Phôi Sủng

Thành thật mà nói, Thẩm Ý Đông ra mặt nói muốn kí hợp đồng với cô, chuyện này khiến Nam Nhược vô cùng bất ngờ.

Cô nhớ lại hôm bọn họ gặp nhau, ánh mắt Thẩm Ý Đông nhìn cô, dường như đã không còn cái loại hờ hững lạnh lùng trong quá khứ.

Dường như có thứ gì đó đã trở nên khác biệt.

“Mặc kệ thế nào, vẫn là nên tiếp xúc với bọn họ một chút. Ở trong giới, nguồn tài nguyên của Húc Hoa không đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai. Hơn nữa chị cũng đã điều tra qua, ở khía cạnh diễn dịch nhân tài của bọn họ tương đối nhiều, chỉ là miếng bánh béo này lại không người mẫu nào cầm nổi. Rất có thể vì lí do này cho nên, bọn họ mới muốn kí hợp đồng với Southeast của chúng ta.”

Nam Nhược nâng mí mắt nhìn cô ấy, không tỏ rõ ý kiến.

“Thẩm tổng bảo thư kí Trương liên lạc với chị, nói tuần sau Húc Hoa có một buổi tiệc ở sơn trang Trung Trì, bọn họ muốn mời tiểu Nhược tham gia.”

Nam Nhược dựa vào ghế sofa, tay phải bóp bóp lấy cánh tay trái, gục gặt đầu.

Lại thấy bọn họ đột nhiên không nói gì, nghi ngờ nhướng mày, “Sao đó?”

Ngô Già thẹn thùng, “Là bọn chị muốn hỏi em, em có muốn tham dự hay không?”

Cô nhìn thẳng vào mắt Ngô Già, trả lời một cách chắc chắn: “Đi. Cớ gì không đi.”

Ngô Già vỗ tay cái bốp, “Good job!”

“Vậy phía Vãn Thanh Ngưng thì sao?”

“Vãn Thanh Ngưng đã trở về Pháp. Có điều bà ấy đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, chúng ta muốn phát triển ở trong nước e sẽ chẳng đơn giản như này đâu.”

“Không đơn giản cũng phải đi.”

Ngô Già thở dài, “Không phải chị muốn táy máy chuyện của em đâu. Nhưng cho đến tận giờ chị vẫn không hiểu, tương lai tốt như vậy tiền đồ như hoa như gấm thế kia em lại không muốn, một hai phải quay về. Cùng với mẹ em ồn ào cái gì thế không biết!”

“Không phải muốn ồn ào với bà ấy. Có ai rỗi hơi như vậy, ồn ào với bà ấy chứ.”

Ngô Già hiện ra vẻ mặt câm nín.

“Không ồn ào, vậy em chấm dứt hợp đồng với VV làm gì, bỗng nhiên muốn chạy về đây. Em biết đấy, cơ hội lần này rất hiếm đấy. Bây giờ em bỏ lỡ, về sau muốn liền phải đợi thêm một năm. Đối với người mẫu mà nói một năm có ý nghĩa như thế nào, em thật không biết? Chị thấy em chính là giống hệt Vãn Vãn, tính tình bướng bĩnh! Hai mẹ con bọn em ai cũng không chịu nhường người kia một bước, cho nên mới tạo thành cục diện như giờ.”

Đối với chuyện này, Nam Nhược cũng không muốn tranh luận quá nhiều. Cô cho rằng, không ai có thể thật sự hiểu được suy nghĩ của cô.

Họ cũng không biết, cô muốn làm gì.

Nhiều lời hơn cũng vô ích.

Sau khi quyết định sẽ đến sơn trang Trung Trì tham gia buổi tiệc, mỗi ngày Nam Nhược vẫn duy trì luyện tập thể dục, cũng thực hiện một vài biện pháp bảo dưỡng chuyên sâu.

Trải qua mấy buổi chăm sóc da cấp tốc, Nam Nhược có thể cảm giác được làn da của cô đã tốt lên rất nhiều.

Đến ngày, Ngô Già đưa Nam Nhược đi gặp chuyên gia trang điểm vẽ vài ba đường nét mèo chuột đơn giản, sau đó ngồi vào xe bảo mẫu đi đến sơn trang Trung Trì.

Lần này là một bữa tiệc tư nhân, đa số nghệ sĩ đều không thể đưa quản lí theo cùng. Ngô Già đưa người đến cửa sơn trang, sau đó trực tiếp trở về.

Nam Nhược đứng tại chỗ, nhìn lên cánh cửa lớn nồng đậm hơi thở cổ xưa, rồi lại nhìn đến hàng chữ “Sơn trang Trung Trì”, không chút do dự bước vào.

Phục vụ làm việc rất chuyên nghiệp, trong nháy mắt liền nhận ra người này chính là khách VIP của ngày hôm nay.

Lập tức có người dẫn đường, đi đến chỗ sân lớn phía xa.


Nghe nói đây là biệt viện tư nhân, đã có từ thời dân quốc với lối kiến trúc vô cùng cầu kỳ, bố cục bên trong thật sự tinh tế trang nhã.

Nam Nhược đi theo phục vụ đi vào bên trong, trông thấy trong nhà chính đã có vài người đứng đó, cô đánh mắt nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Ý Đông.

Phục vụ đưa cô đến nơi xong liền, cúc cung cúi người sau đó xoay người rời đi.

Nam Nhược gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Sân được thiết kế theo kiểu dân quốc điển hình, hết thảy bốn góc đều là cây tùng thấp, hơn nữa còn đan xen từng khóm mẫu đơn đỏ tươi.

Bên cạnh hoa mẫu đơn chính là một dãy các bàn dài, bên trên bày rất nhiều bánh ngọt. còn có rất nhiều champagnes chất thành tòa núi nhỏ.

Nam Nhược đi tới, cầm lấy một ly champagnes, uống một ngụm nhỏ, sau đó lại lấy thêm một phần bánh gato xén thành miếng cho vào trong miệng.

Vì phải duy trì dáng người, cho nên chế độ ăn uống của cô luôn được kiểm soát rất chặt chẽ. Món đó có bao nhiêu calo đều được ghi chép rõ ràng.

Nhưng từ đêm qua đến giờ, cô cái gì cũng chưa ăn vì vậy cảm thấy thật sự đói bụng.

Hơn nữa nếu còn không ăn, cô sợ lát sau uống rượu vào sẽ nôn sạch ra ngoài mất.

“Chị tiểu Nam.” Phương Nhã Phi chả biết từ góc nào chui ra, cười cười chào cô, “Như thế nào chị cũng ở đây vậy?”

Phương Nhã Phi có một gương mặt xinh xắn kiểu trẻ nít, hai mắt sáng đến trong veo. Lúc nói lời này, rõ ràng không một chút tâm cơ.

Nhìn qua không giống như cô ta cố ý muốn tới dò la tin tức.

Mặc dù không quá yêu thích cái kiểu con gái đơn thuần tựa tờ giấy trắng này, nhưng Phương Nhã Phi rõ ràng không đắc tội với cô, cô trái lại rất hiếm khi hòa hợp với người khác.

“Ờ, đúng.” Cô gật đầu trả lời.

Đối mặt với câu trả lời cụt ngủn của cô, Phương Nhã Phi không thèm quan tâm, trên mặt vẫn ngập tràn ý cười.

“Có vẻ như chị tiểu Nam vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Vừa nãy ở chỗ kia em nhìn thấy một chiếc bánh gato, là được làm từ cánh hoa đấy, lúc ăn vào hương hoa tan trong khoang miệng thơm lắm ạ, hơn nữa cũng không cấp quá nhiều calo. Loại bánh đó tương đối thích hợp với chúng ta.”

Phương Nhã Phi rất nhiệt tình, đưa cô đi ăn bánh ngọt, còn nói cái hôm trình diễn M.J đó cô ta rất tâm đắc.

Nam Nhược chính là người không thích giao tiếp với người khác, nhưng hình thức qua loa vài câu để cuộc trò chuyện không trở nên quá lúng túng, cô vẫn rất am hiểu.

Phương Nhã Phi hỏi thăm vài câu qua quýt, cô cũng trả lời rất trôi chảy.

Ăn bánh xong, tâm trạng cô khá tốt, cũng đối với Phương Nhã Phi hỏi vài ba vấn đề liên quan.

Cuộc trò chuyện cứ dễ dàng như vậy mà kéo dài.

Hai người đứng ở hành lang hàn huyên vài câu thì, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân ở đầu kia của hành lang vọng lại.

Cả hai xoay người lại, liền thấy Thẩm Ý Đông một thân tây trang màu đen, tay đút bọc quần, thong thả đi tới.

Vẻ mặt Phương Nhã Phi khẽ biến, thân thể cũng thẳng tắp vài phần, một cỗ vui vẻ lâm râm dâng tràn đáy mắt.

Nam Nhược liếc mắt liền trông thấy dáng vẻ này của cô ta, đột nhiên hiểu tỏ.

Phương Nhã Phi này thật sự thích Thẩm Ý Đông?

Trong tay cô vẫn còn cầm ly champagnes, khe khẽ lắc.


Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy chính mình có thể đã say rồi – – rõ ràng là không uống bao nhiêu cơ mà.

Men rượu bất ngờ xông lên mặt khiến cô đứng không vững. Cô hơi dịch bước chân đi đến cạnh tường, tựa non nửa người vào đó, có như vậy mới có thể giúp cô đứng vững hơn.

Vừa rồi Thẩm Ý Đông còn ở trong thư phòng phía trên xử lí công việc, chỉ mới đi xuống liền bị một nhóm ca sĩ vây quanh, tranh trước bắt chuyện với anh.

Anh mặt lạnh trò chuyện với bọn họ, cũng không quá nhiều chăm chú, ánh mắt luôn lãng đãng rơi về phía hành lang.

Mấy phút trôi qua, anh lịch sự gật đầu sau đó rời khỏi đám đông.

Tất cả mọi người rất tự nhiên lùi về phía sau, nhường đường cho anh.

Có một bạn học nữ đứng bên cạnh thảo luận sôi nổi, “Hai người kia là ai thế?”

“Bọn họ đều là người mẫu. Một người là người của công ty chúng ta, người còn lại chính là người mẫu quốc tế, nhưng không là người trong công ty chúng ta, tại sao cô ấy lại ở chỗ này nhỉ?”

Thanh âm nhỏ vụn, không phải mỗi Thẩm Ý Đông, đến Nam Nhược cũng nghe ra. Cô chỉ yên lặng đứng đó, không hề có một phản ứng nào dư thừa.

Thẩm Ý Đông rút tay ra khỏi bọc quần, đủng đỉnh đi đến trước mặt Nam Nhược và Phương Nhã Phi.

Phương Nhã Phi xòe ra nụ cười tươi rói, “Thẩm tổng.”

Thẩm Ý Đông quay đầu nhìn cô ta non nửa một giây, đến một câu cũng lười đáp lại sau đó lại quay đầu nhìn về phía Nam Nhược.

Nam Nhược chính là đang nghiêng người tựa vào tường, cảm giác men rượu như muốn hun nóng cả mặt mình, còn toan làm một con rùa đen rụt đầu, không thích va chạm với anh.

Nhưng mà lúc này, đối diện với tầm mắt kia, rõ ràng có thể cảm giác được anh chính là hướng về phía cô mà đi.

“Nam Nhược.” Thẩm Ý Đông nghiêm túc gọi tên cô.

Lông mi cô run rẩy, không có hé răng.

“Nam Nhược.”

Bởi vì biết tỏng tầm mắt mọi người đều đang đặt trên người bọn họ, cho nên Thẩm Ý Đông càng thêm cố ý, lên giọng, lần nữa gọi thẳng tên cô, buộc cô phải trả lời anh.

Nam Nhược sốt ruột bèn ngẩng đầu lên, đặt ly champagnes lên bàn. Sau đó nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ mặt “Lại muốn làm gì đó?”

Chính là cô không hề biết, Thẩm Ý Đông sớm đã lần mò tính cách cô như nào đến vô cùng rõ ràng. Người này bình thường chỉ ăn mềm không ăn cứng, thậm chí có mềm mỏng hơn cũng vô dụng với cô, vậy thì chỉ còn cách phải cứng hơn cô rồi.

Chỉ có như vậy, mới có thể hấp dẫn sự chú ý cùng ánh mắt của cô.

Mưu kế đạt thành, anh nhìn cô sau đó đưa tay phải ra, “Chào mừng em(*) gia nhập Húc Hoa.”

(*) Vì sao BYY xưng ngôi “tôi – em” huyền thoại này ah? Bởi vì anh tôi thích chị tôi chứ sao há há =)))).

Anh nghĩ đến, có thể hay không cô sẽ ném cho anh một câu “Là ai nói cho anh, tôi đồng ý gia nhập Húc Hoa?”

Như này là hoàn toàn phù hợp với tính cách của cô.

Chỉ là không nghĩ tới, cô vậy mà đưa tay ra, bắt lấy tay của anh, cười đến mười phần thâm ý, “Cảm ơn Thẩm tổng.”


Thẩm Ý Đông sửng sốt.

Ba giây đồng hồ, chỉ ba giây đồng hồ, vẻ mặt hờ hững ung dung lại được hoàn hảo treo lên.

Anh xoay người, đối mặt với tất cả mọi người, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, ôm lấy vai Nam Nhược.

“Giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Nam Nhược, siêu mẫu quốc tế. Từ hôm nay trở đi, Nam Nhược chính là một phần của Húc Hoa. Bất kì chuyện gì liên quan đến Nam Nhược, chính là liên quan đến tôi, bởi vì tôi là người chịu trách nhiệm.”

Thư kí Trương đứng một bên phía tay trái, nghe xong câu kia bèn vô cùng phối hợp liền dẫn đầu đám người vỗ tay. Hết thảy khách mời thấy vậy cũng chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao cứ vậy mà vỗ tay.

Còn có người a dua nịnh hót, chính là thấy Nam Nhược sang bèn bắt quàng làm họ, “Hoan nghênh cô, Nam Nhược.”

Nam Nhược nở một nụ cười tiêu chuẩn hoàn hảo đến cô cũng cảm thấy tê cả mồm, thuận tay cầm ly champagnes đặt trên bàn lên, “Cảm ơn mọi người. Ly này, tôi kính mọi người.”

Những người khác cũng nhao nhao đưa ly rượu trong tay lên, phối hợp diễn đến vui vẻ.

Sau vài hồi trò chuyện, rốt cục Nam Nhược cũng có thể thoát ra đám người đó, cùng với Thẩm Ý Đông đi vào đình nghỉ ngơi ở phía sau ngồi xuống.

Sơn trang này được bố trí theo phong cách phân tầng, chính là bao quanh một cái sân lớn là mấy ngọn núi giả cùng hồ nước nhỏ.

Lúc này nơi bọn họ đang nghỉ chân chính là phần rìa của một hồ nước.

Vây quanh ba mặt của đình nghỉ ngơi đều là hoa mộc lan, mặt còn lại nối với một cây cầu đá nhỏ dẫn đến nhà chính nơi mọi người đang dự tiệc.

Dù đã ngồi trong đình, nhưng mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh náo nhiệt trong kia, nhưng bởi vì có một rèm liễu che chắn, cho nên không nhìn ra bóng người náo nhiệt.

Nam Nhược nghiêng non nửa người tựa một tay lên nhánh hoa mộc lan, cảm thấy choáng đầu vô cùng, không muốn nói chuyện.

So với lính mới như cô, tửu lượng của Thẩm Ý Đông tốt hơn nhiều. Sau mấy tuần rượu, sắc mặt anh vẫn như cũ, chỉ là tròng mắt có chút đỏ.

Anh đút hai tay vào túi quần, cứ như vậy đứng cạnh Nam Nhược, dáng người to lớn khiến cho Nam Nhược hiếm khi cảm thấy ngột ngạt.

Nam Nhược ngước mắt lên nhìn anh.

Có lẽ là vì uống rượu, hai mắt tự nhiên phủ một tầng sa dập dờn, khó có lúc thấy được tia điềm đạm đáng yêu trong đấy.

Thẩm Ý Đông cắn nhẹ hàm dưới, “Nhớ ra tôi là ai?”

“Thẩm tổng cứ đùa.” Nam Nhược cố ý nâng cao giọng, “Lão tổng Húc Hoa đại danh đỉnh đỉnh(*), CEO của công ty giải trí Húc Hoa, ai mà không biết ai mà không hiểu.”

(*) Đại danh đỉnh đỉnh: danh tiếng lẫy lừng.

Hôm nay tham dự buổi tiệc tư nhân này, Ngô Già nói rõ không thể quá tùy ý, nhưng mà Nam Nhược cũng có quá lắm đâu.

Chọn một chiếc váy satin trắng, phong cách đơn giản, chỉ là kiểu trễ vai thắt eo, nhưng đã đủ làm nổi bật vóc người hoàn mỹ của cô.

Hơn nữa giọng điệu giả bộ kia của cô, trong lúc lơ đãng đã khiến đầu Thẩm Ý Đông bốc hỏa.

Anh hơi hơi khom lưng, đầu cúi xuống, tiến gần đến mặt cô, ngón tay véo lấy cằm cô, rồi lại hơi hơi nâng lên, nhìn vào một điểm xa xăm trong hai mắt cô.

“Nam Nhược, tôi khuyên em, không nên dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi.”

“Bằng không Thẩm tổng muốn tôi như thế nào?”

Xưa giờ Nam Nhược nào phải là người chịu ăn qua uy hiếp, nghe thấy anh nói vậy, cô càng thêm bướng bỉnh, ngón tay móc lấy cổ áo anh sau đó lôi hẳn người anh xuống.

“Thẩm tổng còn muốn dạy tôi nói chuyện? Anh nói xem phải dạy như thế nào đây?”

Thẩm Ý Đông tức đến quai hàm cũng muốn lệch, “Nam Nhược, đây chính là cố ý nhỉ?!”

“Thẩm tổng anh nói cái gì vậy?”

Bàn tay đang véo lấy cằm cô càng thêm vài phần lực, “Để em nói năng tốt hơn một chút, vẫn muốn cố ý nhỉ? Là không tin tôi sẽ đánh em!”


Nam Nhược thật sự tức rồi, “Có bản lĩnh liền đánh đi! Kẻ nào không dám đánh, kẻ đó liền làm cháu trai!”

Thẩm Ý Đông hung dữ nhìn cô chằm chằm.

Hồi lâu sau, anh lần nữa mở miệng, “Tôi con mẹ nó chính là chấp nhận làm cháu trai, như thế nào?”

Nam Nhược trợn trắng mắt, thật sự không tài nào hiểu nổi làm sao người này có thể bá đạo không biết gì là xấu hổ như vậy cơ chứ.

“Há há há.” Một tràng cười vang.

Bị cô cười như thế, đám lửa đang phừng phực cháy trong lòng anh tự nhiên bị tưới tắt hơn nữa, buông bàn tay đang véo lấy cằm của cô ra, chỉ là vẫn duy trì tư thế mặt đối mặt sít sao như nãy.

“Tôi là ai?”

“Thẩm Ý Đông.”

Nam Nhược trông thấy anh hiền đi đôi chút, tính bướng bỉnh tự nhiên cũng vơi dần.

“Về sau còn dám quên, tôi liền có cách khiến em nhớ thật sâu thật kĩ.”

Nam Nhược nhấp nhấp môi dưới, không nói gì. Chỉ là đứng lên, đi về phía cây cầu đá ở bên cạnh.

Xoay người lại, “Thẩm Ý Đông, anh vẫn nhớ tôi, thật sao?”

Anh cũng đứng dậy, hai tay đút bọc quần, từ tốn đi tới trước mặt cô, “Em thấy sao?”

“Nhớ sao?” Nam Nhược hỏi lại.

Thẩm Ý Đông hiểu rất rõ tính cách của cô, chỉ nhẹ nhàng một tiếng “Ừm.”

Nam Nhược bước một bước về phía trước, đi đến gần anh, khoảng cách giữa hai người vừa hay chỉ đúng bằng một centimet. Bỗng nhiên cô cong môi cười, “Vậy anh tốt nhất nhớ thật sâu thật kĩ cho tôi.”

Sau đó nhân lúc Thẩm Ý Đông không hề đề phòng đạp một phát thật mạnh vào đùi anh, đau đến mức Thẩm Ý Đông phải “Shhhh” một tiếng.

Rồi lại nhằm ngực anh bất thình lình đẩy một cái, trực tiếp đẩy anh rơi tỏm vào cái hồ nhỏ bên cạnh.

“Bùmmmm” một tiếng, Thẩm Ý Đông hoàn toàn rơi xuống nước.

Nước trong cái hồ kia chỉ cao đến non nửa người anh, chả ngập chết được. Một giây kia lúc anh bị đẩy xuống, bản thân ngay lập tức hình thành phản ứng, chỉ là anh không hề làm ra bất cứ chuyện gì.

Cũng không thể kéo cô rơi xuống cùng, bên ngoài có nhiều người như vậy, nhỡ có người nhìn thấy, khiến cô mất sạch hình tượng thì sao bây giờ?

Mặc dù hồ nước này không quá lớn, nhưng bốn phía đều là đá lóc chóc lởm chởm, nhỡ không cẩn thận rất có thể sẽ bị thương. Đối với một người mẫu như cô mà nói, tốt nhất là không nên gặp phải cái gì bất ngờ.

Thẩm Ý Đông đứng trong hồ nước, cúi đầu nhìn mực nước còn chưa chạm tới ngực mình, phản ứng đầu tiên không phải là mắng người. Mà là chán nản.

Anh mẹ nó thật là hèn hạ mà, đều bị cô hại thành thế này, vậy mà còn vì cô suy xét.

Men rượu trên mặt Nam Nhược vẫn chưa vơi đi, nhìn thấy Thẩm Ý Đông đứng trong hồ nước cả người trên dưới là một bộ nhếch nhác, liền cảm thấy thật thoải mái, cười đến mặt mũi sáng bừng.

Bỏ lại một câu, “Tốt nhất là nhớ thật sâu.”

Đủng đỉnh xoay người rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Em gái Nam: Tốt nhất là nhớ thật sâu.

Đông ca: Ông đây nhớ em một lần liền bảy năm, còn chưa đủ hả!

Em gái Nam: Không đủ. Chính là, một đời, thật sâu.

(*∩_∩*).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui