Chương 30: Điên cuồng sinh trưởng
Hai người ngồi mặt đối mặt, im lặng không lên tiếng.
Trên bàn cơm ở giữa có mấy chai rượu nếp 56 độ, một đĩa đậu phộng húng lìu nhỏ.
Không ai nói gì, chỉ uống hết ly này đến ly khác.
Ông chủ tiệm cơm ngồi dựa vào quầy vờ như đang xem TV, nhưng đôi mắt lại không nhịn được mà liếc sang bên này, lúc nào cũng để ý đến hai người đàn ông đang uống rượu giải sầu.
Người ngồi bên trong kia thì ông biết, là khách quen của quán, lúc nào cũng chỉ đến một lần, lần nào cũng gọi nộm rong biển hay đậu phộng chiên hoặc đồ nhắm rượu gì đó, thêm mấy chai cồn, dù là bia hay rượu trắng cũng tự rót tự uống, uống hết phân nửa.
Người đối diện kia thì lại lạ mặt, không biết nửa khuôn mặt đầy sẹo kia là làm sao, bẩm sinh hay gặp tai nạn nên bị hủy mất? Là bị đốt hay bị bỏng? Ông không biết, chỉ thấy đáng sợ đến lạ lùng, nhưng lại nhịn không được liếc mắt sang.
Sắp được một tiếng rồi, hai người cứ ngồi đó mà không nói gì, cũng không mời rượu nhau, cứ anh một ly tôi một ly, ai uống phần người nấy, nhưng ngược lại trông cũng ăn ý. Lúc ông chủ còn đang nghĩ ngợi, một nhóm khách khác trong quán bắt đầu mượn rượu làm càn, lợi dụng men say để nắm chặt tay bà chủ không chịu buông. Ông vội chạy tới hòa giải, tạm thời buông tha hai người đàn ông im lặng trong góc này.
Tào Tiểu Quân vừa uổng rượu, vừa thì thầm.
Người đàn ông trước mặt này cũng tên Nghê Hướng Đông, không biết là trùng hợp hay đang thăm dò mình, nếu là thăm dò thì chẳng lẽ anh ta lại biết điều gì? Chẳng lẽ chuyện năm đó còn có người khác chứng kiến? Rốt cuộc người này tiếp cận mình để làm gì? Còn vết thương trên mặt anh, là trước giờ vẫn vậy hay đang cố gắng che giấu điều gì? Anh có liên quan gì đến Nghê Hướng Đông thật không?
Anh ta buộc phải cẩn thận, tuy trên người nồng mùi men say nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Người đàn ông đối diện mới đến công trường chưa được bao lâu, nhưng anh ta vẫn có chút ấn tượng với người này. Lần trước Tôn Tiểu Phi rơi từ trên lầu xuống là anh bế đi bệnh viện. Nhưng hôm nay người này nói chuyện với mình là có mục đích gì? Chỉ xuất phát từ hảo tâm? Còn cái tên thì sao? Chỉ là trùng hợp?
Tào Tiểu Quân không nghĩ ra, chỉ cắm đầu uống rượu.
Từ Khánh Lợi cầm cái ly lên, nghĩ đến tâm sự của mình.
Anh cũng không biết hôm nay mình bị trúng cái thứ tà ma gì, làm việc xong lại mơ màng hồ đồ đi theo Tào Tiểu Quân tới tiệm cơm. Anh không dám uống nhiều, nhưng lại không thể không uống. Tào Tiểu Quân làm một ly, anh cũng theo một ly, coi như lễ nghĩa.
Anh vô cùng cảnh giác, tuyệt đối không để bản thân uống say, cũng tuyệt đối không nhiều lời thêm một chữ nào như đang đánh cờ vậy, anh đang chờ người đàn ông đối diện mở miệng trước.
Nhưng người đàn ông tên Tào Tiểu Quân này từ lúc ngồi xuống thì không ngước lên nhìn anh một lần nào, chỉ tự uống phần mình, dần dần Từ Khánh Lợi cũng thả lỏng dưới tác dụng của cồn, không ngừng rót rượu, cũng uống đến mức phơi phới.
Mấy chai rượu nếp nhanh chóng thấy đáy, Tào Tiểu Quân cũng bắt đầu lắc lư đầu trước sau.
“Uống nữa không?”
Từ Khánh Lợi đã uống đến nóng hết cả mặt, vội vàng xua xua tay.
“Thôi.”
Tào Tiểu Quân gật đầu, đi tính tiền rồi quay đầu đẩy cửa ra ngoài, cũng không chào đón lấy một câu. Từ Khánh Lợi cũng không thèm để ý, chỉ gắp viên đậu phộng cuối cùng trong đĩa, vừa nhấm nuốt vừa lảo đảo theo sau.
Tuần thứ hai, tuần thứ ba sau đó, hai người vẫn vào tiệm đúng giờ như cũ, vẫn cái bàn đấy, vẫn chai rượu đấy, vẫn im lặng không nói gì.
Sự im lặng ấy giằng có hơn một tháng, ông chủ cũng quen, cũng lười phản ứng lại.
Trận mưa đầu tiên sau khi vào thu, nhiệt độ trong không khí cũng giảm mạnh, những cây ngô đồng hai bên đường như già nua chỉ sau một đêm. Những phiến lá vốn dày dặn và xanh biếc, giờ đây cũng khô quắt úa vàng, cong viền lại, trải từng tầng trên lớp nhựa đường ẩm ướt.
Khi ấy, sắc trời đã tối dần tới chạng vạng, hai người bước vào cửa mang theo gió lạnh.
Từ Khánh Lợi vừa ngồi xuống đã bắt đầu chửi rủa.
Hôm nay lúc ở công trường, Tào Tiểu Quân lại bị người ta gây chuyện, đã làm không công còn bị trừ tiền ngược.
Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, những lúc đốc công không vui, bên trên bị nạt nộ thì bực dọc với bên dưới.
“Hôm nay tôi mời.” Từ Khánh Lợi gào lên về phía quầy: “Phục vụ, mang món ngon nhất của các người lên đây, mang thêm một két bia.”
Tào Tiểu Quân ngây người, cũng không đáp lại câu nào.
Nhưng rượu trắng thì mặt người đỏ, sau mấy ly rượu, huyết khí dâng lên, anh ta cũng bắt đầu mắng chửi theo, đến khi hai người thấy mắng đã đời rồi, không khí mới lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Từ Khánh Lợi cúi đầu, làm bộ nhặt miếng cà tím xào lên.
“Có chuyện này, có lẽ tôi không nên hỏi…”
Không hiểu sao, trận mưa hôm nay làm anh nhớ đến những giọt nước mắt của Tào Tiểu Quân hôm ấy, nhớ tới lần anh ta ngồi xổm trên mặt đất, hai vai run lên.
“Tiểu Quân, có phải cậu gặp chuyện khó khăn gì không?”
Tào Tiểu Quân uống một hớp rượu, chép chép miệng rồi mới nói tiếp.
“Con trai bị bệnh.”
“Nặng không?”
Tào Tiểu Quân khịt mũi: “Khó nói lắm, kẻ có tiền thì không chết được, chứ người nghèo…”
Vành mắt anh ta đỏ lên, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
“Bảo sao, cậu làm việc như không thiết sống nữa ấy.” Từ Khánh Lợi rót đầy ly giúp anh ta: “Tiền công kết toán không đủ à?”
“Còn khướt, hôm nay tôi tìm bọn họ, hỏi có thể ứng trước chút tiền công cho tôi được không, nào ngờ cái tên chó đẻ kia chẳng những không đồng ý còn kiếm cớ trừ tiền của tôi.”
Từ Khánh Lợi sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Tào Tiểu Quân nói phương ngữ tỉnh Nam Dương, thế mà hai người họ lại là đồng hương. Nhưng anh cố nén cơn tò mò, không hỏi han thêm, chẳng may Tào Tiểu Quân cũng thuận thế hỏi quá khứ của anh thì sao?
Ngón trỏ anh gõ gõ lên vách ly: “Tìm ai đấy mượn xem?”
“Dô, mượn ai được bây giờ, người bán mạng ở đây ai mà chả chờ dùng tiền? Hơn nữa, tôi tha hương xứ lạ, không có nơi nương tựa…” Tào Tiểu Quân cụng ly cách một tiếng: “Tôi, không nói chuyện sốt ruột, uống rượu uống rượu.”
Từ Khánh Lợi hơi há mồm, cuối cùng vẫn cụng ly, lấy rượu đè lại những lời suýt bật ra miệng.
Đêm hôm ấy, Tào Tiểu Quân mắc nên tỉnh ngủ, vừa định ra ngoài xả nước thì nghe thấy tiếng xoay người trằn trọc như vẫn chưa ngủ được.
Những công nhân làm việc trên công trường đều như nhau, họ sống trên những giường tầng bằng sắt, 8 người một gian, Từ Khánh Lợi vừa vặn nằm ngay giường trên của Tào Tiểu Quân. Giường không chắc chắn mà vô cùng mỏng manh, chỉ cần hơi cựa quậy là hai người đều không ngủ được. Thế nên Tào Tiểu Quân lập tức hết buồn ngủ, anh ta mở mắt ra, bàn tay đút xuống dưới gối, nơi đó luôn luôn có dao.
Người giường trên có động tĩnh, có vẻ muốn bò xuống dưới.
Trong đêm đen, phòng ký túc nho nhỏ tràn ngập tiếng ngáy rung trời, nhưng anh ta vẫn nghe rõ tiếng hô hấp gần trong gang tấc của người nọ, như đang lại gần sát bên cạnh, mùi hôi hám và chua lòm ập vào mặt.
Tên này muốn làm gì vậy?
Anh ta vừa định mở mắt ra thì cảm giác một bàn tay duỗi xuống dưới gối đầu, nhét cái gì đó vào rồi hít sâu một hơi, lại bò lên giường trên.
Tào Tiểu Quân sững sờ nằm đó, vẫn không nhúc nhích, đến khi giường trên vang lên tiếng ngáy nho nhỏ, anh ta mới đưa tay xuống gối đầu, sờ soạng thăm dò.
Anh ta sờ thấy một chồng giấy, anh ta biết đó là gì.
Tào Tiểu Quân không nói gì cả, chỉ trở mình, mất ngủ cả đêm.
Như hai người có hẹn từ trước, sáng sớm hôm sau không ai nhắc tới.
Ngày tháng vẫn cứ trôi, cuộc sống ở công trường buồn tẻ không có gì thú vị, mở mắt ra là làm, nằm xuống là ngủ, không đến lượt thì nghỉ ngơi.
Người ngoài cứ nghĩ bọn họ sẽ chịu khổ như nhau, thật ra không phải, trong ngành sản xuất cũng có chia chác hẳn hoi, đã âm thầm chia cấp bậc từ lâu. Có một câu vè thuận miệng nói, mũ vàng làm, mũ xanh chuyển, mũ đỏ nhìn, mũ trắng định đoạt.
Mũ vàng là công nhân cấp bậc cơ bản, làm việc mệt nhất, nhận ít tiền nhất. Mũ lam sẽ thực hiện những công việc cần kỹ thuật đặc thù, ví dụ như nghề hàn, nghề điện, điều khiển cần cẩu, máy xúc, đãi ngộ sẽ tốt hơn một chút. Mũ đỏ là người quản lý, hoặc khách hàng, còn mũ trắng chính là người đứng đầu, quản lý công trình, ai thấy cũng phải đưa điếu thuốc và gật đầu chào một câu.
Thật ra giữa các mũ vàng với nhau, cũng phải chia thành vài cấp bậc.
Thân thiết với đốc công hoặc thuộc về đội trung tâm thì sẽ sống nhẹ nhàng hơn, cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Người biết nịnh bợ lấy lòng thì sẽ không kiếm được quá nhiều, nhưng cũng không bị làm khó.
Những người chỉ biết cắm đầu vào làm việc, không có kỹ thuật, cũng không biết a dua nịnh nọt móc nối quan hệ như Tào Tiểu Quân hay Từ Khánh Lợi sẽ được phân phần việc vất vả dơ dáy nhất, lại kiếm được ít nhất.
Hai người cũng không tranh giành gì, chỉ giúp đỡ kéo thép, đưa nước bùn, hoặc một người khuân gạch một người xây gạch, lúc mệt mỏi thì né mọi người đi, cùng ngồi xổm dưới chân tường hút điếu thuốc, chửi đổng vài câu, cũng xem như khá hợp phách.
Công trường sẽ không khởi công vào mùa đông, sắp tới tháng mười một, chẳng mấy là tới thời gian đình công rồi.
Thời tiết lạnh dần, những hoạt động giải trí cũng ít đi, nhóm công nhân chỉ chờ phát tiền lương cũng rảnh rỗi sinh nông nổi, dư thừa tinh lực không có chỗ phát tiết, lại còn ở bên nhau suốt ngày, khó tránh khỏi xung đột.
Ngay cả người kín tiếng trốn tránh như Từ Khánh Lợi cũng từng ẩu đả một trận với một kẻ tên Vương Thành.
Vương Thành này là họ hàng gần của đốc công, ngày nào cũng lăn lộn trong công trường, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì thích đánh bạc cược tiền, thua tiền thì đi vay mượn khắp nơi, nhưng chẳng bao giờ thấy trả. Dần dần, đương nhiên không ai phản ứng lại anh ta, anh ta bắt đầu nửa trộm nửa cướp.
Cái hôm Từ Khánh Lợi đưa tiền cho Tào Tiểu Quân ấy, anh thấy rõ, cũng âm thầm nhớ kỹ nói giấu tiền.
Đến khi Từ Khánh Lợi định ra bưu điện gửi tiền, anh mới thấy chỗ tiền bên trong đã bị người ta đánh tráo. Anh bỗng nhớ ra, mấy ngày trước từng thấy Vương Thành lén lút về phòng giữa ban ngày, nên tiến lên chất vấn.
Đương nhiên Vương Thành không nhận, hai người lôi kéo nhau mãi cũng không có kết quả.
Nhưng hôm sau, Vương Thành lại đi mách lẻo, thêm mắm dặm muối bịa chuyện một hồi, đốc công tìm Từ Khánh Lợi hỏi tội suốt nửa tháng.
Đêm hôm đó, bên ngoài tuyết bay đầy trời, Vương Thành đặt một cái nồi giữa công trường, hưng phấn nấu một món gì đó, ồn ào muốn mời khách, còn gọi bạn bè tới chia.
Từ Khánh Lợi biết anh ta sẽ chẳng chia cho mình nên cũng không phản ứng lại, chỉ trốn đi thật xa, ôm hai cái bánh nhân thịt trong lòng.
Trên công trường thường xuyên có chó hoang, chúng còn đi theo từng đàn.
Đừng thấy Từ Khánh Lợi luôn phòng bị loài người mà lầm, thật ra anh rất quan tâm động vật, biết bọn chúng khó kiếm ăn vào mùa đồng nên lâu lâu lại cho vài miếng ăn.
Có một chú chó cỏ lông vàng mũi đen từng bị xe đâm phải, chân sau lúc nào co lên, nhảy nhảy lại gần anh.
Vì chú chạy chậm nên không đấu lại lũ chó hoang khác, gầy trơ xương nhưng bụng thì lớn, như đang mang thai chó con vậy.
Từ Khánh Lợi thương nó, thỉnh thoảng lại cho nó mấy miếng ăn. Sau vài lần cho ăn, một người một chó cũng thân hơn, chú chó chỉ cần nghe thấy động tĩnh của anh là sẽ chạy từ nơi âm u xa xôi nào đấy tới ngay, cười rất vui vẻ, khoe cả hàm răng trắng, cái đuôi cũng phe phẩy, nhảy nhót theo bước chân qua.
Nhưng tối nay anh gọi thế nào cũng không thấy chú chó ấy tới.
Vừa hay một nhân viên tạp vụ bưng chén đi qua: “Đông Tử, cậu không đi à?”
“Có món gì ngon?”
“Hôm nay thằng nhóc Vương Thành cho chúng ta món ngon, nói là bắt được một con chó béo, đã đưa cho chợ đêm xử lý, đang nấu đó.”
Thấy sắc mặt Từ Khánh Lợi khó coi, người nọ còn liên tục khuyên anh.
“Thịt chó tốt mà, trời lạnh, ăn thịt chó đại bổ, ăn xong ấm hết cả người.”
Từ Khánh Lợi hơi hoang mang, không ngừng gọi với ra.
Sắc trời tối dần, xung quanh tối om, gió lạnh gào thét, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu. Sau lưng vang lên tiếng nói rì rầm, tiếng cười trầm thấp, anh quay đầu lại, thấy Vương Thành đang há mồm to ra gặm thịt, liếc mắt lườm anh.
Anh bỗng có một dự cảm không lành.
Từ Khánh Lợi bước qua, giọng điệu cũng run lên.
“Mày ăn cái gì đây?”
Vương Thành còn chẳng ngẩng đầu lên: “Liên quan mẹ gì đến mày.”
“Là con chó vàng kia đúng không? Cái con bụng to ấy.”
“Mẹ nó, con chó nào mà chả như nhau, có phải vợ tao đâu mà tao quan tâm nó có to bụng hay không.”
Mọi người ngồi quanh nồi đều cười vang.
“Tao hỏi mày.” Từ Khánh Lợi đỏ mặt, giọng điệu cũng cao hẳn lên: “Thịt chó ở đâu ra?”
“Nó tự vẫy đuôi đưa tới cửa, thế nào, bọn mày qua lại với nhau thật à?”
Vương Thành cầm bát lên hừ lạnh.
“Bảo sao, trông mày thế này, cũng chỉ có chó cái mới coi trọng…”
Lời còn chưa dứt, cái nồi sắt đổ ập xuống đất, Từ Khánh Lợi dẫm chân lên, gạt ngã anh ta rồi đè lên đấm thật mạnh.
Mọi người sửng sốt rồi vội vây tới giúp đỡ, đương nhiên là giúp Vương Thành nhiều hơn.
Từ Khánh Lợi bị những người giúp đỡ giữ chặt hai tay, anh không còn sức nên đành phải ngừng đánh. Vương Thành nhân cơ hội bò dậy, lau những vết lấm lem trên mặt rồi nhặt cái đùi chó rơi trên mặt đất lên, bẻ miệng Từ Khánh Lợi ra rồi nhét mạng vào.
“Mày ăn cho bố mày xem.”
Từ Khánh Lợi cắn vào đầu ngón tay anh ta, không chịu buông răng, vệt máu lưu lại bên miệng.
Mọi người lại tới giúp bẻ miệng ra.
Vương Thành không nhịn nổi nữa, đang đưa tay định đấm thì thấy Tào Tiểu Quân ở phía xa xa đang đen mặt bước lại gần.
Vương Thành hơi sợ người đàn ông này, biết anh ta rất giỏi đánh đấm, nhưng cũng cố gắng ra vẻ mạnh mẽ hét lại:
“Thằng Tào kia, mày định làm gì, tao nói cho mày biết, việc này không liên quan gì đến mày, đừng có nhúng tay vào.”
Tào Tiểu Quân cũng không thèm để ý đến anh ta, dừng chân lại rồi nhặt một miếng gạch lên, ước lượng trong tay hai cái.
“Mày có muốn làm việc nữa không, có tin chú tao đuổi việc mày không!”
Tào Tiểu Quân bỏ viên gạch xuống, lại cầm một tấm ván gỗ đóng đầy đinh lên.
“Con mẹ nó, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày có nghe thấy không…”
Anh ta còn chưa dứt lời, Tào Tiểu Quân đã đập cái gậy trong tay xuống.
Mọi người sửng sốt, Từ Khánh Lợi thấy tình thế như vậy cũng tránh được ra, xách một cây gậy thép lên đập xuống.
Những người giúp đỡ Vương Thành cũng tham gia vào cuộc hỗn chiến, hiện trường loạn cào cào. Tiếng gào rống, chửi đổng, khuyên can, tiếng kêu la thảm thiết, kêu gào hỗn loạn, Từ Khánh Lợi đã không phân biệt được mình ăn đánh nhiều hơn hay đánh người ta nhiều hơn, rốt cuộc máu trên người là của người ta hay là của mình.
Nhưng anh không để bụng.
Trong lòng anh rất sảng khoái.
Lần đầu tiên sảng khoái đến thế.
Thật tốt, cuối cùng anh cũng có một người anh em trong đời.
Thật tốt, trong thế giới chó chết này, cuối cùng anh cũng không còn lẻ loi một mình nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...