Khoảng năm giờ.
Trước khi quản gia lên tầng, Trang Thu Bạch mở tủ quần áo ra thay một bộ thích hợp để ra ngoài ăn cơm.
Dữ liệu trên bảng điều trị đã tăng lên trạng thái bình thường, bởi vì đang ở thế giới tâm lý của Tưởng Vân Xuyên, dù hai người không phải mặt đối mặt tiếp xúc, bảng dữ liệu vẫn ghi lại giá trị thay đổi của mỗi một mục.
Lúc này cảm xúc xấu hổ đã phai nhạt đôi chút, Trang Thu Bạch vừa ra cửa phát hiện Tưởng Vân Xuyên lại lo âu khó giải thích được.
Trùng hợp quản gia bưng một cốc hồng trà đi ngang qua.
Trang Thu Bạch nghĩ ngợi, rồi bước nhanh về phía trước, “Cho Tưởng Vân Xuyên à?”
Quản gia nói: “Phải.”
Trang Thu Bạch nói: “Tôi đưa qua giúp chú nhé.”
Quản gia do dự hồi lâu, nhìn thấy Trang Thu Bạch đã thay một bộ âu phục màu xám nhạt, ông mỉm cười ôn hòa và đưa khay cho anh, “Vất vả rồi, cậu Trang.”
Trang Thu Bạch nói không sao, đi đến cửa phòng Tưởng Vân Xuyên, gõ nhẹ một cái.
“Vào đi.”
Phòng ngủ của Tưởng Vân Xuyên rất rộng, màu đậm giản lược làm chủ, ngoại trừ một cái giường đôi rộng lớn, còn có một cái ghế sofa đơn, trên ghế sofa để một cái chăn lông ca rô màu cà phê nhạt, trên thảm để một quyển sách.
Khoảng cách quá xa, Trang Thu Bạch không nhìn thấy rõ tên sách, nhưng nếu như không đoán sai, chắc là liên quan đến kiến thức chuyên ngành.
Anh chưa bao giờ tham quan phòng của Tưởng Vân Xuyên, đây là lần đầu tiên bước vào sau khi kết hôn, có một chút khác biệt… với tưởng tượng.
Trên giường rất lộn xộn, chất đống khoảng mười mấy bộ âu phục, dây lưng, cà vạt, đồng hồ và mấy cái khuy măng sét tinh xảo lại không đáng chú ý…
Tưởng Vân Xuyên đang đứng trong phòng treo đồ sáng đèn, hai tay ôm ngực, cúi đầu nhìn bảy tám đôi giày da trên mặt đất.
Hình như mỗi đôi đều như nhau, ngoại trừ điểm khác nhau ở mũi giày, thực sự không phân ra được còn có gì khác biệt.
Trang Thu Bạch để hồng trà lên tủ ở cửa, bước tới xem với hắn.
“Đôi thứ ba bên trái thế nào?”
Một tiếng nấc cụt, ngắn gọn có lực.
Tưởng Vân Xuyên ngẩng phắt đầu, không cần nhìn bảng, Trang Thu Bạch cũng biết hắn giật nảy mình, mím môi, cố nén cười hỏi: “Anh đang chọn quần áo à?”
Tưởng Vân Xuyên nhìn anh mấy giây, không được tự nhiên nghiêng đầu sang bên, cứng ngắc nói: “Rất rõ ràng.”
Hắn vẫn không có biểu cảm, lỗ tai lại đỏ lên một cách đáng nghi, mặt đồng hồ cảm xúc lập tức đung đưa không ngừng, kim đồng hồ liên tục đong đưa qua lại giữa căng thẳng, nôn nóng, không yên, cuối cùng rơi vào trạng thái hỗn loạn, ngừng làm việc.
Trang Thu Bạch bất đắc dĩ mỉm cười, quả nhiên bác sĩ Trương nói không sai, hệ thống điều trị này vẫn chưa hoàn thiện về chức năng, không thể cùng lúc biểu đạt nhiều loại cảm xúc.
Có lẽ không trách hệ thống được, tâm trạng lúc này của Tưởng Vân Xuyên quá phức tạp, khiến hệ thống cũng không có cách nào lựa chọn.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Tưởng Vân Xuyên khi ở riêng lại có tính cách đáng yêu dễ xấu hổ như thế, lại liếc nhìn âu phục đầy giường, nghĩ thầm, chắc hắn rất coi trọng bữa cơm tối này.
Bởi vì sinh nhật của mình?
Trang Thu Bạch vẫn không hoàn toàn chắc chắn, nhưng anh cảm thấy khả năng rất lớn.
“Hay là tôi chọn với anh nhé?”
“Không cần.”
“Nhưng năm giờ rồi, chúng ta…” Trang Thu Bạch nghĩ ngợi, thử nói, “Không phải chúng ta sẽ cùng ra ngoài ăn cơm à?”
“…”
Tưởng Vân Xuyên chần chừ hai giây, miễn cưỡng nói tiếng: “Được.”
Nhận được cho phép, Trang Thu Bạch đi đến giường nghiêm túc chọn một bộ âu phục đậm màu, thật ra âu phục đều là một hệ màu, nhìn từ xa, không có gì khác biệt.
Anh cầm lấy ướm thử chỗ bả vai Tưởng Vân Xuyên, lại giúp hắn chọn một chiếc cà vạt phù hợp.
Giữa hai người chênh nhau bảy tám centimet, Trang Thu Bạch thấp hơn một ít.
Tưởng Vân Xuyên lén lút liếc qua đỉnh đầu anh, lại thừa dịp anh không chú ý, nghiêng đầu qua một bên, tầm mắt rơi lên điểm nào đó trong phòng treo đồ, lỗ tai ngày càng đỏ lên.
Trang Thu Bạch nhìn giá trị phấn khích liên tục tăng lên, mỉm cười đưa quần áo cho hắn, lại chủ động đi đến cửa, đợi hắn thay quần áo xong.
Bác sĩ Trương từng nói, không gian hiện tại anh đang ở là khoảng thời gian Tưởng Vân Xuyên khát khao nhất hoặc là khó quên được nhất.
Giá trị phấn khởi tăng lên là mấu chốt thúc đẩy vỏ não, nhưng nếu như không thể thỏa mãn khát vọng sâu nhất của bệnh nhân, dù là giá trị phấn khởi nằm ở trạng thái tràn ra, cũng phải tiến hành vòng lặp vô hạn của cả ngày.
Nói một cách đơn giản, nêu như hôm nay chưa thỏa mãn khát vọng bấy lâu nay của Tưởng Vân Xuyên, hệ thống sẽ vẫn luôn ở lại ngày 28 tháng 3, tiến hành vòng lặp vô hạn trong hai mươi tư giờ, không có cách nào mở ra một cú ném mới.
Về phần cần ném bao nhiêu lần, bác sĩ Trương chưa nói, có thể là ba lần có thể là năm lần, não hoạt động đến mức độ nhất định, nên tỉnh tự nhiên sẽ tỉnh.
Đường Khải Tinh, tầng cao nhất của cao ốc ghép, mới mở một nhà hàng bầu trời.
Nền hình tròn, được bao quanh bởi cửa sổ, đến ban đêm có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, là nơi gần bầu trời nhất của cả thành phố.
Môi trường nhà hàng thanh lịch, những bông hồng pha lê được trồng bằng tinh thể tản ra mùi thơm thoang thoảng, chính giữa đặt một cây đàn, nương theo tiếng đàn piano du dương, là nơi tốt để hẹn hò.
Nơi này gần như không có ai, cũng không phải Tưởng Vân Xuyên vung tiền như rác bao trọn, mà là tầng lớp bình thường không vào được, nghe nói chỉ tiếp đón các nhân sĩ giới thượng lưu đặc biệt.
Tưởng Vân Xuyên chọn vị trí có tầm nhìn tốt nhất, quản lý của nhà hàng biết họ muốn tới, tự mình đến cửa thang máy đón, đích thân giúp gọi món ăn, vừa đưa menu bằng da cho Tưởng Vân Xuyên, Tưởng Vân Xuyên không biểu cảm giao cho Trang Thu Bạch, “Cậu xem đi.”
Trang Thu Bạch không khách sáo, thành thạo lật tờ thứ nhất, ngón tay dừng trên một món thập cẩm lạnh.
Quản lý nói: “Đây là món rau quả lạnh nhà hàng chúng tôi mới đưa ra, bên trong thêm một loại hoa quả kiểu mới được trồng nhân tạo, bề ngoài rất giống…”
“Quả vải?” Trang Thu Bạch ngẩng đầu, cười nói.
Quản lý khẽ giật mình, cũng cười gật đầu: “Đúng, bề ngoài rất giống quả vải, nhưng mùi vị lại tăng thêm một chút thơm mát của chanh dây trên cơ sở của quả vải.”
Trang Thu Bạch nói: “Tôi chọn món này, nhưng đừng rắc lớp hương liệu bên ngoài, mùi vị quá nồng.”
“Vâng.” Quản lý ghi lại, đợi Trang Thu Bạch gọi mấy món chính xong tự mình đến bếp sau dặn dò vấn đề ăn kiêng.
“Cậu từng đến?”
Trang Thu Bạch uống một ngụm nước cam, nghe thấy Tưởng Vân Xuyên mở miệng nói chuyện, trước tiên nhìn nhau với hắn hắn, lại tìm một tư thế thoải mái nâng cằm lên, ngón tay thon dài xoay cốc thủy tinh từng chút một, cười nói: “Tôi từng tới hai lần.”
“Tít ——” Cảm xúc bình tĩnh từ đầu đến cuối đột nhiên tụt hai điểm.
Trang Thu Bạch tuần hoàn ở ngày 28 tháng 3 trong hai ngày, cuối cùng có thể đọc được một chút ý nghĩa thừa ra trên “gương mặt liệt” của Tưởng Vân Xuyên, có ấm ức có không cam lòng hình như còn chút mất hứng.
Giống như đang hỏi anh: Ai dẫn cậu tới?
Tôi không phải người đầu tiên ư?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...