lên cũng được xem là em gái em."
Phó Chỉ Thực: "..."
Không thể không thừa nhận cái sự làm tròn này cũng thật là giỏi!
"Dùng tạm đi." Phó Chỉ Thực thế mà không chê, cầm lấy ô vịt vàng nhỏ, nhanh nhẹn mở ra, một tay kéo Sơ Tiện bước vào trong mưa.
Ô quá nhỏ, không gian chật chội, hai người không thể không kề sát vào nhau, quần áo ma sát lẫn nhau, hô hấp đan xen, một sâu một nông, không đồng nhất.
Khuôn mặt tinh xảo ẩn ở dưới tán ô, lúc ẩn lúc hiện.
Gió lạnh đột ngột thổi vào, mang theo mùi thuốc lá thanh đạm trên người người đàn ông, lan tràn vào miệng mũi.
Sơ Tiện xưa nay không thích mùi khói thuốc, giờ phút này lại không hề cảm thấy khó ngửi.
Tay trái giơ ô, cổ tay áo sơ mi bịt kín, hoa văn trên cúc áo rõ ràng lại nhạt nhẽo.
Áo sơ mi nhãn hiệu lớn, từ chất liệu đến phụ liệu, thiết kế cắt may, từng mũi từng mũi, thậm chí ngay cả một cái cúc áo nho nhỏ cũng để lộ ra sự tinh xảo nên có của nhãn hiệu lớn.
Ban đêm bình thường, không có cảnh đẹp tuyệt vời gì, cũng không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào, nhưng lại có gì đó dường như không bình thường.
Hơi thở từ từ nặng nề, nhịp tim rõ ràng có thể nghe thấy, không phải là ảo giác của Sơ Tiện.
Lý do chỉ có một.
Chiếc ô này quả thực chỉ là vật trang trí, toàn bộ quá trình đều không che được gì.Từ quán bar đi tới bãi đỗ xe, hai người đã ướt nhẹp.
Người đàn ông gấp ô lại, đưa tay hất nước mưa dính trên áo khoác ra.
Giờ mới ý thức được chính mình đêm nay là thật hồ đồ, thế mà lại cùng cô bé che một cái ô ngây thơ cực độ như thế.
Đến bãi đỗ xe, Sơ Tiện mới phát hiện Phó Chỉ Thực đã đổi xe.
So với chiếc xe màu trắng Cadillac trước kia, chiếc xe Ferrari màu lam bảo thạch không biết ngang tàng hơn biết bao nhiêu.
Chắc hẳn không có sự ràng buộc của thân phận thầy giáo dạy học, xe cũng không cần khiêm tốn.
Phó Chỉ Thực mở khóa xe, khom người ngồi vào trong xe, giọng nói trầm thấp vang lên: "Anh đưa em về bệnh viện."
Sơ Tiện đứng ở ngoài xe, nửa ngày không nhúc nhích.
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, lộ vẻ khó hiểu: "Sao vậy?"
Cô móc dây đeo cặp sách, giọng nói nhỏ như muỗi: "Anh vừa mới uống rượu sao?"
Phó Chỉ Thực: "..."
Thì ra là sợ anh say rượu lái xe! Nhìn không ra cô bé còn rất có ý thức an toàn giao thông.
Trong mắt người đàn ông không khỏi nhiễm ý cười: "Yên tâm, tôi chưa bao giờ uống rượu mà lái xe."
Nói xong dừng một chút, lại mở miệng: "Cho dù tôi uống rượu, không phải còn có em sao?"
"Em không có bằng lái xe." Giọng cô gái lạnh ngắt, quay đầu hắt nước lạnh vào anh.
Phó Chỉ Thực: "..."
"Sao không thi?" Hiện tại rất ít người trẻ tuổi không có bằng lái xe.
"Không có thời gian." Trên thực tế Sơ Tiện không có tiền thừa, hơn mấy ngàn, cô vẫn luôn không lấy ra được.
"Dành chút thời gian thi, bây giờ bằng lái xe không chỉ là kỹ năng hạng nhất, mà rất cần thiết cho nghề nghiệp.
Biết lái xe, đối với công việc sau này của em cũng có trợ giúp.
Hơn nữa cảm giác mình tự cầm tay lái so với ngồi ghế phụ tốt hơn nhiều.
Sơ Tiện âm thầm quyết định chờ cô đi làm, kinh tế trong tay dư dả, sẽ đi thi bằng lái xe.
Trải nghiệm đời người hơn hai mươi năm qua của cô nói cho cô biết, đời này cô nhất định là không thể trở thành công chúa nhỏ ngồi ở ghế phụ, vẫn là tự mình cầm tay lái đi!
Đắt có lý do của đắt, chiếc xe mới này của Phó Chỉ Thực có công hiệu giảm chấn giảm ồn ào hạng nhất, ngồi ở trong xe thoải mái vô cùng.
Đáng tiếc Sơ Tiện không có bằng lái xe, nếu không thật muốn bắt đầu thử xem.
Chân cô giẫm lên đệm xe đắt tiền, tư thế ngồi vẫn rất phù hợp quy củ, trong lòng luôn có một cảm giác không chân thật.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe đắt tiền như vậy.
Ngón tay vô thức bóp mặt tinh tinh.
Một khối bông mềm, xúc cảm mềm mại, lại làm cho cô tìm về một chút cảm giác chân thật.
Đêm Giáng sinh, cả thành phố mưa gió, nhưng bầu khí náo nhiệt lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Phố lớn ngõ nhỏ đều là cây thông Noel và ông già Noel.
Đôi tình nhân trẻ một đôi lại một đôi.
Xe nhanh chóng lên cầu Yển Sơn.
Mặt sông Lãng yên tĩnh, dưới cơn mưa nhỏ, đảo Đàn Hương yên tĩnh nằm ở một góc, chiếu ra từng đốm đèn nhỏ vụn của tàu cá xa xăm.
Đêm khuya yên tĩnh, xe cộ trên cầu thưa thớt, tất cả đều men theo làn xe ngay ngắn trật tự lái về phía trước.
Không bao lâu sau xe con đã xuống cầu Yển Sơn.
Phó Chỉ Thực bật đèn nhan trái, chiếc xe nhỏ màu xanh ngọc nhanh chóng nhập vào làn xe bên trái quẹo phải.
Đèn đường màu cam ấm rơi vào trong xe, nhấp nháy từng đốm, nhanh như một làn khói mỏng manh.
Người đàn ông tập trung lái xe, mặt bên hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, đường nét mơ hồ.
Sơ Tiện nghe thấy giọng nói ôn hòa quen thuộc của anh, giống như đang hỏi một người bạn: "Muốn ăn khuya không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...