Phôi Sủng

Nếu là để rèn luyện tính mềm mại của cơ thể, Nam Nhược có thể chọn yoga để luyện tập.

Nhưng lúc này, cô cần phải trong thời gian ngắn nhất “tút tát” lại gương mặt mình mong lộ ra hết thảy mọi góc cạnh, hơn nữa còn phải tập cho ra cơ bụng, vì thế cô lựa chọn một loại bài tập tương đối tốn nhiều sức.

Kế hoạch của cô là, sẽ chạy bộ trong vòng một giờ, đu xà nửa tiếng, sau đó cùng với PT tập những bài tập định hình cơ thể.

Cô có dáng người cao gầy, để duy trì vóc người càng khiến cô tốn nhiều tinh lực hơn người bình thường.

Dễ dàng thấy được từ sau khi cô bước vào phòng tập, liền trở thành điểm thu hút hết thảy ánh mắt của mọi người.

Bởi vì quanh năm đi catwalk, sớm đã quen với ánh mắt của người khác nhìn mình chằm chằm cho nên thành thói quen mà xem nhẹ những ánh mắt ấy, chỉ chăm tập bài tập của chính mình.

Áng chừng chỉ vừa chạy bộ được nửa giờ, cô bỗng nhiên nghe được âm thanh reo hò thấp thoáng vọng lại từ phía sau, có điều vẫn không quan tâm lắm, tiếp tục chạy bộ.

Nhưng mà, âm thanh kia mỗi lúc một lớn.

“Đậu, đẹp trai quá xá ha mại?”

“Mày xem anh ấy đi, chồi má man rụng trứng tao luôn rồi!”

“Mẹ ơi, còn để tóc húi cua nữa giời ạ, hu hu đẹp đến như vầy thì trần đời này chỉ có mỗi anh ấy thôi.”

Một giây kia Nam Nhược nghe được cụm từ “tóc húi cua”, theo bản năng xoay người lại.

Nhìn người đàn ông vừa đi vào kia, trên người là một bộ đồ thể thao màu đen, áo rất rộng nhưng tạo hóa chính là yêu thương anh, nói vai anh chính là móc treo áo cũng không quá lố, ngược lại còn rất thích hợp.

Người đàn ông nhìn cô chăm chú, cũng không chần chừ, hai bước nhập một bước đi về phía cô.

Đi đến tựa non nửa người vào bảng điều khiến máy chạy bộ, hai tay vòng trước ngực, đầu mày khẽ chau, “Trùng hợp quá.”

Nam Nhược giảm tốc độ chuyển sang đi bộ, nhưng không có dừng lại, vừa đi vừa đối phó với anh.

“Thẩm tổng thật là chăm chỉ, một người bận rộn như anh, vậy mà vẫn giành thời gian đi tập thể hình.”

Thẩm Ý Đông chuyển sang một tư thế khác, đối mặt với cô, một tay đặt lên trên bảng điều khiển, “Cũng bình thường thôi.”

Nam Nhược đi bộ được một lúc, thấy anh cứ vậy tựa người cạnh máy chạy bộ, cảm thấy nghi hoặc hỏi: “Không phải Thẩm tổng muốn tập thể hình ư?”

Trên mặt cô chính là một vẻ “Cút nhanh tí cho tôi nhờ”, có điều Thẩm Ý Đông chính là không muốn đi, ngược lại còn muốn trêu tức cô.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, cô Nam đây dường như có nói, muốn gọi điện thoại cho tôi?”

“Ồ?” Nam Nhược ngu ngơ. Anh là đang ôm cái giấc mộng nước Mỹ gì đây?

“Hôm nay tôi đã đợi suốt một ngày, đều không đợi được cú điện thoại nào từ cô Nam cả. Cô Nam có biết không, tôi đây thật sự tâm trạng bất an, chuyện gì cũng không làm nên hồn.”

“…” Nam Nhược cau mày, ngước mắt nhìn anh.

Trong kí ức của cô, Thẩm Ý Đông tuyệt đối là một người lạnh nhạt.


Dù cho hồi đó cô quấn quít bám lấy anh đến lâu đến dai như thế nào, cũng đều không thể khiến anh lộ ra bản tính thật sự của mình.

Nhưng lần này trở về, cô phát hiện ra cái con người này, anh mẹ nó chính là điên thật rồi. Động một chút là phát cáu, là muốn làm cái quỷ gì đây?

Nam Nhược ấn phím tắt trên bảng điều khiển, máy chạy bộ thật sự dừng lại rồi.

Cầm khăn lau mặt đặt ở bên cạnh lên, thuận tay lau mồ hôi trên cổ, hỏi: “Tôi lúc nào nói sẽ gọi điện thoại cho Thẩm tổng? Lẽ nào Thẩm tổng vẫn còn chưa tỉnh ngủ?”

Thẩm Ý Đông nhíu nhíu mày, khóe miệng hơi hơi mân cao.

Bỗng nhiên Nam Nhược cảm thấy lạnh hết tóc gáy.

Sau đó – –

Nghe thấy anh cười sang sảng nói, “Tình một đêm của chúng ta. Chính là buổi sáng hôm sau.”

Hệt như có một tia sấm đấm thẳng vào người, nhưng cẩn thận nghe lại thì, là tiếng nghị luận lẻ tẻ xung quanh cô.

“Trời đựu, nóng bỏng như vậy ah.”

“Không ngạc nhiên cho lắm, đẹp thế kia mà.  Hóa ra cũng chỉ có vậy.”

“Con mẹ nó, với cái đôi giò kia, chỉ cần theo tôi một đêm thôi, tôi… liền khoái chết ah.”



Nam Nhược giận đến nỗi bật cười.

Lúc này cô mới nhớ ra, sáng hôm đó trước khi rời đi cô quả thật có để lại cho anh một tấm danh thiếp, nói anh cần thì liên lạc, cô sẽ trả phí đêm đó cho anh.

Hôm nay tỉnh dậy, hết thảy mọi tế bào não của cô đều tập trung vào kế hoạch luyện tập, cho nên không hề nhớ đến chuyện này.

Ai mà biết, đúng là vận cứt chó, cả ở phòng tập tập thể hình cũng có thể gặp tên cầm thú này.

Trái lại Nam Nhược không hề e sợ mấy lời đàm luận kia, hai tay vòng trước ngực, đi xuống khỏi máy chạy bộ bước về trước một bước, đến gần Thẩm Ý Đông.

Mặc dù cô cao một mét bảy tám, nhưng đứng trước mặt Thẩm Ý Đông cao một mét chín mươi, vẫn kém anh rất nhiều.

Bởi vì chiều cao không đủ, chỉ đành lấy khí thế ra chiến với anh thôi.

Hai tay cô vẫn vòng trước ngực, cằm hơi hơi nâng lên, trên mặt là một bộ hung ác sánh ngang ánh mắt lạnh lẽo.

Cô cười nhè nhẹ, “Không có lời nhắc nhở của Thẩm tổng, tôi suýt thì quên mất chuyện này.”

Quên cái chó má.

Thẩm Ý Đông nghiến răng, nghĩ nghĩ: Ngủ cùng ông đây xong, nói đi là đi. Còn dám nói quên?! Đúng là thèm đòn mà!


Anh còn chưa phản ứng lại cô thì, Nam Nhược bất thình lình bước về phía trước một bước.

“Thẩm tổng có biết, buổi sáng hôm ấy lúc tỉnh dậy, khoảnh khắc nhìn phải đôi mắt đen như mực kia của Thẩm tổng, thì chuyện đầu tiên tôi muốn làm nhất, là gì không?”

Bình thường lúc nói chuyện, giọng của cô khá là ôn nhu bình dịu, nếu không phải nhìn ra cỗ khí thế áp bức đang hừng hực tỏa ra khắp người cô thì, thật là có một loại cảm giác em gái Lâm.

Đúng lúc này, cô kề đến sát mặt anh, nhỏ giọng nói. Thanh âm trong veo như tiếng suối róc rách, khiến một tế bào nào đấy trong anh khe khẽ run lên.

Một giây sau, anh mới phản ứng lại, hỏi: “Gì chứ?”

Nam Nhược nhìn anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay, muốn anh cúi đầu.

Sau đó – –

Lấy tư thế sét đáng không kịp bưng tai, nhấc chân lên, một phát thật mạnh đạp chuẩn xác vào vị trí then chốt của Thẩm Ý Đông. Sau khi nghe được một tiếng “Shhhh”, lại tiếp tục vung lên nấm đấm, hướng bụng anh mà tung một quyền.

Thẩm Ý Đông đau đến mức lưng eo co cuộn như con tôm luộc.

Cô cúi đầu, kề sát bên tai Thẩm Ý Đông thanh âm khe khẽ như gió, “Chính là vậy ah. Thẩm tổng.”

Dứt lời xoay người, cầm lấy chiếc khăn trắng thấm đầy mồ hôi đang vắt ngang trên cổ, đi tới phòng tắm.

Ông chủ phòng tập thể hình vừa từ phòng quyền anh đi ra, trông thấy một màn kia, lại nhận ra Thẩm Ý Đông, suýt chút thì bị hù chết trương người lên.

Bèn ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ anh đứng dậy, “Thẩm tổng, anh không sao chứ.”

Hai bên thái dương Thẩm Ý Đông nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Im miệng!”

Tóm chặt lấy cổ áo ông chủ trầm giọng nói: “Đỡ tôi ra ngoài.”

Thư kí Trương nhận được điện thoại, liền nhanh như một cơn gió chạy đến tiếp Thẩm Ý Đông. Đứng bên ngoài phòng tập thể hình, nhìn gương mặt đỏ như gấc tới mùa của Thẩm Ý Đông mà ngu ngu ngơ ngơ.

Đỡ người lên xe xong, nghe được Thẩm Ý Đông ở phía sau nói: “Đến bệnh viện.”

Không nói hai lời, anh ta lái xe đến bệnh viện Thần Quang.

Nam Nhược tắm xong, thay sang một bộ quần áo sạch sẽ, đi tới bãi đậu xe, nhưng phát hiện ra chiếc xe lúc nãy bị cô va phải đã không còn ở đó.

Cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao cô cũng để lại tờ giấy kia. Đối phương hẳn sẽ chủ động liên lạc cô.

Nghĩ nghĩ như vậy, cô liền lên xe, đi về nhà.

Trở lại nhà trọ móc chìa khóa ra tra vào ổ, mở cửa, vừa mới đi tới huyền quan thì, di động trong túi chợt vang lên.


Cô móc điện thoại ra trông thấy là một dãy số xa lạ, không trả lời. Tiện tay thả điện thoại trên tủ để giày.

Điện thoại rất nhanh đã im bặt, nhưng lần nữa có cuộc gọi đến, vẫn là cái số kia.

Nam Nhược nghĩ là có ai đó đang tìm cô, ngón tay thon dài lướt ngang qua màn hình, điện thoại được kết nối.

“Nam Nhược!”

Giọng Thẩm Ý Đông ở bên kia điện thoại truyền tới, “Em con mẹ nó không muốn sống nữa có phải không? Dám đánh ông đây liền mấy cái. Em con mẹ nó chính là muốn diệt con đường hạnh phúc của mình sau này!”

Cả mặt Nam Nhược hiện ra một mớ dấu chấm hỏi: “Hạnh phúc của tôi cùng anh có liên quan gì?”

Giọng cô bình bình, tựa hồ rất là tò mò.

Lời nói vừa thốt ra, đầu bên kia cũng im bặt. Nhưng rất nhanh sau đó là âm thanh cáu giận tựa nham thạch phun trào, “Nam Nhược!”

Nam Nhược nghe được âm thanh nổi giận của anh, ngược lại tâm trạng càng thêm thoải mái. Chạm vào phím loa ngoài trên màn hình, sau đó đặt điện thoại trên tủ để giày, khom lưng thay dép.

Lần nữa cầm điện thoại lên, đi vào trong phòng ngủ.

Lúc nãy cô đã tắm ở phòng tập thể hình, cho nên lúc này dứt khoát thay một bộ đồ mặc nhà, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ. Toan đi tới phòng bếp làm bữa trưa.

Điện thoại được đặt ở tủ để chén bát, bên trong còn truyền tới tiếng mắng chửi đầy cáu kỉnh của Thẩm Ý Đông.

Hồi lâu sau, đối phương phát hiện ra Nam Nhược không hề phản ứng lại mình, mới hỏi một câu: “Em có đang nghe tôi nói không đấy?”

Nam Nhược bình tĩnh cho nước vào nồi, bắt đầu nấu cháo, vừa trả lời: “Vẫn đang nghe đây, Thẩm tổng cứ yên tâm phát bệnh, không sao cả.”

“Em con mẹ nó… sao lần nào nói chuyện cũng đều khó nghe như vậy hả?! Ông đây suýt chút bị em đá phế đấy, có biết không hả!”

“Mới không thể.” Nam Nhược mới không dễ bị lừa như vậy, “Tôi đá là vào đùi anh, chỉ hơi hơi chạm vào anh mấy cái, còn khuya mới có thể phế.”

“…” Xem ra em còn hiểu rất rõ đấy, hừ!

“Em trái lại là đã nắm chắc nơi có thể đá vào. Bằng không nếu em đá hơi hơi lệch một xíu, ông đây liền dứt khoát biến thành thái giám. Hạnh phúc nửa đời sau của em, hoàn toàn xong trong tay em!”

Mặt Nam Nhược đỏ gay, nhưng vẫn không chút cảm xúc nói: “Ờ.”

“Suýt chút làm tôi biến thành thái giám, em liền chỉ mỗi một câu ‘Ờ’??”

Nam Nhược cầm di động lên, đi tới phòng khách. Ngã người tựa vào sofa, trông qua không khác gì tư thế ngồi co quắp của Cát Ưu(*).

(*) Muốn nói đến tư thế ngồi của cô giống nhân vật Cát Ưu trong series phim hài [Tôi yêu gia đình tôi | 1990], dáng vẻ ngồi của Cát Ưu nhìn rất lười biếng và chán đời.

Hồi lâu sau, cô nhẹ nhàng nhấp môi, gọi một tiếng, “Thẩm Ý Đông?”

Đang gắt gỏng Thẩm Ý Đông bỗng yên tĩnh lại, “Hả?”

“Không phải anh bảo tôi cút sao? Tôi đều đã cút khỏi anh rồi. Hiện tại anh lại đến bên tôi mù quáng trêu chọc tôi, anh là có ý gì thế?”

Tựa hồ đang hít một hơi thật sâu, giọng cũng trở nên trầm thấp như ngày thường.

“Nam Nhược, tôi nói em cút, em liền thật sự cút? Vậy ông đây bảo em trở về, em liền sẽ trở về sao?”

Nam Nhược trợn lớn mắt, nhìn lên trần nhà màu trắng đăm đăm. Cảm thấy khóe mắt hơi cay, bèn chớp chớp mấy cái. Cầm lấy di động đang đặt trên bàn, đưa đến bên tai.


“Anh nên nằm mơ giấc mộng của mình đi!”

Sau đó, “Cạch” một tiếng, dứt khoát ngắt điện thoại.

Trong bệnh viện.

Thẩm Ý Đông ngồi tựa vào đầu giường, thư kí Trương dẫn theo ý tá trưởng đi vào phòng bệnh.

Trông thấy vẻ mặt âm trầm của Thẩm Ý Đông, bèn thẳng lưng đứng ngay bên cạnh, không dám nói nhiều.

Người nằm trên giường bệnh trên mặt vẫn còn chút ngây ngốc, hỏi: “Có thể xuất viện?”

“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại. Chỉ là…”

Thư kí Trương ngừng lại, Thẩm Ý Đông quay đầu nhìn anh ta, nhíu mày ra hiệu anh ta tiếp tục nói. Lúc này thư kí Trương mới dám mở miệng, “Bác sĩ nói, dù sao Thẩm tổng vẫn nên cẩn thận một chút.”

Thẩm Ý Đông ném thẳng điện thoại lên trên giường, “Con nhóc này chơi đủ ác. Vạn tử ngàn tôn(*) của ông đây suýt thì hỏng luôn trên tay cô ấy.”

(*) Vạn tử ngàn tôn: E hèm, là cái đó đó, anh ví dụ hay lắm Đông ca, cho anh một like =))).

“…” Thẩm tổng ơi, mới cầu anh không cần nói với tôi ah. Tôi không muốn biết nhiều như vậy đâu.

Nhìn chiếc di động đang nằm chỏng chơ trên giường, lại nghĩ tới cái câu vừa rồi người phụ nữ kia nói. Thẩm Ý Đông nghiến răng, càng nghĩ càng tức.

Con bà nó!!!!!!

“Hợp đồng Nam Nhược đã kí tên?”

Thư kí Trương cúi đầu trả lời, “Hôm nay cô Ngô đã đến công ty làm xong những thủ tục còn lại.”

Thẩm Ý Đông hừ lạnh một tiếng, “Lá gan đúng là không bé. Dám đá ông đây, lại còn dám kí hợp đồng. Xem ông đây thu thập em đi.”

Thư kí Trương: Cái gì tôi cũng đều không nghe. Không nghe. Nhất định không nghe.

“Tuần này Nam Nhược có kế hoạch gì?”

“Kế hoạch gần nhất là, chụp ảnh trang bìa vào thứ tư tuần sau. Thời gian chụp hình là một ngày. Hôm sau sẽ cùng với nhân viên của M.J đi đến Hải Nam chụp ảnh trang phục cho quý mới của bọn họ. Thời gian năm ngày.”

“Chụp ảnh trang bìa cho tạp chí nào?”

“《Magazine》.”

Thẩm Ý Đông ngước mắt, nhìn về phía thư kí Trương, mặt không cảm xúc hỏi: “Nhiếp ảnh gia là Khương Vĩ?”

“Vâng, Thẩm tổng.”

Thẩm Ý Đông gật gật đầu, cầm lấy di động nhắn cho Khương Vĩ một cái tin.

《Thứ tư tuần sau, người mẫu mới của công ty chúng tôi sẽ đến chỗ cậu chụp ảnh, nhớ giúp tôi chăm sóc cô ấy.》

Tác giả có lời muốn nói:

Đông ca: Người phụ nữ này, em dám đá anh. Em có còn muốn mình hạnh phúc nữa không?!

Em gái Nam: … …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui