Chương 22: Vết sẹo
Chiếc xe chạy thật nhanh, hai bên là những ngôi nhà lầu san sát, ánh đèn muôn nhà lấp lánh lung linh, như dải ngân hà nhân tạo.
Mạnh Triều mở rộng cửa sổ xe, buồn bực không nói lời nào, chỉ hút hết điếu này đến điếu khác. Khuôn mặt đầy sẹo của Nghê Hướng Đông cũng như rơi vào sương mù dày đặc, như ẩn như hiện không thấy rõ.
Công cuộc truy bắt hồi chiều hóa thành công cốc, nhưng suy nghĩ của Mạnh Triều lại kẹt cứng đến muốn nổ tung.
Nếu những điều Ngô Tế Muội nói đã giúp vụ án rõ ràng hơn, thì những thứ Tôn Truyền Hải kể lại khiến vụ án như rơi vào mê cung một lần nữa.
Những giọt nước mắt cầu xin của ông lão trông không giống giả bộ, nhưng nếu những điều ấy là thật, cả vụ án lại càng thêm hoang đường.
Những người quỳ xuống cầu xin như phác họa ra một Nghê Hướng Đông hoàn toàn mới, khác hẳn những gì trước kia Ngô Tế Muội thổ lộ.
Một người sẽ có hai khuôn mặt khác nhau một trời một vực thật ư?
Sau một đêm dài, anh ấy dặn dò các đội viên về nghỉ ngơi một lát, còn mình thì định dạo qua chỗ ở của Nghê Hướng Đông, thăm dò manh mối mới, hi vọng có thể tìm được chỗ đột phá nào đấy. Mà Đồng Hạo ồn ào không biết mệt, cũng đi theo tới.
“Chậc, mới mấy năm ngắn ngủi mà đã thay đổi nhiều như vậy.”
Bấy giờ cậu ta đang ngồi bên ghế phụ, ngón trỏ gõ gõ cửa kính xe.
“Hồi trước gây bao tội ác tày trời, bây giờ lại sống như thánh nhân, rốt cuộc giữa chừng đã xảy ra những chuyện gì nhỉ?”
“À, rửa tay gác kiếm.” Mạnh Triều hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn cậu ta: “Câu này mà cậu cũng tin à?”
Đồng Hạo ngẫm nghĩ, gật đầu, biểu cảm vô cùng thành khẩn.
“Tôi tin.”
Mạnh Triều cạn lời với câu trả lời này, sặc đến mức ho sù sụ.
“Anh đại, anh cũng không còn trẻ nữa đâu, trung niên đến nơi rồi, hút thuốc ít thôi.” Đồng Hạo đập đập lưng anh: “Nói đi, anh thấy chuyện này thế nào? Anh có tin không?”
Mạnh Triều ho ra nước mắt, đằng hắng cổ họng, hồi lâu sau mới nói tiếp.
“Tôi chỉ tin tính người.” Anh đánh tay lái, chiếc xe xuống dốc, đi về phía con phố cũ: “Tôi tin bản tính khó dời.”
“Cũng đúng, con người có thay đổi đến thế nào cũng không thể rũ bỏ hoàn toàn bản tính của mình.”
“Như tôi đây này, từ nhỏ đã hay nói vớ vẩn, nghịch ngợm gây sự, cũng không biết nhìn trước ngó sau. Mẹ tôi nhắc mãi, tới hơn hai mươi tuổi cũng không sửa được là bao. Bây giờ già rồi vẫn bị mắng vì hấp tấp bộp bộp, nói sai lời, làm sai việc.”
“Thế anh nói xem, tại sao Nghê Hướng Đông lại thành thế này? Chẳng nhẽ là vì bị kích thích gì đấy? Làm người sao có thể nói thay đổi là thay đổi được?”
Đồng Hạo chắp hay tay ra sau đầu, ngẩng cổ nhìn lên trần xe, chớp chớp mắt rồi bỗng vỗ đùi: “Trừ phi…”
“Hử?”
“Trừ phi anh ta mượn xác hoàn hồn.” Đồng Hạo bỗng tỉnh táo hơn chút, đập mạnh lên cánh tay anh ấy: “Anh đại, anh nghe tôi phân tích, vụ án này chắc chắn có dính đến vấn đề huyền học, rất có thể là là thế này…”
Mạnh Triều hít sâu một hơi, cố nén tiếng chửi tục.
“Tiểu Đồng, nếu cậu mệt thì đi ngủ đi.”
“Tôi có mệt đâu…”
“Giữ sức đi.” Mạnh Triều lườm cậu ta một cái: “Lát nữa tới đó thì tìm manh mối cho kỹ vào.”
“Anh đại, anh đừng lo lắng cho tôi, hai ta không giống nhau, tôi còn trẻ, còn tràn đầy sức sống…”
“Im mồm.”
Nơi Nghê Hướng Đông ở cách nơi Tào Tiểu Quân và Ngô Tế Muội thuê phòng không xa, cũng nằm trong khu phố cũ, ở góc nghiêng đối diện, tính đường chim bay thì không tới hai trăm mét.
Chẳng qua anh chọn thuê nhà trệt, một gian của căn tập thể, giá rẻ hơn một chút, đương nhiên điều kiện cũng tệ hơn chút.
Vị trí không tốt lắm, vừa mới bước vào sân nhà là nhìn thấy ngay gian đầu tiên bên phải, phòng của bảo vệ trực ban. Đi vào sâu thêm một chút là nhà vệ sinh công cộng của khu, thẳng phía đối diện. Vào mùa hè sẽ chẳng tránh được mùi hôi xông thẳng vào mũi.
Nhà ở khá mỏng, không lớn, tổng cộng chỉ có một gian, nếu ba năm người cùng vào thì gần như không có chỗ để xoay người.
Hai cánh cửa trước sau, cửa sau bị khóa chặt, chất đầy đồ lặt vặt và cái bếp than. Cửa trước cũng không được để ý đến mấy, vô cùng đơn sơ. Chúng chỉ là năm sáu miếng gỗ được đóng vào với nhau, lấy sơn trắng sơn lên, ghép thành hình cái cánh cửa.
Bây giờ sơn tường đã loang lổ bong tróc, bản lề cửa cũng rỉ sét, mỗi khi gió thổi qua lại kêu lên kẽo kẹt, run rẩy mở ra, như tiếng oan hồn kêu khóc.
Giữa hai cánh cửa có một khung cửa sổ chiếm hơn phân nửa bức tường. Nó không thực dụng lắm nên lúc nào cũng bị khóa chặt. Ô cửa sổ thủy tinh kiểu cũ được lắp bằng các hình thoi năm màu, là mẫu hot trend của những năm 90. Bây giờ nó đã bạc màu vì năm tháng, ngả vàng, còn nổi bong bóng, nhưng vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình, che chắn kín mít, gói gọn những bí mật của chủ nhà trong phòng, không để người qua lại bên ngoài cánh cửa bưng đi mất.
Ngoài ra còn cái gì nữa?
Mạnh Triều bọc giày vào rồi đi vào trong, bật đèn lên, ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu tạch tạch vài tiếng, nhấp nháy rồi mới sáng lên, ánh sáng trắng lạnh lẽo tỏa khắp phòng.
Những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ toàn là những món đồ dùng hàng ngày.
Vừa bước vào cửa đã thấy một cái kệ rửa mặt bằng inox, một cái bồn rửa mặt bằng sứ, nửa bánh xà phòng thơm, một cái khăn mặt rách màu xám trắng vứt lung tung, để mặc nó tự sinh tự diệt, rách bao nhiêu lỗ lớn nhỏ.
Tủ lạnh và bếp ga đều là kiểu cũ, nhìn là biết chủ nhà bố thí cho. Ngoài ra, những thứ được coi là đồ gia dụng chỉ có một cái bàn, hai cái ghế, một tấm phản và một cái tủ con đầu giường.
Lời Tôn Truyền Hải nói không sai, Nghê Hướng Đông sống còn khổ hơn ông ấy nhiều.
“Thật ra Nghê Hướng Đông kiếm được không ít, sao trong nhà lại nát đến thế này?” Đồng Hạo lật lật cuốn sổ con trong tay: “Anh ta tiêu vào những chỗ nào vậy?”
Mạnh Triều không đáp lời.
Anh ấy cảm giác đáp án đang ở ngay trước mắt, nhưng không dám nói gì, sợ mở miệng ra là tự mình khiến mình lạc lối.
“Quần áo mùa này vẫn ở đây cả.” Đồng Hạo lùi khỏi tủ quần áo, đi qua nhìn nửa cái màn thầu dư lại trên bàn gần đó: “Hộp đậu hũ non vẫn còn chưa mở ra, không giống người đã ủ mưu chạy trốn mà giống như mới ăn được nửa bữa thì bị người kéo ra ngoài.”
Mạnh Triều không nói gì, chỉ đeo bao tay vào rồi xem xét khắp nơi.
Trong suốt quá trình tìm tòi, hai người họ không phát hiện ra bất kỳ nhật ký hay giấy tờ gì cả.
“Không có gì là không đúng cả.” Đồng Hạo chép chép miệng: “Ngoài việc hơi nghèo thì đây là nhà của đàn ông độc thân rất bình thường.”
Nhưng rõ ràng là thiếu thiếu cái gì đấy.
Thiếu cái gì nhỉ?
“Nơi này lạnh tanh.” Đồng Hạo khịt mũi, hai tay chống nạnh: “Đến ảnh chụp gia đình cũng không thấy treo.”
Đúng, không có ảnh.
Mạnh Triều mở ngăn kéo ra tìm tòi thật kỹ, đúng là không có, không có một tấm nào cả.
Nói chính xác thì là, không có vật gì có thể chứng minh quá khứ của Nghê Hướng Đông.
Ảnh chụp, thư tín, đồ kỷ niệm, không có gì hết.
Cứ như người này xuất hiện từ trong hư vô, chỉ sống ở hiện tại, chỉ sống ở một giây trước mắt.
“Nghê Hướng Đông ở một mình bao nhiêu năm như vậy, không thấy nhớ nhà ư? Cũng cứng đấy nhỉ.”
Đồng Hạo vẫn đang đứng đó lải nhải, nhưng Mạnh Triều lại thấy một chút manh mối mỏng manh trong những gì cậu ta nói.
Anh ấy bỗng cảm thấy, đưa Đồng Hạo đến đây là đúng.
Anh ấy tham gia phá án đã nhiều năm, thỉnh thoảng sẽ bị rơi vào vòng tư duy luẩn quẩn, nhưng người “nửa ngoài nghề” trước mắt thì dám nói mọi thứ, lúc nào cũng dám đưa ra giả thiết. Người trong cuộc thường u mê, có lẽ Đồng Hạo thật sự có thể dẫn dắt anh ấy ngộ ra điều gì đó.
Người ở trong căn phòng này không có quá khứ, hoặc phải nói là, anh không muốn bị người khác biết đến quá khứ của mình.
Anh cố tình giấu hết tất cả những thứ đã qua.
Nhưng tại sao lại thế nhỉ?
Chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi.
“Còn gì nữa?” Anh ấy dò hỏi Đồng Hạo: “Cậu cảm giác còn thiếu cái gì? Nói hết ra.”
“Thiếu nhiều thứ lắm chứ, TV, bàn trà, sô pha,…”
“Không không không.” Mạnh Triều ngắt lời cậu ta: “Nhu yếu phẩm, cậu nói theo những nhu yếu phẩm dùng hàng ngày ấy.”
Đồng Hạo cúi người xuống, cẩn thận tìm kiếm trên tủ đầu giường.
“Ừm…” Cậu ta nhíu mày lại: “Lạ thật, anh nhìn ở đây có lược, có keo xịt tóc, có dầu gội đầu, có nghĩa là cái anh Nghê Hướng Đông này rất để ý ngoại hình…”
“Nói tiếp đi.”
“Nhưng mà…” Cậu ta đứng dậy, nhìn xung quanh: “Không có gương.”
“Người để ý hình tượng như vậy, sao trong nhà lại không có nổi một cái gương?”
Không có gương.
Tại sao lại không có gương?
Vết sẹo!
Mạnh Triều bỗng nghĩ tới điều gì: “Mặt Nghê Hướng Đông có sẹo từ bao giờ?”
“Hả?” Đồng Hạo sửng sốt, nhanh chóng lật sổ xem lại.
“Là từ khi còn nhỏ, hay là lớn lên mới bị? Là ở tỉnh Nam Dương, hay ở đảo Cầm?”
Đồng Hạo lắc đầu: “Hình như trước giờ tôi vẫn chưa hỏi đến.”
“Chúng ta đã quên hỏi.” Mạnh Triều cười khổ: “Manh mối rõ ràng như vậy, thế mà tôi lại xem nhẹ.”
“Anh đại, là làm sao thế ạ?”
“Không biết sao, nhưng tôi cứ cảm giác sự thay đổi của anh ta có liên quan đến vết sẹo trên mặt.”
“Đúng thật, tôi cũng từng nghe có chuyện thay đổi hẳn tính nết vì ngoại hình thay đổi.” Đồng Hạo như đang suy tư điều gì: “Nhưng vì vết sẹo trên mặt mà tích đức làm việc thiện, đúng là lần đầu nghe thấy đấy.”
Vết sẹo trên má trái là mấu chốt, là mặt nạ của anh.
Nghê Hướng Đông, rốt cuộc anh đang che giấu điều gì dưới vết sẹo?
Hai người nghĩ đau hết cả đầu cũng không ra được lí do gì, một giờ sau, họ cùng ngồi xổm xuống trước cửa nhà hút thuốc.
Đêm dài, phố cũ yên tĩnh không một tiếng động, trống huơ trống hoác.
Cửa tiệm bên đường đã đóng cửa từ bao giờ, ngôi nhà lụp xụp nằm ngủ say trong góc tối, chỉ có ánh đèn đường màu cam là còn tỉnh, cô độc đứng canh gác bên đường, như thắp lên một giấc mộng cũ kỹ.
“Anh đại, anh nghĩ ai đang nói dối?” Đồng Hạo cố nén tiếng ngáp bên miệng: “Là Tôn Truyền Hải hay là Ngô Tế Muội?”
“Mấy lời bọn họ nói, hẳn là có mục đích khác nhau.”
Mạnh Triều đứng dậy khỏi ghế, dậm chân một cái như muốn xua đi cái lạnh.
“Hoặc đều là dối trá, hoặc không ai nói dối cả.”
Anh quay đầu nhìn lại, mảnh sân nhà chìm trong bóng đêm, những cánh cửa sổ đóng chặt, chỉ có cửa sổ nhà Nghê Hướng Đông là bật đèn.
Ngọn đèn lắc lư chiếu qua ô cửa kính rực rỡ sắc màu. Ánh sáng rực rỡ như trong mộng rọi lên mảnh đất vuông bé nhỏ, như bối cảnh trên sân khấu, đẹp đến không chân thật. Dường như ngọt đèn kia cũng chỉ là đồ bài trí, nó đang diễn kịch, mà khán giả duy nhất của đêm nay là hai người họ.
Nghê Hướng Đông, mấy năm nay anh đã diễn những vai nào?
Lãng tử quay đầu? Rửa tay gác kiếm? Mạnh Triều lắc đầu, không, chắc hẳn đều có mục đích.
Điện thoại đổ chuông làm hai người nhảy dựng lên, Sở Tiếu gọi tới.
“Đội trưởng Mạnh, chưa ngủ đúng không, có tiện nói chuyện không?”
“Ừm, tiện, làm sao thế?”
“Tôi tìm thấy tài khoản anh nhờ tôi theo dõi rồi. Mười năm qua, Nghê Hướng Đông vẫn luôn chuyển tiền cho một tài khoản, hơn nữa mỗi tháng đều chuyển một khoản lớn, vào khoảng…” Đầu kia điện thoại vang lên tiếng sột soạt: “Tôi tính đơn giản thôi, vào khoảng bốn phần năm thu nhập của anh ta.”
“Người nhận là?”
Sở Tiếu ở đầu bên kia nói một cái tên hoàn toàn xa lạ.
“Rồi, tôi đã biết, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Mạnh Triều cúp điện thoại, buồn bực hút thuốc.
Trên đỉnh đầu, một chiếc máy bay bay xẹt qua bầu trời đêm, biến mất sau những đám mây.
“Anh đại, bước tiếp theo phải làm gì bây giờ? Đi đâu tìm?”
“Đặt vé.” Mạnh Triều dập điếu thuốc: “Tới thôn Nam Lĩnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...