Vũ Nguyệt Tuyền tỉnh dậy, phát hiện thân thể Chân Ny đang dán chặt với chính mình.
Hơn nữa, cánh tay Chân Ny đang rất không ý tứ để ở trước ngực nàng lại còn thỉnh thoảng động đậy ngón tay.
Vũ Nguyệt Tuyền thở dài một ngụm.
Thật không hiểu, đêm qua vì sao lại mềm lòng như thế, bị Chân Ny nói một hồi liền rũ cả ý thức, mặc tình cho nàng ấy ôm hôn dẫn lửa rồi dẫn cả vào trong giường.
Nguyệt Tuyền cũng cảm thấy chán ghét cả chính mình, đã biết Chân Ny trúng Phong mãn thang, không giải giúp nàng ấy lại còn tùy thuộc cho nàng ấy làm bậy.
Bây giờ thế này...
- Ny! Dậy đi! Ta biết muội tỉnh rồi.
Muội định nằm như vậy đến bao giờ đây?
Thật không chịu nổi Chân Ny! Đêm qua trúng thuốc thôi, sáng nay còn muốn tiếp tục giở trò quỷ? Nàng ấy giả bộ ngủ cũng được nhưng ngón tay gửi ở trên ngực nàng thỉnh thoảng lại gian trá cử động bất thiện ấy là sao? Nguyệt Tuyền cũng không phải vật vô tri, Chân Ny muốn đùa bỡn nàng, nàng tuyệt nhiên sẽ không nhượng.
- Nguyệt Tuyền tỷ, đừng đuổi ta! Ta từ nay ở lại đây sẽ hầu hạ thật tốt cho tỷ.
Tỷ muốn ta thế nào cũng được nhưng mà đừng đuổi ta đi.
- Chân Ny! Ngươi thật ra muốn gì đây? Buông ra, ngươi đừng...
- Ta yêu tỷ! Nguyệt Tuyền, ta là thật lòng thật dạ.
Tỷ gả cho ta đi.
Hoặc là ta cũng có thể gả cho tỷ.
Nguyệt Tuyền thở dài, nàng nhẹ lắc đầu, bảo Chán Ny:
- Ngươi đi ra đi!
- Nguyệt Tuyền, đừng đối với ta như vậy!
Chân Ny suýt tí nữa quỳ xuống cầu xin.
Nguyệt Tuyền ngán ngẫm, nói thêm một câu:
- Ra ngoài đi! Ta muốn thay xiêm y.
Chân Ny khẽ ờ lên tiếng, trộm liếc nhìn thái độ của Nguyệt Tuyền sau đó mới đứng dậy rồi chậm rì đi ra, vừa đi vừa nói:
- Tỷ mặc y phục đi.
Muội đi nấu cơm cho tỷ!
Nguyệt Tuyền cũng không thèm đáp.
Đợi Chân Ny đi xong, nàng cũng xốc chăn ngồi dậy.
Nhìn thấy trên đệm có hai vệt máu, lại thở dài một tiếng.
Nàng đêm qua thật quá hồ đồ, không chỉ là để Chân Ny làm càn, bản thân nàng không phải cũng đã phạm đến nàng ấy hay sao? Cảm giác thân thể còn ẩn ẩn đau, cảm thụ hôm qua vẫn còn đâu đó.
Nàng kéo chỗ áo Chân Ny đã áp vào nằm bên nàng lúc nãy, mùi hương của nàng ấy vẫn ở đó, rất nhẹ nhàng và dễ chịu.
Nghĩ đến Chân Ny dù sao cũng là một công chúa lại vì nàng mà rời bỏ thân phận lìa xa cố quốc đến đây, ba năm nay ở chỗ nàng làm một tiểu nha đầu lại còn bị nàng suốt ngày xem nhẹ.
Chân Ny tuy rằng tuổi nhỏ, tính cách có phần bướng bỉnh và trẻ con nhưng có lúc nàng ấy rất sâu sắc và tâm ý bền chặt.
Nàng cảm nhận được nàng ấy thích nàng là thật, chỉ là nàng không muốn nhận phần tình cảm ấy thôi.
Lúc Nguyệt Tuyền từ trong bước ra, Chân Ny thật là đang ở lò chật vật nhóm lửa.
Ngày thường nàng nhìn thấy Nguyệt Tuyền và mọi người làm rất dễ nhưng đến nàng tại sao đốt mãi cũng không cháy.
Đã một buổi rồi, lò còn không thể cháy thì nói gì đến cơm nước, mà còn đòi lo liệu, chăm sóc cho người ta?
Chân Ny bứt rứt, càng gấp rút càng không xong.
Nàng không muốn đến lúc Nguyệt Tuyền bước ra sẽ phát hiện nàng vô dụng đến như vậy.
Thế nhưng, thật sự là nàng làm không được.
Nguyệt Tuyền đứng đằng sau, đã nhìn rõ hết những lo lắng bất an của cô nàng công chúa kia.
Sao có thể trách nàng ấy? Nàng ấy sinh ra đâu phải là để làm những việc này?
- Muội để ta làm!
Nguyệt Tuyền bước lên, cầm lấy bật lửa, thổi một chút rồi nhóm lửa vào lò.
Sau đó nàng lấy nồi đổ gạo đem vo rồi mang đến lò.
Động tác nàng nhẹ nhàng thuần thục nhưng lại khiến Chân Ny gấp rút căng thẳng vội vã kêu lên:
- Ta học được rồi.
Lần sau nhất định sẽ làm được.
Sau này, ta sẽ làm hết.
Ta sẽ chăm sóc cho tỷ.
Nguyệt Tuyền tỷ, tỷ đừng đuổi ta đi!
Nguyệt Tuyền lúc này mới quay lại nhìn Chân Ny.
Nàng cũng chưa nói tiếng nào là muốn đuổi Chân Ny.
Nhưng mà Chân Ny đã nhắc, nàng cũng muốn thăm dò thử:
- Ngươi ở đây làm gì chứ? Ngươi muốn trêu đùa ta, ngươi đã đạt được rồi.
Còn không chịu về đi?
- Không! Ta không đi! Ta không hề có ý trêu đùa với tỷ.
Nguyệt Tuyền tỷ, sao lại không chịu tin ta chứ? Ta yêu tỷ.
Ta muốn cả đời này bên tỷ.
- ...
- Nguyệt Tuyền tỷ, thật ra...đêm qua ta không có uống phong mãn thang.
- Hử?
- Ta...ta chỉ nói như vậy.
Nhưng ta cũng đã phải lấy hết can đảm để bày tỏ với tỷ.
Nguyệt Tuyền, ta sẽ chịu trách nhiệm với tỷ.
Ta yêu tỷ so với tỷ tỷ ta yêu Vĩnh Ninh công chúa đều không hề thua kém.
Tại sao tỷ lại không hiểu ta?...
- Ta hiểu.
Nguyệt Tuyền bất ngờ bước tới thật gần Chân Ny.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Chân Ny, sau đó lại nói:
- Nhưng ta sẽ không theo muội về Chân Qua.
- Muội...Tỷ...
Chân Ny bất ngờ quá.
- Không về Chân Qua, muội sẽ ở đây với tỷ.
- Nàng lao vào ôm lấy Nguyệt Tuyền.
- Muội...muội gả cho tỷ.
Nguyệt Tuyền xì cười một tiếng:
- Ta không có nói là cưới muội.
Chân Ny chớp đôi mắt tròn xoe ngơ ngác.
- Như vậy...muội sẽ cưới tỷ.
- Hai chúng ta đều là cô nương, làm thế nào có thể hai tân nương đại hôn bái đường được?
- Muội có thể mặc tân lang hỷ phục.
- Chân Ny thật sự rất mong đợi, nhất định phải có biện pháp vừa lòng Nguyệt Tuyền.
- Muội mặc tân lang phục sẽ chẳng khác nào Chân Lộc.
Người ngoài nhìn vào lại sẽ nói ta đại hôn cùng ca ca muội.
Lần này thì Chân Ny hết cách.
- Vậy phải làm thế nào?...
Nguyệt Tuyền lúc này mới mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt trên bờ má nàng ấy:
- Cô nương ngốc! Hai chúng ta ở đây cũng xem như đã có một khung trời riêng, cần chi người ngoài chứng kiến.
Chỉ là, ủy khuất cho muội một công chúa phải lưu lạc cùng ta mai danh ẩn tích.
Nếu muội tình nguyện, nơi này của ta luôn sẽ dành cho muội.
Nhưng nếu muội muốn đi...
- Sẽ không.
Mãi mãi cũng sẽ không.
Công chúa Chân Ny của Chân Qua quốc từ ba năm trước đã không còn.
Muội đây chỉ là một Chân Ny tiểu cô nương, người từ nay sẽ đồng thủ đồng tâm, song túc song tê cả đời này với tỷ.
Nguyệt Tuyền tỷ, muội yêu tỷ!
- -----------
Ở hiện đại...
Minh Anh trên hai tay đang ôm hai đứa trẻ hớt hãi hào hển chạy vào bệnh viện.
Hai đứa trẻ này chính là cặp đôi long phụng song sinh mà công chúa bảo bối đã khổ sở liều mạng mới sinh được cho nàng.
Từ lúc có con rồi, phò mã nàng chẳng còn tâm tư nào mà sáng với chả tác nữa.
Công chúa chỉ có việc sinh con xong, nằm ổ được một tháng thì đã muốn vào công ty làm việc.
Tội cho phò mã với mấy vị trưởng bối phải bận bịu quay cuồng vì hai đứa trẻ một lúc.
Nhất là phò mã, nàng không có một chút kinh nghiệm chăm trẻ, vậy mà từ khi có con nhỏ, nàng đều phải đảm đương tất cả.
Chăm trẻ mà hai đứa cùng lúc, cực khổ không thể tả bằng lời.
Đêm đến cũng không thể ngủ yên.
Bọn trẻ cứ ầm ĩ, đòi sữa lại tè ẩm cả ra.
Phò mã không để công chúa nhọc thân nên tự mình giành hết.
Mất đến cả năm trời, nàng mới quen việc và thật sự có tay nghề nuôi trẻ.
Bây giờ hai con đã sắp hai tuổi rồi, công chúa lại tiếp tục sinh đứa thứ ba.
Đúng ra hôm nay Vĩnh Ninh còn chưa đến ngày sinh.
Nàng bảo Minh Anh ở nhà chăm con, nàng đến công ty họp cổ đông một lúc sẽ quay về.
Minh Anh cũng nghĩ rằng có tài xế đưa đón nên cũng an tâm.
Ai dè đâu vừa họp xong, Vĩnh Ninh lại cảm thấy bụng đau, bên dưới ẩm ướt.
Cảm giác được nước ối đã vỡ, mọi người liền vội vã đưa nàng vào viện sinh.
Lúc Minh Anh nhận tin, trong nhà chỉ có mình nàng và hai con nhỏ.
Ba nàng từ năm trước, sau tiệc thôi nôi của hai cháu đã vui vẻ đến mức đêm ngủ cũng mỉm cười và đã như vậy mà ra đi.
Mẹ Tuyết Anh của nàng lúc đó rất đau lòng.
Bà đã quen được ông Lâm Huy cưng chiều, nay ông đi rồi, bà thật trống vắng, rất tiếc thương.
Bà Khánh Hà với thân phận thông gia cũng thường ghé qua.
Sau khi có cháu ngoại càng có nhiều lí do để lui tới.
Lúc ông Lâm Huy mất, bà Tuyết Anh suy sụp, Khánh Hà lại là người thiết thực nhất ở cạnh bên chăm sóc an ủi bà.
Vào lúc này, bà Khánh Hà đang đưa bà Tuyết Anh đi du lịch cho khuây khoả.
Cho nên Minh Anh phải một mình đeo hai đứa trẻ lại còn phải cộ bệ đủ thứ đồ đem vào để chuẩn bị cho vợ sắp sinh.
Công chúa đã được đưa vào phòng sinh khá lâu nhưng vẫn chưa có tin tức.
Minh Anh trước bụng ôm bé trai, sau lưng cõng bé gái đang căng thẳng đến phồng tim, đỏ mắt chăm chăm hướng về cửa phòng sinh mà ngóng.
Hai đứa nhỏ đeo trên thân nàng rất yên tĩnh, đứa trước nhìn đứa sau, đùa giỡn với nhau xuyên qua mái tóc dài của Minh Anh.
Thỉnh thoảng chúng giật tóc nàng một cái, nàng răn khẽ:
- Đừng nghịch tóc, mommy đau!
Hai đứa trẻ nghe nàng lên tiếng cũng không biết là có hiểu hay không, chỉ là chúng thật sự buông tóc nàng ra thay vào đó là dùng hai đôi song trảo thủ bé nhỏ lao vào nhau, chốc chốc lại liên lụy Minh Anh bị trúng đòn chan chát vào mặt và cổ.
- Minh Khang, Minh Hằng! Không đùa nữa! Ối, đau!
Hai đứa bất chấp nàng la, đã đùa được liền đùa rất dai.
Tóc tai của nàng thật sự đã bị chúng làm rối tung.
Hai tên tiểu yêu này thật là tinh quái! Mỗi lần chúng nghịch quấy, nàng nhìn chúng lại không khỏi nghĩ đến huynh muội Chân Lộc Chân Ny.
Tuy rằng nàng vẫn chưa chân chính nhìn nhận nhau với họ nhưng tình thân quyến luyến, sự chăm sóc và tình nghĩa của họ nàng đều hoài niệm.
Nhưng mà...
"Hi vọng đôi trẻ này lớn lên sẽ không phúc hắc và kì quái như hai huynh muội họ!"
Chứ hiện tại, nàng đối phó với hai đứa trẻ này cũng đã không dễ dàng rồi.
Đã hơn một tiếng chờ đợi mà cũng không có tin tức, Minh Anh quá lo lắng Vĩnh Ninh ở bên trong chắc là đang rất đau đớn.
Nàng nóng ruột khôn xiết nhưng lại vì kẹt hai đứa nhỏ, không thể tha con theo vào phòng sinh.
Nàng cứ đi đi lại lại liên tục làm hai đứa nhỏ chóng mặt liền kêu la.
Chúng càng kêu la thì nàng càng thêm căng thẳng.
Nàng bấm điện thoại liên tục gọi cho hai bà mẹ xin hai bà nhanh về cứu binh.
Rất may, hai bà tắt máy xong cũng kịp hướng đến phòng sinh, vừa đi vừa thở gấp.
Minh Anh cũng không kịp cùng hai mẹ nói gì hết, nàng trao con lại cho hai bà rồi hoả tốc chạy vào phòng sinh tìm vợ.
- Công chúa! Công chúa, nàng thấy sao rồi! Đau lắm không?
Minh Anh ngồi sát bên giường sinh, sờ mặt mũi Vĩnh Ninh.
Công chúa của nàng hôm nay chịu đau đớn sinh nở, mặt mũi trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy từng cơn.
Minh Anh xót quá, dính sát bên nàng ấy, chốc chốc lại hôn xuống.
Mắt, mũi, môi nàng ấy đều lạnh.
Mặt đầy mồ hôi ướt át.
Minh Anh biết, Vĩnh Ninh đang rất đau đớn.
- Công chúa, nàng cố lên một chút! Sẽ nhanh sinh thôi.
Mới đầu, Vĩnh Ninh nghĩ mình vỡ ối sẽ sắp sinh nhưng không ngờ vào đến viện bác sĩ lại nói tử cung không mở.
Các bác sĩ tiêm cho nàng mấy mũi thuốc rồi phải chờ đợi.
Cơn đau càng lúc càng nhiều.
Cảm giác khó chịu thúc bách ở bụng nhưng lại không thể sinh được.
Vĩnh Ninh vừa khổ sở vừa đau đớn.
Ngay cả lần trước nàng sinh hai đứa một lúc cũng không đau như lần này.
Lần trước lúc nàng đi sinh, Minh Anh bận dự hội nghị ở Pháp thay nàng.
Lúc nghe tin, Minh Anh vội đáp chuyến bay về, đến nơi đã thấy hai đứa trẻ đường hoàng êm ấm nằm bên tay Vĩnh Ninh.
Lúc này, Minh Anh ở cạnh bên, chứng kiến khoảnh khắc vượt biển đơn độc của nữ nhân mà nàng yêu thương nâng niu, cưng chiều nhất.
Vĩnh Ninh đã cố gắng khắc chế không kêu đau thành tiếng, nhưng trước sự ân cần yêu thương của phò mã, nàng cũng không nén được muốn sà vào nũng nịu với nàng:
- Phò mã! Ưm...phò mã vuốt bụng cho bổn cung đi!
Ngay lập tức, Minh Anh chạy đi làm phò mã, nghiêm nghiêm cẩn cẩn hai tay đặt trên bụng xoa xoa vuốt vuốt cho công chúa phu nhân.
Các bác sĩ và nữ hộ sinh bị điệu bộ kia cùng những lời tình tứ nham nhở của đôi người này làm buồn cười đến nôn ruột.
Đều là hai cô gái, yêu nhau đến mức có thể cùng nhau sinh con, còn gọi nhau công chúa phò mã sến súa đến vậy? Nữ bác sĩ nhìn trộm biểu tình của hai nàng, sau đó bước đến nhìn xuống giữa chân Vĩnh Ninh rồi gật gù nói.
- Được rồi! Cô cố gắng dùng sức một chút! Rặn mạnh lên! Mạnh thêm chút nữa! Hít thật sâu vào rồi rặn....
- ...
- Nhanh thêm chút nữa! Rặn mạnh lên!
- ...
- Không thấy được đầu.
Chẳng lẽ là đẻ ngược? Y tá Hiền, cô Yến mau qua giúp tôi một lúc...
Sau mỗi một câu nói của nữ bác sĩ, Vĩnh Ninh phải khổ sở dùng sức.
Nàng vừa đau vừa bứt rứt.
Phò mã ở bên cạnh thu hết biểu cảm của nàng vào mắt.
Thật hận không thể thay nàng chịu khổ!
- Công chúa, nàng dùng sức cắn vào đây!
Phò mã quả cảm đưa cánh tay mình đến miệng công chúa.
Công chúa vì nàng mà khổ sở sinh nở, nàng cũng muốn cùng chịu một phần đau đớn với công chúa.
- Vĩnh Ninh, ráng lên một chút...
Răng công chúa phập xuống, phò mã cố kêu lên một câu động viên nữa sau đó ngậm miệng để cắn răng.
Nàng không muốn mở miệng, sợ sẽ không nhịn được kêu đau.
Dù sao thì công chúa mới là người đang chịu đau nhiều nhất.
- A! Tôi thấy được đầu rồi! Hai cô cố lên một chút!
Bác sĩ động viên, hai nàng ở trên đều dùng sức.
Vĩnh Ninh cắn chặt cổ tay Minh Anh lấy thế, dùng sức rặn xuống.
Minh Anh cúi mặt cắn răng chịu đựng.
- Cố lên đi công chúa!
- ...
- Sinh được rồi! - Giọng bác sĩ kích động kêu lên.
Sinh được rồi, Vĩnh Ninh cũng mệt lả đi.
Nàng nhắm mắt lại hít thở một hơi, cũng cảm nhận được trên răng trong miệng mình có vị máu.
Nàng nghẹn thầm một tiếng.
Tội nghiệp phò mã!
Phò mã thấy vợ sinh được rồi, mừng lắm nên quên cả đau đớn hướng xuống dưới muốn nhìn xem bác sĩ cắt dây rốn cho em bé.
Thế nhưng vừa nhìn xuống, không chỉ thấy mỗi em bé mà còn có cả một chậu máu.
Máu! Máu nhiều quá! Máu của công chúa bảo bối của nàng đó...
"Phịch".
Phò mã nhìn thấy máu liền đổ phịch xuống đất ngất xỉu.
Bác sĩ vẫn đang bận tay cắt dây rốn cho em bé, nhìn sang thấy nàng ngất liền lên tiếng:
- Trời đất! Người ta sinh con không ngất.
Đằng này mới nhìn thấy thau máu sinh đã ngất, vậy sao mà làm phò mã của người ta được?
- ------------
Vậy đó lại qua thêm hai năm nữa.
Phò mã và công chúa ở hiện đại đã thật sự viên mãn với một gia đình thật ngọt ngào và hạnh phúc.
Chỉ có điều là...
- Minh Khang! Con lại ném đồ lung tung quá! Minh Hằng nữa, con là con gái tại sao cứ thích mặc đồ của anh trai hả?
Hai đứa nhỏ làm như không nghe thấy nàng, không thèm đáp một tiếng đã bỏ chạy đi.
Minh Anh cũng không đuổi theo mà chạy vào phòng lấy tả đem ra thay cho đứa trẻ nhỏ nhất, Minh Hi.
Đứa bé này hôm nay đã gần hai tuổi, đi cũng lững chững được vài bước, cũng đã biết tinh nghịch quậy phá nhưng lại không biết nói.
Minh Anh than phiền với công chúa, không biết có phải con bé Minh Hi này bị câm hay không.
Công chúa liền trắng mắt liếc nàng.
- Sao lại có kiểu phụ thân như phò mã?
Đúng vậy, nàng chính là kiểu phụ thân không thích đứa nhỏ Minh Hi đó.
Ai bảo nó sinh ra đã hành hạ khổ sở công chúa của nàng như vậy.
Hơn nữa nó sinh ra cũng rất xấu xí, vừa đen vừa tím, da nhăn nheo đã vậy còn khóc thét inh ỏi.
Nhưng lớn lên một chút, nhìn nó có vài phần giống Vĩnh Ninh, Minh Anh cũng thấy thuận mắt hơn.
Nhưng mà Minh Khang, Minh Hằng một tuổi đã bập bẹ được còn tên Minh Hi này đã sắp hai tuổi mà một tiếng cũng không biết hí ra là sao? Nàng thật lo nó bị câm.
Khuôn mặt nó xinh xắn giống công chúa, nếu bị câm thì thật rất là đáng tiếc.
- Minh Hi, con gọi mẹ một tiếng đi! Hay gọi Ma ma ba ba cũng được.
- Dù sao cũng nên kêu một tiếng cho mọi người an tâm đi có được không?
Minh Anh vừa thay tả vừa nói chuyện với Minh Hi.
Công chúa ở trong phòng đi ra, nhìn thấy Minh Anh vừa chăm sóc vừa dỗ con.
Nàng đang định đi tới thì bất ngờ nghe được một giọng nói xa lạ vang lên, làm phò mã của nàng té ngửa, chính nàng cũng một phen rợn tóc gáy chứ không đùa.
- To gan!
Sax! Câu đầu tiên của Minh Hi nói không phải là ba ba hay ma ma, mà bé nhìn thẳng vào mặt phò mã mà kêu nàng "to gan".
Phò mã lạnh hết sống lưng.
Khẩu khí này...khẩu khí này sao mà quen vậy?
- Minh Hi, con nói lại đi! Con kêu cái gì vậy hả? Phải gọi là mẹ, hoặc gọi là mommy.
Minh Hi ngồi đó nhìn nhìn nàng một lúc sau đó bất ngờ lại bật ra một tiếng:
- Trảm.
Lần này thì phò mã thật phải lộn mèo.
Thế này là sao vậy? Tiểu bảo bối Minh Hi này, dù là nàng không ưa nó nhưng suốt hai năm qua vẫn cực kì chăm chút nó.
Thay tả rửa trôn, tắm rửa bồng bế, còn cho nó bú sữa vậy mà nó mở miệng ra lại đòi trảm.
Phò mã nàng dù sao cũng là phụ thân, à không, bây giờ là mommy của nó.
Tại sao Minh Anh nàng và công chúa đều nghiêm ngặt gia giáo vậy mà lại sinh ra một tên đại nghịch bất đạo như thế này?
Nhìn thấy công chúa đi tới, Minh Anh liền sấn đến ôm lấy nàng mà nũng.
Công chúa cũng không phản kháng, cùng nàng ngồi xuống sofa vừa nhìn Minh Hi vừa suy nghĩ.
Lẽ nào nàng trọng sinh đến đây, rũ bỏ được thân phận công chúa lại sinh nhầm một công chúa nào đó tái sinh?
Nàng nhìn phò mã vẻ mặt đầy ủy khuất hoang mang, nàng mới vừa bật ra kêu một tiếng phò mã thì bé Minh Hi cũng kêu theo nàng một tiếng phò mã.
Sau đó lại dang tay hướng đến chỗ nàng mà bập miệng gọi:
- Mami! Mami!
What? Minh Anh muốn chửi một tiếng.
Thật không phải con tiểu yêu tinh này không biết gọi, tại nó không thèm gọi nàng thôi.
Dù sao không thể bắt tội trẻ con.
Nàng lập tức sề đến tấn trước mặt Vĩnh Ninh, không cho Minh Hi sà đến chỗ nàng ấy, lại giằng ôm Minh Hi bảo:
- Con ngoan, con gọi ta mommy một tiếng, ta sẽ cho con ôm mẹ con.
Minh Hi khẽ nhíu mày lùi ra, định vòng đường khác để chạy qua Vĩnh Ninh nhưng vẫn bị Minh Anh cản lại bắt lấy.
Bé bực bội nhíu mày, sau đó bất chợt gắt:
- Y da, cút đi!
Phò mã triệt để bùng nổ.
"Ta sẽ không để cho tiểu gian tế ngươi ngụy trang vào đây để giành công chúa của ta đâu."
- ---------------+++++++---------------
Hết là hết rồi
Không còn ngoại truyện nữa đâu nhé!
Thương lắm mới viết thêm, nhưng viết nhiều quá sẽ nhàm lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...