Phôi Đạo/ Hoại đạo

“Thẩm đội trưởng.” Phùng Kỉ vội vã đẩy ra đám người tiến vào, Thẩm Dạ Hi đang đứng dựa vào tường nói chuyện với tiểu Uông thấy vẻ mặt hắn liền sửng sốt.

“Thẩm đội trưởng, Tiền Toa đã chết.”

“Cái gì?!” – Ba người ở đây cùng lên tiếng.

Thẩm Dạ Hi thuận tay đem lon nước trống quăng vào trong thùng rác ở hành lang, trầm mặc như nước: “Mang tôi đi qua đó.”

Thi thể của Tiền Toa đã lạnh như băng, pháp y nói ít nhất đã chết hai tiếng, trên người có hai miệng vết thương, ngực một dao, trên bụng một dao, cửa nhà vệ sinh khóa từ bên ngoài, hung thủ vì sợ bị phát hiện, nên ở bên hông dán một chuỗi băng keo, không tính là chắc nhưng đẩy cũng đẩy không ra, bất quá khi Dương Mạn đá một cái, liền bị rớt ra.

Mọi người cả phân cục bị kinh động – sự tình này trước đây quả thật chưa từng có, cư nhiên giết người trong cục cảnh sát, quả thật là tên giết người to gan nhất trong lịch sử.

Thẩm Dạ Hi hít vào một hơn thật sâu, sắc mặt có điểm khó coi, cúi đầu phân phó vài tiếng, làm cho người vây xem đều bị chặn bên ngoài, cách ly điều tra. Khương Hồ đứng hơi xa, hai tay ôm trước ngực, dựa vào góc tường cửa nhà về sinh, nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, đây là tư thế có điểm phòng bị, sau khi nhìn qua thi thể Tiền Toa, cậu liền làm bộ dáng này, có chút đăm chiêu đứng ở một bên.

“Thế nào?” Tô Quân Tử đi đến bên người cậu, “Cậu còn cảm thấy hung thủ là cô ta sao?”

“Tôi chỉ biết cô ấy không phải sợ tội tự sát.” Thanh âm nói chuyện của Khương Hồ cực nhẹ, môi cũng ít động, “Anh xem băng keo sau cửa là hình dạng gì đi?”

Tô Quân Tử như nghĩ đến cái gì, nhướng mày: “Này là… chữ X?”

“Đó không phải chữ X, trên quần áo có dấu cắt, anh nhìn kỹ sẽ hiểu được, chủ ý của hung thủ, là làm ra một cái nơ con bướm.” Âm thanh Khương Hồ càng nhỏ, giống như thì thầm, ánh mắt nhìn nhân viên làm việc qua lại, “Thi thể này là quà của hung thủ cho chúng ta.”

Cậu dừng một chút, lại nhẹ giọng hỏi: “Anh nói xem, Tiền Toa vì cái gì không sớm không muộn lại chết ở chỗ này?”


Tô Quân Tử nghiêng đầu nhìn cậu, cũng đè thấp âm thanh: “Ý của cậu là…”

Khương Hồ nhẹ nhàng vươn ngón trỏ để ở trên môi, sau đó vỗ vai Tô Quân Tử, từ bên người anh đi qua, dùng giọng nói không để cho người ta nghe: “Đối phương đang thị uy, cẩn thận.”

Trên khuôn mặt vạn năm cười nhẹ hiền lành của của Tô Quân Tử, bỗng hiện lên tia lợi hại, anh dừng một chút, nhớ đến cái gì, xoay người đi vào trong văn phòng Tiền Toa.

Thịnh Diêu ở trên máy tính Tiền Toa gõ liên tục, Lý Cảnh Vinh ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng sợ hãi than một tiếng.

“Tiền Toa đã chết?” Đây là câu đầu tiên Thịnh Diêu nói.

Tô Quân Tử đối với Lý Cảnh Vinh gật đầu chào, cũng đi đến hỏi: “Thế nào?”

“Không được tốt lắm, ngay cả hệ thống làm việc cũng không sổ đăng ký so với tôi còn sạch sẽ hơn… nga, đúng rồi, vừa nữa tôi có thấy trong ngăn kéo có một phần viết tay không biết là di thư hay là gì,” Thịnh Diêu đầu cũng không nâng, “Tôi chưa kịp nghiên cứu kỹ, đã gọi mấy người đến xem, bọn họ đang nghiên cứu, mặt khác, tôi phải xem xem có kịp hồi phục dữ liệu không.”

Tôi Quân Tử giật mình, đột nhiên mở miệng nói: “Như thế nào làm sạch, có Trojan Horses sao?”

“Dính phải Trojan? Tôi nhìn thử…Ân?” Thịnh Diêu thuận miệng nói một câu, sau đó nhăn mày lại, nói nhỏ, “Không thể nào…tôi nghĩ là bị ẩn, nhưng lại không có gì?”

(Chi: Trojan horse, tiếng Anh của Ngựa Troia, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus. Một trong những thứ giăng bẫy của Ngựa Troia là nó tự nhận là giúp cho máy của thân chủ chống lại các virus nhưng thay vì làm vậy nó quay ra đem virus vào máy. Chi tiết: https://vi.wikipedia.org/wiki/Trojan)

Nhưng ngay sau đó, Thịnh Diêu di động ngón tay một chút, ngẩng đầu nhìn Tô Quân Tử, phát hiện trên khuôn mặt bạn tốt không có ý cười khiến người ta thoải mái như xưa, Thịnh Diêu nhịn không được giật mình – Tô Quân Tử là ai? Là Trình Giảo Kim máy tính nổi tiếng trong cục, bởi vì Trình Giảo Kim trong truyền thuyết chỉ biết ba chiêu, còn Tô Quân Tử đối với các loại máy tính, cũng chỉ làm ba việc – khởi động, tắt máy cùng quét mìn.


Cho nên khi đối phương mở miệng, Thịnh Diêu liền cảm thấy có chút không thích hợp, Tô Quân Tử tuyệt đối sẽ không giả bộ, chính là đối với từ ngữ ‘Trojan Horses’ này, trong nhận thức của anh hai này chính là một loại virut máy tính trong truyền thuyết.

Anh lúc này nhắc đến là có ý gì?

Trojan Horses y như tên nó – là do người Hy Lạp đặc biệt dùng, một khi lẻn vào thành công, hậu quả khó lường.

Hợp tác nhiều năm, đã hình thành thói quen, biểu tình nhanh chóng thoáng qua khiến cho Tô Quân Tử biết, cậu trong lòng đều hiểu, vì thế liền gật đầu: “Cậu tìm cách được chứ?”

“Thử xem xem, tôi làm không được thì các anh chết tâm đi.” Thịnh Diêu thở ra, hướng anh nháy mắt, giọng điệu kiêu ngạo, “Bởi vì không ai giỏi như tôi.”

Tô Quân Tử nhìn khóe mắt cậu nhếch lên, cười cười, người này cởi bỏ lớp khí u ám, thật sự ngày càng sặc sỡ lóa mắt, thật tốt.

Anh xoay người, nghênh đón An Di Ninh đang chạy đến: “Thứ Thịnh Diêu tìm ra chính là bút ký của Tiền Toa, bên trong có quá trình cụ thể cô giết người. Bất quá…”

“Như thế nào?”

“Không được đầy đủ.” An Di Ninh nói, “Ở giữa bị xé, chỉ có thể nhìn thấy cô như thế nào kiềm hãm Trương Tiểu Kiền sau khi thiến thì giết, không có gì khác, em cuối cùng cũng cảm thấy được điểm kỳ lạ, vì đoạn trước khi trói Trương Tiểu Kiền lại không có?”

“Việc này từ đầu đến đuôi đều lộ ra một cỗ tà khí.” Tô Quân Tử thấp giọng nói, “Em cẩn thận…”

“Đã biết,” An Di Ninh cắt ngang lời nói của anh, dừng một chút, có chút thâm ý đổi đề tài, “Di thư của Tiền Toa, vừa rồi đã cho Khương Hồ xem qua.”


Vậy chắc là Khương Hồ bảo cô đưa, Tô Quân Tử gật đầu.

Nhóm cảnh sát phân cục thành Nam lần đầu tiên bị trở thành người hiềm nghi mà điều tra, gác cổng phân cục rất nghiêm, ra vào phải đăng ký, hơn nữa có đôi khi còn phải đưa ra giấy chứng nhận, có rào chắn phòng hộ, Dương Mạn dẫn người tỉ mỉ tra xét một vòng, cảm thấy chuyện có người trèo tường, giả tạp vụ tiến vào là không thể có, cho nên hung thủ này chính là nhân viên trong phân cục.

Cục trưởng phân cục Vệ Ứng Hiền với sắc mặt ngưng trọng cùng Thẩm Dạ Hi hỏi về công tác, ông già lau mồ hôi sau gáy, cảnh sát phân cục thành Nam, là ngành vì nước vì dân mà làm việc a, mới qua không bao lâu, đã xuất hiện hai người bị hại, hơn nữa một trong hai người bị hại còn là hung thủ giết người còn lại, mà hung thủ giết hung thủ còn vô cùng có khả năng là nhân viên bên trong phân cục.

Trong đó còn bị vạch trần ra mọi thứ.

Lại có quan hệ tam giác bạo lực, cư nhiên từ trong kịch nhảy ra tới hiện thực – cục trưởng phân cục Vệ Ứng Hiền ngồi không hưởng cũng cảm thấy mình già rồi, sức tưởng tượng không thể như người ta. Nhất là sau khi Thẩm Dạ Hi mang theo thâm ý hỏi ông: “Về lời đồn Tiền Toa bị Trương Tiểu Kiền xâm phạm, Vệ cục trưởng có làm theo luật không?”

“Trong lúc đó có thể có hiểu lầm.” Vệ Ứng Hiền liền vô cùng vô tội thiện lương nói.

“Hiểu lầm—” Thẩm Dạ Hi kéo dài thanh âm, có chút ý tứ nhìn Vệ Ứng Hiền.

Đồng tử Thẩm Dạ Hi cực tối, Vệ Ứng Hiền cảm thấy ánh mắt người này giống như dao vậy, lạnh lùng cắt thịt người ta. Lão Vệ cũng nổi giận, tâm nói chính mình như thế nào cũng là người có chức ở thành Nam, đây chỉ là một tiểu thanh niên, lại mang khẩu khí như thẩm vấn phạm nhân, sao không hiểu chuyện như vậy chứ?

“Có lẽ có chuyện này đi, bất quá tôi cũng không rõ.” Vệ Ứng Hiền giả bộ cười hề hề, “Tiểu Thẩm a, cậu xem, công việc của chúng tôi cũng rất bận rộn, thành Nam cũng là một nơi lớn, chuyện lớn chuyện nhỏ không nói, cấp trên cứ hai ba ngày lại xuống vài văn kiện, đồng nghiệp trong lúc đó có chút mâu thuần nhỏ…”

Thẩm Dạ Hi lạnh lùng nhìn ông.

“Đồng chí Thẩm Dạ Hi, tôi cảm thấy chúng ta hiện tại nên tập trung vào vụ án giết người, sao cậu lại cứ hỏi chuyện không đâu?” Vệ Ứng Hiền thở dài, lời nói mang hàm ý, “Người trẻ tuổi cũng có ít kinh nghiệm, này có thể hiểu, nhưng mà phải lấy đại cục làm trọng, vụ án giết người luên hoàn lần này phi thường ác liệt, làm ảnh hưởng đến xã hội, hơn nữa thời gian gấp rút, cậu không cần phải… phân biệt lời đồn thật giả, chậm trễ thời gian phá án…”

Cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ dồn dập, cắt ngang lời của Vệ Ứng Hiền.

Vệ Ứng Hiền không kiên nhẫn quay đầu đi, chỉ thấy Khương Hồ đang đứng ở cạnh cửa, đang nheo mắt cười nhìn ông.


Vệ Ứng Hiền bị cậu cười đến cảm thấy lạnh người, không rõ lắm hỏi: “Vị tiểu đồng nghiệp này, có chuyện gì sao?”

Khương Hồ cười như không cười mà nhìn ông, đi tới từng bước, ngọn đèn mờ ảo trên hành lang, biến đổi góc độ, làm kính trong phòng phản chiếu một tầng ánh sáng, chói mắt đến khó thấy, nhưng ánh mắt kia dừng ở trên người ông, lại làm cả người ông không thể động đậy, hơn nữa làn da trắng nõn khác với tộc da vàng, cư nhiên sinh ra vài phần quỷ khí, Vệ Ứng Hiền nhăn mi lại, kìm lòng không được mà né tránh ánh mắt của cậu.

Khương Hồ chậm chạp nói: “Thẩm đội trưởng, Mạc cục đến, còn có mấy người em không biết, không phải trong cục chúng ta, nghe nói là vì trong phân cục truyền ra một ít… ân, lời đồn không tốt.” Cậu dừng một chút, liếc mắt làm cho Vệ Ứng Hiền đổ một thân mồ hôi lạnh, “Ai nha, Vệ cục trưởng, ngài nóng sao?”

Thẩm Dạ Hi nở nụ cười, bởi vì anh phát hiện lúc làm chuyện xấu thì biểu tình của Khương Hồ đặc biệt sinh động, làm cho anh có cảm giác muốn lao đến ôm đối phương vào trong lòng xoa xoa – đương nhiên chỉ cần đối tượng mà cậu làm chuyện xấu không phải là anh.

Khương Hồ nghĩ: “Vậy hình như nghe nói bên trên… người nào ở trên ta? Ai nha xin lỗi, Vệ cục trưởng ông xem tôi mới vừa về nước không lâu, nên mấy người ở trên tôi cũng không rõ lắm.”

Vệ Ứng Hiền nghiêm mặt, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn là khóc.

“Tôi nói với bọn họ là Vệ cục trưởng đang phối hợp công tác, Mạc cục nói, để cho nhân viên kỹ thuật đến kiểm tra máy tính Vệ cục một chút, ông xem…” Cậu làm ra biểu tình khó xử, nhìn Vệ Ứng Hiền, lại nhìn thoáng ra ngoài cửa, vẻ mặt ngây thơ cười.

Trong đầu Vệ Ứng Hiền hiện ra hai chữ – xong rồi.

Thẩm Dạ Hi khẽ cười một chút, tháo dây máy tính của ông, xoay lại đưa cho Khương hồ, còn lén nhéo tay cậu một cái – Làm tốt lắm.

Khương Hồ nháy mắt mấy cái, nhận rồi xoay người đi – cậu bất quá cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, kỳ thật Thẩm Dạ Hi mới là nham hiểm nhất, Thịnh Diêu nói lời đồn của Tiền Toa và Trương Tiểu Kiền, bọn họ biết Vệ Ứng Hiền sẽ không hợp tác, vì thế thông báo cho Mạc Thông, ngấm ngầm bố trí cho tốt, chờ Vệ mập mạp nhảy vào.

Khương Hồ tùy tay đưa máy tính của Vệ Ứng Hiền cho nhân viên kỹ thuật, kéo Thẩm Dạ Hi đến một bên: “Dạ Hi, em muốn gặp một người.”

Thẩm Dạ Hi vừa lòng nhìn cậu, thấp giọng nói: “Rốt cục biết ai là đội trưởng, đã hơn một năm, cuối cùng cũng học được trước khi hành động thì báo cáo với tổ chức – gặp ai?”

“Vụ án của Trịnh Ngọc Khiết rất có thể cùng vụ án này có liên quan, nhưng mà dù sao người cũng đã chết, em đột nhiên nhớ đến một người.” Khương Hồ chớp chớp mắt, “Tống Hiểu Phong…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui