Phó Tổng Cừu Hoàn Mỹ

Edit: Julia

“Có đau lòng cũng không nên uống nhiều rượu như vậy chứ, đồ ngốc.” Đoạn khúc mắc này khiến Sài Nghê bỏ công việc chạy đến quán bar uống rượu, lúc này đã có vài phần men say, vừa nhìn thấy bạn tốt xuất hiện đi về phía mình, thiếu chút nữa ngã nhào xuống, tiếp theo kéo bạn tốt đến quầy quán bar ngồi, không ngừng cụng ly với bạn tốt, sau đó đem tất cả khổ sở, đau lòng nói ra hết.

Đây là Sài Nghê, sau khi uống rượu, những buồn phiền trong lòng đều nói toạc ra hết.

Cô, Sài Nghê, Nhạc San, Tiệp Ngọc là bạn bè tốt từ hồi học cấp 3, Nhạc San và Tiệp Ngọc đã kết hôn, sinh con, có gia đình của mình, trước mắt cũng chỉ còn lại cô và Sài Nghê vẫn chưa có gia đình.

Đối với chuyện yêu đương hay kết hôn cô đều không có hứng thú, cho nên không nói cũng thế. Nhưng mà Sài Nghê không giống như cô, cô ấy luôn tìm người nam nhân tốt để kết hôn, nhưng mà toàn gặp những người không hợp với mình, mãi gần đây mới gặp được một nam nhân tốt, kết quả hiện tại lại xảy ra chuyện gì? Cùng cô gái khác hẹn hò, lừa dối bạn gái? Nam nhân quả nhiên không phải thứ tốt lành gì. Nhưng mà nói đi nói lại, chỉ vì một câu nói, không điều tra rõ chuyện gì xảy ra, liền một mình chạy đến quán bar mượn rượu giải sầu, Sài Nghê lần này không tỉnh táo rồi.

Quan trọng là, bây giờ cái người buồn tình này đã bất tỉnh nhân sự, nằm úp sấp ngủ trên quay bar, phải làm gì đây? Đoàn Cần Tâm khẽ thở dài một hơi.

Đang lúc cô đang do dự có nên đưa bạn tốt về nhà không, hay là đưa bạn tốt về nhà bạn ấy, thì điện thoại trong túi reng lên.

Trên màn hình để là Bạch Tiệp Ngọc, cô bắt máy

“A lô.”

“ Cần Tâm, Sài Nghê có liên lạc với cậu không?” Bạch Tiệp Ngọc vừa mở miệng đã hỏi.

“Đã xảy ra chuyện gì, cậu tìm Sài Nghê có chuyện gì không?” nàng Cô hỏi lại, hiển nhiên không trả lời vấn đề của Tiệp Ngọc

“Không tớ muốn tìm cậu ấy, mà là chồng tương lai cậu ấy đang tìm.

Sài Nghê nói với anh ta là muốn tăng ca, kết quả người đã sớm tan tầm, cũng không có về nhà, điện thoại cũng không bắt máy, người kia sốt ruột tìm người khắp nơi, tìm đến chỗ tớ.” Bạch Tiệp Ngọc nói cho Đoạn Cần Tâm nghe, một sau đó lại hỏi: “Cậu ấy có liên lạc với cậu không? Cậu ấy đang ở đâu cậu có biết không?”

“Cậu ấy đang ở bên cạnh tớ.” Đoàn Cần Tâm thở dài.

“Hả?”

“Sài Nghê uống rượu, tớ đang suy nghĩ xem nên đưa cậu ấy về nhà thế nào.” Đoàn Cần Tâm giải thích tình hình bây giờ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tiệp Ngọc mẫn cảm hỏi.

“Chờ sau khi cậu ấy tỉnh rượu, cậu hỏi cậu ấy đi. Mau giúp tớ gọi tên kia đến đây đón người, Sài Nghê không có điện thoại, tớ cũng không biết số anh ta.” Cô nói với Bạch Tiệp Ngọc, sau đó đọc địa chỉ quán bar.

Tắt điện thoại, ước chừng 20 phút sau, Cừu Kính vội vàng chạy tới.

Tuy không quen thân, nhưng cũng đã gặp qua mấy lần, Đoạn Cần Tâm gật đầu chò hỏi, giúp anh đỡ Sài Nghê đang say lên xe.

“Cảm ơn cô. Cô cũng lên xe đi, tôi đưa cô về nha.” Cừu Kính đề nghị.

Đoàn Cần Tâm gật đầu lên xe, bởi vì đúng lúc cô có chuyện muốn nói với anh.

“Cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô ấy uống rượu không?” Cô còn chưa có mở miệng, anh đã hỏi trước.

“Làm sao anh biết là tôi biết nguyên nhân?” Cơ liếc nhìn anh, không trả lời chỉ hỏi lại.

“Cô ấy chỉ cần uống rượu, sẽ đem mọi phiền muộn trong lòng nói ra hết.” Hoá ra anh rất hiểu Sài Nghê.

“Cho nên anh cũng biết cậu ấy là người không giấu được bí mật, cũng không phải là nữ nhân có bí mật. Nhưng còn anh? Có phải cũng giống như cậu ấy là nam nhận không có bí mật?” Đoàn Cần Tâm hỏi anh

“Cô ấy uống rượu, là vì tôi có bí mật không cho cô ấy biết?” Anh im lặng trong chốc lát, trầm giọng hỏi.

“Anh là người thông minh, hẳn là biết người càng thẳng thắn, thì không thể nào chịu nổi nếu bị lừa gạt.” Cô dùng một phương thức khác nhắc nhở anh.


“Tôi không có lừa gạt cô ấy.”

“Anh xác định là anh không có sao?” Đoàn Cần Tâm nhếch môi cười lạnh, “Như vậy xin hỏi anh, buổi chiều hôm nay, anh uống cà phê với ai vậy?”

Cừu Kính lập tức trợn tròn hai mắt.

Đoàn Cần Tâm không nói gì nữa, cảm thấy là mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Dù sao thanh quan khó quản việc nhà.

Tuy là đêm cuối tuần, đã hơn 12 giờ, xe cũng không nhiều, rất nhanh liền tới nhà Đoàn Cần Tâm.

Xe dừng lại, cô mở cửa xuống xe, trước khi vào nhà cũng nói với anh: “Nếu anh muốn có thời gian tự hỏi, đêm nay để Sài Nghê ở chỗ tôi đi”

“Không cần, cám ơn.” Cừu Kính lắc đầu cự tuyệt hảo ý của cô. CÔ gật gật đầu, vẫy tay, xoay người về nhà.

Tuy rằng tâm tình hỗn loạn vô cùng, Cừu Kính vẫn chờ Đoạn Cần tâm vào nhà, đóng cửa nhà lại, sau đó mới lái xe rời đi, chở cái người uống rượu nằm bất tỉnh nhân sự, khiến anh lòng nóng như đốt cả đêm về nhà.

Đầu có chút đau. Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Sài Nghê tỉnh lại, xoa xao huyệt thái dương, một giây sau, cả người cứng ngắc hồi tưởng lại việc xảy ra ngày hôm qua.

Cô mở mắt, ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trong phòng của cô và Cừu Kính, mà cô lại không nhớ mình về nhà bằng cách nào.

Là Cần Tâm đưa cô về? Hay là gọi Cừu Kính đến đưa cô về?

Không, cái này không quan trọng, quan trọng là ngày hôm cô mất tích, lại đi uống say, Cừu Kính nghĩ thế nào? Có phải quyết định nói với cô muốn chia tay, muốn ném đi hạnh phúc, ân ái giữa hai người?

Tâm căng thẳng, mũi đau xót, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, dọa cô nhảy dựng. Nàng không muốn khóc, cho nên lau nước mắt, một giọt lại một giọt rơi xuống, mặc kệ cô lau thế nào, thì nước mắt vẫn rơi. Rốt cục, cô vùi mặt vào chăn bông, nức nở khóc lên.

Cừu Kính nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, vốn định xem cô đã tỉnh chưa, thì thấy cô ngồi trên giường, mặt vùi vào chăn bông, bả vai run run khóc.

(Bạn đang đọc truyện Phó tổng Cừu hoàn mỹ – Kim Huyên được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Nhìn thấy hình ảnh này, tim như bị ai cấu xé, nhất thời không hô hấp được.

Tại sao anh lại ngu ngốc tự cho mình là đúng? Hại cô đau lòng như vậy, anh thật đáng chết mà.

Đến bên cạnh cô, anh thầm tự trách, hối hận vô cùng. Cô nhất định thương tâm hơn so với anh, đau lòng, thống khô không gì bằng, bằng không tối hôm qua cũng sẽ không uống say mèm, hiện tại cũng sẽ không phải vừa tỉnh liền ngồi trong phòng khóc.

Anh nhẹ ngồi lên giường, vươn tay ôm cô vào lòng.”Xin lỗi, là anh sai.

“Em đừng khóc.”

Anh xin lỗi khiến cả người Sài nghê cứng đờ, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Anh thế nhưng xin lỗi cô? Cho nên giữa hai người đã xuất hiện người thứ 3? Thương tâm cùng đau khổ khiến cô không muốn bị anh ôm, cô dãy giụa muốn đẩy anh ra, anh không chịu buông tay, ngược lại ôm cô càng chặt hơn.

“Buông.” Cô nghẹn ngào giãy dụa.

“Em hiểu lầm rồi.” Anh nhanh chóng giải thích.

Trong nháy mắt cô ngừng dãy giụa, mở to hai mắt đầy lệ, nhìn anh. Mắt cô vì khóc mà đỏ hồng.

“Không phải anh cố ý lừa em, chiều ngày hôm qua anh ra ngoài là gặp một người bạn, chính là cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa cũng không quan trọng, cho nên mới không có nói cho em biết.” Anh giải thích, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô thấy trong mắt anh có ảo não, hối hận.

“Quan hệ giữa hai người là gì?”Cô khan khàn hỏi, chỉ muốn biết đáp án.

Cừu Kính nhịn không được than nhẹ một hơi, anh không nghĩ sẽ nói, vì nghĩ rằng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.


“Trước kia, bọn anh đã từng quen nhau.” Anh thở dài, thành thật nói với cô.

Sài Nghê mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng thế nào với đáp án này. Bạn gái cũ?

“Cô ấy là đại biểu cho công ty đối tác nước ngoài, đột nhiên nhìn thấy cô ấy anh cũng kinh ngạc. Tối hôm nay, cô ấy sẽ lên máy bay về Mỹ, vì đã từng quen biết, về công về tư, anh cũng nên mời cô ấy một bữa cơm tiễn biệt, cho nên chiều ngày hôm qua mới cùng cô ấy đi dùng cơm.” Anh nói lý do.

“Anh còn thích cô ấy, đúng hay không?” Sài Nghê mất kiểm soát hỏi.

Đột nhiên Cừu Kính trợn to hai mắt, biểu tình cực kỳ khó tin, lập tức nhăn mày lại nói, “Anh yêu em.” Anh dùng khuôn mặt nghiêm túc nói với cô: “Chuyện giữa anh và cô ấy đã qua.”

“Cô ấy rất đẹp.” Cô cúi đầu nói.

“Quả nhiên em đã thấy.” Anh hơi sửng sốt, nhịn không được thở dài.

“Em thấy cô ấy rõ ràng còn thích anh, mà lúc anh ở cùng cô ấy lại ôn nhu, dịu dàng.” Sài Nghê cố gắng để giọng nói không nghẹn ngào.

“Đó là suy nghĩ của em.”

“Làm ơn đừng gạt em có được không?” Giọng cô khan khan cầu xin, trong giọng nói mang theo đau lòng.”Nếu anh và cô ấy đã kết thúc, anh sẽ không dấu em chuyện gặp cô ấy.”

Nhìn bộ dáng thương tâm, khổ sở của cô, Cừu Kính đột nhiên hít sâu một ngụm hơi, quyết định nói nguyên nhân vì sao anh lừa cô.

“Còn nhớ chuyện lần trước em gặp mối tình đầu không?” Anh hơi hé miệng, ôn nhu giúp cô lau nước mắt trên mặt.

Cô không hiểu vì sao đột nhiên anh nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ anh muốn lấy chuyện này để chỉ trích, soi mói cô, nói là cô sai trước, muốn luận công bằng?

“Ngày đó ở trên xe em nói anh ghen, anh nói không có. Thật ra là anh đang ghen, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Tuy rằng anh biết đó là chuyện quá khứ, cũng biết em và tên đó không có tình cảm gì, nhưng nghĩ đến việc em đời này không thể quên đi sự tồn tại của tên đó, anh không thấy thoải mái chút nào.” Trong giọng nói tràn ngập khó chịu.

“Anh không nghĩ để cho em có cảm giác không thoải mái này.” Anh vỗ nhẹ mặt cô, mắt không chuyển nhìn cô, “Cho nên mới không nói cho em biết, không nghĩ tới gây ra hậu quả như vầy, khiến em hiểu lầm, khiến em thương tâm. Xin lỗi, từ nay về sau anh sẽ không gạt em chuyện gì hết.

Sài Nghê im lặng nhìn anh, không biết có nên tin tưởng lời anh nói không! Không, cô tin tưởng, nhưng trong lòng vẫn hỗn loạn, tìm không thấy thứ có thể khiến cô an tâm.

“Em không tin lời anh nói.” Thấy cô trầm mặc anh mới hỏi.

“Em tin.” Cô lấy biểu tình bất lực nói với anh.

Hắn tự hỏi trong chốc lát, gật gật đầu, quyết định nói: “Tối nay chúng ta ra sân bay tiễn cô ấy.”

Sài Nghê khiếp sợ nhìn anh, không biết làm sao. Anh muốn đưa cô đến sân bay tiễn bạn gái cũ? Cô không biết người kia, hơn nữa ngươi kia xinh đẹp như vậy, cô đi không phải tự nói mình ghen tỵ sao.

“Em…” Cô muốn cự tuyệt, lại bị câu nói tiếp theo của anh doạ cho ngây người.

“Thận ra Jennifer biết anh có một người để yêu, hơn nữa còn sắp kết hôn, nên rất muốn gặp em.”

Hiện tại muốn sửa chữa đã quá muộn, muốn mua một đôi giày cao gót 20 cam để tăng chiều cao nhưng sợ ngã, cuối cùng Sài Nghê dùng hết tất cả biện pháp trang điểm cho mình, cùng Cừu Kính đến sân bay quốc tế. Cô đương nhiên có thể không đến, bởi vì cô tin tưởng Cừu Kính sẽ không bắt buộc cô. Nhưng cô không muốn trốn tránh nữa, không muốn để chuyện này trở thành mối ngại trong lòng, trở thành một quả bom hẹn giờ, tương lai có thể phá huỷ mối quan hệ giữa hai người.

Cho nên mới đến đây.

Cũng thật may mắn vì cô đã đến đây, Jennifer không giống như trong tưởng tượng tí nào, cô ấy không có kiêu ngạo ngược lại còn hào phóng, nhiệt tình, là cô gái chínht rực. Cô rất thích người có tính cách này, ít nhất cô sẽ không ghen với người ta

Lần đầu tiên gặp mặt, Jennifer đứng đối diện, anh mắt xăm xoi trên người cô, giống như đao kiếm, mỗi một cái liếc nhìn khiến cô co rụt cổ. Cho nên đối với lời nói cay độc tiếp theo, cô không có cảm giác quá lớn.


“Cô không có xinh đẹp giống như trong tưởng tượng của, còn xấu hơn trong tưởng tượng nữa, thật không biết Henry thích cô chỗ nào? Lãi không nguyện ý tái hợp với tôi” Jennifer ngạo nghễ nói.

“Người Trung Quốc có câu ‘hảo mã không ăn cỏ dại’, tôi nghĩ cũng liên quan đến văn háo đấy.” Sài Nghê không khách khí đáp trả

Jennifer ngây người ra, sau đó không nhịn được bật cười. Tuy rằng từ nhỏ sống ở Mỹ, nhưng trình độ tiếng trung không tệ, cho nên mới bật cười. Cô không ngờ rằng vị hôn thê của Henry bề ngoài nhìn như vô hại, không ngờ lại sắc bén như thế, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Cô nhìn Henry, chỉ thấy anh mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn hôn thê của mình, ngay cả một giây chú ý cũng không phân ra cho một mỹ nữ như cô.

Nhìn người này, cô chỉ biết cảm khái, may là đã chấp nhận sự thật,bằng không bây giờ sẽ bị đả kích rất lớn.

“Cô may mắn đó, với lại cũng không tệ đâu.” Jennifer cười, giọng nói không còn ngạo khí như lúc nãy, “Tôi đã quen rất nhiều bạn trai, sau khi nhĩ lại, mới phát hiện anh ấy là tốt nhất, đáng tiếc lúc gặp lại, anh ấy không muốn tiếp tục tình duyên nữa, bên cạnh anh ấy có cô, còn dứt khoát nói cô là người anh ấy yêu,không lâu sẽ kết hôn, dứt khoát đến nỗi không sợ tôi thương tâm.” Jennifer giả bộ nhu nhược

“Theo tôi thấy, cô chính là một viên kim cường cứng rắn.” Khoé miệng Sài Nghê khẽ nhếch.

“Bị cô nhìn thấu rồi.” Jennifer sửng sốt một chút, bật cười. “Nhưng mà nói thật, tôi rất hâm mộ cô. Cô không biết lúc ngồi chung với đại mỹ nữ như tôi, anh ta như người mất hôn, hỏi anh đang suy nghĩ cái gì, anh ấy nói là nghĩ đến đến cô, thật là làm người ta giận điên mà.”

Sài Nghê nghe vậy, quay đầu nhìn Cừu Kính, hoá ra anh nói là thật, không phải nói dối.

“Nhưng biết sao được? Ai ngờ được Henry lại thích loại hình hiền thê lương mẫu, mà không phải người xinh đẹp, gợi cảm, thông minh có năng lực như tôi.” Jennifer thở dài, khuôn mặt đầy tiếc hận, “Tóm lại, mỹ nữ không quen được người tốt, chúc 2 người hạnh phúc, có cơ hội đến Newyork thì tìm tôi nhé, bye bye!”

“Cảm ơn cô.” Sài Nghê mắt không chuyển nhìn Jennifer, nhiệt tình nói.

Jennifer mỉm cười, đột nhiên ghé vào tai cô nói: “Nói nhỏ cho cô nghe nè, thật ra ngày bị cự tuyệt đó, tôi từng câu dẫn anh ấy, còn muốn có một đêm tình cuối cùng làm kỷ niệm, kết quả anh ấy cự tuyệt tôi, không cho tôi mặt mũi gì hết.” Nói xong, đứng thẳng lên trừng mắt nhìn cô, rồi xoay người đưa lưng về phía hai người họ, phất tay, đi vào hải quan, lẫn vào trong đám người.

“Cô ấy nói gì với em vậy?” Thấy Jennifer đi rồi, Cừu Kính tò mò hỏi cô.

“Bí mật.”

Anh gật đầu không hỏi, dù sao cô là người không giữ được bí mật, uống rượu vào, ngay cả nụ hôn đầu tiên vào lúc mấy tuổi, cho ai, đều thành thành thật thật nói cho anh, cho nên còn nhiều thời gian để tìm hiểu.

“Đi thôi.’ Anh nắm tay cô.

“Em… Xin lỗi anh” Cô nói với anh.” Em không nên hiểu lầm anh, hoài nghi anh, bây giờ thật mất mặt quá đi.” Cô thấp giọng nói.

“Chỉ cần không thường xuyên, thỉnh thoảng em ăn dấm chau, anh cũng không ngại. Có điều đừng có mất tích nữa, anh sẽ giảm thọ mất, anh còn muốn sống cùng em đến 70, 80 tuổi.” Anh ôn nhu nói, không có ý trách cô.

“Từ lúc quyết định quen anh, em luôn tự nhắc nhở mình không nên ăn dấm chua bậy bạ, bởi vì có nhiều ngừơi thích anh lắm, nếu muốn ăn dấm chua, em vĩnh viễn ăn cũng không hết. Nhưng mà bây giờ đây em cũng không có biện pháp, tận mắt nhìn thấy, lại chính tai nghe anh nói dối, cho dù em tự thôi miên mình không nên suy nghĩ lung tung, nhưng không khống chế được.” Cô nói ra tâm tình giãy dụa của mình

“Em thật sự có lỗi với anh…em” Cô thầm nhìn mặt anh, trên mặt tràn ngập bất an cùng lo lắng, hỏi: “Anh có ghét em không?” Ăn dấm chua bậy bạ, lại không tín nhiệm anh, còn nghi ngờ anh, hẳn là anh rất thất vọng với cô, rất chán ghét đi?

“Cho tới bây giờ, anh không có ghét em.” Anh nói.

“Vì sao?”

“Bởi vì anh không thể kềm chế được mình”

Cô cảm thấy khó hiểu nhìn anh.

“Bị em mê hoặc đến không còn lối thoát rồi.”

Cô ngẩn ra, khuôn mặt đỏ bừng, không phải bởi vì anh nói ra câu nói đó, mà là ở giữa sân bay đầy người, lại cúi đầu hôn môi cô. Quan trọng là bộ dáng anh rất suất, giống như sinh vật phát sáng, lập tức hấp dẫn một đống ánh mắt tập trung ở bọn họ trên người, mà anh biết rõ ở đây không được mà còn hôn cô, thật khiến người ta thẹn thùng mà, anh không biết nói sao?

May mà anh hôn như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền ngẩng đầu lên, nắm tay cô đi ra khỏi sân bay, chỉ chốc lát đã rời khỏi khu vực bị những ánh mắt kia nhìn.

“Còn nhớ chuyện hôm qua không?” Sau khi lên xe, Cừu Kính đột nhiên xoay người hỏi cô. Sài Nghê sửng sốt một chút, lắc đầu. Cô chỉ nhớ Cần Tâm đến quán bar cùng cô uống rượu, sau đó cô say khướt quấn lấy Cần Tâm nói nhiều câu lung tung, mãi đến bất tỉnh nhân sự mới thôi.

“Đêm hôm qua em có tỉnh lại, không có nhớ sao?”

“Đêm hôm qua sao?”

“Đúng” Anh mỉm cười. “Em ôm anh không ngừng nói yêu anh, rất yêu anh, còn nói là em sẽ không buông tha cho anh đâu, anh nghe thấy rất cảm động đó.”

Cô ngạc nhiên nhìn anh “Em... Hẳn không có đi?”


“Em có.” Nụ cười trên mặt anh càng thêm rộ. “Ngoài ra, em còn chủ động nhào lên người anh, cơ hồ muốn cưỡng bức anh.”

Cô cứng họng nhìn anh, bị dọa cho trợn mắt há mồm.

“Anh cũng không biết em còn có một mặt nhiệt tình như vậy, thật sự là nhiệt tình như lửa nha.” Anh tiếp tục nói, còn có ý nói chưa hết, bộ mặt như đang hồi tưởng lại.

“Em…Em, em không có. Đừng tưởng là em không nhớ gì hết, mà anh nói lung tung nha” Cô lắp bắp nói, khuôn mặt đỏ bừng.

“Em đương nhiên là có.” Có lẽ vì thấy cô xấu hổ, Cừu Kính ghé sát vài tai cô nói: “Nghĩ lại nếu muốn kích thích, anh sẽ chuốc em say một chút” Anh nóng lòng muốn thử, đề nghị cô “Hay là chúng tìm quán bar, uống vài ly đi, em thấy thế nào?”

“Không cần” Cô kêu to, toàn thân đỏ hồng muốn bốc cháy.

“Vậy chúng ta mua rượu về uống đi.” Anh không buông tha, dò hỏi.

“Anh, anh nhanh lái xe đi!” Không muốn nói nữa, Sài Nghê đành phải thúc giục anh, “em muốn về nhà nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải đi làm.”

“Nếu em lo lắng tối nay mệt mỏi, ngày mai không đứng dậy được thì khỏi đi làm.”

“Anh câm miệng!” cô đỏ mặt, nhịn không được gầm nhẹ.

Cừu Kính cười nhẹ ra tiếng. “Chọc em thật vui.”

Sài Nghê ngẩn ngơ, trừng mắt với anh.

“Chọc em?” Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Nếu em nguyện ý phối hợp, anh nguyện ý chấp hành, không chỉ là chọc em không đâu.” Anh không cười nữa, nghiêm túc nói. Cô đờ người, lập tức nói:”Không, anh cứ chọc em đi, dùng sức chọc, ha ha ha.”

Anh cười to. “Em thật đáng yêu.” Không thể ngừng cười được.

Sài Nghê đỏ mặt, không dám nói tiếp, để khỏi bị trúng kế. Mọi người đều nói anh hoàn mỹ, chỉ có cô biết anh có bao nhiêu phúc hắc, khi dễ cô.

Anh cười, lái xe khỏi bãi đỗ ở sân bay, đi về nhà. Có điều cũng không quên tìm giải trí.

“Nói thật, anh không ngại ngày mai xin phép nghỉ một ngày. Chúng ta đi mua rượu uống ha?”

Cô không nói.

“Không nói, tức là em đồng ý rồi.”

Dùng cách này ép cô nói chuyện, thật tiểu nhân mà!

“Anh không ngại nghỉ một ngày, nhưng em để ý.” Cô nghiêm túc từ chối.

“Vậy nửa ngày cũng được, chỉ là ngủ không đủ giấc, tối hôm qua. Không, phải nói sang hôm nay, em chà đạp anh đến khi mặt trời ló dạng mới buông tha, thiếu chút nữa không đem anh là…”

“Anh! Câm miệng!” Tuy rằng biết anh chọc cô, Sài Nghê vẫn không thừa nhận nỗi lời trêu chọc mờ ám này.

“Nói đến ’câm miệng’, buổi sáng, em cũng ra lệnh cho anh như vậy đó.” Anh ái muội nói.

“Cừu Kính!” Sài Nghê thật sự bị anh bức điên rồi. “Anh là đại sắc lang!”

“Đối với em mới sắc lang thôi.” Anh ái muội nói, làm ra vẻ nói hợp lý hợp tình.

Thấy anh còn có ý tứ như vậy, cô không nói gì, khóe miệng vô ý hiện ý cười, ý cười mang hạnh phúc.

Cô thật cảm ơn ông trời, cảm ơn ông để anh yêu cô, nhưng cô muốn cảm ơn anh hơn.

“Cảm ơn anh, vì đã yêu em” Cô nói.

“Vậy mau gả cho anh nhanh đi, đừng để anh chờ lâu.” Anh nắm tay cô, đặt lên môi mình mà hôn.

Nhìn thấy nửa bên mặt đẹp trai của anh, cảm giác ấm áp bao quanh người cô, khiến cô run rẩy gật đầu nói: “Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui