Một đêm ân ái, cuối cùng hữu danh hữu thực.
Rõ ràng đã nói nghỉ ngơi một ngày, rồi đến sân chơi trở lại chốn cũ, nhưng Trang Thu Bạch lại bị Liêu Văn Kiệt kéo đến công ty làm việc.
Tưởng Vân Xuyên nhíu chặt mày, ba phen mấy bận muốn gọi điện thoại vào máy của Liêu Văn Kiệt, muốn Trang Thu Bạch về nhà nghỉ ngơi.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn tôn trọng công việc của anh, mặc một chiếc áo khoác, tự lái xe đến quầy lễ tân công ty Trang Thu Bạch.
Ở chỗ làm việc, cho dù là giới nào, cũng đều biết Tưởng Vân Xuyên.
Cô gái lễ tân của tập đoàn Thành Bang là người mới làm việc, mặc dù biết Tưởng Vân Xuyên, lại không biết quan hệ của Tưởng Vân Xuyên và Trang Thu Bạch.
Vốn cho rằng cậu chủ Tưởng đại giá quang lâm có chuyện quan trọng gì, cô vừa chuẩn bị liên lạc với Liêu Văn Kiệt, thì nghe Tưởng Vân Xuyên nói: “Tôi tìm Trang Thu Bạch.
”
Cô gái lễ tân chớp mắt, lập tức định đổi điện thoại sang văn phòng của Trang Thu Bạch.
Tưởng Vân Xuyên nhân lúc cô chưa bấm, ngắt lời bảo, “Trước hết, cô không cần hỏi tôi là ai à?”
Cô gái lễ tân đáp: “Tôi biết anh là cậu Tưởng của tập đoàn Tưởng thị.
”
Tưởng Vân Xuyên nhíu mày, giáo dục tốt không có cách nào đưa ra bất kỳ nghi ngờ nào đối với một cô gái lịch sự.
Đành phải nghiêm túc gật đầu, nghe cô gái báo cáo với Trang Thu Bạch về mình.
Năm phút sau, Trang Thu Bạch vội vàng đi ra khỏi thang máy, anh đi đường không ổn, dưới bộ âu phục cấm dục giấu những dấu vết tối qua Tưởng Vân Xuyên gặm ra trên người anh.
“Sao anh lại tới đây?”
Tưởng Vân Xuyên vẫn đứng ở quầy lễ tân, “Chờ em tan làm.
”
Gần sẩm tối, đã qua thời gian tan làm, lúc Trang Thu Bạch xuống tầng cầm theo mấy tập văn kiên giao cho quầy lễ tân, vừa định rời khỏi công ty với Tưởng Vân Xuyên, lại bị Tưởng Vân Xuyên bế ngang lên.
Nhân viên lễ tân mới đến rõ ràng giật mình hít vào một hơi, Tưởng Vân Xuyên hài lòng gật đầu, bế Trang Thu Bạch đi ra khỏi cổng Thành Bang.
Trang Thu Bạch mặc cho hắn bế, nhìn ra hắn quay một vòng trước mặt cô lễ tân giả vờ đi nhầm đường, cười hỏi: “Sao vậy?”
Trước mặt người khác Tưởng Vân Xuyên luôn gọi Trang Thu Bạch là người yêu của mình, bây giờ lại ngại nói, đành phải cứng rắn đáp: “Cô gái lễ tân kia hình như không biết quan hệ của chúng ta.
”
Trang Thu Bạch nói: “Cô ấy mới đến.
”
Tưởng Vân Xuyên nói: “Cho nên anh dùng cách này để nói cho cô ấy một tiếng.
”
Trang Thu Bạch đã đoán được mục đích này của hắn, không khỏi hỏi, “Tất cả nhân viên mới đến của công ty anh, cũng biết quan hệ trước đây của chúng ta hả?”
Tưởng Vân Xuyên đột nhiên dừng bước, vốn không muốn nói ra, nhưng lưỡng lự mấy giây vẫn mất tự nhiên nói: “Tất nhiên.
”
Khoảng thời gian này, có vẻ như hắn cũng nhận ra vấn đề của mình, mặc dù nói chuyện không nhiều, nhưng đối mặt với một vài câu hỏi của Trang Thu Bạch, cũng sẽ cố gắng dùng thêm mấy chữ để trả lời.
Dù là có một số việc khiến hắn cảm thấy xấu hổ, hắn cũng sẽ thẳng thắn nói ra, để tránh lại bỏ lỡ giống như thời sinh viên.
Mà Trang Thu Bạch cũng không biết, kể từ ngày họ kết hôn, lý lịch công khai của Tưởng Vân Xuyên treo trong công ty đã biến thành đã kết hôn, đối tượng đã kết hôn là Trang Thu Bạch – giám đốc bộ phận công trình của tập đoàn Thành Bang
Mỗi một nhân viên gia nhập Tưởng thị đều sẽ nhìn thấy tên của Trang Thu Bạch trong lý lịch của Tưởng Vân Xuyên, dù là người này vừa mới nhập chức một ngày, cũng biết sếp Tưởng trẻ tuổi có một người yêu họ Trang.
Buổi tối về đến nhà, phòng ngủ Trang Thu Bạch ở năm năm đã bị khóa.
Vali của anh được dọn ra hết, gối đặt trên giường Tưởng Vân Xuyên, quần áo đặt trong phòng giữ quần áo của Tưởng Vân Xuyên.
Tưởng Vân Xuyên cũng có công việc phải làm, ăn cơm tối với Trang Thu Bạch xong, nhìn anh nằm trên giường nghỉ ngơi rồi xoay người đến phòng sách.
Trang Thu Bạch cũng không cảm thấy mệt, nhưng eo hơi đau.
Anh nằm trên giường không ngủ được, suy nghĩ một lát bèn đến phòng sách, gõ cửa phòng.
Tưởng Vân Xuyên đáp một tiếng, vốn tưởng là quản gia đi tới đưa trà, ngước mắt lên thấy Trang Thu Bạch, thì hỏi: “Sao em không ngủ?”
Trang Thu Bạch nói: “Không ngủ được, muốn ở cạnh anh một lúc.
”
Cũng đúng, ăn cơm tối xong vừa mới khoảng tám giờ, Trang Thu Bạch chưa từng ngủ sớm thế này.
“Vậy nếu em khó chịu thì quay về nghỉ ngơi.
”
“Nào có yếu ớt vậy, anh làm việc trước đi, em tự tìm quyển sách để đọc.
”
Tưởng Vân Xuyên gật đầu, tiếp tục xem văn kiện chồng chất như núi nhỏ.
Trang Thu Bạch đi đến trước tủ sách, muốn tìm một quyển sách có thể đọc hiểu, nhưng không ngờ, lại một lần nữa nhìn thấy quyển “Làm thế nào để trở thành một người thú vị” trong phòng sách ở vườn hoa Cẩm Sơn.
Trang Thu Bạch khẽ lật quyển sách kia ra, ban đầu muốn tìm đến tờ có viết tên anh, lại không ngờ rằng tờ kia ngoại trừ tên anh, còn có thêm một lá thư màu hồng, và một con chip nhỏ dán sau lá thư.
Số hiệu #N912162
Trang Thu Bạch tò mò cầm con chip kia lên, cảm thấy hơi quen mắt, con chip này hình như giống hệt với con chip đánh số #N947222 mà trước đó anh giao cho Tưởng Vân Xuyên.
Không đúng, không phải giống hệt, hình như lỗ hổng của hai con chip này có thể hợp nhất với nhau, tạo thành một hình như nhật hoàn chỉnh.
Trang Thu Bạch vốn muốn hỏi quan hệ của hai con chip này, lại phát hiện Tưởng Vân Xuyên đứng lên cực kỳ mất tự nhiên.
“Đây là?”
“Chip.
”
“Em biết là chip.
” Trang Thu Bạch nói: “Con chip này, và con chip trước đó anh muốn tìm, có liên quan gì?”
Tưởng Vân Xuyên thấy anh có vẻ như chưa phát hiện vấn đề gì, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, “Không có liên quan gì.
”
Chắc chắn có.
Trang Thu Bạch khẳng định nghĩ.
Dù sao trong tay anh ngoại trừ cầm con chip kia, còn cầm một lá thư tình màu hồng, Tưởng Vân Xuyên vậy mà căng thẳng đến mức không chú ý đến lá thư tình này, trong hai con chip này nhất định giấu bí mật gì đó.
Về phần lá thư tình kia, Trang Thu Bạch không cần đọc cũng biết trong đó viết gì.
Dù sao trước khi rời khỏi hệ thống, anh đã đọc rất rõ ràng.
Tưởng Vân Xuyên đã viết nghiêm túc trong ba ngày.
Chỉ viết trên một tờ giấy trắng:
Trang Thu Bạch, chào cậu.
Tôi tên là Tưởng Vân Xuyên, năm nay mười chín tuổi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...