"Đi mau đàn anh." Sơ Tiện kéo Phó Chỉ Thực đi luôn, bước chân cực kỳ dồn dập, dường như sau lưng có ác quỷ đuổi tận cùng không buông vậy.
Hàng mi rậm của Phó Chỉ Thực nhíu lại, cũng không hỏi kỹ mà đuổi theo nhịp bước của Sơ Tiện.
"Tiện Tiện, mẹ là mẹ con đây!" Người đàn bà sau lưng thấy vậy, vội vàng giẫm giày cao gót chạy chậm đuổi theo: "Tiện Tiện, con chờ mẹ một chút."
Phó Chỉ Thực nghe tiếng nói, quay đầu hỏi Sơ Tiện: "Đó là mẹ em à?"
Giọng cô gái không tự nhiên, cứng cổ lớn tiếng nói: "Bà ấy không phải mẹ em, mẹ em mất sớm rồi!"
Phó Chỉ Thực: "..."
Phó Chỉ Thực lặng lẽ ngậm miệng, không kích thích cô gái nữa.
Lúc này yên lặng mới là lựa chọn đúng đắn.
Triệu Lan Anh vô cùng lo lắng đuổi theo Sơ Tiện, không khỏi phân bua kéo tay cô: "Tiện Tiện, mẹ đã gọi cho con rất nhiều cuộc điện thoại nhưng con cứ không nhận.
Sau đó còn block mẹ.
Nghỉ đông mẹ tới nhà tìm con, bà nội con cũng không để mẹ gặp con, bây giờ mẹ không có cách nào, không thể làm gì khác là tới trường học tìm con."
Sơ Tiện không thể không dừng bước lại lần nữa, lập tức hất tay Triệu Lan Anh ra, vẻ mặt tức giận, giọng kìm nén lạnh nhạt: "Bà nhận lầm người rồi."
"Tiện Tiện, con là con gái mẹ, sao mẹ có thể nhận lầm con được.
Con chính là Tiện Tiện, con gái mẹ."
"Chỉ cần tôi không nhận bà thì tôi không phải là con gái bà, thưa bà Triệu Lan Anh, hai chúng ta quan hệ gì cũng không có."
Triệu Lan Anh tỏ vẻ mặt khổ sở: "Tiện Tiện, mẹ biết con hận mẹ.
Nhưng con cũng biết mẹ không có cách nào, mẹ thực sự không sống nổi cuộc sống như vậy, mẹ sẽ điên mất.
Không phải mẹ cố ý rời khỏi con và bố con, Tiện Tiện, con phải hiểu cho mẹ, mẹ là một người phụ nữ, thật quá khó khăn.
Con tha thứ cho mẹ có được không? Để mẹ bồi thường đàng hoàng cho con, bây giờ mẹ có khả năng rồi, có thể cho con cuộc sống tốt.
Mẹ đã bàn xong với chú Hạ rồi, mẹ sẽ đón con tới nhà họ Hạ ở, sau nhà người một nhà chúng ta sẽ ở cùng nhau sống thật tốt.
Chú Hạ và em trai con đều là những người rất dễ sống chung, nhất định con sẽ thích bọn họ..."
"Ai là người một nhà với bà? Người nhà của tôi chỉ có bố và bà nội, Triệu Lan Anh, bà không xứng!"
"Tiện Tiện, mẹ biết lời con nói chỉ là do tức giận, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện đàng hoàng chút có được không?" Triệu Lan Anh chỉ một quán cafe Sai Giờ ở đối diện đường: "Bên kia có quán cafe, chúng ta vào ngồi một lúc có được không?"
"Không được! Tôi với bà không có gì hay để mà nói chuyện cả." Sự nhẫn nại của Sơ Tiện đã tới cực hạn, nếu nói với người đàn bà trước mặt này thêm một câu nữa cảm xúc của cô sẽ lập tức mất khống chế.
Cô không muốn sụp đổ trước mặt Phó Chỉ Thực chút nào, dáng vẻ cô suy sụp thực sự rất xấu, cô không muốn để anh thấy một người điên cuồng loạn.
Sơ Tiện ra sức ép mình tỉnh táo lại, cô không muốn để Phó Chỉ Thực thấy một người điên suy sụp tuyệt vọng.
Cô hít sâu nhiều lần, sau đó từ từ thở ra.
"Triệu Lan Anh, bà nghe kỹ cho tôi, tôi chỉ nói những lời này một lần.
Bà không có lỗi với tôi, người bà có lỗi nhất là bố tôi.
Tôi không hận bà, bà cũng không cần cảm thấy xấu hổ với tôi, tôi rất ổn, có ăn có mặc, còn có sách đọc, hơn nữa cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Không cần bà tới bồi thường cho tôi.
Hai chúng ta vẫn nên giống trước kia, tôi không có người mẹ này, bà cũng không có người con gái này, tốt nhất là bình an vô sự, vĩnh viễn đừng chạm mặt."
Nói xong cô nhìn về phía Phó Chỉ Thực, ánh mắt ra vẻ nhờ giúp đỡ: "Đàn anh, phiền anh đưa em về."
Cô mở to đôi mắt, hốc mắt đỏ ửng, vẻ mặt bất lực, rõ ràng sắp khóc đến nơi.
Sơ Tiện nóng lòng muốn lẩn trốn, ra sức túm lấy tay Phó Chỉ Thực, giống như người chết đuối cuối cùng vớ được một cọc gỗ nổi.
Cô liều mạng nắm lấy, không dám buông tay chút nào.
Dường như chỉ cần cô thoáng buông lỏng, cô sẽ chìm vào đáy nước, sẽ không còn cơ hội sống nữa.
Đôi tay của cô gái lạnh ngắt như thể được phủ một tầng băng lạnh, không cảm giác được chút xíu nhiệt độ nào.
Mà hình như người cô cũng đang khẽ run rẩy.
Từ khi bắt đầu quen biết Sơ Tiện, cô có vẻ vẫn luôn kiên cường, chưa từng tùy tiện thể hiện sự bất lực của mình với người khác.
Cô cực kỳ giống ốc mượn hồn, núp trong vỏ ngoài nặng nề, ngụy trang nội tâm của mình tầng tầng lớp lớp, không muốn để người ngoài nhìn thấy phân nửa.
Giờ phút này dường như cô thật sự không kìm nén được nữa.
Phó Chỉ Thực yên lặng dẫn người vào trong xe.
Khởi động máy, chiếc xe nhỏ màu xanh bảo thạch lao đi, nhanh chóng biến mất sâu trong bóng đêm.
Triệu Lan Anh cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn.
Bà biết con gái hận mình, lại không ngờ rằng hận bà đến vậy, ngay cả nói với bà thêm một câu cũng không muốn.
Tài xế Tiểu Lưu chứng kiến toàn bộ thấy hướng xe rời đi, ôn tồn nói với Triệu Lan Anh: "Phu nhân, chắc là hiện tại cô bé sống cũng không tệ lắm, chiếc xe kia hơn ba trăm vạn tệ, cũng không phải xe người bình thường lái nổi được!"
Triệu Lan Anh nghe vậy càng đau lòng khó chịu, khàn giọng nói nhỏ: "Là tôi có lỗi với con bé, khiến nó nhỏ tuổi như vậy đã đi lầm đường..."
**
Không khí trong xe dồn nén khá trầm, Sơ Tiện mãi không lên tiếng, yên tĩnh một cách quỷ dị.
Một lúc lâu sau Phó Chỉ Thực mới nghe được giọng của cô gái, có vẻ hơi khàn khàn: "Xin lỗi đàn anh, khiến anh chê cười rồi."
Nếu như có thể, cô chắc chắn không muốn để Phó Chỉ Thực nhìn thấy cảnh thậm tệ vừa rồi kia.
Cái cảm giác đó giống như bị người ta lột sạch quần áo, trần truồng chạy trước mặt mọi người, cô xấu hổ không chịu nổi, càng không có chỗ nào chui xuống.
Bố tàn tật suốt đời, mẹ bỏ nhà đi, bà nội cao tuổi ốm yếu, một gia đình tan tành, cuộc sống khốn đốn túng quẫn, kéo dài hơi tàn của cô.
Cô không muốn cho anh biết tất cả những thứ này một chút nào.
Nhưng có cách gì đây, cái gì anh cũng biết, gì cũng thấy hết rồi.
Chắc hẳn viện trưởng Ngô cũng đã nói tình hình gia đình cô cho anh biết từ lâu rồi.
Giờ phút này Sơ Tiện cực kỳ ủ rũ vô cớ.
Cô không nhịn được bắt đầu tính toán với bản thân.
Tại sao tối nay cứ phải mời Phó Chỉ Thực ăn cơm? Nếu như đổi thành ngày mai, ngày mốt thì liệu có phải anh sẽ không chứng kiến màn này rồi?
Tại sao phải tới phố ăn vặt ở đại học A ăn cơm? Đi chỗ khác thì lúc ăn bữa tối nay bọn họ đã không chạm mặt Triệu Lan Anh rồi.
Cơm nước xong trực tiếp rời đi không tốt sao? Sao phải đi tản bộ cùng với Phó Chỉ Thực?
Hễ mà thay đổi bất cứ khâu nào trong trong này một chút thôi, tối nay cô sẽ không đến mức chật vật không chịu nổi trước mặt Phó Chỉ Thực như vậy.
Sơ Tiện càng nghĩ càng khó chịu, lồng ngực cũng sắp nghẹn lại rồi.
Người đàn ông đánh tay lại, giọng nói chậm rãi, trầm thấp: "Em không sai, không cần nói xin lỗi với tôi."
Giọng Sơ Tiện nhỏ như muỗi, ép xuống rất thấp, cực kỳ thấp: "Một người không thể lựa chọn mình sinh ra, em biết em không sai.
Nhưng đã rất lâu rồi em vẫn cảm thấy cực kỳ bất lực.
Em cứ luôn không nhịn được suy nghĩ, tại sao người khác đều có thể có bố mẹ đằm thắm, gia đình đầm ấm.
Tại sao em lại không thể có?"
Thật ra trong cuộc đời có rất nhiều thứ bản thân có thể tự lựa chọn, duy chỉ có việc sinh ra là chúng ta không thể lựa chọn, rất nhiều lúc, điều này lại đúng là nỗi niềm xót xa lớn nhất.
Sơ Tiện không khỏi nhớ đến đêm Giáng sinh năm ấy, Phó Chỉ Thực dẫn cô tới Thiềm Ngoại Thính Vũ ăn khuya, anh ngồi dưới ánh đèn, lấy giọng bề trên nói với cô: "Bản chất của cuộc sống chính là lựa chọn hết lần này tới lần khác, mỗi người đều có khả năng lựa chọn, mấu chốt là xem mình chọn thế nào."
Lúc ấy Sơ Tiện cảm thấy không phải vậy, bởi vì một người không thể lựa chọn mình sinh ra.
"Sơ Tiện..." Phó Chỉ Thực nghiêng đầu nhìn cô.
"Đàn anh, anh để em nói hết đã." Sơ Tiện khẽ khàng cắt ngang lời anh.
Khao khát mãnh liệt cuồn cuộn muốn dốc bầu tâm sự, cô muốn tìm một người nói chuyện.
Nếu Phó Chỉ Thực đã biết hết, cô cũng không cần phải che giấu.
Cô đã muốn nói với anh những điều này từ lâu.
"Đàn anh, hẳn là em đã từng kể với anh trước kia bố em là một nhà thiết kế cầu, giữ chức ở công ty ZJ số 2.
Trước khi vào công ty ZJ số 2, ông ấy làm việc ở Viện cầu đường Thanh Lăng, là đồng nghiệp của chú Thẩm Khinh Hàn.
Ông ấy và chú Thẩm Khinh Hàn giống nhau, cùng chứng kiến sự ra đời của cây cầu lớn Yển Sơn.
Năm 2008, ông ấy chủ động xin đi tham gia hoạt động sửa chữa khẩn cấp của cầu Yển Sơn, bị tảng đá lớn đập gãy hai chân.
Bởi vì bị kẹt lâu quá, mất máu quá nhiều, sau đó không giữ được hai chân nữa.
Lúc ấy chính sách khắp nơi còn chưa hoàn thiện lắm, tiền chính phủ và công ty trợ cấp cũng không nhiều, trụ cột gia đình ngã xuống, gia đình em suy sụp với tốc độ ánh sáng.
Mẹ em cố kiên trì được hai năm thì không kiên trì nổi nữa, ly hôn với bố em, bỏ lại em vào đêm Giao thừa.
Năm ấy bà bỏ đi, em mười ba tuổi, cái tuổi nhìn có vẻ mù mờ nhưng lại biết tất cả."
Sơ Tiện vừa nói vừa cười lên, đó là nụ cười yếu ớt vô lực khiến người ta nhìn mà khắc khoải.
"Ngày mẹ em đi đó, bà đột nhiên mua cho em một túi hạt dẻ ngào đường.
Trước kia, bố em chưa xảy ra chuyện, mẹ em hay mua cho em bởi vì em thích ăn.
Sau khi bố xảy ra chuyện, bà chưa từng mua lại cho em.
Hôm đó mua cho em hạt dẻ, em cực kỳ sung sướng, tưởng rằng kỳ thi cuối kỳ em thi tốt, bà đặc biệt thưởng cho em.
Không ngờ sau khi bà mua hạt dẻ cho em xong, quay đầu nhấc vali lên xe buýt.
Em ôm hạt dẻ, trơ mắt nhìn xe cách em càng ngày càng xa, mẹ cũng cách em càng lúc càng xa.
Mà bà ngồi trong xe, từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn lại em lấy một lần, một lần cũng không có."
"Trên đường về nhà, đám trẻ con đang chơi trò diều hâu bắt gà con, một đứa trẻ trong đó vô tình đụng phải em, túi hạt dẻ kia trong tay em rơi xuống đất, văng ra khắp nơi, bẩn hết, em chưa ăn tới một hạt.
Em đỏ mắt ra sức mắng đứa trẻ đó một trận, đó là lần đầu tiên em mắng người khác."
Nhiều năm như vậy, nửa đêm tỉnh mộng Sơ Tiện thường xuyên sẽ nằm mơ tới cái ngày mà mẹ bỏ đi đó, cô giống như một con thú bị nhốt, chạy trên đường dài vô tận, không ngừng chạy nhanh trong ngõ hẻm tối om, từ đầu tới cuối chưa từng dừng bước lại.
Dường như chỉ cần cô chạy thật nhanh, cô có thể đuổi kịp mẹ rồi.
Khoảnh khắc tỉnh lại ấy, sự tuyệt vọng và cô độc lấp kín buồng tim, bọc lấy cô rất kín kẽ, cô gần như không có cách nào thở dốc.
Phần khiếm khuyết thời thiếu niên ấy, cô vẫn luôn cố chấp nhớ trong lòng.
Vừa mong đợi mẹ trở về, lại vừa không nhịn được oán hận bà, cứ hết lần này tới lần khác, mâu thuẫn lại bất lực.
Từ đầu tới cuối cô không giảng hòa được với mình của quá khứ.
Cái Sơ Tiện để ý nhất chính là khi mẹ rời đi chưa từng quay đầu lại, bà biết cô đứng ở đằng sau xe buýt cũng không quay đầu lại nhìn con gái một lần.
Là mẹ hạ quyết tâm vứt bỏ cô, giống như vứt một cái gánh nặng vậy.
Đối với mẹ mà nói, Sơ Tiện chính là sự phiền toái.
Chỉ cần bỏ rơi cô, mẹ lập tức có thể lấy lại tự do lần nữa, đi tìm cuộc sống bà muốn.
Sâu trong nội tâm, Sơ Tiện không muốn thừa nhận mình chính là sự phiền toái một chút nào.
Dù mẹ quay đầu nhìn cô một lần, để cô thấy được trong mắt bà có sự đau đớn và không nỡ, thấy nước mắt của bà thì có lẽ cô sẽ không hận bà đến như vậy.
Phó Chỉ Thực đảm nhiệm một người nghe hoàn mỹ, không hề cắt ngang Sơ Tiện, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến nào.
Anh chỉ yên tĩnh nghe hết lời cô gái nói.
Đến bây giờ rốt cuộc anh mới có thể có phần hiểu được cô gái này.
Thảo nào hôm đó sẩm tối ở trên cầu Thụy Dương, anh mua cho cô gái này một túi hạt dẻ, cô lại cảm động như vậy, hốc mắt đỏ bừng như thể giây tiếp theo sẽ lập tức khóc lên.
Thì ra đằng sau còn có câu chuyện cũ như vậy.
Anh nên nghĩ đến từ sớm, cô nào muốn ăn hạt dẻ, chẳng qua là muốn đợi người mua hạt dẻ cho cô năm ấy mà thôi.
Dẫu sao nụ vị giác của một người luôn nhớ đến vị thuở xưa.
"Cho nên chiếc móc khóa con tinh tinh treo trên khóa kéo này cũng là mẹ em để lại cho em?" Ánh mắt người đàn ông chầm chậm chuyển tới túi của Sơ Tiện.
Con tinh tinh ngốc nghếch kia bị cô gái siết chặt trong tay, cô dùng rất nhiều sức khiến năm ngón tay trắng bệch.
"Vâng." Sơ Tiện nói khẽ: "Có phải rất ngu ngốc hay không? Bà không cần em nữa rồi, em còn giữ đồ bà tặng em."
Cho nên tất cả đều có nguyên nhân rồi.
Hôm đó ở trung tâm thương mại, thằng nhóc tóc đỏ cướp túi xách của Sơ Tiện, cho dù trong túi xách không có thứ gì đáng tiền, cô vẫn liều mạng đuổi theo như thế.
Chính là vì muốn đuổi theo chiếc móc chìa khóa con tinh tinh này về.
"Đàn anh, không sợ anh chê cười, tối nay mời anh ăn bữa này, em vẫn luôn lo lắng không yên, rất sợ không đủ tiền, còn tìm bạn thân của em mượn năm nghìn tệ.
Sau khi bố em xảy ra chuyện, nhà nghèo rớt mồng tơi, trước giờ em chưa từng dư dả trên phương diện kinh tế, nhiều năm vậy cũng chưa tốt hơn.
Em liều mạng học tập, lúc rảnh rỗi đi làm thêm kiếm tiền, đáng tiếc chỉ như muối bỏ biển, không thay đổi được tình trạng hiện tại.
Sau khi mẹ em bỏ đi, một mình bà tới Thanh Lăng làm việc.
Vận may của bà không tệ, quen được người có tiền, trèo lên cành cao, gả vào nhà giàu.
Suốt mười hai năm chưa từng để ý tới sự sống chết của em, bây giờ lại bắt đầu quan tâm em.
Anh nói xem làm thế có nực cười hay không? Quan tâm tới muộn nhẹ như cỏ rác, không đáng một đồng, còn lâu em mới cần!"
"Tất cả mọi người đều nói em không có năng khiếu, không thích hợp học y, nhưng ước mơ cả đời em chính là trở thành bác sĩ giúp bố em đứng lên được.
Có phải rất ngây thơ hay không? Bố em vẫn luôn nói việc ông hối hận nhất đời này chính là chủ động xin đi sửa chữa khẩn cấp cho cầu Yển Sơn, cuối cùng khiến mình không có nhà, khiến em và bà nội sống khó khăn như vậy.
Nhưng trong lòng em, bố vĩnh viễn là anh hùng.
Em hiểu mẹ em, khi đó bà còn quá trẻ, không nên bị cuộc sống liên lụy, bà muốn tìm kiếm cuộc sống tốt hơn, điều này cũng dễ hiểu.
Nhưng hiểu được cách làm của mẹ cũng không đồng nghĩa là em sẽ tha thứ cho bà.
Bà không xứng với bố em, cũng không kham nổi tình yêu của anh hùng."
Trước đây viện trưởng Ngô đã từng nói với Phó Chỉ Thực, có điều anh vẫn luôn coi như không biết, cũng không đề cập tới ngọn nguồn chuyện này trước mặt Sơ Tiện.
Không ngờ hôm nay cô gái này chính miệng nói cho anh biết.
Phó Chỉ Thực dừng xe ở bên đường, tắt máy.
Sơ Tiện không hiểu vì sao anh đột nhiên dừng xe, hơi khó hiểu: "Sao lại dừng xe ạ?"
"Cho em năm phút." Giọng người đàn ông trầm thấp, lướt qua bên tai.
Sơ Tiện mờ mịt nhìn anh: "Gì ạ?"
"Cho em mượn bờ vai dựa vào năm phút."
Còn chưa dứt lời, anh đã nghiêng người tới, ôm Sơ Tiện vào trong lòng, đặt đầu cô lên vai anh.
"Đã là người lớn rồi, yêu hận tình thù, tất cả tùy tâm, em có quyền lựa chọn yêu một người, cũng có quyền lựa chọn không tha thứ cho một người." Giọng anh nhẹ nhàng dịu dàng, kề sát vành tai cô, hơi thở ấm nóng vờn quanh cần cổ khiến cô run rẩy.
Vòng tay người đàn ông dày rộng không gì sánh bằng, chất vải mềm mại cọ vào gò má Sơ Tiện.
Trên người anh có mùi nhàn nhạt của nước cạo râu, còn có chút hương Lavender, như có như không, cuốn lấy hô hấp người khác.
Không hề hồi hộp, chiếc ôm này khiến cô cảm thấy sự yên tâm trước đó chưa từng có.
Trong khoảnh khắc ấy, vô số tủi thân và bất lực hiện lên, dồn lên lồng ngực, hốc mắt Sơ Tiện nóng lên, sự gắng gượng bị ép ra nước mắt.
Tất cả mọi người đều khuyên cô nên buông xuống, mà người cách cô mấy khóa này lại hết lần này tới lần khác cho cô sự trấn an và cảm động nhiều nhất.
Sự trấn an này, phần cảm động này, người khác đều không cho được, chỉ anh có thể.
Anh không giống với tất cả mọi người, đôi mắt kia của anh nhất định thấy được những thứ người khác không thấy được.
Chắc chắn anh đã nhìn thấu thói xấu thâm căn cố đế cô cất giấu, những mặt u ám kia của cô, sự cố chấp và cuồng loạn cô chôn sâu dưới khuôn mặt ôn hòa kia.
Tại sao anh phải đối xử tốt với cô như vậy, đối xử với cô dịu dàng như vậy? Anh tốt như vậy, Sơ Tiện càng không nỡ từ bỏ anh.
Cái ôm ngắn ngủi, chỉ là trấn an, không mang theo bất cứ tính chất nào khác.
Sơ Tiện hy vọng chiếc ôm này có thể kéo dài lâu chút, tốt nhất là kéo dài vô thời hạn.
Cô ích kỷ muốn giữ anh lâu hơn chút.
Nhưng thật ra nó chỉ có năm phút.
Vừa tới năm phút, Phó Chỉ Thực lập tức buông cô ra.
"Một người trưởng thành có thể suy sụp, cũng có thể bùng nổ nhưng không nên quá lâu, năm phút là vừa vặn."
Ai cũng có lúc khổ sở không chịu nổi, ai cũng lúc bị cuộc sống đánh sập hoàn toàn, năm phút này có thể chữa trị vết thương, có thể tự chữa lành.
- --
Đưa cô gái về an toàn, Phó Chỉ Thực ấn cửa kính xe xuống, trong đôi mắt đen nhánh sáng ánh lên dáng vẻ của Sơ Tiện: "Đàn em, chúc em tốt nghiệp vui vẻ sớm!"
Sơ Tiện kinh ngạc gật đầu: "Tạm biệt đàn anh!"
Vừa quay đầu, hốc mắt cô đã đỏ lên, lại không nhịn được muốn khóc.
Sắp tốt nghiệp rồi, chỉ cần tốt nghiệp là cô phải về quê công tác, cô sẽ không còn được gặp lại Phó Chỉ Thực nữa.
Buồn quá, đời này cô không có cách nào có được Phó Chỉ Thực.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện này, lòng Sơ Tiện lập tức chua xót dữ dội.
***
Lại qua một tuần cuộc sống bình thản không có gì đặc sắc, Phó Chỉ Thực vẫn luôn bận rộn, bệnh viện tiêu tốn phần lớn thời gian của anh.
Cuộc sống và công việc yên bình và vụn vặt, đều đều không thay đổi.
Ba mươi lăm tuổi, chẳng mấy chốc đã sắp ba mươi sáu rồi.
Em gái Phó Tịnh Nhàn đã có con, là một cô bé đáng yêu.
Một lần thấy anh, nhóc sẽ xòe bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, giọng non nớt gọi anh một tiếng "cậu".
Em gái đã làm mẹ từ lâu mà anh vẫn cứ một mình.
Bố mẹ đã giục giã, gần đây luôn nói gần nói xa, bảo anh để ý chuyện lớn đời người.
Thậm chí trước đó em gái còn muốn giới thiệu bạn thân của mình Nam Nhứ cho anh.
Anh đã gặp cô ấy hai lần rồi nhưng thuần túy chỉ là buổi tụ họp nhỏ giữa bạn bè.
Anh biết rõ anh và Nam Nhứ là không thể.
Rõ ràng trong lòng cô gái Nam Nhứ kia đã có người khác, mà trong lòng anh lại trống rỗng, không ai có thể đi vào.
Phó Chỉ Thực vẫn luôn cảm thấy đời này của anh đều sẽ như vậy, sống một cách bận bịu và rườm rà, cứ thế một mình.
Một ngày làm hòa thượng, đánh chuông một ngày.
Người gánh vác trách nhiệm của Nhân Hòa Đường, đương nhiên anh sẽ quản lý bệnh viện đàng hoàng, phát huy cơ nghiệp của tổ tiên lại chưa từng để ý cuộc sống cá nhân.
Anh cứ bay như vậy, lơ lửng giữa đám mây, càng bay càng lâu.
Không ai có thể bắt anh lại, kéo anh xuống, để anh chân chính quyết định.
***
Sáng thứ hai thăm khám kết thúc, Phó Chỉ Thực cởi áo blouse trắng xuống, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
Y tá Tiểu Trang bước vào phòng khám bệnh, cất giọng nói: "Bác sĩ Phó, có người tìm."
Thường xuyên có bệnh nhân tới bệnh viện tìm anh, anh không để ý lắm bèn nói: "Mời vào."
Tiểu Trang nghiêng người: "Mời vào."
Người đến mặc một sườn xám màu xanh khói, dáng người đều đặn nhỏ nhắn, yểu điệu quyến rũ.
Người phụ nữ tháo kính râm xuống, hất mái tóc xoăn lọn nhỏ màu vàng, giọng nói điềm đạm: "Chào cậu, bác sĩ Phó."
Phó Chỉ Thực thoáng ngước mắt, đứng lên từ trên ghế, nhận ra bà: "Dì là mẹ của Sơ Tiện?"
Trước giờ trí nhớ của anh khá tốt, đêm đó vội vàng nhìn qua đã nhớ được.
Triệu Lan Anh gật đầu: "Trí nhớ của bác sĩ Phó không tệ, trước chúng ta từng gặp một lần, tôi còn tưởng rằng bác sĩ Phó sẽ không nhớ được tôi."
Phó Chỉ Thực khách sáo nói: "Chào dì."
Triệu Lan Anh: "Bác sĩ Phó có thời gian rảnh không? Giờ cũng đến giờ cơm rồi, có thể mời cậu ăn một bữa cơm được không?"
Phó Chỉ Thực khẽ mỉm cười: "Ăn cơm thì không cần, dì muốn nói gì thì cứ nói thẳng, dì đích thân tới bệnh viện, chắc hẳn không phải vì mời cơm cháu rồi?"
Không có chuyện không lên điện tam bảo, đương nhiên là có chuyện mới tới.
Mặc dù Phó Chỉ Thực cũng không rõ vì sao bà Triệu này tới, có điều hẳn tám chín mươi phần trăm là vì Sơ Tiện.
Triệu Lan Anh khẽ mỉm cười: "Tôi thích giao tiếp với người thông minh, bớt công bớt sức.
Nếu vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng."
Phó Chỉ Thực lấy cốc giấy dùng một lần rót nước cho bà Triệu: "Xin chăm chú lắng nghe."
Triệu Lan Anh: "Chắc hẳn Sơ Tiện cũng đã kể một ít chuyện trước kia với cậu, tôi rời khỏi bố con bọn họ thật sự là hành động bất đắc dĩ.
Những năm này tôi vô cùng hối hận.
Một cô gái ở độ tuổi cần quan tâm, yêu thương thiếu sự bầu bạn của mẹ nhất định sẽ chịu nhiều khổ sở.
Nhà nghèo rớt mồng tơi, không có ai ở bên cạnh dạy dỗ con bé cũng khó tránh được dễ dàng đi đường vòng.
Đây không phải lỗi của con bé, lỗi hoàn toàn do tôi.
Tôi biết bác sĩ Phó là người thừa kế của Nhân Hòa Đường, tài sản lớn sự nghiệp lớn, chắc chắn không thiếu tiền.
Ai cũng thích cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đây là chuyện hết sức bình thường, tôi cũng có thể hiểu được.
Nhưng với vai trò là người mẹ, tôi vẫn hy vọng con gái tôi có thể hạnh phúc, không chịu tổn thương.
Nếu như cậu và Sơ Tiện là quan hệ nam nữ bình thường thế này là tốt nhất, còn nếu như không phải, tôi hy vọng hai người có thể có chừng mực."
Phó Chỉ Thực yên lặng nghe xong cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ của bà Triệu, hóa ra là hiểu lầm quan hệ của anh và Sơ Tiện.
Bị hiểu lầm, người đàn ông lại rất bình tĩnh, giọng thong dong, nói chậm rãi: "Dì Triệu, chắc là dì hiểu lầm rồi, cháu cảm thấy cháu cần giải thích với dì một chút.
Đầu tiên, cháu và Sơ Tiện không phải quan hệ bạn trai bạn gái, cũng không phải loại quan hệ mà dì tưởng tưởng đó.
Cháu và cô ấy là quan hệ đàn anh đàn em bình thường, cùng một thầy.
Cháu được thầy nhờ hướng dẫn cô ấy làm luận văn tốt nghiệp.
Ngoại trừ phương diện làm luận văn, bọn cháu cũng không liên lạc riêng nhiều.
Thứ hai, cháu cảm thấy chắc là dì không hiểu con gái mình lắm, tuy nói gia cảnh không tốt lắm nhưng cô ấy vô cùng hiền lành, cũng biết phân biệt phải trái đúng sai, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cô ấy rất rõ ràng.
Bố và bà nội cô ấy dạy cô ấy rất tốt, cô ấy cũng không đi bất cứ đường vòng nào.
Trong mắt cháu, một người trẻ tuổi không có xuất thân tốt, đây vốn không phải chuyện gì mất mặt cả.
Nếu như dì thật sự muốn tốt cho cô ấy, hôm nay không nên đến tìm cháu mà là đi tìm cô ấy, hiểu thêm con gái dì nhiều chút."
Anh dừng lại một thoáng, tiếp tục bình tĩnh nói: "Cuối cùng điểm rất quan trọng, Phó Chỉ Thực cháu đây chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nếu là cô gái cháu thích, cháu nhất định sẽ cho cô ấy đủ cảm giác an toàn, đường đường chính chính, danh chính ngôn thuận, lấy kết hôn là tiền đề qua lại, những cái khác đều không phải điều mà quân tử làm."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Phó này ngu ngơ còn chưa ý thức được mình đã thích Tiện Tiện của chúng ta.
Đúng là số theo đuổi vợ tụt quần!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...