Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân FULL


Dưới động tác của Phó Hàn Xuyên, Lâm Chi Hạ rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Cô cúi đầu nhìn tuýp kem chống nắng trong tay, nhờ vậy mới thấy được cảnh tượng hoang dâm trước ngực.
Trên hai luồng tuyết trắng, mồ hôi cùng dấu tay đỏ ửng chằng chịt.

Càng làm cho cô cảm thấy thẹn hơn chính là cái áo tắm nhỏ kia đã sai vị trí, vải dệt tam giác nho nhỏ kia căn bản không thể che khuất được nhũ hoa.
Nhũ hoa nhô lên y như trái anh đào, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Lâm Chi Hạ vừa thẹn vừa tức, không thể tin được cô lại bị Phó Hàn Xuyên làm thành bộ dáng này.

Cô sốt ruột, hoảng hốt điều chỉnh lại vị trí áo tắm, đem nhũ hoa cùng bầu vú che lại.
Cũng bởi vậy, cô chậm rãi cảm nhận được quần bơi cũng sai vị trí, vắt thật sâu vào trong khe mông.
Cô lại không dám động, sợ… sợ thời điểm duỗi tay đi xuống sẽ đụng tới côn th*t đang dựng thẳng kia.
Chờ Lâm Chi Hạ vội xong hết thảy, ánh mắt cô quay lại trên người Phó Hàn Xuyên, vừa lúc chạm phải ánh mắt giảo hoạt của người đàn ông.
Phó Hàn Xuyên giống như là một con hồ ly xảo trá, dù bận vẫn ung dung nhìn nhất cử nhất động của cô, thưởng thức cô hoảng loạn cùng quẫn bách, còn vì vậy mà thể xác và tinh thần đều sung sướng.
Hừ, anh là người xấu.
Lâm Chi Hạ trong lòng mắng như vậy, gương mặt lại một lần nữa đỏ rực.
May mà Phó Hàn Xuyên cũng không có ý kiến gì với việc này, anh chỉ chỉ ngực, thúc giục nói: "Trước tiên bôi nơi này, em nhanh một chút."

Lâm Chi Hạ lúc này mới miễn cưỡng quên hết chuyện vừa rồi, tập trung tinh thần lên người đàn ông phía trước.
Cô bóp một ít kem chống nắng ra tay, đôi tay cọ xát vài vòng mới duỗi tay đi xuống, đi…đi… 'bôi' ngực Phó Hàn Xuyên.
Lâm Chi Hạ cho rằng đây là một chuyện rất đơn giản, rốt cuộc ở trên người Phó Hàn Xuyên cô cũng làm thuận buồm xuôi gió như vậy nha~
Nhưng mà tay cô đang dán lên ngực người đàn ông, thời điểm chậm rãi xoa xoa mới phát hiện chuyện này một chút cũng không dễ dàng!
Dáng người Phó Hàn Xuyên rất tốt, Lâm Chi Hạ biết anh có thói quen thường xuyên đến phòng tập thể thao.
Ánh mặt trời, mồ hôi, thân hình cường tráng, hơi thở nam tính nồng đậm, hơn nữa gương mặt kia của Phó Hàn Xuyên quá mức tuấn lãng, tất cả tập hợp lại làm người ta không thể rời mắt được.
Thời điểm Lâm Chi Hạ vuốt ve qua lại, tay cô đụng vào chính là cơ ngực của Phó Hàn Xuyên, sự việc đơn giản liền như vậy thay đổi ý vị, giống như cô chiếm tiện nghi của anh.
Nhưng bọn họ vốn chính là vợ chồng.

Căn bản không thể nói là ai chiếm tiện nghi ai, bằng không những việc vừa rồi Phó Hàn Xuyên làm hết thảy là cái gì, chẳng lẽ là lưu manh đùa giỡn sao?
Nhưng là tính tình của Lâm Chi Hạ không giống Phó Hàn Xuyên, cô ngây ngô lại dễ thẹn thùng, chỉ là sờ cơ ngực thôi mà ngực đã nhảy bùm bùm lợi hại.
Thời gian lâu sau còn tới tới lui lui, tay cô đảo quanh trên ngực.
Thì ra sờ cơ ngực đàn ông là loại cảm giác này, cứng cứng, nhưng lại mang theo cảm giác mềm mại của da thịt, sờ lên cảm giác rất không tồi.
Lâm Chi Hạ thẹn thùng nghĩ.
Phó Hàn Xuyên ở lúc cô nặng nhẹ sờ vào, kiên nhẫn dần dần đánh mất, có chút gấp gáp thúc giục nói: "Nơi này xong rồi, em đi xuống."
Lâm Chi Hạ nhắm mắt một chút, như là hạ quyết tâm, mặc kệ nó.
Cô thuận theo yêu cầu của Phó Hàn Xuyên, bàn tay đi xuống vuốt ve, sờ đến cơ bụng của anh.
Lúc này kem chống nắng bị bọn họ bỏ quên, lẻ loi nằm một bên.
Cơ bắp ở bụng không to như trước ngực, mà là một khối nhỏ kề với một khối nhỏ nữa, xếp thành hai hàng.
Lâm Chi Hạ trộm mà đếm đếm.
Một, hai, ba, bốn…
Thực sự có tám khối.
Hơn nữa giữa hai khối có khe rãnh rõ ràng, ngón tay vuốt ve đi lên phảng phất như chạm vào trong đó.
Lâm Chi Hạ vuốt vuốt, dường như quên mất quẫn bách, ngược lại còn trầm mê trên thân thể của Phó Hàn Xuyên, sắc dục kích động, tham luyến nam sắc trước mắt.
Lúc này đây, cô rõ ràng là sờ người khác nhưng mà trong thân thể cô, nhiệt khí vẫn quay cuồng, kích động như cũ.

Tiểu huyệt cũng theo lực đạo của ngón tay mà co lại hút chặt, khát cầu càng thêm kịch liệt.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy thế nhưng là chồng của cô.

Cho dù Phó Hàn Xuyên không yêu cô, Lâm Chi Hạ cũng cảm thấy mỹ mãn, thậm chí còn có một tia kiêu ngạo.
Rốt cuộc là gần quan được ban lộc, nói không chừng có khi cô có thể có được trái tim của Phó Hàn Xuyên.
Lâm Chi Hạ nghĩ vậy, nếu là Phó Hàn Xuyên có thể nghe được tiếng lòng của cô, nói không chừng sẽ phụt cười một tiếng.
Ở dưới sự vuốt ve mềm mại như vậy, hô hấp của Phó Hàn Xuyên không ngừng dồn dập, cơ bắp cả người cũng càng ngày càng gấp, càng đừng nói đến Lâm Chi Hạ còn ngồi trên người anh, tiểu huyệt của cô dán lên côn th*t, vừa ướt đẫm vừa mềm mại.
Chỉ cần anh xoay người một cái là có thể đem Lâm Chi Hạ đè ở dưới thân, côn th*t cứng rắn muốn thao nhập thật sâu vào tiểu huyệt ẩm ướt, ăn cô vào bụng trong nháy mắt.
Căn bản không cần dày vò như vậy.
Thiếu một chút nữa…
Chỉ thiếu một chút nữa…
Phó Hàn Xuyên hít sâu một hơi, cố nén lại.

Anh dùng tiếng nói khàn khàn một lần nữa thúc giục: "Chi Chi, tiếp tục đi xuống."
Lâm Chi Hạ theo bản năng nghe lời, bàn tay theo bụng đi xuống, nhưng mà ngón tay đụng phải quần bơi màu đen của Phó Hàn Xuyên cô liền lập tức ngừng lại.
Xuống một chút nữa chính là vị trí của côn th*t.
Cô đang trì độn cũng biết loại địa phương này căn bản không cần bôi kem chống nắng.
Bên tai lại một lần nữa truyền đến thanh âm của Phó Hàn Xuyên, ẩn ẩn chứa chút ý cười.
Anh hỏi: "Tại sao em lại không tiếp tục?"
Lâm Chi Hạ nâng mắt lên, giận dữ trừng mắt về phía Phó Hàn Xuyên: "Anh là cố ý."
Phó Hàn Xuyên chỉ cười mà không nói.

Anh đương nhiên là cố ý, chính là muốn đem Lâm Chi Hạ dẫn tới cái vị trí kia.

Anh nắm lấy tay đang dừng lại của Lâm Chi Hạ, hai người cùng đem quần bơi màu đen kéo xuống.
Ngay sau đó, côn th*t đã nghẹn đến toàn thân đỏ tím nhảy ra, quy đầu ướt dầm dề đã phân bố chất lỏng.

Khoảnh khắc cán thô to lộ ra còn đung đưa, lúc lắc, phảng phất như khoe ra kích cỡ to lớn.
Thật lớn…
Lâm Chi Hạ đã bị côn th*t thao qua, cũng đã chủ động ăn qua, nhưng là dưới ánh dương sáng ngời, nhìn đến côn th*t thô to cô vẫn là không nhịn được cảm thán.
Phó Hàn Xuyên tiếp tục bắt lấy tay cô hướng đến côn th*t.
Ưm—
Lần này người rên rỉ là Phó Hàn Xuyên, khi nhìn thấy giữa mày anh là sung sướng, bàn tay trắng nõn của cô liền tiếp tục lưu lại trên côn th*t.

Dù bị hơi thở nóng hổi trên đó dọa sợ, tràn đầy túng quẫn nhưng cô lại không buông tay.
Bởi vì cô muốn Phó Hàn Xuyên thoải mái.
Phó Hàn Xuyên sau khi rên rỉ, anh dùng sức buộc chặt bụng, thanh âm trầm thấp hỏi cô: "Thích nó sao?"
- ---------------------------------
Tới giờ Lâm Nghiện Mà Còn Ngại vẫn nghĩ là Phó Phúc Hắc không yêu mình =))) Tiện thể các bạn đoán một chút, chương sau Phó Phúc Hắc sẽ có lời nói gì...????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận