Phối Giác

Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Lần đầu tiên gặp Lâm Tĩnh Hải trong một buổi tiệc, lúc đó ta đã điều tra qua, hắn chính là anh trai của Lâm Hiểu. Hắn dự tiệc mà giống như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy, cười với người này một chút, nói với người kia vài câu. Rõ ràng là chỉ cười rộ lên trong chớp mắt, nhưng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi nói chuyện với mọi người, hắn liền tìm một góc hẻo lánh mà trốn, cứ thế ngồi ngây ngốc. Nhìn ánh mắt hắn có đôi phần mệt mỏi, đôi khi còn ẩn hiện nỗi cô đơn khiến cho người ta rất muốn tiến tới trò chuyện với hắn. Nhưng ta không có di chuyển, bởi vì mục đích của ta chỉ là đứng quan sát mà thôi. Khi ấy ta vẫn đang có chút si mê em trai của hắn: Lâm Hiểu.

Lần thứ hai nhìn thấy Lâm Tĩnh Hải là trong bữa tiệc tương thân với đệ đệ hắn mà ta đã dự tính từ lúc trước, ta biết hắn rất sủng Lâm Hiểu, cũng rất ghen ghét, muốn tách bọn họ ra, ta cũng chưa bao giờ biết mình sẽ nghĩ như vậy. Bởi vì ta luôn luôn khinh thường những phương pháp tiểu nhân này. Nhưng khi ta nhìn thấy sự cô độc của hắn khi hắn cười với ta, nụ cười mang theo nét hồn nhiên, cô đơn, hấp dẫn cùng với khát khao được yêu thương, ta đã có một ý nghĩ vô cùng lớn mật: Làm cho hắn trở thành của ta.

Chưa bao giờ biết mọi chuyện lại thuận lợi đến thế, ngay cả một phần mười công phu khi theo đuổi phụ nữ lúc xưa ta cũng không cần dùng. Hắn đã ngay lập tức ở bên ta rồi. Ta tùy tiện mua một căn hộ, hắn cũng lập tức tin đây là nhà ta vẫn ở. Ta cũng lười giải thích, dù sao ta vĩnh viễn không định dẫn hắn về nhà.

Ta rất nhanh chóng muốn cùng hắn lên giường, bởi vì ta muốn chắc chắn mình không sơ hở chút nào. Cứ nghĩ rằng mình lần này phải tốn ít công phu, cũng không ngờ lại thuận lợi như thế. Hắn rất nhu thuận, không biết là do giả bộ cái gì cũng không hiểu hay là thật sự không biết đây.

Ta sờ làn da của hắn, rất trơn nhẵn, mềm mại, về mặt này không thể không nói hắn là cực phẩm. Khi ta đụng tới tiểu huyệt của hắn, cảm giác bên trong vô cùng ẩm ướt, không hiểu vì sao lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hắn gạt ta, bởi vì một người chưa từng lên giường cùng ai sao lại có thể biết tẩy rửa sạch sẽ bên trong như thế. Chẳng lẽ nói hắn hết thảy đều là giả bộ sao?


Ta ra sức tiến vào thân thể hắn, cảm giác chặt chẽ và ấm áp khiến ta thiếu chút nữa đã bắn ra. Ta cũng không quan tâm hắn, một người lão luyện tình trường như ta, thấy nơi này chặt chẽ như thế chả lẽ lại không hảo hảo mà hưởng thụ sao? Ta hưởng thụ sự cực khoái của ái ân. Đúng vậy, hắn chính là cực phẩm. Nhìn khuôn mặt hắn có chút thống khổ đau đớn đến trắng bệch ra, ta thầm nghĩ đây đều là do ngươi đã tự đi tìm lấy. Ta thật sự có chút trầm mê trong thân thể hắn.

Về sau, ta không muốn phải nhìn thấy vẻ mặt bi thương của hắn, vì vậy liền bắt hắn quỳ mà tiến tới từ phía sau, như vậy có thể khiến ta rất nhanh lao về đích. Nhưng ta lại nghĩ, mình và hắn đang giả bộ yêu đương, thế là nhân tiện thuận tay giúp hắn vỗ về chơi đùa thứ của nam nhân phía trước, nhưng không nghĩ tới, hắn lại rất nhanh đã không chịu nổi mà bắn ra, thật là thân thể vô cùng mẫn cảm. Chỉ như vậy thôi mà đã đạt tới cao trào. Hắn không ngừng co rút thật chặt nơi kia, khiến cho ta lại đạt được cao trào lần nữa, thật sự mà nói thì, khi ở trên người hắn, ta đã được nếm trải những lần cao trào tuyệt vời nhất trong đời.

Vì muốn làm cho trọn vẹn, ta ôm hắn vào phòng tắm rửa, nhưng hắn lại ám chỉ chính mình có thể tẩy, ta liền xuôi dòng đẩy thuyền mà lập tức ra ngoài.

Từ trên giường nhìn thấy bộ dạng di chuyển từng bước hết sức khó khăn của hắn, trong lòng ta thầm nghĩ: có phải mình đã quá đáng rồi không?

Hắn nhu thuận tới nằm bên người, rồi thuận theo ôm lấy ta, ta đến bây giờ còn nhớ rõ, khi ấy đôi mắt hắn sáng lên như một con mèo nhỏ cô đơn nơi mái hiên nhà người ta. Nhưng những gì hắn nói ra sau đó khiến ta có chút cảnh giác, hắn nghĩ đến cuộc sống sau này ở bên ta, mà đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, ta sau này chỉ muốn ở bên Lâm Hiểu mà thôi.

Ta biết hắn yêu ta, về điểm này hắn không hề giống thương nhân một chút nào, không có chút gì đề phòng che giấu. Ta có chút hưng phấn, không biết là vì nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi hay vì điều gì khác nữa.

Sang ngày hôm sau, ta bắt đầu dần xa lánh hắn. Nhưng ta lại có chút luyến tiếc đối với thân thể hắn.


Sau đó qua một quãng thời gian, hắn nói hắn muốn ở bên ta. Bộ dáng của hắn khi nói điều đó, đến giờ ta vẫn còn nhớ như in, đầu hơi cúi nhưng lại mỉm cười hạnh phúc. Tên ngốc, hắn không biết rằng ta thật sự không muốn nhìn mặt hắn, cũng không rõ là chán ngán đến mức muốn vứt bỏ hắn, hay ta sợ bản thân mình sẽ quên Hiểu Hiểu.

Ta đã quyết định rồi, lần này nhất định phải cắt đứt hoàn toàn.

Ta lại lần nữa tìm phụ nữ để giải quyết dục vọng, cũng phải rất điên cuồng mới tìm được chút hứng thú, đem chính mình vùi thật sâu vào cơ thể đàn bà mới có thể khơi lên trong ta một tia cảm giác giống như khi ta ở bên Lâm Tĩnh Hải.

Buổi tối ngày hôm đó, ở bên dưới căn hộ của mình, ta đã phát hiện ra Lâm Tĩnh Hải, ta cũng biết hắn nhìn thấy ta cùng người phụ nữ kia đang ân ân ái ái, cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng thống khổ của hắn qua cửa kính xe, khuôn mặt hắn càng lúc càng tái nhợt, sau đó hắn lặng lẽ lái xe đi, ta cư nhiên dâng lên một tia khoái cảm vô cùng mãnh liệt.

Ta đợi điện thoại của hắn, sau đó đâm hắn một đao. Xin lỗi, trò chơi chấm dứt.

Không biết vì cái gì ta cũng không muốn cho hắn biết mục đích thật sự của ta, nhưng hắn vốn thông minh, rất nhanh sẽ phát hiện ra thôi. Mục đích của chuyện này là làm cho hắn không bao giờ nguyện xuất hiện trước mặt ta nữa.

Ta biết, hắn gầy, hẳn là do những đả kích thời gian qua, nhưng ta không biết hắn cư nhiên lại yêu ta như vậy. Ta cứ tưởng rằng hắn rất nhanh sẽ có thể tìm được người khác mà quên ta đi.


Ta hưởng thụ cuộc sống vui vẻ bên Hiểu Hiểu, không để ý trong lòng mình đã dấy lên một tia tình cảm khác thường.

Lâm Hiểu ở trên giường rất nhiệt tình, không hề giống sự cứng nhắc của anh trai hắn, nhưng hắn cũng rất sợ đau, nên ta phải tỉ mỉ vì hắn mà bôi trơn, vì hắn mà xoa bóp, khơi mào tình dục trong hắn rồi đưa cả hai tiến vào vòng xoáy cuồng nhiệt vô bờ. Nhưng lúc này, ta đột nhiên nhớ tới Lâm Tĩnh Hải, nhớ tới mình chưa từng vì hắn mà làm những chuyện này, nhưng hắn cũng đâu phải người mà ta cần phải nâng niu như thế, không phải sao?

Sau đó, ta cùng Lâm Hiểu đi ra nước ngoài du lịch, nhưng ta lúc nào cũng nhớ tới gương mặt tái nhợt kia, dù làm cách nào cũng không sao quên được. Ta điên cuồng tưởng niệm đôi mắt nhu hòa nhưng lại chất chứa biết bao yêu thương say đắm của hắn, tưởng niệm thân hình thon gầy mà mềm mại kia, tưởng niệm sự sợ hãi của hắn khi nghĩ rằng ta muốn bỏ đi, tưởng niệm cả khi hắn nằm bên cạnh ta mỉm cười hạnh phúc…

Ta sau đó cũng không còn hăng hái muốn lên giường với Lâm Hiểu nữa. Ta là một người nhiều tham vọng, hơn nữa hành động cũng rất nhanh, nếu không như vậy có lẽ gia nghiệp cũng không lớn mạnh như bây giờ. Ta quyết định nói cho Lâm Hiểu hết thảy mọi chuyện, Lâm Hiểu vốn là một người thông minh và đầy quyết đoán, chỉ có duy nhất anh trai hắn cho rằng hắn vẫn còn trẻ con mà sủng ái yêu thương. Còn thật sự trong lòng hắn cũng rất thông hiểu mọi chuyện.

Khi nghe xong, Lâm Hiểu tức giận mắng ta, nói cho ta biết rõ tính cách của Lâm Tĩnh Hải, rằng anh hắn rất thông minh, ôn hòa, hơn nữa trong công việc lại rõ ràng, minh bạch, nhưng cũng chính vì thế mà bình thường không chiếm được sự thương yêu của mọi người.

Hắn lại nói cho ta biết rằng trong lòng anh hắn có một khiếm khuyết nhỏ về tâm lý, đó là vô cùng cô độc, nên hắn muốn tìm một người  mà hắn yêu và cũng yêu thương hắn. Lâm Hiểu nói rằng ta đã phá vỡ tất cả, ta cũng chưa từng ngoan ngoãn để cho ai mắng như vậy, chưa nói đến người này còn bị ta đặt ở dưới thân.

Lâm Hiểu nói, mặc dù người quan trọng nhất trong tim chính là anh trai hắn, nhưng chuyện tình lần này hắn còn chưa nghĩ thông suốt, nên hắn muốn ta cùng hắn chờ đến khi cả hai hoàn toàn không còn chút vướng mắc gì thì sẽ quay về. Không nghĩ tới lúc này, Lâm Tĩnh Hải lại xảy ra chuyện mà cả đời này ta sẽ vĩnh viễn không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.

Sau này khi biết lúc chúng ta ra nước ngoài, Lâm Tĩnh Hải rơi vào bước đường cùng, đến mức phải ở trong bệnh viện mà cùng với Lê Ương giao dịch, sau đó còn phải cắt bỏ một phần ba dạ dày, ta thống khổ đến mức hận không thể tự sát đi cho rồi. Nhưng khốn nạn nhất chính là ta cư nhiên mượn rượu mà cưỡng bức hắn. Sau khi tỉnh lại ta cũng không có dũng khí đối mặt, lại giống như đào phạm mà chạy trối chết về nhà. Dù đi rồi, thế nhưng ta vẫn nghĩ đến hắn, hắn có làm sao không? Có cảm thấy không khỏe hay không?


Không nghĩ tới, hắn lại phải vào bệnh viện. Vì cái gì mà ta năm lần bảy lượt phá hư tất cả, vốn nghĩ sau khi về nước có thể cùng hắn làm lại từ đầu, thế nhưng tại sao từng chuyện từng chuyện một đều không như ta dự liệu.

Ta muốn nói cho hắn biết ta thật sự yêu hắn, ngay cả chính ta cũng không biết được mình yêu hắn từ khi nào, nhưng ta đột nhiên hiểu rằng mình không có tư cách để nói lời yêu. Hắn là một thiên sứ vô cùng thuần khiết, lại bị ta bẻ gãy đôi cánh nên không thể bay lên.

Ta lần đầu tiên thỉnh cầu người ta, ta cầu Lê Ương hủy bỏ giao dịch cùng hắn. Không nghĩ tới kẻ kia khi bình thường rất trầm ổn nhưng giờ lại tràn ngập khí thế cùng sự khinh miệt mà nhìn ta nói: “Ngươi không có tư cách, cũng không có quyền. Hủy bỏ giao dịch hay không là chuyện của ta và Lâm Tĩnh Hải.”

Ta rất sợ hãi, vì cái gì một tên nam nhân xa lạ lại trở thành người thân quen trong cuộc sống của Tĩnh Hải, mà ta thế nhưng lại trở thành vai phụ trong đời hắn.

Tại nơi Tĩnh Hải và Lê Ương thường lưu lại qua đêm, ta và Lâm Hiểu quyết định cùng nhau ngồi trong xe chờ, đột nhiên nhớ tới trước đây Tĩnh Hải từng nhìn thấy cảnh ta cùng nữ nhân đang ân ái, hẳn là cũng thống khổ như thế, cũng hoang mang không biết phải làm sao giống như một chú chim non mới sinh bị đưa tới một nơi xa lạ vội vàng muốn quay về tổ. Mà ta khi ấy lại có chút hả hê, cố ý hưởng thụ cơn cao trào đang ập đến. Vậy ra đây là báo ứng của ta sao? Để bây giờ ta phải nhìn hắn ở trong lòng một người đàn ông khác.

Ngày hôm sau, ta đành mặt dày đứng trước cánh cửa nhà hắn mà chờ đợi, trong lòng cũng không biết phải nói gì, chỉ muốn biết hắn có phải đã lên giường cùng Lê Ương không, liệu hắn có phải là người dành cho ta không. Nhưng Tĩnh Hải thoáng cái liền phát hỏa, cứ thế trút hết ủy khuất trong lòng. Nhìn hắn giống như con rắn đang cố sức mà giãy dụa, vẻ mặt như thể muốn đem những thống khổ trước kia như những tầng da chết cứ thế vứt bỏ hết đi, hoàn toàn lột xác mà rũ bỏ quá khứ. Khi ấy ta đã biết: ta đã tổn thương hắn so với tưởng tượng của mình còn trầm trọng hơn, sâu hơn rất nhiều. Nghĩ đến đó ta liền sợ hãi: có phải ta đã thật sự mất đi tư cách và quyền được yêu hắn rồi không…

Sẽ không đâu, ta không thể để chuyện ấy xảy ra được. Ta muốn nỗ lực, dùng cả cuộc sống về sau mà thương hắn, bồi thường cho hắn. Nếu hắn là thiên sứ, vậy ta sẽ là đôi cánh của hắn, để hắn có thể tự do bay lượn. Ta sẽ dùng hơi thở của mình, cánh tay của mình, tất cả bản thân đều dành cho hắn, bảo vệ hắn, làm cho hắn vĩnh viễn không bao giờ bị tổn thương thêm nữa.

HOÀN PHIÊN NGOẠI 1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận