Sau khi xuất ngoại, chờ mãi đợi mãi cũng không đợi được lúc cô ấy liên lạc với tôi.
Tôi nhờ Lộ Thanh nghe ngóng xem có chuyện gì sao.
“Anh à, người ta vốn dĩ chẳng có điện thoại.”
Cũng đúng.
Sao cô ấy nỡ mua điện thoai được chứ.
Sau lần đó, Lộ Thanh sẽ kể chuyện của cô ấy với tôi.
Năm nào cũng đứng đầu, lần nào cũng hạng nhất
Cô ấy có học bổng, bố tôi đã âm thầm tài trợ cho cô ấy, nên cuộc sống của cô hẳn sẽ không khó khăn đến thế.
Đương nhiên tôi không để cho bố mình ra mặt, tôi không muốn sau này bọn tôi bên nhau, cô ấy sẽ tự ti.
Tôi vừa kiêu ngạo lại vừa đắc chí: “Cũng không nhìn xem cô ấy là ai, cô ấy sắp thi vào Thanh Hoa đấy.”
Lộ Thanh cười nhạo tôi: “Anh, anh có vấn đề gì đúng không? Người ta căn bản không biết anh, anh yêu đơn phương, đừng nói anh là kẻ cuồng yêu nhá?”
Khi Ôn Nhiễm lên đại học, cô áy kết bạn với tôi.
Cũng được, vẫn chưa quên tôi.
Hai chúng tôi thỉnh thoảng trò chuyện.
Tôi muốn tỏ tình nhưng quá đột ngột và tôi không chắc cô ấy có ấn tượng gì với tôi.
Chờ về nước vậy.
Tốt nghiệp xong tôi sẽ về.
Năm ba đại học.
Lộ Thanh gọi điện cho tôi, giọng điệu không tốt nói: “Anh, Ôn Nhiễm, có bạn trai rồi.”
Hôm đó tuyết rơi và lạnh đến lạ thường.
Tôi dừng lại một lúc lâu rồi nói: “Ừm, yêu đi.
Nếu cô ấy và bạn trai hạnh phúc thì không cần kể cho tôi nghe về chuyện của cô ấy nữa đâu”.
Lần thứ năm tôi gặp cô ấy là khi tôi đi học về.
Tôi hứa sẽ không làm phiền cô ấy nhưng tôi không kìm được lòng và đến trường của cô ấy.
Cô ở bên chàng trai kia, lên kế hoạch cho tương lai với niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.
Họ hôn nhau dưới gốc cây hoa anh đào, cô ngượng ngùng và rụt rè, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
Thật là khó chịu.
Lần thứ 6 gặp mặt.
Là ở trong trung tâm thương mại.
Tôi biết người phụ nữ trung niên đó.
Bà Giang.
Bà ta vênh váo mắng chửi: “Ôn Nhiễm, tôi không chấp nhận cô làm con dâu đâu, cô xuất thân từ nhà nghèo, không xứng với Giang Chấp.”
Ôn Nhiễm đã trưởng thành rất nhiều, mất đi vẻ trẻ trung trong sáng thời cấp hai, cô tự tin và xinh đẹp “Bà Giang, xuất thân của một người không có ý nghĩa gì, tôi có năng lực và tự tin đứng ở bên cạnh anh ấy.”
Hóa ra là họ Giang.
Hóa ra chính là Giang Chấp.
Tôi có chút lo lắng cho cô ấy, Giang gia so với cô tưởng tượng còn phức tạp hơn rất nhiều.
Có những lúc chúng tôi gặp nhau khi hợp tác, thái độ của tôi cũng thờ ơ, dần dần có tin đồn hai chúng tôi bất hòa, về sau tin đồn ngày càng thái quá, nói rằng chúng tôi không ưa nhau, là đối thủ một mất một còn.
Không có vấn đề gì hết, vốn dĩ tôi nhìn hắn ta không thuận mắt.
Nếu không phải lo cho Ôn Nhiễm, ai thèm quan tâm hắn ta chứ.
Những lo lắng của tôi là chính xác.
Nhiều lần tôi thấy bà Giang gây khó dễ cho cô ấy.
Giang Chấp kẹp ở giữa cũng không thể lay chuyển mẹ mình, cũng không bảo vệ được Ôn Nhiễm.
Cô ấy chịu rất nhiều tủi thân.
Bà Giang bắt đầu thường xuyên sắp xếp các buổi xem mắt cho Giang Chấp.
Bọn họ được định trước sẽ không dài lâu.
Hôm đó về nhà tôi kể với bố chuyện hồi cấp 3.
Bố nói: “Đúng rồi, con có nhớ trong số bạn học của con có một cô bé tên Ôn Nhiễm không?”
“Sao thế ạ?” Tôi nắm chặt đôi đũa, sợ bố có ấn tượng xấu về cô.
Bố tôi cười nói: “Có một lần bố gặp cô bé ấy.
Cô bé đã trưởng thành lên rất giỏi, có năng lực nghiệp vụ và đối xử rất tốt với mọi người.
Đáng tiếc va phải một người mẹ chồng tương lai như bà Giang vậy.”
“Nhân tiện, hai năm qua, tài khoản của thư ký Chu liên tục nhận chuyển khoản, bố nhờ cậu ấy kiểm tra thì do Ôn Nhiễm chuyển tới, nói là cảm ơn sự tài trợ năm xưa, cô bé gọi điện rất nhiều lần nói muốn gặp mặt cảm ơn thư ký Chu.”
Khóe môi tôi hơi nhếch lên: “Sao thế? Bố muốn đào người về à?”
“Hơi hơi.
Không có mấy người trẻ thực tế, chăm chỉ và sống biết ơn như vậy.
Nếu nền tảng phù hợp, cô gái này sẽ đạt được thành công lớn.”
Tôi lười biếng dựa vào ghế nói: “Đào về làm nhân viên chán lắm, làm con dâu của bố thì sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...