Gần tới kỳ nghỉ, đám cún thực tập hiếm khi có chút thời gian thở dốc.
Bệnh viện hào phóng duyệt cho bọn họ hai ngày nghỉ.
Vương Nghiên hưng phấn cùng bạn trai tới trấn Đường Thủy ở hai ngày.
Thư Ý Hòa trở về nhà mình, lao vào lòng cha mẹ, hấp thụ tình yêu thương.
Ký túc xá chỉ còn một mình Sơ Tiện.
Ngày đầu tiên vẫn bình thường như trước, ngoại trừ lướt luận văn xuất sắc thì chính là lật bệnh án, nhân tiện ngủ bù.
Xế chiều ngày thứ hai một mình cô ra ngoài đi dạo.
Nói cũng lạ, cô cứ thế vô thức đi dạo tới gần bờ sông Lãng.
Nước sông yên ả, cây cầu lớn Yển Sơn bắc ngang qua hai bên bờ, giống như giao long.
Mùa đông lạnh, trên sông có sương mù nổi lên, nước và trời nối thành một đường, đảo nhỏ ẩn nấp sau lớp sương mù, có thể loáng thoáng thấy góc cạnh.
Phà đi hết chuyến này tới chuyến khác, du khách hết đoàn này tới đoàn khác.
Ai cũng nói hoa anh đào mùa xuân của đảo Đàn Hương là tuyệt vời nhất, nhưng từ khi đảo được khai phá tới nay, một năm bốn mùa du khách chưa từng đứt đoạn.
Cho dù là ngày rét đậm gió lạnh run bần bật, vẫn có mấy tốp khách tới đảo.
Ở Thanh Lăng nhiều năm như vậy, Sơ Tiện lại chưa từng tới đảo Đàn Hương lần nào.
Sắp tốt nghiệp đến nơi, phải tranh thủ tới đảo thăm thú chút.
Nếu đợi sau khi tốt nghiệp, trở về quê Vân Mạch, cũng không biết là năm nào tháng nào mới quay lại lần nữa.
Cô mơ hồ tới bờ sông Lãng, nhưng khoảnh khắc quyết định lên đảo Đàn Hương lại cực kỳ tỉnh táo.
Giống như đáy lòng có một âm thanh mãnh liệt thúc giục cô lên đảo, không đi sẽ ân hận suốt đời.
Một đảo nhỏ khiến Phó Chỉ Thực phải khen ngợi, chắc hẳn nó có chỗ vượt trội.
Mặc dù không kịp ngắm hoa anh đào nhưng đi chơi trên đảo một lượt chắc cũng sẽ không thất vọng.
Sơ Tiện mua vé, đi dọc đường lớn leo lên phà.
Phà hai mươi phút một chuyến, đi qua đi lại, kéo dài từ tám giờ sáng kéo dài tới sáu giờ chiều, không nghỉ giữa buổi.
Lần đầu tiên Sơ Tiện ngồi phà, cô không biết mình bị say sóng.
Phà vừa chạy, cô đã cảm thấy người chênh vênh, choáng váng kinh khủng.
Ngực như bị đè xuống, vừa ghì vừa nặng, giống như có tảng đá lớn gán lên, siết rất khó chịu.
Cô cố nén cảm giác không thoải mái trong dạ dày.
Cũng may thời gian đi ngắn, chưa đến mười lăm phút, Sơ Tiện đã xuống phà.
Vừa xuống phà, Sơ Tiện cảm thấy mình được giải phóng, đón lấy gió biển thổi thẳng tới, người cô cũng như sống lại.
Say sóng nghiêm trọng như vậy, chắc là chỉ tới lần này, lần sau có ép cũng sẽ không tới nữa.
Khu ngắm cảnh du lịch, vé vào cửa năm mươi tệ.
So với những địa điểm phong cảnh khác ở Thanh Lăng thì vé vào cửa không quá đắt.
Sơ Tiện lấy thẻ sinh viên ra, chỉ mất hai mươi lăm tệ.
Nói là đảo nhỏ nhưng nếu muốn đi dạo cũng không nhẹ nhàng lắm.
Có hai hàng xe thăm quan dừng trước cửa phòng bán vé, hai mươi tệ một người.
Vì tiết kiệm tiền hai mươi tệ này, Sơ Tiện quyết định bước qua mười một làn xe buýt.
Cũng may không chỉ có mình cô đi bộ ngắm cảnh, trên đường cô đã gặp được bốn năm du khách đeo ba lô, tay cầm máy ảnh chụp hình khắp nơi.
Để tránh lạc đàn, Sơ Tiện đi đằng sau bọn họ.
Tháng Chạp mùa đông lạnh lẽo, cũng không thấy trên đảo rực rỡ được bao nhiêu.
Trơ trụi, nơi nơi tiêu điều, không nhìn thấy bao nhiêu màu xanh lá cây cả.
Ngoại trừ hoa anh đào mùa xuân, thứ thật sự hấp dẫn du khách chính là suối nước nóng trên đảo.
Có điều Sơ Tiện không thảnh thơi an nhàn ngâm suối nước nóng được.
Bậc thang bờ ruộng ngang dọc, một căn nhà mái bằng nhỏ bé màu trắng, đều là của cư dân địa phương trên đảo.
Quán cơm, siêu thị, phòng trọ, phòng trà, quán suối nước nóng...!rực rỡ muôn màu.
Dọc đường đi rồi dừng, dễ chịu thì dễ chịu thật nhưng cũng khá nhàm chán.
Một mình đi du lịch vẫn luôn thiếu chút không khí như vậy.
Mấy du khách đeo ba lô kia đi thẳng tới bờ biển, Sơ Tiện cũng theo bọn họ tới bờ biển thì lập tức nhìn thấy bờ biển vô tận, bãi cát màu vàng, thủy triều lên lên xuống xuống.
Bọt sóng màu trắng cuồn cuộn, đóa này nối liền với đóa khác, không ngừng đánh ra những gợn sóng nhỏ vụn.
Dân địa phương tìm đúng cơ hội làm ăn, đặt hai hàng ô che nắng ở trên bờ biển, dưới tà dù có một chiếc ghế nằm, nằm trên ghế thu phí năm mươi tệ, tùy khách nằm bao lâu thì nằm.
Không thiếu du khách nằm dễ chịu, thỏa thê phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp.
Trẻ con thì đắp cát, người lớn đi biển, cô gái yêu thích cái đẹp giơ gậy tự sướng lên chụp đủ kiểu.
Đương nhiên cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ, tuy hơi ít màu xanh lá cây nhưng màu xanh trong trẻo của biển khơi đã đền bù tất cả thiếu sót.
Có hai bé trai khoảng bốn năm tuổi ngồi bên cạnh, một nhóc giơ xẻng xúc cát bằng nhựa, đang đắp lâu đài thuộc về mình.
Một nhóc thì cầm nhánh cây vẽ trên bờ cát, lộ ra thiên phú hội họa của nhóc.
Sơ Tiện cảm thấy thú vị bèn tìm một cành cây khô, học dáng vẻ bé trai kia viết chữ.
Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, cứ thế viết ba chữ "Phó Chỉ Thực" ngay trên bờ cát.
Cô đột nhiên giật mình, sợ hết hồn bèn vội vàng xóa sạch hoàn toàn, che giấu đi tất cả.
Thì ra sau khi một người tiến vào lòng mình là như vậy.
Hôm nay cô bị ma quỷ ám ảnh lên đảo Đàn Hương không phải cũng bởi vì Phó Chỉ Thực sao?
Người mình thích là ngọn hải đăng trên mặt biển, mặc dù xa không thể chạm tới nhưng vẫn có thể vớt cô từ trong đêm tối ra.
Cuộc đời cộc cằn khốn khổ này, cho dù có muôn vàn khó khăn, nhưng nói cho cùng cô vẫn có chút mong đợi, thì ra cuộc sống cũng không quá tồi tệ.
Để dời đi sự chú ý của mình, Sơ Tiện lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình rồi quay hai đoạn video gửi cho bà nội.
Những năm này, một mình cô đi học ở Thanh Lăng, dù là đi đâu, cô sẽ luôn chia sẻ ảnh cho bà nội đầu tiên.
Mặc dù cô chịu áp lực kiếm kế sinh nhai, rất ít khi có cơ hội làm du khách một lần.
Điện thoại đung đưa qua lại, không ngừng di chuyển lại lướt qua một bóng dáng quen thuộc bất ngờ không kịp đề phòng cứ thế xông vào ống kính.
Sơ Tiện thoáng ngừng thở, tay cầm điện thoại cũng có chút run rẩy.
Cô tưởng rằng mình hoa mắt, nhìn chăm chú thật kỹ sau đó phát hiện ra đúng là Phó Chỉ Thực.
Anh nằm trên ghế nằm cách đó không xa, trên sống mũi có một chiếc kính râm rất to, dáng vẻ lười biếng.
Anh mặc áo choàng dài màu chàm, tông màu tối dưới ánh nắng rực rỡ buổi chiều lại có phần đột ngột.
Niềm vui ngoài ý muốn, là quà tặng của trời cao.
Trong khoảnh khắc, trái tim cô đập loạn xạ không ngừng, tâm trạng thấp thỏm không chắc, bụng dạ giống như được phết một lớp mật ong, ngọt thấm tận xương.
Sơ Tiện vội vàng ấn nút chụp, tiếng tách tách vang lên.
Hình ảnh được đóng khung, lưu vào trong album ảnh điện thoại của cô.
Mà cũng gần như trong lúc đó, người đàn ông nghe được tiếng động bèn nghiêng đầu về phía phát ra âm thanh.
Hai người yên lặng nhìn nhau, sắc trời đằng sau rất đẹp.
Sơ Tiện cuống quýt giấu điện thoại ra sau lưng.
Phó Chỉ Thực lấy kính râm xuống, vẫy tay với Sơ Tiện: "Tới đây, đàn em!"
Cô nắm chặt quai đeo túi xách, vội vã chạy tới.
"Đi với bạn à?" Người đàn ông đổi nằm thành ngồi, giọng có vẻ lười biếng uể oải như là vừa mới tỉnh ngủ.
Buổi chiều trời nắng to, ánh sáng nhức mắt, anh hơi híp mắt lại, thế nhưng ở đuôi mắt không hề thấy dù là nửa nếp nhăn.
Năm tháng đối xử với anh thật tốt, chưa từng để lại chút dấu vết gì trên gương mặt ấy.
Sơ Tiện lắc đầu: "Em đi một mình."
"Không làm ở bệnh viện à?"
"Hôm nay được nghỉ."
"Nghỉ mà không ở kí túc ngủ bù à?" Phó Chỉ Thực cũng là người từng trải, biết thứ cún học y thiếu nhất chính là ngủ.
Sơ Tiện nhẹ nhàng trả lời: "Hôm qua em đã ngủ một ngày rồi, hôm nay ra ngoài đi dạo chút, cứ nằm trên giường mãi cũng không tốt."
Anh bỗng dưng hạ khóe miệng, nói ra lời khiến người ta kinh ngạc: "Em chuẩn bị luận văn thế nào rồi?"
Sơ Tiện: "..."
Vị đàn anh này có thể đừng dọa người như vậy không? Vừa bắt đầu đã hỏi chuyện luận văn của cô.
Sơ Tiện giật thót tim, giọng nói trầm xuống bằng tốc độ ánh sáng, trả lời rất yếu ớt: "Đang tra tài liệu ạ."
Phó Chỉ Thực chỉ đơn giản muốn trêu cô một chút, cũng không muốn túm khư khư chuyện luận văn của cô, anh còn chưa hà khắc đến vậy.
Anh tự nhiên bỏ qua đề tài: "Bây giờ không có gì đẹp cả, mùa xuân còn có hoa anh đào ngắm được chút."
"Lần đầu tiên em tới, cảm giác rất mới lạ." Sơ Tiện có vẻ chưa từng thấy mùi đời.
"Nhìn nhiều rồi cũng vậy thôi."
"Anh cũng tới chơi ạ?"
"Ông nội lên đảo ngâm suối nước nóng, tôi đi cùng tới."
Thì ra là như thế!
Phó Chỉ Thực hé miệng hỏi: "Đi được bao lâu rồi?"
Sơ Tiện thấp giọng trả lời: "Không lâu, mới chỉ hơn nửa tiếng."
"Đi thôi, làm hướng dẫn viên du lịch cho em." Anh chợt đứng dậy, giọng nói tự nhiên.
Sơ Tiện được chiều mà hoảng hốt: "Không làm chậm trễ thời gian của anh chứ ạ?"
Anh bỗng bật cười, nhẹ nhàng như không: "Em không thấy tôi rất rảnh rỗi à?"
Quả thật rảnh rỗi, nếu không sẽ không khoan khoái nằm trên bờ biển tắm nắng như thế.
Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu vào người ấm áp dễ chịu.
Hai người đi sóng đôi dọc theo bãi cát, nhịp bước đều, không nhanh không chậm.
Hạt cát mịn màng mềm mại, chân giẫm xuống là sẽ có tiếng sàn sạt vang lên.
Đi chưa được mấy bước thì có mấy con có lọt lưới chui vào ủng của Sơ Tiện, cấn thấy sợ.
Vân Mạch là thành phố trên đất liền, từ nhỏ Sơ Tiện chưa từng thấy biển.
Phải sau này đến khi tới Thanh Lăng học mới thấy được biển khơi.
Biển cả màu xanh da trời, bờ biển màu vàng, đá ngầm cheo leo hiểm trở, mấy con chim biển lượn vòng trên mặt biển, nhàn nhã tự tại.
Gió biển dịu dàng như tay của mẹ khẽ vuốt lên gò má người.
Biển cả bao dung, trong lòng Sơ Tiện cảm nhận được sự yên lặng trước đó chưa từng có.
Thật ra từ khi biết Phó Chỉ Thực tới nay, cô cảm thấy con người anh rất giống biển khơi, nhã nhặn, phóng khoáng, sâu sắc, trầm tĩnh, đã trải qua sự tích lũy của năm tháng.
Cũng chẳng biết lúc nào có thể thấy được mặt gợn sóng bao la cuộn trào mãnh liệt của anh.
Đường ven biển không dài, điểm cuối là một sườn núi nhỏ.
Trên núi có trồng vô số cây hoa anh đào, cây nào cây nấy đều to lớn, chẳng qua là lúc gặp phải trời đông giá rét, cỏ cây xào xạc, nơi nơi đều hoang vu.
Phó Chỉ Thực giơ tay chỉ ngọn đồi trước mặt, ôn tồn nói: "Bây giờ hoa anh đào chưa nở, mùa xuân tới mới đẹp.
Bây giờ cỏ cây tàn lụi, không có gì ngắm cả."
Sơ Tiện tiếp lời: "Mùa xuân sang năm em lại tới."
"Tránh ngày nghỉ lễ ra, nếu không sẽ không mua được vé phà."
"Vâng."
Phó Chỉ Thực dẫn Sơ Tiện leo lên nửa sườn núi.
Đây là nơi cao nhất của đảo Đàn Hương.
Đặt mình vào nơi đây, thu hết sông Lãng vào mắt, quang cảnh đẹp đẽ.
Không gì dễ thấy hơn là con rồng khổng lồ trên con sông Lãng kia --- Cầu lớn Yển Sơn bay lên trời, nguy nga hùng vĩ.
Cát vào trong ủng, cực kỳ cộm.
Thấy Phó Chỉ Thực ở đằng trước dừng bước lại, đứng dưới tán cây thông xanh, Sơ Tiện vội vàng tìm tảng đá sạch sẽ gần đó ngồi xuống, cởi ủng ra, đổ sạch bùn cát bên trong.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng đưa lưng về phía Sơ Tiện, mặt hướng về biển khơi, gió biển ngang ngược cuốn vạt áo anh lên, thoáng lộ áo len màu trắng ngà voi bên trong.
Anh đón gió trông về đằng xa, thân hình gầy gò.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy bóng dáng anh hôm nay có phần cô đơn.
"Cây cầu Yển Sơn dài tổng 2327 mét, trụ chính 1129 mét, tốn kém gần 19 chục vạn tệ, do nhà thiết kế cầu nổi tiếng Thẩm Khinh Hàn năm xưa chủ trì thi công, diễn ra trong ba năm, tới tháng 6 năm 2005 chính thức xây xong cho xe qua lại."
Câu chuyện không đầu không đuôi, Phó Chỉ Thực lại nói đến cây cầu lớn Yển Sơn với Sơ Tiện lần đầu tiên.
Đây là nội dung trong Baidu Baike, anh học thuộc không sót một chữ nói ra.
Sơ Tiện không hiểu vì sao Phó Chỉ Thực lại đột nhiên nhắc đến cây cầu Yển Sơn với mình.
Cây cầu lớn này là cầu mẹ của Thanh Lăng, cây cầu lớn ra đời đã thay đổi hoàn toàn số phận của toàn bộ khu Yển Sơn.
Cô nhạy cảm nhận ra hình như từ lúc bọn họ bắt đầu leo lên sườn núi nhỏ, cảm xúc của Phó Chỉ Thực đã có gì đó khang khác.
Lần đầu tiên lái xe từ đại học A tới bệnh viện, nếu không muốn đi đường vòng thì phải đi qua cây cầu lớn Yển Sơn.
Có điều đa số thời gian Sơ Tiện toàn ngồi tàu điện ngầm, rất ít khi lên cầu.
Mà ngược lại Phó Chỉ Thực đưa cô về bệnh viện, lần nào cũng đều đi qua cây cầu Yển Sơn.
Đáng tiếc Sơ Tiện chưa từng để ý tới cây cầu kia.
Cô là người vùng khác, không giống với người địa phương Thanh Lăng có cảm giác tự hào từ trong tim, tôn thở, yêu quý nó.
Trong mắt cô, nó cũng chỉ là một cây cầu bình thường nhất.
Hơn nữa nhà cô và cây cầu lớn này có chuyện cũ trước đó, là nỗi đau day dứt cả đời này của cô, thế nên cô sẽ tránh nó theo bản năng.
Hôm nay Phó Chỉ Thực đột nhiên nhắc tới cây cầu lớn Yển Sơn, lúc này Sơ Tiện mới chợt nhận ra biển hiệu của Nhân Hòa Đường chính là chữ đề của nhà thiết kế chính của cây cầu Thẩm Khinh Hàn đã khuất.
Năm 2008, khu Yển Sơn gặp phải tình trạng đất đá trôi đặc biệt lớn, thân cầu của cầu Yển Sơn sụp đổ, Thẩm Khinh Hàn tham gia việc sửa chữa khẩn cấp, bất hạnh qua đời, hưởng dương ba mươi hai tuổi.
Năm nay 2018, Thẩm Kinh Hàn bốn mươi hai tuổi, đây là năm thứ mười chú ấy mất.
Chẳng lẽ Phó Chỉ Thực và chú Thẩm là bạn? Anh như vậy là nhìn vật nhớ người?
Sơ Tiện lặng lẽ quan sát vẻ mặt anh, dè dặt thăm dò một câu: "Đàn anh, anh và chú Thẩm quen biết à?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...