Lâm Chi Hạ hy vọng mình có thể ngủ quá giấc, sau đó bỏ lỡ bữa cơm trưa, nhưng là cô không thể.
Chỉ có thể thở dài, một tiếng sau, không tình nguyện mà bước ra cửa.
Lâm Chi Hạ không thích trở về nhà mẹ đẻ không phải vì hoàn cảnh gia đình.
Mà là vì Lâm ba và Lâm mẹ đều là giáo viên, nên trong nhà lúc nào cũng là bầu không khí nghiêm túc như dạy học, họ quản lý con mình còn nghiêm khắc hơn cả học sinh.
Lâm Chi Hạ còn có một chị gái, không chỉ lớn lên xinh đẹp mà còn là một thiên tài.
Mà cô lại không di truyền được sự thông minh tài trí của ba mẹ, càng không xinh đẹp giống như chị gái, trên người không có bất kỳ ưu điểm gì.
Cô ở trong nhà này như là có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Chính vì như thế, tính tình của cô mới ôn nhu, cái gì cũng đều thuận theo.
Hiện tại, cô rốt cuộc cũng có một ưu điểm đó là tìm được một người con rể ưu tú cho Lâm gia.
Trước kia cô đều trở về cùng Phó Hàn Xuyên, thế nhưng hôm nay anh lại không đi cùng, Lâm Chi Hạ ở của nhà xoắn quýt không biết nên cùng ba mẹ giải thích thế nào.
Nhưng cửa vừa mở, cô đã thấy Phó Hàn Xuyên tây trang ngay ngắn ngồi trong phòng khách, cùng Lâm ba nói chuyện.
"Ba, mẹ con đã về."
Lâm Chi Hạ vừa mừng vừa lo, vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Phó Hàn Xuyên, ngồi xuống kế bên anh.
Lâm ba thấy cô như vậy liền nhíu mày, ánh mắt không vừa ý nhìn Lâm Chi Hạ: "Đã là phụ nữ kết hôn rồi mà bộ dáng còn hấp tấp, bộp chộp như thế."
Lâm Chi Hạ cúi đầu như là một đứa trẻ nhận sai, ngay cả ngước mắt nhìn ông cũng không dám.
Tay cô chỉ có thể lén lút nắm chặt vạt áo của Phó Hàn Xuyên, ngón tay trắng nõn vuốt vuốt tây trang màu đen, muốn từ trên người anh tìm được cảm giác an toàn.
Quả nhiên không cần cô lên tiếng, Phó Hàn Xuyên đã nói với Lâm ba.
"Ba, đây là trong nhà của mình, không cần để ý."
Lâm ba thấy Phó Hàn Xuyên dung túng cô như thế, chồng cô còn không để ý, thì người làm ba không tốt như ông còn có thể nói gì được nữa.
Lâm ba kéo lại đề tài thời sự chính trị tiếp tục nói chuyện.
Lâm Chi Hạ đối với cuộc trò chuyện của hai người họ không có hứng thú, nhưng mà cô một tấc cũng không rời khỏi, dính chặt lấy Phó Hàn Xuyên.
Cô nhìn cà vạt của Phó Hàn Xuyên đến chăm chú, không biết vừa rồi anh đi gặp ai mà cà vạt có chút lệch, cô ngứa tay muốn giúp anh chỉnh lại nhưng là đang ở trước mặt Lâm ba nên cô không dám.
Phó Hàn Xuyên khi nói chuyện vẫn thường cúi xuống liếc nhìn cô một chút, cánh tay không một tiếng động nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô.
Có Phó Hàn Xuyên bảo vệ, Lâm Chi Hạ cũng không chịu trách móc quá nặng, thuận lợi ăn xong bữa cơm trưa.
Sau đó, cô bị mẹ gọi đến phòng bếp rửa chén, Phó Hàn Xuyên chơi cờ cùng với Lâm ba ở thư phòng, hai người bọn họ mới xem như là đã tách ra.
Cửa phòng bếp vừa đóng lại, Lâm mẹ lập tức nhỏ giọng hỏi: "Hàn Xuyên đối xử với con có tốt không?"
Lâm mẹ tuy nghiêm khắc nhưng dù sao con cũng là do mình sinh ra, mỗi lần ở cùng cô thì câu đầu tiên mẹ hỏi vẫn luôn là như thế.
Lâm Chi Hạ vừa rửa chén, vừa gật đầu trả lời: "Anh ấy đối xử với con rất tốt."
"Ừ" Bà cũng gật đầu, lại thở dài nói: "Mẹ cũng nhìn ra được Hàn Xuyên đối với con rất tốt, nhưng mà hai nhà chúng ta chênh lệch quá lớn, mẹ vẫn là không yên tâm.
Con không thể so được với chị gái của con, mẹ chỉ hy vọng con gả cho một người bình thường.
Thế nhưng hiện tại, con lại gả cho một người như vậy, mẹ sợ con bị ủy khuất, điều gì cũng không dám nói."
Lâm Chi Hạ im lặng nghe Lâm mẹ làu bàu.
Từ sau khi cô kết hôn, bà nói với cô còn nhiều hơn lúc trước.
"Nếu như con không gây ra chuyện đó, con cũng không kết hôn nhanh như vậy.".
Truyện Đông Phương
"Mẹ, đó đã là chuyện của quá khứ rồi, đừng nhắc đến nữa" Lâm Chi Hạ đánh gãy lời nói của bà.
Lâm mẹ dừng lại một chút, hỏi ngược lại cô: "Công việc như thế nào? Có thuận lợi không? Con cũng thật là, chúng ta đều đã thay con an bài tốt, giáo viên tiểu học không muốn làm, lại muốn tự mình tìm công việc.
Cái gì mà biên tập hệ thống kí hiệu, cố định ngôn ngữ chứ, có thể tốt hơn so với giáo viên sao? Nếu không phải Hàn Xuyên thay con nói chuyện thì mẹ và ba chắc chắn sẽ không đồng ý."
Lâm mẹ ngoài miệng là hỏi nhưng căn bản không cho Lâm Chi Hạ có thời gian trả lời.
Lâm Chi Hạ ít nhiều gì vẫn hiểu, Lâm mẹ là một người tịch mịch, xem như tâm sự cùng cô nhưng thực ra trong đó cũng không có bao nhiêu là thực sự quan tâm.
Nhưng mà hôm nay lại nghe được một việc mà trước đó cô chưa từng được biết.
"Mẹ, hai người đồng ý việc con không muốn làm giáo viên, tự đi ra ngoài làm việc có liên quan gì đến Hàn Xuyên?"
"Cũng không có gì.
Hàn Xuyên vì chuyện này mà cố ý đến nhà tìm ba mẹ hàn huyên cả một buổi trưa..."
Bà còn chưa nói xong, Lâm Chi Hạ đã ngừng việc rửa chén lại.
Cuộc đời của cô vẫn luôn bị ba mẹ Lâm khống chế nghiêm khắc, học tập, thi đại học, chuyên ngành đều do họ định đoạt, cô đều ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng phản kháng.
Nhưng tại thời điểm sắp tốt nghiệp đại học, Lâm Chi Hạ dần dần lo lắng, cô không thích trường học, càng không thích làm giáo viên, cứ tưởng tượng đến cuộc đời sau này đều phải như vậy, vĩnh viễn bị ba mẹ khống chế, tương lai đều là ảm đạm không thấy ánh sáng.
Thế nhưng cô lại không dám nói chuyện này với ai, chỉ dám để trong lòng.
Không đúng!
Cô đã nói qua chuyện này với một người.
Tại thời điểm hẹn hò với Phó Hàn Xuyên, cô đã từng nhắc tới chuyện này, nhưng cũng chỉ nói một câu ngắn gọn mà thôi.
Không nghĩ tới cô chỉ là thuận miệng nói ra mà Phó Hàn Xuyên lại ghi nhớ trong lòng, còn vì cô làm nhiều chuyện như vậy...!
Chẳng lẽ...!Phó Hàn Xuyên thích cô?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...