Phó Thác Vận Mệnh



Chương 53

Lão Mã kẹp văn kiện quay về văn phòng, bắt gặp Đồng Hạo ngồi một mình trên băng ghế, vai rũ xuống, cụp mắt, vẻ mặt không phục.

“Bình tĩnh lại chưa?”

Ông ấy gõ nhẹ lên lưng ghế, Đồng Hạo ngẩng đầu liếc nhìn ông ấy, lúng túng xoay người đi.

“Tôi chẳng có gì để phải bình tĩnh cả.”

“Cậu còn thấy oan à?” Lão Mã cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm: “Nếu không ngăn cậu lại thì cậu định làm gì? Đánh chết cậu ta à? Sau đó ngồi tù? Đừng có để Nghê Hướng Đông chưa vào mà cậu đã vào trước.”

Ông ấy nhổ mấy cái, nhổ lá trà trong miệng trở lại cốc.

“Cậu nghe xem khi đó cậu nói cái gì? Cùng lắm thì không làm cảnh sát nữa, còn muốn giết chết người ta, cậu biết bây giờ phòng thẩm vấn toàn là camera và ghi âm không? Nếu làm ầm chuyện này lên thì cậu định giải quyết thế nào? Nếu bên ngoài đồn cảnh sát chúng ta đánh người thì cậu định làm gì tiếp? Kéo danh dự của cả đội hình sự làm bệ đỡ cho cậu à?”

“Thế anh Mạnh chết vô ích ư?”

“Chuyện của Mạnh Triều…”

Lão Mã nhất thời nghẹn lời, cúi đầu đặt cốc trà trở lại bàn.

“Điều tra sơ bộ cho thấy cậu ấy rơi xuống là do một số ốc vít trên chốt của giàn giáo bị mất, thanh ngang không chịu được cũng là thanh thép mà cậu ấy dẫm lên, nhưng, đây rốt cuộc là người làm hay là tai nạn…”

“Không thể là tai nạn được, chắc chắn là một cái bẫy, là Từ Khánh Lợi, chắc chắn là Từ Khánh Lợi đã nới lỏng giàn giáo từ trước, trước đây anh ta từng làm công việc này ở công trường, động tay vào rất dễ dàng, anh ta muốn giết chết Ngô Tế Muội, nhưng không ngờ người đi lên lại là…”

Đồng Hạo bỗng nghẹn lại, vung tay lên như muốn đuổi nỗi buồn đi. . Truyện Hệ Thống

“Đội trưởng Mã, chúng ta đều biết thằng ôn này chắc chắn có vấn đề…”

“Phải, nhưng bằng chứng đâu?”

Lão Mã đập mạnh lên bàn, khiến những người khác trong văn phòng đều quay đầu lại nhìn bên này.

“Cậu lấy bằng chứng ra cho tôi, bằng chứng xác thực có thể trị tội cậu ta, lấy ra đi! Chỉ cần cậu có, tôi sẽ xử cậu ta ngay lập tức!”


Đồng Hạo tức tới đỏ bừng mặt, mím tới trắng bệch môi: “Tóm lại là tôi không phục!”

“Không phục chỗ nào! Cậu nhìn trong cái văn phòng này có ai mà không nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, có ai mà không đỏ mắt xử lý vụ án hả!”

Lão Mã cũng cất cao giọng.

“Ồ, chỉ cậu thân thiết với Mạnh Triều, chỉ cậu thấy khó chịu trong lòng, nhưng ai trong căn phòng này không quen biết cậu ấy lâu hơn cậu chứ? Đừng quên, khi đó còn là tôi giới thiệu Tiểu Mạnh vào, thế trong lòng tôi không khó chịu à? Tôi…”

Lão Mã lại đỏ vành mắt, hoảng loạn cầm cốc nước trên bàn lên uống ừng ực.

Đồng Hạo hơi bối rối, lén nhìn xung quanh một vòng, tuy sắp 12 giờ rồi nhưng trong văn phòng vẫn còn bảy tám người đang bận bịu. Cậu ta thấy Sở Tiếu vừa lén lau mắt, bây giờ lại tiếp tục gõ bàn phím với vẻ mặt vô cảm, sắp xếp ghi chú.

Lão Mã nhìn cậu ta, lại nhìn những người khác một lượt, đóng nắp cốc lại kêu cạch một tiếng.

“Mọi người đừng làm việc nữa, đã hơn 11 giờ rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.”

Ông ấy móc chút tiền ra đưa cho Sở Tiếu.

“Tiểu Sở, cô dẫn các anh chị em đi ăn chút gì đi, hoạt động gân cốt, sau đó còn phải vất vả một đợt nữa đấy.”

“Ồ.” Sở tiếu liếc nhìn Đồng Hạo, quay người khoác áo khoác: “Vậy chúng tôi đợi hai người ở quán hoành thánh.”

Mọi người như thể rất ăn ý, tạm thời dừng công việc trong tay lại, tốp năm tốp ba lặng lẽ đi ra ngoài.

Đồng Hạo đứng dậy, cũng đi theo, bị lão Mã kéo lại.

“Cậu đi đâu?”

“Ăn cơm.”

“Cậu quay lại cho tôi.” Ông ấy ấn cậu ta trở lại ghế: “Tạm thời đừng đi vội, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Lão Mã ngồi đối diện cậu ta, móc một gói thuốc từ trong lòng ra, vươn tay đưa cho Đồng Hạo, cũng tự ngậm một điếu.

Đồng Hạo nhận lấy nhưng không hút, tay phải đột nhiên bóp, để mặc thuốc cháy tự nhiên.


“Thực ra chuyện của Mạnh Triều là bình thường, thật đấy, tôi làm cái nghề này hai mươi mấy năm rồi, tiễn rất nhiều anh em, người có thể nghỉ hưu bình an, đó đúng là có phúc.”

Lão Mã cúi đầu, nhả khói ra. Dưới ánh đèn trắng toát, Đồng Hạo nhìn chằm chằm mái tóc rối bời hoa râm sau gáy của ông ấy.

“Hôm nay là Mạnh Triều, người tiếp theo có thể chính là tôi.”

“Đội trưởng Mã, chú đừng nói như vậy…”

“Khi đó tôi cũng từng nói chuyện với Mạnh Triều, cậu ta khi đấy khóc nức nở, còn chẳng kiên cường bằng cậu.”

Mạnh Triều nhìn chằm chằm ánh lửa nhảy nhót trước mắt, cứ như nhìn thấy Mạnh Triều vừa tốt nghiệp lần nữa.

“Nhoáng một cái cũng đã 10 năm rồi, một đời của con người nhanh thật đấy, không dễ sống.”

“Đội trưởng Mạnh anh ấy…”

“Đội trưởng Mạnh cái gì, khi đó cậu ấy là một thằng cu trẻ măng, toàn gọi cậu ấy là Tiểu Mạnh, ngày nào cũng đi theo sau mông chúng tôi ngốc nghếch vui vẻ.”

Lão Mã vẩy thuốc trong tay, hiếm khi mỉm cười.

“Truyền thống trong đội chúng ta là truyền kinh nghiệm, người cũ dẫn dắt người mới, nắm tay dạy. Cậu tới muộn, có vài chuyện không biết, lão Tôn dẫn dắt Mạnh Triều khi đó, hầy, cũng mất vào lúc bắt tội phạm.”

Đồng Hạo cúi đầu nghe, không nói năng gì.

“Lúc phá cửa, nghi phạm vung dao rựa lao ra, loại bổ dưa hấu ấy, dài khoảng hơn 30cm, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhắm mắt vung vẩy, đó là tình thế cá chết lưới rách, muốn liều mạng với cảnh sát.”

“Khi đó Mạnh Triều cũng bị dọa sợ, không trách cậu ấy được, thằng nhóc vừa mới tốt nghiệp, đã thấy tên liều nào như vậy chứ, đứng đực tại chỗ chẳng biết tránh né, dao sắp bổ vào mặt, sau đó lão Tôn cũng là cảnh sát hình sự già dẫn dắt cậu ta khi đó, nghĩ cũng chẳng nghĩ đã chặn trước mặt Mạnh Triều, tự mình lão lên kìm giữ, để các thành viên khác tranh thủ thời gian phản kích, cuối cùng bắt được tội phạm, nhưng ông ấy mất máu quá nhiều, còn chưa đưa tới bệnh viện đã trút hơi thở cuối cùng.”

Đồng Hạo trừng mắt, không ngừng hít mũi. Thuốc trong tay đã cháy lến, tro màu trắng xám, mãi mà không chịu rơi xuống.

“Tiểu Đồng, cậu phải biết, mũi dao dính máu không chỉ là tội phạm mà còn có cảnh sát chúng ta. Một trái tim thấp thỏm ngày đêm, không dám thả lỏng chút nào, nếu đầu óc cậu hồ đồ, không chỉ đổ oan cho người bị hại, có khi còn khiến đồng đội, khiến bản thân mất mạng.

Lão Mã vỗ vai cậu ta.


“Đừng trách hôm nay tôi dạy dỗ cậu, những kẻ độc ác kia biết đâm dao vào tim người thế nào nhất. Như Từ Khánh Lợi, anh ta cố ý nói mấy lời khó nghe để kích chúng ta đấy, muốn chúng ta lỡ lời, xem trong tay chúng ta có quân át chủ bài nào không, nếu cậu đi theo suy nghĩ của anh ta thì cậu rơi vào bẫy của anh ra rồi.”

“Đội trưởng Mã, tôi không hiểu, không giống, không giống như tôi nghĩ, trước đây trong trường không dạy như vậy…”

Đồng Hạo bĩu môi, nước mắt lại trào ra từ trong mắt, cậu ta vội vàng che mặt, lại giọng khàn đặc.

“Đây mới là vụ án đầu tiên, vụ án đầu tiên tôi đi theo làm việc, nhưng bây giờ tôi đã hồ đồ rồi, cái gì là tốt, cái gì là xấu, tôi không hiểu. Hơn nữa, hơn nữa vì bảo vệ tội phạm mà đội trưởng Mạnh chết, sau khi anh ấy chết, vậy mà Ngô Tế Muội lại trả treo không thừa nhận, nếu không phải chú dùng Thiên Bảo để đột phá, đến bây giờ cô ta cũng không chịu nói gì.”

“Sao con người có thể nhẫn tâm tới như vậy, rõ ràng cô ta biết anh Mạnh vì cô ta nên mới trèo lên, khi đó cô ta còn cảm ơn lên cảm ơn xuống, nhưng sao sau khi xảy ra chuyện lại trở mặt không nhận, cái này không đúng, như vậy còn là con người sao…”

“Đồng Hạo à, cậu phải thừa nhận rằng, một loại gạo có thể nuôi trăm loại người, trên đời này có đủ loại người. Có người chỉ yêu chính bản thân mình, như Nghê Hướng Đông, anh ta có thể dùng máu của người khác để sưởi ấm mình, có thể dẫm lên thi thể của người khác mà trèo lên chẳng buồn áy náy. Vì bản thân, coi người khác như cỏ rác, nói đánh là đánh, nói giết là giết, đây là ác độc bẩm sinh, nói khó nghe là, một khi không dạy dỗ tốt, đó sẽ là tai họa của xã hội.”

“Có người chỉ yêu bản thân, như Tào Tiểu Quân, như Ngô Tế Muội, bao gồm cả Từ Khánh Lợi, người thật sự tốt với mình, chân thành hết mực, đào tim móc phổi, nhưng một khi vượt ra ngoài phạm vi của bản thân thì còn máu lạnh hơn đối với người xa lạ bên ngoài. Để bảo vệ người mình yêu thương, thậm chí bọn họ còn không ngại phạm luật.”

“Cậu nhìn mấy đứa trẻ trong xã hội hỗn tạp bên ngoài mà xem, chúng cũng như vậy, trượng nghĩa với anh em của mình thật đấy, không ngại nguy hiểm đứng ra bảo vệ, nhưng một khi trở mặt, xung đột lợi ích, cảm thấy đối phương không phải anh em nữa. Cậu nhìn lại đi, ai cũng trở mặt không nhận người, hận không thể móc tim rút xương, quá nhiều chuyện quay lưng lại với nhau.”

“Còn có một loại người khác, nếu nói là lương thiện, thì thà nói là từ bi mới đúng hơn. Bọn họ thương xót nỗi bất hạnh của mọi người, dù là địch hay bạn, là tốt hay xấu, chỉ cần cậu cần, anh ta sẽ vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân, lao lên đầu tiên, chắn trước mặt cậu, bảo vệ cậu an toàn.”

“Như lính cứu hỏa, bác sĩ, quân nhân, cảnh sát, đều cùng một đạo lý, làm cái nghề này phải bác ái, phải yêu từng con người cụ thể, không phải khẩu hiệu. Cậu thấy đấy, bác sĩ có thể không chữa bệnh vì đó là kẻ thù sao? Hay là lính cứu hỏa thấy cháy thì không cứu vì không thích người này?”

“Mạnh Triều là người như vậy, cậu ấy có thể nhìn thấy và đồng cảm với nỗi đau khổ của mỗi người vô tội, cậu cũng phải làm người như vậy, không có trái tim như vậy, cậu không thể làm cảnh sát, cũng không xứng làm cảnh sát.”

Lão Mã dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.

“Đồng Hạo, cậu mới vào nghề, tôi là người từng trải, có nghĩa vụ nhắc nhở cậu. Sau này cậu ngày đêm đảo lộn, ăn uống không điều độ, sẽ mệt mỏi, sẽ khó chịu với người khác, sẽ nhìn thấy đủ tội ác, trái tim cậu sẽ bị xé toạc hết lần này đến lần khác. Nói thế này đi, chúng ta làm cảnh sát hình sự, đến lượt chúng ta xử lý, gần như chẳng có mấy ai là bình thường cả.”

“Thời gian dài rồi, máu sẽ che mờ mắt cậu, vết thương trên tim cũng sẽ kết vảy và cứng lại, cậu sẽ tê liệt, cậu không thể không tê liệt được, nếu không sẽ quá khó chịu, nhưng cậu phải nhớ, không thể đần ra đó được, bởi vì nếu cậu không quan tâm, thấy bối rối, thấy đấu tranh, đó mới là lấy mạng của nạn nhân thực sự.”

“Tội ác chính là tội ác, đừng bao giờ bào chữa cho tội phạm, cậu nên cảm thông với nạn nhân. Hãy luôn xé toạc lớp vảy trên trái tim mình, đối mặt với mỗi nạn nhân bằng trái tim mềm mại và tươi mới nhất, bởi vì cậu mặc bộ đồ này, bởi vì cậu là cảnh sát, nếu không làm được thì tranh thủ đi sớm đi, đừng làm bẩn danh tiếng của những cảnh sát tốt.”

Đồng Hạo không chịu nổi nữa, vui đầu xuống gầm bàn lén lau nước mắt.

“Lần đầu gặp mặt, Tiểu Mạnh nói với cậu thế nào? Giấu răng cậu đi, giấu nụ cười cậu đi, vì thứ cậu phải đối mặt là hiểm ác trên thế giới.”

Lão Mã đưa tờ giấy cho cậu ta.

“Bây giờ đừng khóc nữa, kiềm chế cảm xúc lại, phá án cần đầu óc chứ không phải căm hận, cũng không phải chửi bới, trên đời này sẽ không có chết mà không báo ứng, kẻ làm điều ác chắc chắn sẽ gặp báo ứng, mà cậu phải dùng cách của cảnh sát khiến mỗi tội phạm vị trừng trị một cách chính đáng.”

Lão Mã thở dài, nhét cả gói giấy vào lòng cậu ta.

“Được rồi, tự cậu nghĩ cho kỹ đi, tới lúc nào đó thông suốt rồi, chịu chỉnh đốn lại thái độ để phá án thì cậu đi xuống. Chúng tôi đợi cậu ở quán hoành thánh đầu đường, Mạnh Triều thích món này, cậu cũng nếm thử xem.”


Lão Mã đi được hai bước đột nhiên dừng lại.

“Đừng để cậu ấy chết vô ích, bình tĩnh lại suy nghĩ xem, nếu cậu ta còn ở đây thì sẽ làm như thế nào.”

Tiếng bước chân dần xa, chỉ còn lại tiếng rè rè của ánh đèn huỳnh quang trên đầu.

Đồng Hạo một mình ngồi trên ghế, rút mấy tờ giấy, lau nước mắt nước mũi lung tung, ngẫm lại lời lão Mã vừa mới nói.

Nếu anh ấy ở đây, nếu anh ấy ở đây…

Cậu ta đẩy cửa đi vào văn phòng của Mạnh Triều.

Còn chưa điều đội trưởng mới tới, đồ vật trong văn phòng cũng vẫn chưa xử lý hết, vẫn để lại dáng vẻ như lúc anh ấy ở đây. Áo khoác vắt lung tung lên lưng ghế, trong gạt tàn đầy tàn thuốc, cốc trà bằng nhựa nghiêng trên bàn, trên thành cốc trong suốt có những vòng tròn vết trà màu nâu.

Đồng Hạo kéo ghế ra, ngồi trước bàn làm việc của Mạnh Triều, nhìn tất cả từ góc độ của anh ấy.

“Cho tôi chút gợi ý đi, đại ca.” Cậu ta lẩm bẩm nói: “Từ Khánh Lợi thực sự quá xảo quyệt, bây giờ bọn tôi bị anh ta dẫn vào trong rồi, nếu anh ở đây, chắc chắn có thể tìm được sơ hở, mong anh cho bọn em chút gợi ý, bước tiếp theo rốt cuộc phải làm thế nào.”

Reng reng reng…

Điện thoại cố định trên bàn đột nhiên đổ chuông, vang vọng trong văn phòng giữa đêm.

Đồng Hạo giật nảy mình, rụt người lại theo bản năng.

Reng reng reng.

Chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, reo ầm ỹ bên tai cậu ta, từng tiếng dồn dập.

Reng reng reng.

Lẽ nào là Mạnh Triều?

Lẽ nào là anh ấy gọi điện tới, muốn nói manh mối cho bọn họ?

Nửa đêm thế này…

Đồng Hạo nuốt nước bọt, suy nghĩ lung tung, sau một lúc đắn đo thì vẫn quyết định nghe máy.

“Alo?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui