Do sức khỏe tiến triển tốt nên Triệu An Nghiên chỉ nằm viện một tuần đã được về nhà.
Đến nay cũng đã hơn một tháng sau, dù vậy nhưng Phó Nhất Trác lại rất ít khi cho cô xuống giường, hầu như việc gì liên quan đến cô anh cũng tự tay thực hiện tất tần tật.
Đến giờ một cái bỉm lẫn bình sữa, cô còn chưa động tới.
Mặc dù đã ba đứa con nhưng Triệu An Nghiên tuyệt nhiên không biết cách trông trẻ mà đều do một tay Phó Nhất Trác cùng bảo mẫu lo liệu.
Cô rất sợ tiếng trẻ con khóc nên hễ khi thấy con ọ ẹ không vui thôi thì đã luống cuống gọi anh chạy tới.
Đúng như trước đây Phó Nhất Trác đã từng nói, chỉ cần cô cho anh cơ hội thì anh nguyện làm tất cả.
Cô chỉ cần sinh con, việc nhà lẫn con cái anh sẽ lo liệu.
Anh không quan tâm ai làm chủ gia đình, chỉ cần vợ anh thoải mái là được.
Giờ đây, tất cả đều không sai một lời nào.
“Anh hầm tổ yến xong rồi, vợ ăn ngay đi này!”
“Anh để đó đi, em thay bỉm cho tiểu Bình đã.”
“Để con đó anh chăm cho, em ăn đi!”
Nói gì thì nói nhưng Phó Nhất Trác vẫn đưa chén tổ yến đến tận tay Triệu An Nghiên, buộc cô phải cầm lấy và ăn ngay.
Sau đó anh lại thay thế công việc cô đang làm dở.
“Thằng nhóc thối này, một ngày đi ngoài không biết bao nhiêu lần, cũng chả ngoan được như hai anh chị lớn, đợi mày lớn hơn một tí nữa đi rồi biết tay ba.”
Vừa thay bỉm cho cậu út, Phó Nhất Trác vẫn không quên lèm bèm những lời cằn nhằn quen thuộc, khiến Triệu An Nghiên cũng phải lắc đầu rồi bật cười.
“Suốt ngày anh cứ cằn nhằn con em hoài, thằng bé lớn hơn biết nghe rồi sẽ giận anh cho coi.”
“Ai biểu nó không ngoan, lúc ra đời còn làm em đau nhiều.
Anh là không thích kiểu quậy phá như này rồi.”
Triệu An Nghiên lại cười, cô mang chén tổ yến đã ăn được một nữa qua bàn, sau đó quay trở lại âu yếm ôm lấy người đàn ông ấy từ phía sau.
“Anh biết con quậy giống ai không?”
“Chắc chắn là không phải giống anh rồi, anh nghe lời em thế cơ mà.”
“Vậy à? Em cho anh nói lại đấy, cậu út của chúng ta không giống em, anh cũng không chịu giống anh thì rốt cuộc giống ai đây?”
Trong lời nói của cô có chút lành lạnh, khiến ai đó tự động rén ngang, anh cười cười rồi nói:
“Giờ nghĩ kĩ thì anh mới thấy thằng nhóc này giống anh!”
Nói rồi anh chàng lại nhìn xuống đứa trẻ, tiếp tục lẩm nhẩm:
“Phó An Bình, con hay lắm lúc nào cũng được người phụ nữ của ba hậu thuẫn hết, mau lớn nhanh nhanh đi còn trả lại bầu không khí riêng tư cho ba mẹ.”
“Thế anh chê bây giờ vẫn chưa đủ riêng tư à?”
Tự nhiên An Nghiên lại cất lời đáp trả khiến Phó Nhất Trác giật mình, liền nghiêng đầu nhìn cô, hỏi:
“Em nghe thấy anh nói gì à?”
“Em ôm anh thế này thì anh nói gì mà em không nghe!”
Cô nàng thản nhiên đáp, sau đó còn trực tiếp hôn lên má anh một cái, làm lòng dạ ai đó lâng lâng vui sướng.
Triệu An Nghiên rất ít khi nói lời yêu thương ngọt ngào, nhưng cô lại hay chủ động dành cho anh những cử chỉ ngọt ngào, kể cả những lúc cùng nhau hoạt động trên giường.
Đó cũng là điều khiến Phó Nhất Trác mê đắm.
“A, con và em không có thấy gì đâu ạ!”
Đang tình tứ, bỗng nhiên từ phía sau lưng lại vang lên giọng nói trong trẻo của một cô bé khiến đôi nam nữ đang ôm nhau chợt giật mình, họ lập tức quay mặt lại nhìn thì thấy chị cả Phó An nhiên và anh hai Phó Nhất Thiên đang đứng đó che kín cả hai mắt lại, nhưng trên môi đều hiện lên nụ cười thơ ngây.
Ngay sau đó, Triệu An Nghiên liền rời khỏi người Phó Nhất Trác, cả hai nhanh chóng tách ra, ngồi riêng ngay ngắn thì cô mới dịu dàng lên tiếng:
“Thôi được rồi, hai cô cậu mau qua đây với mẹ nào!”
Nhận được ý chỉ của mẫu hậu, hai đứa trẻ liền hí hửng chạy qua, ôm lấy người mẹ đáng kính của mình, làm ai kia chứng kiến tự nhiên cảm thấy ghen tị.
“Mẹ ơi, hôm nay tiểu Nhiên đi học được cô giáo khen ngoan ạ!”
“Con gái mẹ giỏi vậy ta! Thế còn tiểu Thiên thì sao nào, hôm nay con học được những gì nói mẹ nghe xem!”
Bị gọi tên, còn nhắc luôn chuyện học khiến cậu nhóc Phó Nhất Thiên liền bẽn lẽn lui ra, sau đó chui ra sau lưng Phó Nhất Trác, chơi trò nấp ló khiến Triệu An Nghiên thoáng chau mày.
“Sao đấy, mẹ đang hỏi con mà tiểu Thiên?”
Bấy giờ, Phó Nhất Trác lại nhe răng ra cười, như thể đã biết rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Biểu hiện của anh ngay lập tức thu trọn tầm nhìn của người phụ nữ quyền lực trong nhà, cô bắt đầu nghiêm giọng:
“Hai ba con lại làm ra chuyện xấu gì rồi đúng không?”
Đúng lúc này chỉ có cô bé Phó An Nhiên là đang che miệng cười tủm tỉm, không đợi Phó Nhất Trác trả lời thì cô bé lém lĩnh đã lên tiếng mách lẻo trước.
“Tiểu Thiên đang sợ mẹ la đó ạ, vì hôm nay ba cho phép em ấy nghỉ học mà chưa hỏi qua ý kiến của mẹ.”
Tội xấu bị vạch trần, Phó Nhất Trác chỉ biết nhìn vợ mình với ánh mắt dè dặt, và nụ cười sượng trân trên môi.
Sau đó anh liền đưa tên tội phạm đang ẩn nấp sau lưng mình ra trước mặt “tòa án” tối cao để Triệu An Nghiên hỏi tội, còn anh thì nhanh miệng giải oan trước:
“Đây, chủ mưu thật sự là ở đây.
Sáng ra thằng nhóc nghịch ngợm này bảo với anh là thấy trong người hơi mệt nên không muốn đi học, anh mới gọi điện xin phép cô giáo cho nó nghỉ một hôm, sau đó anh còn gọi bác sĩ tới khám thì mới biết thằng ranh này nó lười học nên nói dối.
Anh cũng là nạn nhân trước chiêu trò ma mãnh của con trai chúng ta mà thôi, vợ đừng giận anh!”
“Ba…ba đã hứa là nói giúp con rồi mà?”
Chàng trai trẻ bị chính ba ruột trở mặt thì đã khóc thét trong lòng, giờ chỉ có thể nhăn mặt oán thán người đàn ông ấy.
“Ba giúp con rồi ai giúp ba? Mẹ con mà giận sẽ đuổi ba ra ngoài ngủ, mà ba không có mẹ con bên cạnh thì ba ngủ không được.
Cho nên giữa tình nghĩa ba con và nữ nhân của ba thì ba đành phải gạt con sang một bên.
Coi như là vì hạnh phúc gia đình mình đi nha con!”
“Không, ba chơi vậy là không phải anh hùng rồi.”
“Ờ thì…ba có nỗi khổ riêng mà! Sau này con có vợ đi rồi sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ba lúc này!”
“Hai ba con thỏa hiệp xong chưa?”
Hai người đàn ông đang nói qua nói lại, nhưng chỉ với một câu nói chủ nữ chủ trong nhà thì đều khiến cả hai im bặt.
“Dạ xong/Dạ xong.”
Sau đó lại cả hai lại đồng thanh ủ rủ cất lời.
“Tiểu Thiên qua kia úp mặt vô tường cho mẹ.
Chịu phạt đến khi nào biết lỗi sai ở đâu thì quay lại gặp mẹ.”
“Dạ…”
Thế rồi đứa trẻ tội nghiệp ấy buộc phải vâng lời.
Cậu lủi thủi đi qua một góc úp mặt vào tường chịu phạt.
Trong khi đó có một người đang vui thầm vì tưởng rằng đã thoát nạn, nhưng kết quả vẫn bắt gặp ánh mắt sắc bén của người phụ nữ hướng tới.
“Anh cũng qua đó đồng hành với bạn mình luôn đi.
Coi như làm gương cho con trẻ.”
“Nhưng anh cũng là người bị lừa mà vợ?”
“Tội của anh là thông đồng giấu giếm em đấy, bao che cho tội phạm tức là đồng phạm.”
“Nhưng mà anh…”
“Hay anh muốn tối nay ngủ sofa?”
“Không không không, anh muốn ngủ với vợ!”
Phó Nhất Trác nhe răng cười, sau đó liền nhìn sang cậu nhóc Phó Nhất Thiên, đau khổ cất lời:
“Cậu ba báo, ba tới với con đây! Con báo ba quá rồi đấy!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...