Phôi Sủng

Trên đường trở về.

Chiếc Mercedes đen chạy băng băng trên con phố tấp nập người, đèn đường bên cạnh chiếu ra màu sắc ảm đạm.

Xuyên qua cửa xe, tranh tối tranh sáng đổ trên mặt cô.

Lái xe trên đường phố người xe qua lại như cửi này, Thẩm Ý Đông rất quan tâm tình huống trên đường. Dù sao bây giờ còn có một mẹ bầu trên xe, anh không dám có bất kì sai lầm nào.

Đột nhiên, Nam Nhược ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn ra phía sau.

Thẩm Ý Đông cầm vô lăng, nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế?”

Nam Nhược quay người lại, hơi lơ đễnh, “Không có gì.”

Không biết tự khi nào, xe đã đi đến bên ngoài Thiệu Đại.

Lúc cô vừa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài liền thấy Nam Thượng Thiện mặc áo sơ mi trắng, bước lên xe đạp, đi ngang qua cửa xe bọn họ.

Xe đã đỗ an toàn ở bãi đậu xe ở dưới lầu, Thẩm Ý Đông mới kéo tay cô, “Vừa rồi em hơi mất tập trung, làm sao vậy?”

Nam Nhược thở dài, “Em vừa nhìn thấy Nam Thượng Thiện.”

“Hả?” Hiển nhiên Thẩm Ý Đông nhớ cái tên này.

“Lúc đi ngang qua Thiệu Đại, em nhìn thấy ông ấy đoán chừng vừa mới tan học đi, đạp xe đạp đi rồi.”

Đối với chuyện này, thật ra Thẩm Ý Đông không thực sự hiểu ý của Nam Nhược cho lắm.

Anh ngập ngừng hỏi: “Nếu em nhớ ông ấy, hôm nào anh đưa em về gặp bố một chút.”

Nam Nhược lắc đầu, “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí dể gặp ông ấy.”

“Vậy chúng ta liền không gặp nữa.”

Trong xe chưa mở đèn, chỉ có ánh đèn mờ mờ ảo ảo của bãi đậu xe khiến Nam Nhược không thể nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Ý Đông.

Tuy nhiên, cô lại cảm thấy rất an tâm khi có anh bên cạnh.

“Em cảm thấy chuyện trên đời này thật sự rất kì lạ.”

“Hả?”

Thẩm Ý Đông quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô, ý nói anh đang lắng nghe cô nói chuyện.

Cô hít một hơi thật sâu.

“Em chính là rất kì lạ. Em được sinh ra, với Nam Thượng Thiện, với mẹ em, đều có quan hệ máu mủ cơ mà. Nhưng bọn họ một người thì đem em đuổi ra khỏi nhà, còn người kia thì chỉ có thể không ngừng thúc ép kiểm soát em. Ngược lại, người vốn có thể hoàn toàn không có quan hệ với em, chú và dì, lại hận không thể đối xử với em như chính con ruột của mình.”


Thẩm Ý Đông mặt không chút cảm xúc: “Cái gì gọi là có thể hoàn toàn không có quan hệ?”

“Em chỉ là nói, vốn có thể sẽ như vậy.”

“Không có cái có thể như vậy.”

“Thẩm Ý Đông, thật ra chuyện này hoàn toàn có thể. Nếu em không trở về, nếu chúng ta không gặp lại, hoặc giả chúng ta không mở rộng lòng mình với đối phương thì. Chúng ta có thể sẽ không có bất kì mối quan hệ gì với nhau.”

“Tôi nói ròi, không có cái có thể như vậy.”

Khẩu khí bá đạo này, thật sự quá quen thuộc rồi.

Nam Nhược cáu lên mu bàn tay anh, giờ phút này cô có cảm giác mình thật sự giống một người phụ nữ. Bởi vì có người xông pha đi đằng trước bảo vệ cô, cho phép cô có quyền yếu đuối.

Anh vòng tay qua cổ cô, kéo cô về phía mình, cọ chóp mũi mình lên chóp mũi cô.

“Biết bố mẹ đối tốt với em, cho nên em phải chăm sóc chính mình thật tốt, cũng chăm sóc cháu trai bọn họ thật tốt. Em không cần cảm thấy có bất kì gánh nặng nào cả. Bọn họ nên đối tốt với em.”

Nam Nhược hơi hơi nghi ngờ thì nghe được anh nói, “Ai bảo con trai bọn họ, cam nguyện vì em thần phục chứ.”

Khóe môi cô cong cong.

Cùng lúc đó, anh hôn cô.

Xúc cảm ướt át, khiến Nam Nhược cảm thấy rung động.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi hơi ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi phát họa đường viền trên môi anh, mút lấy môi anh.

Trong tim có một đoàn hươu nhỏ đang chạy.

***

Sau khi Lưu Vân biết được Nam Nhược mang thai, liền đưa rất nhiều đồ bổ sang chỗ bọn họ, còn cố ý mời một chuyên gia dinh dưỡng đến chăm sóc chế độ ăn uống của Nam Nhược.

Có điều con người Thẩm Ý Đông không thích có người ngoài ra ra vào vào nhà mình, cho nên vị chuyên gia dinh dưỡng chỉ có thể ở lại trong một thời gian cố định, tới nhà làm mấy món ăn dinh dưỡng, sau đó lại ra về trong yên lặng.

Chỉ hơn có nửa tháng, Nam Nhược liền phát hiện mình mập lên sáu cân(*).

(*) Sáu cân: Tương đương với 3kg.

Nam Nhược cúi đầu nhìn con số hiện trên màn hình cân điện tử, cả người chính là viết ra được một chữ “ngốc”(*).

(*)大写蒙: Trong tiếng Trung, 大写 gọi  là ‘đại tả’, còn小写 gọi là là ‘tiểu tả’, nói nôm na là vầy, thứ tự lần lượt là đại tả và tiểu tả thì: 零, 一。。。tương đương với các số 0, 1… trong hệ chữ số. Có nghĩa là Nam Nhược viết ra được một chữ ‘ngốc’. Ý như trên mặt chữ luôn.

Cảm thấy không tin, cô bèn bước xuống, rồi lại đứng lên thêm lần nữa. Nhìn thấy con số hiện trên mặt cân không hề thay đổi, vậy là thật sự rồi!


“Mợ nó!” Nam Nhược hai tay chống hông.

Kha Khả tới nhà bồi cô, nghe được cô nói như vậy bèn đi tới, cúi đầu nhìn chiếc cân điện tử, trái lại còn cười hì hì.

“Nam tỷ, bọn họ đều nói phụ nữ có thai sẽ mập lên, lời này hóa ra là thật ah.”

Ngô Già vốn đang ngồi xem mail, cũng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Mập?”

“Nam tỷ mập lên ba kí đấy!”

Ngô Già cũng không lấy chuyện này làm ngạc nhiên, “Với cái phương pháp bổ sung dinh dưỡng kia của Thẩm tổng, không mập mới là lạ. Hơn nữa, hiện tại công việc của em đều được dừng hết lại rồi, có mập cũng không sao cả.”

“Công việc đều dừng?” Nam Nhược xoay người lại, “Là có ý gì?”

Ngô Già đặt điện thoại xuống, giải thích: “Trước đó Thẩm tổng đã bắt đầu điều chỉnh lịch trình của em rồi, có thể bỏ liền bỏ. Trước mắt giữ lại ba phần lịch trình, cái này là do không có cách nào đấy lui vì có mấy cái hợp đồng đã được kí tên. Nhưng gần đây Thẩm tổng bảo thư kí Trương chuẩn bị đem hết thảy công việc của em dừng lại.”

Nam Nhược vòng hai tay trước ngực. Người đàn ông này thật sự được lắm.

Ngô Già vỗ vỗ vai cô, “Còn không ngần ngại trả một khoản bồi thường lớn.”

“Em cần công việc. Bảo em chờ ở nhà, em sẽ điên mất.”

Ngô Già nhún vai, “Chuyện này bây giờ chị không có lá gan làm chủ. Chuyện tự ý kí hợp đồng lần trước, Thẩm tổng đã thả lời nếu chị còn tự mình làm chủ nữa thì, sẽ để chị cút đi.”

Cuối cùng kết quả là, Nam Nhược đi thẳng tới công ty.

Ngô Già vốn muốn ngăn cô, nhưng ngẫm lại hay là quên đi, đây là chuyện của hai vợ chồng son bọn họ, với cô ấy có liên quan quái gì chứ.

Cho nên, cô ấy không nói gì thêm, chỉ bảo Kha Khả đi cùng Nam Nhược đến công ty.

Bụng cô vẫn chưa lớn, nhưng cô vẫn mặc một chiếc áo lụa trắng tương đối rộng rãi, và quần ống rộng cũng màu trắng nốt.

Kết hợp với đôi giày màu bạc sáng lóng lánh, trông rất khí chất.

Cô đi lên tầng cao nhất, khí thế hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi thang máy.

Hà Huy, trợ lí tổng giám đốc đang ngồi làm việc ở bên ngoài lập tức đứng lên, cười nghênh đón, “Cô Nam.”

“Thẩm Ý Đông đâu? Ở bên trong sao?”

Thẩm Ý Đông là một người cuồng công việc, nhưng vì còn phải phụ trách công việc của tập đoàn Húc Hoa cho nên không phải toàn bộ thời gian anh đều sẽ có mặt ở Giải trí Húc Hoa.

Trong mắt của đám nhân viên của Giải trí Húc Hoa, anh chính là một người xa rời quần chúng.


Vì vậy dám ở chỗ này gọi thẳng tên tuổi của tổng giám đốc, Nam Nhược là người đầu tiên cô ấy nhìn thấy.

Hà Huy nghĩ, cô gái tên Nam Nhược này cũng quá đề cao bản thân rồi, cho rằng mình là người mẫu tuyến một của công ty thì liền có thể trực tiếp xông vào văn phòng tổng giám đốc ư?

“Cô Nam, thật ngại quá. Thẩm tổng đang làm việc, ngài có hẹn trước chưa ạ?”

Nam Nhược ngẩn ra, Kha Khả ở sau lưng cô đi lên, “Nam tỷ nhà chúng tôi muốn gặp Thẩm tổng, còn phải hẹn trước?”

“Cô Nam, thật ngại quá.”

Trợ lí nghĩ, ôi chao đã muốn cho thể diện mà không cần.

Chị cũng không thử dùng não nghĩ xem, trước nay phụ nữ tới tìm Thẩm tổng còn thiếu sao, rồi có người nào không bị ném ra ngoài không!

Nam Nhược vội vàng kéo lấy cánh tay của Kha Khả đương muốn nói chuyện.

Cô nhớ ra, bọn họ còn chưa có công khai, đoán chừng người trong công ty cũng không biết quan hệ của bọn họ.

Lúc  này, cô đột nhiên xông vào, nhất định sẽ bị ngăn lại thôi.

Cô nghĩ nghĩ một hồi, lấy di động ra, tính gọi cho Thẩm Ý Đông thì.

Thư kí Trương vừa ra ngoài lúc này trở về, trông thấy Nam Nhược đứng bên ngoài văn phòng, liền đi tới, gật đầu gọi cô, “Cô Nam.”

Toàn bộ trên dưới trong công ty, ngoại trừ người bên cạnh Nam Nhược, thì chỉ có mỗi thư kí Trương là biết quan hệ giữa cô và Thẩm Ý Đông.

Nhìn thấy Nam Nhược ở chỗ này, anh ta cũng không lấy làm bất ngờ.

Thư kí Trương bảo trợ lí Hà trở lại vị trí ngồi của mình, sau đó dẫn Nam Nhược đi vào văn phòng Thẩm Ý Đông.

Giúp cô mở cửa ra, thư kí Trương đứng đợi ở cửa, chờ Nam Nhược đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Nam Nhược đi vào trong, nhìn thấy Thẩm Ý Đông đương cúi đầu đọc tài liệu, vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy người tới là cô thì, trên mặt mang theo ngạc nhiên, “Sao em lại qua đây rồi?”

Cô không trả lời anh, bước nhanh về phía trước, bất thình lình đập tay lên bàn: “Tại sao lại cho dừng hết công việc của em?!”

Cả thế giới im lặng trong một giây đồng hồ.

Hai người đều không nói gì, Thẩm Ý Đông từ tốn đặt cây bút trong tay xuống, khoanh hai tay để trên mặt bàn, vô cùng bình tĩnh nói: “Bởi vì, bây giờ em cần phải cố gắng dưỡng thai cho thật tốt.”

… Dưỡng thai.

“Hiện tại bụng em còn chưa lớn, anh bảo em cả ngày ở nhà dưỡng thai?”

“Đừng quên, mới tháng trước thôi em nghén đến không thể đứng thẳng lưng đó.”

“Nghén chính là tình trạng chung của mỗi một phụ nữ mang thai. Hơn nữa, bây giờ em khá hơn rồi mà. Nhưng cũng không thể bởi vì em ốm nghén mà anh liền cái gì cũng không cho em làm, bắt em cả ngày ở nhà dưỡng thai?”

Thẩm Ý Đông cái gì cũng không bàn bạc với cô liền trực tiếp giúp cô ra quyết định, dừng lại hết thảy công việc.

Nam Nhược rất không hài lòng với hành động này của anh.

“Thẩm Ý Đông, anh chớ có quá đáng. Đừng tưởng rằng em đã kết hôn với anh rồi thì, anh liền có thể kiểm soát công việc của em. Em nói cho anh biết, đời này em ghét nhất là bị người khác kiểm soát!”


“Tôi chưa từng nghĩ sẽ kiểm soát em.”

Nam Nhược thật sự giận rồi, “Không nói tiếng nào, cho người dừng lại hết thảy công việc của em, mà em lại là người cuối cùng biết được chuyện này, nhiêu đấy còn không được xem là kiểm soát?”

“Tôi chỉ là nghĩ, để em nghỉ ngơi một thời gian, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe của em mà thôi.”

“Ah. Là tốt cho tôi, hay là tốt cho con trai của anh đây, hả? Thẩm Ý Đông, có phải anh xem tôi thành công cụ sinh nở rồi phỏng. Vì để tôi có thể sinh đứa bé này an toàn mà, anh cho dừng lại hết thảy công việc của tôi. Rồi sau đó đoán chừng là muốn nhốt tôi trong nhà, không cho tôi ra ngoài luôn.”

Thẩm Ý Đông chưa từng nghĩ tới, đối với chuyện này Nam Nhược sẽ có thái độ dữ dội như vậy.

Anh thử giải thích, “Tôi không có không cho em ra ngoài. Nếu như em cảm thấy ở nhà chán, có thể đi dạo phố nè, uống trà chiều nè, hoặc là em muốn đi đâu du lịch, tôi có thể đi cùng em.”

“Em không đi du lịch, em muốn đi làm.”

Đối với chuyện này, Thẩm Ý Đông không hề có ý tứ nhượng bộ. Công việc của người mẫu, phần lớn là catwalk trên sàn chữ T, ngoài ra còn phải đi rất nhiều nơi chụp ảnh tạp chí.

Huống chi, anh đã xem qua lịch trình của cô rồi, phát hiện tháng sau cô phải tham gia chụp hình, lại còn phải đi châu Phi.

Đây là chuyện anh không thể nào chấp nhận được.

Sao anh có thể để cho cô mang theo cái bụng lớn bôn ba tới châu Phi, tham gia buổi chụp hình đầy nguy hiểm đó chứ.

Tới nơi đó, nhỡ có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì anh biết làm sao giờ?

Vì vậy anh quyết định cho dừng lại hết thảy công việc của cô.

“Nam Nam, tôi cảm thấy mấy loại công việc kia sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em. Bụng em sẽ dần lớn lên, đến lúc đó ban tổ chức bên kia sẽ phát hiện dáng người em khác biệt, rất nhiều công việc không còn phù hợp với em. Hơn nữa chụp ảnh cho tạp chí cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nó không đáng để em phải mạo hiểm đi làm. Cho dừng hết toàn bộ công việc trong tay em, bây giờ chính là lựa chọn tốt nhất.”

Nam Nhược nghe anh nói xong câu này thì, giận sôi máu gan.

Cô cầm tập tài liệu trên bàn lên, ném vào mặt anh.

“Bây giờ còn nói muốn dừng hết công việc của tôi! Thẩm Ý Đông, tôi từng nói với anh, tôi không thích bị kiểm soát! Tại sao các người đều muốn kiểm soát tôi, muốn chi phối cuộc đời và công việc của tôi chứ!”

Một tập tài liệu ngay ngắn, vốn được kẹp trong cặp tài liệu nhưng bị cô vung lên liền rơi tán lạc khắp nơi, tựa như tiên nữ tung hoa, giấy tờ rải rác khắp mặt bàn khắp sàn nhà.

Thẩm Ý Đông cũng bị cô chọc tức, mặt mũi tối sầm, nhìn cô nói: “Ồn ào đủ chưa?!”

Giọng anh trầm thấp nhưng vang, hệt như tiếng gào thét trên chiến trường, dấu hiệu bắt đầu khai chiến.

Nghe anh nói như thế, Nam Nhược trái lại rất bình tĩnh.

Cô đứng thẳng người, hai tay rời khỏi mặt bàn chuyển sang vòng trước ngực. Không còn ồn ào suồng sã như ban nãy nữa, mà kiêu ngạo hệt một nàng công chúa, nhìn xuống anh.

“Thẩm Ý Đông, ở trong mắt anh, em là một người phụ nữ như vậy sao? Chuyện không có gì cũng thích ồn ào, bất luận là cuộc đời của mình bị kiếm soát, hay thậm chí cả công việc và sức khỏe của bản thân cũng không thể cân bằng.”

Thẩm Ý Đông vô cùng giận dữ, “Nam Nhược, em muốn làm việc à, em mơ đi. Toàn bộ công việc đều đã được dừng lại, em có thể chọn ở nhà tĩnh dưỡng, hoặc là đi nước ngoài tĩnh dưỡng đều được…”

Anh còn chưa nói xong, Nam Nhược đã cầm ống đựng bút đặt bên góc bàn lên, trực tiếp ném về phía anh. Cũng may Thẩm Ý Đông phản ứng nhanh, hơi nghiêng đầu sang phải.

Ống đựng bút xẹt ngang qua tai anh, rơi xuống sàn nhà, bừa bộn không thể tả.

“Thẩm Ý Đông, tai anh bị điếc có phải không? Tôi nói rồi, ai cũng đừng nghĩ kiểm soát cuộc đời tôi. Bao gồm cả anh, cũng không được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui