Editor: Seo🙈
Không biết có phải đoán được chính mình sắp nhận được hộp cơm hay không, cuộc sống mấy ngày nay của Cát Giai Uyển rất phong phú.
Bởi vì cô không cho phép bản thân suy nghĩ lung tung.
Một khoảng thời gian trước, cô đi theo mấy giáo viên trong trường -bị hối hả ngược xuôi, gần như cắm rễ trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng đi dạy học, cũng có đôi khi tự mình nghiên cứu.
Đối với công việc, cô luôn luôn nghiêm túc.
Trừ cái này ra, gần đây cô còn đang chuẩn bị luận văn, nghiên cứu về kỷ Paleogen*, khoản tiền vẫn chưa được phê duyệt, giai đoạn này còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Ban đầu vốn dĩ cùng Cát Phạn đi ngâm nước nóng vào dịp Quốc Khánh, cuối cùng chỉ có thể hoãn lại. Có mấy hôm thức đến khuya, cô nhìn trăng khuyết ngoài cửa sổ, sẽ mất tập trung suy nghĩ, tình trạng của Cố Trạm cùng An Linh như thế nào?
*Kỷ Paleogen: (hay kỷ Palaeogen) còn gọi là kỷ Cổ Cận, là một đơn vị cấp kỷ trong niên đại địa chất, bắt đầu khoảng 65,5 ± 0,3 triệu năm trước (Ma) và kết thúc vào khoảng 23,03 ± 0,05 Ma. Nó là một phần của đại Tân Sinh.
Cô rất tò mò, nhưng chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh.
Đã gần nửa tháng kể từ khi Cố Trạm đi công tác về.
Cô không gọi cho anh, anh cũng không gọi cho cô.
Người này thật keo kiệt.
Cát Giai Uyển vì chuyện này mà đối nghịch với anh, rõ ràng cuối tuần không có việc gì, cô cũng không tính toán trở lại Tây viện dỗ người, cứ như vậy ngủ một giấc cho đến khi tự tỉnh, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.
Nhà ăn đại học Nguyên Đại không phân biệt thời gian làm việc, giữa trưa nghe bác gái nói buổi chiều có thịt kho tàu, cô thích ăn món này, vừa đến giờ liền đi ra ngoài. Sau khi ăn xong, trời tối dần, mới đi đến cầu thang, đã bị dì quản lý ký túc xá gọi lại.
Dì quản lý nói có anh trai đến đưa đồ ăn cho cô.
Một túi lớn đựng nhiều đồ, đều là đồ ăn vặt.
“Anh trai?”
Cát Giai Uyển theo bản năng muốn phản bác thì nhớ tới cái gì đó, tim đập kịch liệt, “Anh ấy có nói tên không ạ?”
Dì quản lý có ấn tượng rất sâu với Cố Trạm, không cần nhìn vào sách đăng ký liền trả lời: “Họ Cố, rất đẹp trai, là anh họ của cô Cát sao? Trông cũng rất đẹp...
...Anh nói dối dì quản lý, giả vờ làm anh họ!
Cát Giai Uyển cũng không quay đầu lại mà chạy như điên lên lầu.
Đứng ở trước cửa, cô dừng lại, cố gắp hết sức để bình tĩnh, bình ổn lại hơi thở, cô nói với chính mình, không thể hoảng hốt, không thể hoảng hốt--
Nhưng vì sao Cố Trạm lại cầm áo lót của cô? Mấu chốt là sắc mặt âm trầm đến mức cô không có can đảm chất vấn.
Tâm trạng giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, cô rơi xuống từ chỗ cao, còn chưa kịp hét lên đã đi đến điểm cuối.
Hai người ôm nhau.
Nói đúng ra, là cô ôm Cố Trạm, Cố Trạm không đáp lại cô.
Anh đang giận.
“Anh trai, sao anh không ôm em một cái?”
“Hóa ra em vẫn còn nhớ anh.” Sau một lúc lâu, Cố Trạm cười lạnh. Cát Giai Uyển chớp mắt, cách lớp áo sơmi, hôn lên.
Cô nói: “Sao em có thể quên anh trai được?” Mặt Cố Trạm thoáng hòa hoãn, anh nắm lấy eo cô, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Cát Giai Uyển bất đắc dĩ, hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại đến đây?
Hù chết cô. Vẫn nên chủ động tìm đề tài.
Cũng may không phải thời gian làm việc, nếu không bị người khác nhìn thấy, trong vòng nửa năm, cô sẽ trở thành đề tài trong miệng của người khác.
Xui xẻo thêm chút nữa, đến lúc đó cô bị Cố Trạm đuổi đi, chẳng phải càng thêm mất mặt sao?
Cố Trạm không tính toán đi vào chủ đề sớm như vậy.
Anh nói: “Em không trở về Tây viện.”
Cát Giai Uyển có chút xấu hổ, “Không phải em sợ anh bận sao…”
“Đúng vậy.” Giọng nói của anh lạnh nhạt, “Anh rất bận.” So với Cố Trạm phát thần kinh, Cát Giai Uyển cực kỳ sợ thái độ này của anh, anh ngạo mạn và lạnh lùng, đến mức không thèm để cô vào trong mắt, khiến cô cảm thấy khoảnh cách giữa hai người rất xa.
Cô không thích như vậy.
Điều cô thích chính là cho dù bọn họ không phải bạn trai, bạn gái, cũng có thể thân mật, khăng khít với nhau.
Không liên quan gì đến tình yêu, chỉ đơn thuần làm bạn.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Cố Trạm là người đàn ông ở bên cô lâu nhất trừ Cát Phạn.
Thậm chí anh còn hiểu cô hơn Cát Phạn.
Từ sau năm 19 tuổi, mỗi một bước đi của cô, đều có Cố Tram dẫn đường.
Anh là người bạn đồng hành duy nhất của cô.
Nghĩ đến đây, Cát Giai Uyển đột nhiên bừng tỉnh.
Có lẽ trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng cô cảm thấy buồn bã mất mát, bởi vì tương lai cô phải một mình đối mặt với mọi thứ—— đến nỗi lý do sâu xa hơn, cứ như vậy chỗn vùi trong đất, không ai biết, bao gồm cả cô.
Cát Giai Uyển tự nhìn lại bản thân, cho rằng bản thân đã dựa dẫm quá nhiều vào Cố Trạm, điều này không tốt và cũng không có lợi cho sự phát triển sau này của cô.
Nữ phụ chung quy vẫn phải rời khỏi nam chính.
Nếu có thể, cô cũng không muốn rời khỏi Cố Trạm, nhưng trong hoàn cảnh này, cô chỉ có thể bị buộc phải chấp nhận.
Mà hiện tại, cô còn chưa từ chức, vì vậy vẫn phải làm tròn bổn phận của mình.
“Cố Trạm, đừng giận em.”
Cô không gọi anh trai, nói những lời này cũng là thật lòng.
Cô dựa vào ngực anh, giống như cành liễu bị uốn cong, không hề có trọng lượng.
Cố Trạm không đáp lại mà vòng tay qua eo cô, nói: “Tuần sau đến Quốc Khánh, em có định xuất ngoại không?”
Cát Giai Uyển vừa nghe liền biết, đây là dấu hiệu ngừng chiến tranh, cô càng áp vào người anh, cười lắc lắc đầu, “Gần đây em thật sự rất bận, phải thêm thành tựu vào sơ yếu lí lịch, nên không đi được.”
Xem ra cô bận thật, không phải đang lấy cớ.
Nhưng trực giác của Cố Trạm nhắc nhở, cô đang trốn tránh anh.
“Đến lúc đó, anh phải đi công tác đến thành phố A, nếu em rảnh thì có thể gọi điện thoại cho anh.”
Hai nơi cách nhau không xa, ngồi tàu cao tốc cũng chỉ mất 40 phút.
Cát Giai Uyển cười hì hì, “Sao vậy? Muốn em đến tìm anh?”
“Tùy em.”
Cát Giai Uyển cảm thấy anh trở nên càng ngày càng dễ nói chuyện hơn. Trước kia không như vậy, khi đó bá đạo không cho cô thương lượng đường sống, vậy có tính là xuân phong đắc ý không*?
*Xuân phong đắc ý: ban đầu, “xuân phong đắc ý” dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên. Về sau, cụm từ này được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng “xuân phong đắc ý” để hình dung.
Xuân phong đắc ý nha, ngày cô phải rời đi càng ngày càng gần.
Cô nheo mắt, bảo đảm nói: “Chỉ cần em rảnh, em nhất định sẽ qua đó tìm anh.”
Xem như trả nợ cho việc anh lần trước đi tàu mệt nhọc đến thị trấn nhỏ tìm cô.
“Ừ.”
Lại ôm cô thêm một lúc, tầm mắt Cố Trạm dừng ở logo trên túi của cửa hàng tiện lợi.
Anh lấy qua, Cát Giai Uyển nghi hoặc: “Mua cái này làm gì? Em cũng không ăn.”
“Nếu không mua thì sẽ không thể đi lên.”
“Anh trai vì muốn đi lên, bán đứng nhan sắc đi?”
Anh không phủ nhận, “Anh không muốn chịu thiệt.”
Đó chính là tới để đòi lại.
Sắc tâm không thay đổi.
Cát Giai Uyển trừng mắt nhìn anh, cắn cúc áo gần mình nhất, lại nghe thấy anh nói: “Thật ra em vẫn còn một tội, nhưng anh quyết định chờ lát nữa sẽ tính toán với em.”
Không chờ cô hiểu, anh đã ném cô lên giường.
Chiếc giường đơn 1m2, được trải lớp đệm dày và mềm mại, Cát Giai Uyển chìm sâu xuống, nhìn anh tháo thắt lưng vứt xuống cuối giường, lại nhìn anh lấy một hộp áo mưa từ trong túi, ném cho cô.
Chiếc hộp rơi xuống, bị cộm ở bụng cô.
“Mở ra.” Anh ra lệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...