Minh Anh bật miệng hỏi một câu ngớ ngẩn.
Sau đó nhìn lại thấy nét mặt ung dung không chút cảm xúc của nữ đại phu tâm lặng như nước, Minh Anh khẽ khinh bỉ mình bụng dạ đơn giản chỉ biết có cảm xúc.
Nàng còn chưa biết nói gì để chữa thẹn thì nghe Nguyệt Tuyền lên tiếng:
- Là Chân Ny viết thư cho ta.
Nàng nói Chân Lộc đã tìm được một số y phổ cổ điển có đề cập qua cổ trùng và cách giải.
Chân Lộc nói độc của chưởng sứ trúng có thể được chế từ bảy loại cổ trùng khác nhau cho nên các loại thuốc giải bình thường không thể nào giải được.
Hắn muốn ta đến cùng nhau nghĩ cách.
Hi vọng trước đoan ngọ năm sau sẽ có thuốc giải.
"Đoan ngọ năm sau", có phải đó chính là kì hạn? Có nghĩa là nếu tình huống không chế được thuốc giải, Lưu chưởng sứ nàng có lẽ sẽ chỉ sống được một năm?
Nguyệt Tuyền cũng im lặng hồi lâu.
Nàng không muốn làm Minh Anh lo âu rồi phải sống trong những chuỗi ngày căng thẳng.
Thật ra trong thư của Chân Ny không hề có chuyện Chân Lộc tìm được y phổ.
Là Vũ Nguyệt Tuyền nhận thấy y thuật của Chân Lộc cao thâm hơn mình nên muốn cùng hắn hợp tác.
Chân Lộc tuy là vương tử cổ quái nhưng hắn có thiên bẩm về y lý và điều chế giải dược là thật.
Nếu không, hắn đã không dễ dàng chỉ với vài chén thuốc đã chặn đứng được độc tính mà Vũ Nguyệt Tuyền nàng không cách nào chẩn ra.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là Chân Lộc ăn may.
Cổ độc không đơn giản như các loại độc thông thường, nếu giải không đúng ngược lại càng làm độc phát nhanh hơn.
Đêm qua Minh Anh đột nhiên ngất xỉu cũng là do độc phát.
Nếu cổ trùng yên tĩnh thì thôi, nó náo động liền khiến cho chủ thể toàn thân đau đớn, tri giác bị mất, thậm chí cũng có thể mãi mãi ra đi.
Vì vậy Vũ Nguyệt Tuyền không yên tâm mới tìm Chân Lộc giúp nàng nghĩ cách.
Minh Anh biết được tâm ý Nguyệt Tuyền thì ra là vì nàng.
Vừa cảm động vừa xấu hổ, nàng cúi đầu một lúc lâu mới ngượng ngùng nói:
- Ta thật sự không biết mình đã làm công đức gì mới có được bằng hữu tốt như nàng.
Nguyệt Tuyền cô nương, xin nhận của Kì Anh một lạy!
Trước một người không thân không thích lại không tiếc bôn ba vì cứu tính mạng của mình, tấm lòng ấy, đâu chỉ có một lạy là đủ?
Minh Anh nghẹn ngào không biết làm sao thể hiện cảm kích.
Thật ra ở thế giới này nàng chỉ cố gắng thích ứng, cũng không chắc mình có ham muốn mong cầu hay là lưu luyến gì cho nên đối với cái chết nàng cũng tùy theo số mệnh, không lo không sợ, cũng không muốn nghĩ đến luôn.
Nguyệt Tuyền thấy nàng như thế, chỉ mỉm cười nâng nàng dậy.
Ánh mắt Nguyệt Tuyền trong sáng và ấm áp như ánh nắng mùa xuân:
- Chưởng sứ đa lễ làm chi? Kẻ sĩ vì tri kỉ.
Nguyệt Tuyền có duyên làm bạn với chưởng sứ, đó là hạnh ngộ lớn nhất trong đời này.
Minh Anh ngậm nước mắt, gật đầu:
- Nguyệt Tuyền, đừng gọi là chưởng sứ.
Gọi tên của ta.
- --------------
Một đường từ phủ thừa tướng về phủ công chúa, Minh Anh vẫn còn bấn loạn bâng khuâng vì những lời dặn dò của Nguyệt Tuyền.
Lúc trước, nàng sợ kẻ địch trong tối tấn công nên đã nhờ Nguyệt Tuyền cất giùm mật chỉ của hoàng đế.
Vốn là cũng không có xem qua mật chỉ.
Nhưng ở chỗ Nguyệt Tuyền, vô tình bị Chân Ny tò mò nhìn thấy.
Khi Chân Ny lén mở đã bị Nguyệt Tuyền ngăn cản.
Sau đó đột nhiên xuất hiện thích khách.
Thích khách cướp mật chỉ rồi đi mất.
Nguyệt Tuyền còn không biết làm sao giao phó với Minh Anh thì Chân Ny bảo biết thích khách ở đâu.
Đêm đó, Chân Ny mới dẫn Nguyệt Tuyền đến một nơi.
Đó là phủ của một vị lão tướng đã từ quan.
Chân Ny và nàng nấp ở trên cây nhìn thấy thích khách cầm theo mật thư kia đến gặp lão tướng, ép lão tướng nói ra bí mật gì đó nhưng lão ấy kiên quyết không nói.
Kết quả đã bị thích khách đâm trúng một kiếm.
Sau đó thích khách bỏ đi.
Chân Ny với Nguyệt Tuyền bước xuống tìm cách cứu lão tướng kia.
Lão tướng kia trước lúc lâm chung chỉ nói một câu: "Nơi đó chỉ có hậu nhân của Lưu tướng quân mới có thể đến."
Tuy rằng không rõ "nơi đó" trong ý của lão tướng là ý gì nhưng Nguyệt Tuyền vẫn thấu đáo nhìn ra được đây là một bí mật rất lớn.
Hơn nữa, "hậu nhân của Lưu tướng quân" trong ý của lão tướng, vô tình Lưu chưởng sứ cũng họ Lưu.
Có thể là không phải ngẫu nhiên mà hoàng thượng chọn ngài ấy đi nhận nhiệm vụ lần này.
Và vụ án Lưu tướng quân năm đó thật sự chấn động.
Lưu tướng quân anh dũng thiện chiến lại vì một đạo thánh chỉ kết tội mưu phản liền là cả tộc bị diệt.
Nếu thật sự đúng là hoàng thượng có chủ ý lựa chọn Lưu chưởng sứ đến Nam Bình trấn thì rõ ràng hoàng thượng đã có nghi vấn nàng và Lưu tướng quân năm ấy có quan hệ sâu xa.
Đó có thể nào là lí do thật sự mà Tô thừa tướng cãi nhau với hoàng thượng, đến mức bị phạt giam lõng hay không?
Nếu hoàng thượng đã nghi ngờ thân phận của nàng nhưng vẫn nhất mực muốn gả ngũ công chúa mà ngài yêu thương nhất cho nàng.
Lẽ nào bởi vì bí mật to lớn ấy có thể sẽ tìm được ở chỗ nàng?
Đó có thể là thứ gì? Kho hoả dược, thần khí hay là long mạch của Nam Thiên?
- ---------
Vừa bước vào phủ công chúa, Minh Anh đã nghe được một mùi khói lửa hun đúc.
Nàng khịt mũi mấy tiếng, cũng không để tâm định đi thẳng về thư phòng.
Thế nhưng lúc sắp ngang qua hậu viện, nàng nghe được một tiếng kêu cứu quen thuộc.
Giọng của Thu Huyên.
Lập tức, nàng chạy nhanh vào hậu viện.
Hi vọng Thu Huyên sẽ không xui xẻo đến mức bị công chúa đem ra trút giận.
- Các người muốn làm gì vậy? Công chúa, ta không có tội gì, sao công chúa có thể ngang nhiên dụng hình với ta?
Vĩnh Ninh nhàn nhã ngồi tréo chân, mắt nhìn Thu Huyên đang bị hai gia nô giữ chặt tay chân.
Cạnh bên còn có một chậu than, trên chậu than còn có bản thiết ấn đang được đốt nóng.
Đó chính là Vĩnh Ninh đại điển, dùng để khắc kí ấn cho những kẻ phạm tội.
Người mang phải kí ấn đó sẽ cả đời làm nô không được giải thoát.
- Chẳng phải ngươi nói ngươi là người của phò mã sao? Người của phò mã cũng là người của bổn cung.
Bổn cung ban đại điển cho ngươi, từ nay ngươi đi lại nơi nơi đều biết ngươi là ở công chúa phủ, không ai ngăn cản còn không chịu sao?
Nàng nói xong liền hất hàm, ra hiệu cho gia nô.
Hắn lập tức cầm lấy bản thiết ấn tiến sát Thu Huyên.
Thu Huyên hoảng sợ vùng vẫy thét lên:
- Không! Các người buông ta ra! Công tử! Công tử cứu muội!
Hai người ở phía sau giữ chặt đè ép Thu Huyên quì xuống, để cho tên còn cầm bản ấn đóng lên.
Khoảng cách chỉ còn một gang tay liền bị một tiếng la quát thất thanh ở phía sau cản lại:
- Các người dừng lại! Thả muội ấy ra ngay!
Người đến là phò mã, tên gia nô tất nhiên phải thu tay.
Nhưng công chúa vẫn ở đây, muốn thả người cũng không đến lượt phò mã định đoạt.
- Ta nói thả ra! Thả ra!
Minh Anh giận đến mặt tím, vừa xô vừa đẩy, cố giải thoát cho Thu Huyên.
Công chúa ngồi đó vẫn dững dưng, hai tên gia nô cũng không buông, giữ cho Thu Huyên không thể sang chỗ phò mã.
Minh Anh một người không thắng được hai, tức giận gạt đổ chậu than sau đó quay sang Vĩnh Ninh giận đỏ mắt mà quát mắng:
- Triệu Vĩnh Ninh, ngươi điên rồi sao? Ngươi là người hay là dã thú? Nữ nhân chỉ nhờ có khuôn mặt.
Ngươi ấn thiết hình trên mặt muội ấy, muội ấy làm sao mà gặp người? Ngươi điên rồi! Điên rồi nên mới có ý nghĩ độc ác đến như vậy!
"Xoảng" một tiếng, chén trà trên bàn của công chúa bị hất xuống đất.
Công chúa tức giận đến run rẩy, đứng lên chỉ thẳng vào mặt phò mã mà nói:
- Lưu Kì Anh ngươi to gan lắm, dám mắng bổn cung?
Nàng tức giận đến hoa mắt, lùng bùng lỗ tai.
Cả đời nàng, đây có lẽ là lần đầu tiên nàng bị mắng.
Một tên tiện nhân lại vì một ả nữ nhân rẻ mạt mà dám ở trước mặt nàng quát mắng.
Mắng nàng điên à, nói nàng là dã thú sao? 'Lưu Kì Anh, ngươi được lắm!"
- Người đâu, mặc kệ hắn.
Đóng cho ả hai mươi con ấn.
Bổn cung muốn ả đời đời kiếp kiếp cũng phải nhớ rõ ả là tiện tì, là tiện tì của bổn cung!
Gia nô lập tức xuống tay.
Thiết ấn nóng rực chạm vào da thịt liền kêu lên một tiếng xèo xèo cháy xém.
Mùi thịt cháy hoà cùng mùi vải cháy tạo nên một dòng khói cùng mùi vị kinh dị ghê người.
Tiếp đó là...
- Không...a....a....aaa!
Tiếng thét kinh hoàng khủng khiếp của Thu Huyên khiến tất cả đều bất động hoang mang.
Nhưng mà sau đó thì...
- Công tử! Công tử ơi! Các người thả ta ra! Công tử, huynh đừng làm Thu Huyên sợ! A...a...aaa! Công tử ơi!....
Không ai nghĩ tới, người bị trúng thiết ấn lại là đương kim phò mã.
Khoảnh khắc gia nô đẩy xuống, Minh Anh lập tức vọt tới choàng lấy che chở cho Thu Huyên.
Một nhát thiết ấn kia, tấm lưng nàng hứng trọn.
Cảm giác đau nóng tê tái khiến nàng toàn bộ giác quan đều tê liệt.
Lúc gia nô thu ấn, cũng lấy ra một mảng da thịt đỏ rực trên lưng.
Không một tiếng kêu.
Phò mã thật sự đã đau đến mất tri mất giác.
Đến khi Thu Huyên vùng thoát, ôm lấy nàng đang ngã xuống.
Minh Anh mờ mịt trước mắt, giống như bị mê sảng lảm nhảm mấy câu:
- Không phải đâu.
Không phải là công chúa đâu.
Nàng ấy không thể là Vĩnh Ninh công chúa đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...