Editor: Fuyu
Beta – reader: Băng Tiêu
Buổi sáng Lạc Tường lái xe đi làm, chỉ nhìn khói xe cũng có thể thấy người lái tinh thần đang phấn khởi một cách lạ thường, khi gặp đèn đỏ cũng không hề phát hiện mà tiếp tục phóng đi. Lúc bị cảnh sát giao thông ngăn lại, hắn cũng vẫn mang vẻ mặt tươi cười:
“Đúng, đúng, ngài nói đúng, cái gì nói cũng đúng. Phạt tiền à? Năm trăm tệ? Được, thật tốt quá. Của ngài đây. Gặp lại sau.”
Viên cảnh sát đã có chút sợ hãi đến run rẩy cả người. Khi tới công ty, nhìn thấy bàn tiếp tân, hắn cũng không đợi các cô chào hỏi liền chủ động nói:
“Các cô khổ cực rồi, tháng này sẽ tăng tiền thưởng để động viên khích lệ.”
Mấy cô ngơ ngác nhưng cũng không dám nói gì sợ làm hắn mất vui. Khi đang họp, Lạc Tường thần thái vô cùng nghiêm túc cư nhiên cười lạnh hỏi:
“Một con chim cánh cụt cô đơn ở nam cực đội mũ mà vẫn bị lạnh, đó là vì sao?”
Các nhân viên cấp dưới đều lắc đầu: “Không biết.”
Lạc Tường cao hứng nói: “Nó cũng không biết.”
Trong lòng mọi người đã bắt đầu thấy hoang mang hoảng sợ, bọn họ cảm giác được đây chính là điềm báo trước cho việc cắt giảm biên chế ở công ty.
Bởi vì tổng giám đốc có chút dị thường, khiến cho cả Tường Vũ từ trên xuống dưới lòng người đều không ngừng lo sợ. Kỳ thật nguyên nhân vốn rất đơn giản, Lâm Tĩnh Hải vốn trước nay không chịu lên giường cùng Lạc Tường hôm nay bị quấy rầy nhiều đã miễn cưỡng mà đồng ý.
Đêm nay Lạc Tường đã có thể cùng Lâm Tĩnh Hải đồng sàng cộng chẩm rồi. Bởi vì ngày mai là cuối tuần, Lạc Tường đã nghĩ xem làm thế nào mới có thể hưởng thụ bữa tiệc lớn này đây. Nghĩ đến đó thôi là nước miếng của hắn lại chảy ròng ròng, chảy đến mức không cách nào dừng được. Không nghĩ tới mình lại đang ngầm khuyến khích mọi người trong công ty phấn đấu làm việc hiệu quả hơn so với trước mười phần trăm.
Buổi tối, khi hai người đã cơm nước xong xuôi, Lạc Tường rất tự giác rửa chén. Đến lúc hắn xong việc thì Lâm Tĩnh Hải đang tắm rửa, Lạc Tường chỉ đứng ngoài nghe tiếng nước chảy mà vẫn không ngừng tưởng tượng đến cảnh từng giọt nước đang lăn trên cơ thể Lâm Tĩnh Hải: Này thật sự là châu lớn châu bé rơi xuống bàn ngọc a. Hắn vội vàng đi tới phòng tắm của khách mà tắm rửa, để miễn cho máu mũi đang chực chờ chảy xuống.
Đến lúc hắn đi ra, như ý nguyện đã thấy Lâm Tĩnh Hải ngồi trên giường đọc sách. Lạc Tường hít sâu một hơi, chậm rãi tiêu sái bước tới, đánh giá cẩn thận cơ thể ái nhân một lượt. Mái tóc ẩm ướt của Lâm Tĩnh Hải dưới ánh đèn ánh lên màu hạt dẻ sáng bóng như mật ong, hơi buông xuống tự nhiên nơi vành tai nhỏ nhắn rồi thả lòa xòa xuống cần cổ bóng loáng như ngọc mài, quyến rũ đến nỗi khiến cho người ta không dời mắt được. Một vài sợi tóc còn tiến vào cổ áo ngủ đơn bạc, dưới làn áo mỏng manh là khuôn ngực với hai hạt đậu màu hồng phấn mê người. Nhìn đôi chân Lâm Tĩnh Hải được quấn trong chiếc chăn chỉ hơi lộ ra, từng nếp gấp uốn lượn theo cơ thể trông mềm mại mà đầy hấp dẫn, khiến cho Lạc Tường thấy mình như bị lạc vào một khu vườn huyền ảo, tiểu phúc đã thấy có chút căng thẳng hẳn lên.
“Tĩnh Hải.” Lạc Tường ngồi trên giường, giọng hơi khàn khàn gọi Lâm Tĩnh Hải. Lâm Tĩnh Hải có chút xấu hổ không dám ngẩng đầu, hai vành tay đã hơi đỏ lên.
“Tĩnh Hải.” Lạc Tường nhẹ nhàng rút quyển sách ra khỏi tay người kia, sau đó dùng cả hai tay nâng lên khuôn mặt Lâm Tĩnh Hải, thu hết vào tầm mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ vô khuyết của ái nhân: cái trán giống như ngọc thạch trơn nhẵn, hàng mi dày đậm mà không thô, đôi con ngươi trong veo sáng một cách kỳ lạ tựa hồ như chứa đầy nước lấp lánh lúc này đang trốn tránh ánh nhìn của hắn, cái mũi thẳng xinh xắn, còn có cái miệng hơi hé mở gợi cảm đến mê người, gương mặt trắng như thoa phấn cùng cái cằm hơi hơi run rẩy, đều làm cho hắn yêu thích đến không muốn buông tay.
Mặt Lâm Tĩnh Hải đã ửng đỏ như trái đào, vừa hồng hồng lại mềm mại. Lạc Tường chậm rãi ghé tới hôn lên đôi môi Lâm Tĩnh Hải, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế đó mà thầm thì: “Đừng sợ, Tĩnh Hải, hãy tin tưởng anh.”
Hơi thở của hắn phả vào khuôn miệng Lâm Tĩnh Hải, khiến cho da thịt của y cảm thấy có chút nóng lên. Lâm Tĩnh Hải có chút thẹn thùng mà giãy dụa thân thể, Lạc Tường liền buông đôi tay đang nâng lên khuôn mặt hắn, dùng một tay đưa vào sau gáy hắn, tay kia lại ôm chặt vòng eo khiến hắn không thể nào trốn đi được, như thể một con sư tử đã hoàn toàn chiếm hữu mọi thứ trong phạm vi lãnh thổ của mình.
Nụ hôn của Lạc Tường tuy chậm rãi nhưng ngày càng sâu, liếm láp từng nơi trong khoang miệng, khẽ cắn rồi dây dưa đầu lưỡi đối phương, khiến cho Lâm Tĩnh Hải dần dần rơi vào trong vòng xoáy tình dục, bất chấp mọi sự thẹn thùng. Thật chậm, Lâm Tĩnh Hải cũng dùng đầu lưỡi mà đáp lại hắn. Lạc Tường càng kích động hơn, quấn lấy đầu lưỡi của Lâm Tĩnh Hải không rời, thậm chí dây dưa kéo vào trong khoang miệng mình, chậm rãi nhấm nháp hương vị tuyệt vời của tân dịch.
Hơi thở của Lạc Tường càng ngày càng nặng nề. Cố nén suy nghĩ muốn đem dục vọng của mình vùi sâu vào trong thân thể Lâm Tĩnh Hải, hắn chậm rãi đặt người kia xuống giường, khiến cho hô hấp của Lâm Tĩnh Hải cũng trở nên có chút gấp gáp.
Bắt đầu từ miệng, Lạc Tường chậm rãi hôn xuống phía dưới, liếm qua lỗ tai Lâm Tĩnh Hải, khẽ cắn nhẹ lên vành tai, sau đó hướng phía trong tai mà thổi khí, rồi lại tiếp tục gặm cắn lên cần cổ mịn màng, lưu luyến mãi không thôi. Sau một lúc dây dưa nơi cổ không nỡ rời ra, Lạc Tường tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, rồi rất nhanh bị hai hạt đậu màu mật ong nơi khuôn ngực kia hấp dẫn. Hắn không ngừng dùng đầu lưỡi liếm xuống, khiến cho Lâm Tĩnh Hải cảm thấy như có một dòng điện chạy xuyên qua nơi hai trái hồng anh trước ngực mình.
“Ư…” Lâm Tĩnh Hải không nhịn được rên nhẹ một tiếng. Không nghĩ tới âm thanh này của mình càng thêm cổ vũ Lạc Tường, khiến cho hắn càng cắn mút mạnh hơn, một tay cũng không quên xoa xoa viên hồng anh nho nhỏ bên kia, không ngừng vuốt ve mơn trớn.
“Ư… đừng… ư…” Lâm Tĩnh Hải bắt đầu chậm rãi di chuyển thân thể muốn thoát ra. Nhưng cả người hắn đang bị ôm chặt, không có cách nào thoát được, ngược lại càng đưa trái hồng anh của mình sâu thêm vào miệng Lạc Tường.
Tay kia của Lạc Tường cũng không hề nhàn rỗi mà chậm rãi vòng xuống dưới, lướt qua bụng dưới đang mẫn cảm đến mức co rút lại của Lâm Tĩnh Hải, tới nơi ngọc hành cùng hai tiểu cầu mà chơi đùa. Lâm Tĩnh Hải bị kích thích, nam tính phía dưới đã có chút cương cứng hẳn lên.
Lạc Tường vẫn toàn tâm toàn ý khiêu khích thêm dục vọng của Lâm Tĩnh Hải. Thật chậm rãi, Lạc Tường cúi xuống liếm lên vết sẹo giải phẫu trước kia một cách thâm tình, để lại từng vệt hôn ẩm ướt trên tiểu phúc của Lâm Tĩnh Hải. Mặc dù vết thương của Lâm Tĩnh Hải đã lành hẳn, nhưng tựa hồ nơi đó đã trở nên vô cùng mẫn cảm, khi bị chạm vào liền khiến cho hắn giãy dụa vòng eo, chỉ có thể rên rỉ không thành câu: “A… A ư… ư…”
Thanh âm của hắn như thể dùng giọng mũi phát ra, nghe vô cùng nỉ non gợi cảm, khiến cho người ta không thể không nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái trong đầu…
Lạc Tường vuốt ve ngọc hành đã đứng thẳng của Lâm Tĩnh Hải, sau đó hơi thổi khí.
“A… ư… đừng…” Lâm Tĩnh Hải thấy vô cùng xấu hổ. Lạc Tường liền hôn nhẹ lên miệng hắn, sau đó khom hạ thắt lưng, đưa ngọc hành của hắn vào trong miệng. “Ư… hư… ah…” Lâm Tĩnh Hải thật sự bị làm cho kích động.
Lạc Tường bắt đầu dùng đầu lưỡi chậm rãi đảo quanh trên đỉnh ngọc hành, vừa liếm vừa mút, một tay cũng không quên chơi đùa hai khổi tiểu cầu bên dưới. Hắn cảm giác được ngọc hành của Lâm Tĩnh Hải trong miệng mình trướng lớn thêm một chút, vậy mà trước kia hắn từng cho rằng mình tuyệt đối sẽ không có khả năng làm chuyện này này.
Hắn dùng tất cả những kỹ xảo mình có ra để hầu hạ Lâm Tĩnh Hải.
“Ư… không được… Lạc Tường… ư… buông ra… muốn ra rồi… ưm… ah…” Lâm Tĩnh Hải bối rối rên rỉ, cơ thể ưỡn thẳng lên, vòng eo đong đưa rồi phóng thích tất cả dục vọng vào trong miệng Lạc Tường.
Lạc Tường nhả ngọc hành trong miệng ra, nhìn cái biểu tượng cho nam tính của Lâm Tĩnh Hải lệch sang một bên nơi tiểu phúc, trên đỉnh vẫn còn vương lại bạch dịch, thật sự gợi cảm đến không nói nên lời.
Lâm Tĩnh Hải có chút hoảng sợ, nghĩ muốn giúp Lạc Tường lau chất lỏng nơi miệng, nhưng hắn đã không còn khí lực. Lạc Tường cúi đầu đem thứ Lâm Tĩnh Hải vừa bắn nhả ra ngay tại đỉnh ngọc hành, chăm chú nhìn thứ kia lại bắt đầu có dấu hiệu cương lên.
Lạc Tường nhìn gương mặt hồng hồng của Lâm Tĩnh Hải, sau đó nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên miệng hắn. Lâm Tĩnh Hải nếm được mùi vị tinh dịch của chính mình, đột nhiên càng thêm hưng phấn, từ trong miệng lại phát ra vài tiếng rên nho nhỏ.
Tay Lạc Tường vẫn dính đầy tinh dịch của Lâm Tĩnh Hải liền thừa dịp hắn vẫn còn thả lỏng sau cao trào mà chậm rãi luồn vào trong mật huyệt ấm áp. Lâm Tĩnh Hải chỉ rên nhẹ một tiếng nhưng cũng không hề tỏ ra khó chịu.
Lạc Tường có thể cảm thấy bên trong ẩm ướt nhưng rất sạch sẽ, hắn bây giờ mới biết Lâm Tĩnh Hải đã vì mình mà làm tốt các bước chuẩn bị. Nhưng hắn không có ý định sau này để cho Lâm Tĩnh Hải tiếp tục làm công việc ấy, hắn muốn mình được làm thay tất cả.
Lạc Tường chậm rãi chuyển động, thăm dò, dần dần khuếch trương, chờ đến khi tiểu huyệt thả lỏng để có thể dễ dàng đi vào. Khi Lâm Tĩnh Hải có chút khẩn trương mà co rút lại, Lạc Tường liền hôn lên cơ thể hắn, tìm những điểm gợi cảm trên người hắn mà ve vuốt, trêu đùa. Sau khi hắn đã buông lỏng ra, Lạc Tường lại tiến thêm một ngón tay vào tiểu huyệt hắn.
Đến khi trong tiểu huyệt của Lâm Tĩnh Hải đã có ba ngón tay, Lạc Tường mới chậm rãi rút ra cắm vào, tiếp tục khuếch trương thêm, vừa vào vừa xoay tròn, cứ thế càng lúc xâm nhập càng sâu. Hắn đầu đã đầy mồ hôi nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm điểm mẫn cảm bên trong tiểu huyệt, phân thân lúc này cũng đã cứng như thép.
“Ư… hư… ah… ư…” Lâm Tĩnh Hải rên rỉ, rồi đột nhiên mạnh mẽ rướn cong người lên.
“Ah… ” Lâm Tĩnh Hải bắt lấy cánh tay Lạc Tường, Lạc Tường đành hôn lên môi trấn an hắn, tay vẫn không ngừng kích thích điểm mẫn cảm kia.
“Nhẹ… nhẹ một chút… ư…” Lâm Tĩnh Hải cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể vặn vẹo thân người mà rên rỉ, khoái cảm tích tụ càng lúc càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt. Đúng lúc hắn sắp bộc phát thì Lạc Tường lại rút ngón tay ra, Lâm Tĩnh Hải mê loạn nhìn Lạc Tường như dò hỏi, nhưng Lạc Tường chỉ tách hai chân hắn ra hai bên thắt lưng mình, tay cũng luồn xuống phía dưới mà chống đỡ.
Lúc Lâm Tĩnh Hải cảm nhận được có thứ gì đó để ở ngay tiểu huyệt của mình, hắn đã có chút sợ hãi, thân thể bỗng chốc cứng ngắc, ánh mắt ẩn chứa nỗi khiếp đảm vô bờ.
Lạc Tường liền cúi xuống hôn hắn thật sâu, sau đó đem thứ cương cứng của mình thật chậm rãi vùi sâu vào trong thân thể Lâm Tĩnh Hải. Chỉ một lúc, đầu hắn đã đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn cố gắng chống lại cơn khoái cảm khi được nội bích ấm nóng mềm mại co rút bao quanh mà dừng lại động tác:
“Em có sao không?” Hắn cắn răng hỏi Lâm Tĩnh Hải đang ở dưới thân.
“Đau…” Lâm Tĩnh Hải nhìn bộ dạng thống khổ của hắn, chính bản thân mình cũng thấy khó chịu, đành cố gắng hít sâu một hơi rồi thả lỏng cơ thể, dốc sức khuếch trương nơi kia.
Lạc Tường lúc này mới hừ nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi di chuyển. Lâm Tĩnh Hải bị kéo theo chuyển động của Lạc Tường mà đong đưa cơ thể.
“Ư…”
Tốc độ của Lạc Tường càng lúc càng nhanh, va chạm vào cơ thể Lâm Tĩnh Hải cũng càng ngày càng mạnh, cứ thế tìm kiếm điểm mẫn cảm của hắn, khi chạm vào một chỗ nào đó, đột nhiên Lâm Tĩnh Hải la lên thất thanh, hai chân run rẩy ép chặt lấy thắt lưng của Lạc Tường, hắn biết mình đã tìm thấy rồi. Những cú xâm nhập tiếp theo hắn càng cố gắng va chạm vào điểm này.
“Ư… Lạc Tường… không… muốn… ah…” Thanh âm Lâm Tĩnh Hải do đang lúc tình triều mãnh liệt mà trở nên có chút nghẹn ngào.
Lạc Tường cũng khàn giọng nói: “Bảo bối, gọi Tường, ngoan nào…”
Lâm Tĩnh Hải không gọi, vì vậy Lạc Tường quyết định chuyển động thắt lưng của mình mạnh mẽ đâm vào thật sâu rồi lại rút ra, cứ thế xoay quanh trêu đùa điểm mẫn cảm, khiến cho Lâm Tĩnh Hải càng thêm bối rối mà lớn tiếng rên rỉ: “Ư… ah… ư… không…”
“Ngoan, gọi Tường nào.”
Đột nhiên, Lạc Tường ngừng lại, vốn dục vọng đang dâng tràn thoáng cái liền mất đi, dục vọng trướng lớn đến phát đau làm cho Lâm Tĩnh Hải không thể nào chịu đựng nổi, muốn tự mình giải quyết, lại bị Lạc Tường xấu xa lấy tay ngăn lại. Thắt lưng Lạc Tường cũng chỉ nhẹ nhàng mà đong đưa như mơn trớn trêu đùa.
Lâm Tĩnh Hải đành nghẹn ngào cầu xin: “Cho em… làm… em… ư…”
Phân thân của Lạc Tường bị kích thích lại trướng lớn thêm chút nữa. Hắn nâng hạ thân Lâm Tĩnh Hải lên, nhìn phân thân to lớn của mình bị đóa cúc hoa đỏ tươi xinh đẹp vây chặt lấy, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, khiến cho Lâm Tĩnh Hải cũng không còn để ý hình tượng gì nữa, chỉ có thể hét chói tai:
“Ah…”
“Bảo bối, gọi Tường đi…”
Lâm Tĩnh Hải bị từng trận khoái cảm đánh thẳng vào các giác quan mẫn cảm, nhịn không được đành lớn tiếng gọi: “Tường… Tường… cho em…”
Lạc Tường lúc này cũng không thể chịu được nữa, chỉ muốn ngay lập tức liều mạng đem chính mình vùi thật sâu vào cơ thể này, kỹ xảo gì cũng không thèm quan tâm, hết thảy đều nương theo cảm giác mà hành động.
Thứ tượng trưng cho nam tính của hắn cứ nhằm điểm mẫn cảm của Lâm Tĩnh Hải mà đâm vào, khiến cho dục vọng của Lâm Tĩnh Hải mạnh mẽ tuôn trào như bài sơn đảo hải.
“Ưh… ah… không được… a…”
Rất nhanh, Lâm Tĩnh Hải cũng không thể nhẫn nại nổi nữa, cơ thể ưỡn thẳng, tiểu huyệt cũng không ngừng co rút mà bắn hết lên bụng và ngực của Lạc Tường. Theo sự co rút của Lâm Tĩnh Hải, Lạc Tường cũng bị từng trận khoái cảm cuốn lấy, thắt lưng tiếp tục quất xuyên nhấn chìm Lâm Tĩnh Hải trong cơn cao trào không ngừng nghỉ, dục vọng của hắn cũng đã trướng lớn đến cực đại, cuối cùng tại nơi sâu nhất trong tràng bích ấm áp mà bắn ra.
Một luồng thể dịch nóng bỏng bắn vào trong cơ thể Lâm Tĩnh Hải, kích thích hắn co quắp một trận. Lạc Tường vẫn gắt gao ôm chặt lấy Lâm Tĩnh Hải không chịu buông tay, giữ nguyên tư thế để phân thân chôn sâu trong cơ thể Lâm Tĩnh Hải mà thở hổn hển, sau đó nhìn xuống Lâm Tĩnh Hải vì mệt quá mà đã chìm vào giấc ngủ. Hắn thật sự cảm thấy chưa đủ, nhưng lại sợ Lâm Tĩnh Hải không chịu nổi, cho nên đành nhịn xuống dục vọng của mình.
Đến trưa ngày hôm sau, “Ah… ư… không thích… ah… nhẹ chút… mạnh hơn… ah… ư…” Thanh âm chưa từng có từ bức rèm cửa sổ phòng ngủ mập mờ truyền ra, có người lại vừa bị một tên sắc lang ăn mất rồi…
HOÀN PHIÊN NGOẠI 2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...