Lâm Chi Hạ nhìn thấy trong mắt của Phó Hàn Xuyên ánh lên một tia nguy hiểm, chính là cô căn bản không có thời gian né tránh, dưới thân liền truyền đến tiếng vang ong ong ong.
- ---------------
Tiểu huyệt thật vất vả mới thích ứng được sự tồn tại của trứng rung nhét thật sâu bên trong, lúc này nó lại đang điên cuồng đong đưa lúc lắc.
Chấn động không lớn, nhưng mà trứng rung lại kề sát nhục bích mẫn cảm mềm mại, nơi mà chỉ cần bị Phó Hàn Xuyên sờ vài cái đã không chịu nỗi, làm sao có thể thừa nhận được kích thích như vậy.
Lâm Chi Hạ lập tức kẹp chặt hai chân, theo bản năng muốn đem vật nhỏ kia đè lại.
Chính là cô khẩn trương thu chân lại như thế ngược lại làm tiểu huyệt càng co rút càng chặt, đem trứng rung kẹp lại càng khẩn hơn, nhục bích bị va chạm càng thêm lợi hại, tình huống hoàn toàn ngược lại so với dự kiến.
"A…"
Lâm Chi Hạ thở nhẹ ra tiếng, giữa mày nhợt nhạt cau lại, trên mặt là nhiệt khí mờ mịt, hai mắt nhìn chằm chằm Phó Hàn Xuyên, vừa khiếp sợ lại vừa bất lực.
Cô không nghĩ tới Phó Hàn Xuyên thật sự sẽ làm trò như vậy, trước mặt nhiều người mở điều khiển trứng rung.
Nhưng mà người đàn ông trước mặt lại bình thản, ung dung, một chút áy náy vì làm chuyện xấu cũng không có, đôi mắt đầy hứng thú nhìn cô, ánh mắt không rời đi dù chỉ một chút.
Biểu cảm lúc cô lên tới cao triều, vẻ mặt đầy thẹn thùng, anh đều đem tất cả ghi lại ở đáy mắt.
Lâm Chi Hạ nhẹ nhàng nâng mông lên, bất an mà vặn vẹo mông, hai chân lúc thì buông ra lúc thì lập tức kẹp chặt, hoàn toàn không biết nên làm gì mới tốt.
Tần số chuyển động của trứng rung không có chút biến hóa nào, kích thích tiểu huyệt đến nhũn ra, tê dại, một cỗ lại một cỗ khoái cảm tê dại từ tiểu huyệt xông lên, ngực cũng theo đó mà tê tê dại dại.
Lâm Chi Hạ đã biết tư vị dục vọng, đó không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là tình cảnh của cô hiện giờ.
Xe buýt ầm ĩ, xung quanh đều là đồng nghiệp mới quen hoặc là đã thân thiết, tất cả đều ồn ào nói chuyện, thanh âm đều truyền vào lỗ tai.
Cô thế nhưng lại ở chỗ này, tiểu huyệt bị nhét trứng rung, còn không ngừng chấn động.
Này là rõ như ban ngày, làm trò trước mặt mọi người trắng trợn tuyên dâm.
Nhưng đánh sâu vào ngực Lâm Chi Hạ không chỉ là khoái cảm mà còn có ngượng ngùng cùng quẫn bách.
"Ông xã…"
Cô thấp giọng nhẹ gọi, không chút nghĩ ngợi mà khẩn trương bắt lấy tay Phó Hàn Xuyên đang đặt trên đầu gối.
Ngón tay giao triền dựa sát vào nhau, thân trên cũng cúi thấp xuống.
Là tư thế lấy lòng, cũng là cái cớ để Lâm Chi Hạ che giấu vết đỏ trên mặt.
"Lúc này mới biết kêu anh là ông xã?" Phó Hàn Xuyên tức giận hừ cười, vừa bất đắc dĩ lại cũng là sủng nịnh.
Chỉ có thời điểm Lâm Chi Hạ muốn gì đó ở anh cô mới có thể mềm mại như vậy mà thuận theo kêu anh là ông xã.
Nếu không nhờ chuyện du lịch Thất Tịch lần này, anh cũng không biết Lâm Chi Hạ tại sao ở công ty lại là người độc thân chưa lập gia đình, mà anh cũng không phải 'ông xã', mà chỉ là 'bạn trai'.
Hơn nữa là không thể công khai, không thể bị người khác biết được thân phận của 'bạn trai'.
Phó Hàn Xuyên tâm tư sâu, lòng dạ cũng sâu.
Thời điểm Lâm Chi Hạ đề cập đến chuyện du lịch này, anh nhìn như bình tĩnh tiếp nhận, chuyện hai người không làm hôn lễ cũng là anh quyết định, chính là điều này cũng không gây trở ngại anh sinh khí.
Anh lãnh chứng, kết hôn với bà xã, trên giường lại không được thao, bên ngoài còn không có danh phận thì làm sao có thể không tức giận.
Phó Hàn Xuyên trầm mặc không lên tiếng, đem tức giận nghẹn tới hôm nay.
Hiện tại, anh cố ý trêu chọc Lâm Chi Hạ: "Anh chỉ là bạn trai của em, khi nào thì là chồng của em?"
Nếu là thời điểm bình thường, Lâm Chi Hạ nhất định có thể nghe ra bất mãn nho nhỏ trong giọng nói của Phó Hàn Xuyên, nhưng chính là cô của hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, chịu đựng trứng rung chấn động bên trong tiểu huyệt, còn có các đồng nghiệp xung quanh nữa.
Có thể nói lực chú ý cô đặt trên người Phó Hàn Xuyên là cực kỳ nhỏ bé.
Cô theo quán tính, nhu thuận mà xin khoan dung: "Ông xã, cầu anh, đem cái kia tắt đi có được không?"
"Không thoải mái sao?" Phó Hàn Xuyên nhìn đến cần cổ đã đỏ lên của cô, tức giận cứ như vậy liền bị dập tắt, cũng chỉ dư lại ánh mắt hưng phấn cùng đùa giỡn.
"Vâng vâng, không thoải mái…"
Lâm Chi Hạ không nghĩ nhiều, theo lời Phó Hàn Xuyên hỏi mà nói ra cảm thụ chân thật.
Cái không thoải mái đương nhiên không phải là thân thể, mà là tình huống trước mắt không thích hợp.
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, cô đột nhiên cắn chặt môi dưới, đem tiếng rên rỉ đã vọt đến bên môi gắt gao nhịn xuống, đôi mắt sáng hoảng loạn run rẩy.
Cô như vậy đơn giản là vì tần suất chấn động của trứng rung đột nhiên mạnh hơn, lực đạo cũng lớn hơn nữa.
Ong ong ong không ngừng, chấn động đến tiểu huyệt tê dại.
Đã không phân rõ là dịch bôi trơn còn sót lại hay là d*m thủy của cô mà hoa huy*t ướt dầm dề cả một mảnh.
Bởi vì cô đang ngồi lại mặc quần, không cần lo trứng rung lọt ra ngoài nhưng mà vật nhỏ kia lại hướng đến chỗ sâu bên trong mà đi vào, Lâm Chi Hạ hoàn toàn là ngồi không yên, mông cũng bị chấn động đến cùng nhau run rẩy.
Một bàn tay của Phó Hàn Xuyên bị cô nắm chặt, một tay kia cắm ở trong túi, nghĩ cũng biết tất cả đều là anh làm cho.
May mà Lâm Chi Hạ vẫn phản ứng nhanh, đem lời trêu đùa cùng lời nói vừa rồi của Phó Hàn Xuyên gắn kết lại với nhau, lập tức hiểu được nguyên nhân.
Cô nhẹ thở gấp, sửa lời nói: "Thoải… thoải mái, ông xã làm em thoải mái nhất."
Anh lại hỏi: "Thoải mái sao?"
"Thoải mái."
"Nơi nào thoải mái?"
"Tiểu… tiểu huyệt thoải mái."
Lâm Chi Hạ trả lời rất nhanh rất nhỏ, không kém dán vào lỗ tai Phó Hàn Xuyên là mấy, đáy mắt hồng hồng, một bộ dáng chực khóc.
Phó Hàn Xuyên lúc này mới vừa lòng, ngón tay giật giật, đem tần suất động của trứng rung giảm lại, hưởng thụ thanh âm mềm mại của Lâm Chi Hạ.
Chấn động nhỏ Lâm Chi Hạ có thể nhịn xuống, chỉ là vật nhỏ kia còn động, trong lòng cô liền vẫn sợ hãi như cũ.
Cô vuốt ve lòng bàn tay của Phó Hàn Xuyên, mềm mại làm nũng nói: "Ông xã, cầu anh, dừng lại đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...