Chương 9: Ngày ấy (2)
Tháng thứ hai khi cô gả qua đó, Ngô A Đệ bắt đầu ra tay đánh cô.
Có khi là đồ ăn không hợp khẩu vị, có khi là đánh bài thua, có khi là lúc nói chuyện trả lời anh ta chậm một chút. Phần lớn thời gian đều là anh ta bị chọc tức bên ngoài, không có chỗ phát giận.
Đã hơn một năm, cái bụng Ngô Tế Muội vẫn không có động tĩnh gì, chuyện này cũng khiến gia đình Ngô A Đệ càng ngày càng ngứa mắt cô.
Ngô Tế Muội bỗng nhớ ra người vợ đầu tiên của anh ta cũng không có con, nhưng câu này cô không dám nói ra miệng. Kinh nghiệm cho cô biết, nếu nói câu này thành lời thì sẽ chỉ bị trừng phạt nặng hơn.
Hàng đêm, cô trằn trọc trên giường, cầu xin ông trời ban cho cô một người con trai, như vậy cô sẽ được miễn giảm việc nhà nặng nề, đổi được hơn chín tháng không bị đánh đập.
Nhưng ông trời vẫn chưa để ý đến cô, tới tận năm mười sáu tuổi, cô vẫn mãi không mang thai được.
Dần dần, hình như người trong thôn cũng nghĩ đến điều gì. Họ túm năm tụm ba lại, rì rà rì rầm, mỗi khi Ngô A Đệ đi qua thì cúi người về phía trước, rỉ rả vào tai nhau điều gì đó.
Ngô A Đệ không phải đàn ông, không biết ai là người nói câu này đầu tiên, dần dần lan truyền ra ngoài.
“Có ít tiền thì được tích sự gì đâu, kết quả vẫn là tuyệt hậu đấy thôi.”
Lúc nói lời này, mấy người trong thôn đang dựa lên cây cổ thụ đầu làng, xoa xoa lớp bùn dính lên cánh tay, trong lòng thì rõ rất sảng khoái.
Người lớn thì rì rầm, mấy đứa trẻ con thì nói chuyện không lựa lời tí nào. Câu chuyện như mưa dầm thấm đất, dần dần chúng cũng học theo, lấy Ngô A Đệ ra làm trò đùa.
Mỗi khi anh ta đi ngang qua cửa thôn, bọn nhỏ cởi truồng đi chân trần bẩn thỉu cứ hò hét chạy vậy quanh anh ta, thò lò mũi xanh, mồm thì liên tục lải nhải, học người lớn hỏi rằng bao giờ cô vợ nhỏ của anh ta mới to bụng.
Ngô A Đệ phiền lòng, tính tình cũng càng thêm nóng nảy thất thường. Lúc nào sắc mặt cũng tối sầm lại, không biết vui buồn thế nào.
Có khi đang ăn cơm thì đột nhiên dừng lại, cướp cái bát trong tay Tế Muội rồi ném xuống đất.
Có khi là hút hết điếu này đến điếu khác, trong phòng sương khói lượn lờ, hăng đến nỗi không mở nổi mắt.
Có khi lại trằn trọc không ngủ được, gối lên cánh tay quay mặt qua chỗ khác, không thèm phản ứng gì với người khác, hỏi chuyện cũng không đáp. Lúc Ngô Tế Muội bắt đầu mơ màng ngủ, anh ta giơ chân lên đạp cô bay từ trên giường xuống đất.
Còn có mấy lần uống rượu đến đỏ quạch đôi mắt, anh ta còn lấy dao phay dí lên cổ cô, ép cô thề sẽ mang thai trong vòng một tháng.
Ngô Tế Muội cho rằng, chỉ cần mình cố gắng nhịn thì một ngày nào đấy mọi chuyện sẽ qua.
Thế nhưng, dây thừng chỉ đứt chỗ mảnh, vận rủi chỉ chọn người mệnh khổ.
Hôm ấy, sau giờ ngọ, cô đang làm việc ngoài đồng thì thấy Ngô A Đệ đứng trên bờ ruộng, nhảy nhót vẫy tay với cô. Ngô Tế Muội hoang mang đi tới, bị Ngô A Đệ nắm lấy cổ tay, kéo về nhà.
Vừa mở cửa vào đã thấy một thằng nhóc choai choai ngồi trên ghế trúc, mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn cô.
Ngô Tế Muội nhận ra đây là con út của nhà ông bác Ngô A Đệ, năm nay vừa tròn mười tám.
Không lễ lạt giỗ chạp, tự dưng tới nhà làm gì?
Tuy nói thầm trong lòng như vậy, nhưng cô không thể hiện gì ra mặt, chỉ rửa tay nấu cơm rồi nhanh chóng thu xếp xong một bàn đồ ăn lớn.
Cậu em họ mới gặp mấy lần này lại chỉ gục ở góc bàn, lúc nào cũng chỉ cúi đầu và cơm từng miếng một, uống rượu từng ngụm một với anh họ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ta uống rượu, mà còn uống dữ như vậy.
Ăn cùng xong một bữa cơm, nói chuyện cũng gần xong, cậu em họ vẫn không định rời đi.
Ba người cứ ngồi như vậy, không ai nhìn ai, để mặc ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào hắt lên mặt đất.
Ngô Tế Muội mất kiên nhẫn trước, cô nói ngoài ruộng còn có việc cần làm. Ngô A Đệ bỗng ngăn cô lại, quay đầu liếc mắt nhìn cậu em họ.
Nguy hiểm như một con quái vật đứng sau lớp vải rèm cửa, tuy không thấy rõ diện mạo nhưng đã đội lớp rèm lên cao cao, từng cơn gió độc phả vào mặt.
Lông tơ trên người Ngô Tế Muội dựng đứng hết lên, xoay người muốn chạy nhưng vừa quay đầu đã thấy Ngô A Đệ đứng sau lưng chặn đường cô từ bao giờ.
“Tôi phải có một thằng con, phải được một thằng con.” Anh ta cứ lải nhải mãi, hai tay bắt chéo tay cô ra sau lưng, nắm chặt.
“Anh, em không làm được…”
“Lẹ lên!”
Anh ta kéo cô xuống mặt đất, đầu gối chặn cánh tay cô lại.
Cô ngã phịch xuống đất, hét lên chói tai, chân tay thì đấm đá loạn xạ. Một bóng đen lóe lên trước mắt, có ai đó nắm chặt lấy tay cô, ngay sau đó một ngọn núi đè xuống.
Cô từ bỏ chuyện giãy dụa, giọng nói có kêu đến khàn cũng vô dụng. Cô biết, có kêu xé trời cũng chẳng được tích sự gì.
Lúc bị đánh chưa từng có ai tới cứu cô, thế giới của cô không có thần linh, không có kỳ tích, không có chút từ bi nào. Thế giới ấy chỉ có thù hận và tàn nhẫn, tất cả những trải nghiệm và giáo dục của cô chỉ dạy cô nuốt máu vào trong.
Sẽ kết thúc nhanh thôi.
Em họ nhìn cô đầy ngượng ngùng, đôi tay hoảng loạn kéo quần xuống.
Cô không nói được gì, nước mắt dầm dề trên mặt, vài sợi tóc cũng dán chặt trên đó. Cậu muốn lau đi cho cô, nhưng bàn tay giơ ra lại rụt về, như xấu hổ, như sợ sệt. Cậu đứng dậy gật đầu với anh họ, trong miệng lẩm bẩm gì đó rồi chạy trối chết ra ngoài.
Ngô A Đệ buông tay cô ra, nhóm một điếu thuốc.
“Tuần sau nó còn tới tiếp, tốt nhất là cái bụng cô nên biết chí đi.” Anh ta gảy tàn thuốc: “Tôi cũng không muốn thế đâu.”
Ngô Tế Muội không nói gì, chỉ chậm rãi mặc đồ vào.
Bóng chiều ngoài cửa sổ đã ngả về tây, trong vô thức, thời gian đã trôi tới chạng vạng.
“Nấu cơm đi thôi.” Anh ta ném tiền lên đùi Ngô Tế Muội, ngẫm nghĩ rồi lại ném thêm năm đồng: “Cô muốn ăn gì thì tự đi mua đi, dạo này nhớ bồi bổ cơ thể.”
Ngô Tế Muội đứng ở tiệm tạp hóa hồi lâu, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào kệ hàng. Cuối cùng, cô mua một con gà ta, chỗ tiền còn lại dành cả để mua rượu. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Lúc ăn cơm tối, trên mặt Ngô A Đệ không rõ biểu cảm gì, chỉ buồn bực uống rượu, hết chén này tới chén khác. Ngô Tế Muội ở bên hầu hạ, lúc rót rượu giúp anh ta, Ngô A Đệ bỗng cầm lấy cổ tay cô, giương mắt nghiêm túc nhìn cô:
“Gả cho tôi có hối hận không?”
Cô sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra phụ nữ cũng có tư cách không hài lòng.
Thấy mãi mà cô không nói gì, anh ta lại lẩm bẩm: “Cô là một người phụ nữ tốt, phụ nữ tốt.” Nấc một cái: “Tôi cũng chẳng phải người xấu, có trách thì trách cô số khổ đi.”
Lại là số.
Anh ta nhanh chóng say mềm, nằm vật ra giường tre ngáy như sấm. Ngô Tế Muội ngồi bên cạnh lặng lẽ thu dọn chén đũa.
Không biết Ngô A Đệ mơ thấy cái gì mà cao giọng mắng mỏ, không ngừng vung chân.
Ngô Tế Muội dừng tay, ngạc nhìn nhìn về phía anh ta, dường như đây là lần đầu tiên cẩn thận đánh giá người này.
Thấp bé đen gầy, tóc cũng không nhiểu, mềm mỏng dán lên da đầu, hơi nhiều gàu. Trên mặt đã có vết nhăn và đốm đồi mồi, chỉ là màu da ngăm nên trông không rõ lắm. Mí mắt sụp xuống, lúc nào cũng sưng đỏ dưới tác dụng của cồn, cứ như là mới khóc lóc một trận. Lúc này Ngô A Đệ đang há mồm ngáy, thỉnh thoảng lại chép miệng hai cái.
Lúc cô quay vào, trong tay đã cầm theo dao chặt thịt gà.
Không khác gì nhau, cô tự nhủ, gà với người cũng chẳng khác gì nhau.
Dao giơ lên, chặt xuống, máu bắn lên mặt cô. Cô không chớp mắt, hết nhát này đến nhát khác, đến tận khi chặt được cả cái đầu rớt xuống.
Thì ra giết người cũng chẳng khác gì giết gà, gà là súc sinh, có người cũng thế thôi.
Cô đào đất trong phòng ngủ lên, đào một cái hố sâu. Cái cuốc mới đào được hai nhát đã chạm tới một thứ gì đó, kéo lên mặt đấy thì thấy là một bộ xương khô. Không hiểu sao, cô lại cảm giác đây chính là người vợ sắc mặt vàng vọt của Ngô A Đệ.
Ngô Tế Muội thấy lạnh thấu xương, sau đấy là một trận buồn nôn, thế mà mình lại tổ chức đám cưới ngay trên bộ xương khô này.
Không biết ai nói, lúc qua đời thì phải để toàn thây, nếu tàn khuyết không đủ xương cốt thì không được qua cầu Nại Hà, kiếp sau không thể đầu thai làm ngươi. Nghĩ đến đây, cô lại nhặt con dao lên, hung hăng chặt thêm vài phát lên tứ chi Ngô A Đệ. Chúng lăn lóc khắp nơi, bị cô đá hết vào trong hố.
“Kiếp sau mày đừng gây hại cho người khác nữa.”
Cô xúc đất đá đổ vào, lại lần nữa lấp bằng cái hố lại. Cô đạp đạp mặt đất, dẫm chặt từng chút một. Cuối cùng không nhìn ra cái gì nữa, chỉ là mặt đất hơi mềm xốp, đất mới hơi tanh.
“Muốn trách thì trách số mày không tốt ấy.”
Câu này như nói cho anh ta nghe, lại như nói cho mình.
Cô đi múc nước thì gặp hàng xóm đi giặt quần áo.
“Tế Muội, muộn vậy rồi còn đi múc nước à.”
“Ừm.” Cô gật đầu, không ngờ mình lại bình tĩnh như vậy: “Trời nóng, phải đi tắm.”
“Ấy…” Người bên cạnh bỗng tiến tới, xoa má phải của cô: “Chỗ này dính cái gì thế? Như là máu…”
“Ồ, hồi chiều giết gà, không cẩn thận bắn lên.”
Cô nghĩ, đúng là có mua gà ta, ông chủ tiệm tạp hóa làm chứng, không sợ ai điều tra.
“A Đệ có phúc đấy, có cô vợ ngoan ngoãn lại còn có tài, bữa nào cũng có gà nướng ăn.”
Cô cười có lệ, xách nước rời đi, chỉ là lúc xoay người lại, trong mắt cô không còn ý cười.
Sau khi chà lau sạch sẽ cả nhà, cô lặng lẽ tắt đèn đi, khóa cửa phòng lại.
Đêm ngày càng sâu, đâu đâu cũng là tiếng ngáy và nói mớ hết đợt này tới đợt khác. Những con người vất vả làm việc cả ngày đã sớm rơi vào giấc ngủ, không sợ gặp người nào.
Cô xách theo túi du lịch, bật đèn pin, chân thấp chân cao lật đật chạy qua núi, bỏ mặc thôn xóm nhà chồng sau lưng.
Cành cọ và cây dừa cao lớn che khuất vầng trăng non, trong rừng hẻo lánh ít dấu chân người, cô chỉ có một mình, càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy như điên.
Bên tai là tiếng tru thê lương như một con thú tuyệt vọng nào đó, hồi lâu sau cô mới ý thức được, thì ra là tiếng khóc của mình.
Cô chạy suốt cả đường, cũng khóc suốt cả đường, muốn tìm một điểm cuối cho con đường bỏ trốn của mình.
Cô nghĩ tới Phúc Xương, lúc chạy về tới nơi, cô nhẹ nhàng gõ cửa nhà cậu.
“Ai?”
Tiếng một người phụ nữ xa lạ, bấy giờ cô mới bỗng nhớ ra, cô nghe nói Phúc Xương đã cưới vợ từ lâu, năm ngoái cũng bế được một cậu con trai béo mập. Nương theo ánh trăng nhìn quanh, quả nhiên cô nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ, đang sờ soạng ra ngoài mở cửa.
Cô chạy trốn trước khi cửa nhà mở ra, thật sự không nỡ truyền vận rủi cho người khác.
Ngô Tế Muội trở thành cô nhi trong thế giới này, lang thang không mục tiêu, tha hương du đãng trong chính thôn xóm mà cô từng lớn lên.
Vòng đi vòng lại, quay lại ngôi nhà mình từng lớn lên.
Sau khi bà ngoại chết, đương nhiên khối đất này thuộc về cậu hai, căn nhà cũ bị dỡ bỏ, ngôi nhà mới nằm im lìm trong bóng đêm, nhìn cô từ trên cao xuống đầy miệt thị.
Tòa nhà mới này, được xây lên từ xương máu của cô.
Cỏ tranh dàn trải được đổi bằng cái tát lên mặt cô, cánh cửa gỗ mới sơn lại tươm tất được đổi từ những sợi tóc bị giật xuống, bốn bức tường là những cú đá vào eo cô. Cô nhớ lần đó đau đến mức ba ngày liền không xuống đất đi đường được. Thang trúc là tiếng chửi rủa, sân nhà là lời nhục mạ, mỗi chiếc bàn chiếc ghế đều thấm đẫm tiếng khóc thút thít trong đêm của cô.
Xấu hổ và giận dữ như đốt cháy linh hồn Ngô Tế Muội, cô đốt một mồi lửa, tính hết nỗi oán hận chất chứa bao nhiêu năm qua, ném hết lên nóc nhà.
Từng đợt từng đợt khói trắng bay lên theo thế lửa lớn dần, nhanh chóng che trời lấp đất. Ngọn lửa lan lên tận trời, nổi lách tách trong không khí, ánh lửa cháy đỏ rực cả bầu trời đêm.
Cô đứng trong chỗ tối, nhìn những người trong nhà bừng tỉnh khỏi giấc mơ, gào thét chạy ra khỏi nhà. Trong lòng cô không oán không hận, chỉ thấy vô cùng tĩnh lặng.
“Tôi chỉ lấy lại hết những thứ các người nợ, từ nay nước sông không phạm nước giếng.”
Khi cô rời khỏi thôn, ánh mặt trời đỏ rực dần dâng lên sau núi.
Ngô Tế Muội rưng rưng, nhìn ánh bình minh lan ra khắp chốn, những nơi cô nhìn thấy đều đỏ rực, như Ngô A Đệ đầm đìa máu thịt đang đuổi tới đây.
Nếu trời phải sập chính nghĩa mới tới, thì cứ sập đi.
Cô ngẩng đầu, đi về phía trước trong ánh đỏ, phía sau là khói lửa rợp trời, trước mắt là bình minh đang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...