Lúc Minh Anh vào được phòng thượng khách của Tụ Oanh Các, đúng lúc danh kĩ Đỗ Ngân Tiên đang vì Tĩnh vương tấu khúc.
Minh Anh chẳng ra hình tượng gì xông thẳng vào phòng thượng khách cắt ngang nhã hứng của Tĩnh vương cũng đồng thời làm Đỗ Ngân Tiên chấn kinh.
Ngay lập tức, Minh Anh bị hai thủ hạ của Tĩnh vương ngăn lại.
Triệu Khánh nhìn thấy nàng xuất hiện, cũng không tỏ thái độ gì, khoát tay ra hiệu cho thủ hạ để nàng vào sau đó nhìn Đỗ Ngân Tiên ra hiệu.
Đỗ Ngân Tiên hiểu chuyện, lập tức đứng lên cúi đầu hành lễ với Triệu Khánh rồi bước ra.
Lúc nàng bước ngang qua chỗ Minh Anh, cũng khẽ nhìn trộm nàng một lúc.
Đáng tiếc lúc này Minh Anh không có tâm tư nhìn người đẹp.
Đỗ Ngân Tiên vừa đi khỏi, Minh Anh lập tức quì sụp xuống chân Tĩnh vương, khẩn thiết cầu xin:
- Học trò vô dụng đã thất thủ, phụ kì vọng của Tĩnh vương.
Xin Tĩnh vương định tội!
Triệu Khánh tay cầm chung rượu, ánh mắt nhàm chán khinh thường lườm nàng một lúc rồi hỏi:
- Chỉ nhấc tay một cái ngươi cũng làm không xong.
Ngươi nói xem, ngươi có thể làm nên chuyện gì?
Triệu Khánh nói xong, mắt nhìn sang thủ hạ đứng ngay cửa phòng.
Thủ hạ lập tức hiểu ý, mang vào một bình rượu và một chiếc chung đặt trên bàn trước mặt Minh Anh.
Trong phòng đã có bình rượu, lại mang thêm vào một bình khác.
Rượu này còn không phải rượu độc thì còn là gì đây? Minh Anh hít thầm một hơi.
Nghe nói Tĩnh vương lãnh khốc tuyệt tình hẳn là không sai rồi.
Nhưng như thế mà muốn giết nàng đối với Tĩnh vương chỉ là tự mình hại mình, y cũng không phải một người tầm thường, lẽ nào lại không nghĩ đến? Minh Anh nghĩ rồi cũng thu hết can đảm ngẩng lên nhìn thẳng Triệu Khánh mà "diễn sâu":
- Tĩnh vương, là học trò vô năng đã không làm tròn nhiệm vụ Tĩnh vương giao cho, tội không thể tránh.
Nhưng thỉnh cầu Tĩnh vương buông tha cho Thu Huyên một mạng.
Nàng nói xong liền tự mình rót ra chung rượu cầm trên tay.
Nàng có niềm tin Triệu Khánh sẽ không thật sự bắt nàng chết đâu.
Dù sao nàng cũng là môn sinh thiên tử đã bước qua thi đình, còn ở đại điện được hoàng thượng nhớ tên, không đạt được trạng nguyên nhưng cũng không hẳn sẽ vô danh.
Huống hồ chi, Triệu Khánh đã biết nàng vừa được Tô thừa tướng nhận làm nghĩa tử.
Y muốn tranh quyền đoạt thế tất nhiên càng là muốn liên kết lôi kéo người của Tô thừa tướng về tay.
Tuy nhiên, Triệu Khánh mặt lạnh như tiền không làm sao có thể nhìn ra tâm ý của y.
Vì vậy, Minh Anh buộc phải cầm lên chung rượu thể hiện thái độ cẩn trung ngoan ngoãn với Tĩnh vương.
Nàng hít thầm một hơi.
"Lạy trời! Tĩnh vương, xin đừng có đùa dai!" Nếu như Tô thừa tướng không đến kịp, nàng cũng không biết chiêu hoãn binh "vác roi thỉnh tội" này sẽ kéo dài được bao lâu? Trước mắt, Tĩnh vương không hề có ý tứ khoan dung, Minh Anh cũng không còn cách nào hay, dù ở thế hạ phong cũng phải cố kéo dài thời gian, lá trái lá mặt với Tĩnh vương hi vọng kéo dài tình hình, tùy cơ ứng biến.
Triệu Khánh thấy Minh Anh đã cầm lên chung rượu nhưng vẫn ngập ngừng không đến miệng.
Y vẫn thản nhiên đứng chắp tay sau lưng, đi một vòng qua Minh Anh, nhìn bộ dạng quì xin khúm núm của nàng, nhếch môi:
- Nói xem, vì sao không làm xong? Hứa Du Nhiên cũng không phải thần thông.
Ngươi chẳng lẽ không muốn đắc vị trạng nguyên, rạng rỡ tông môn hay sao? Bổn vương cứ nghĩ ngươi rất thông minh, không nghĩ chỉ một chuyện nhỏ như thế ngươi lại không thành công?
Nghe Tĩnh vương mắng xong, Minh Anh cũng khẽ thở một hơi.
Nàng cầm chung rượu trên tay, khẽ run run, vẻ căng thẳng thành tâm nói:
- Bởi vì lúc đó...tình huống có chút khác với dự tính.
Ở trước mặt hoàng thượng và các vị trọng thần.
Còn có cả sứ thần Chân Qua...Học trò...học trò thật sự không dám ra tay.
Chỉ sợ lỡ như bị bắt quả tang, hoàng thượng sẽ điều tra trước ngày lên điện học trò đã gặp qua Tĩnh vương.
Vì không muốn liên lụy Tĩnh vương cho nên...cho nên...!
- Cho nên ngươi chung rượu hôm nay là ngươi cam tâm tình nguyện tận trung với bổn vương? - Triệu Khánh nói xong đứng trước mặt Minh Anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chung rượu trên tay nàng.
– Vậy thì còn chần chừ gì nữa, không uống đi?
Minh Anh căng thẳng đến mặt tái xanh, lưng rớt mồ hôi đến ướt thành một mảng.
Thật là khốn quẫn! Tuy rằng nàng dặn lòng không cần quá sợ hãi, Tĩnh vương chắc chỉ là dọa dẫm, không thể nào muốn mạng nàng thật đâu.
Thế nhưng đứng trước cái chết trên tay khó mà có ai có thể bình tâm tĩnh tọa được.
Có thể là Tĩnh vương muốn thử nàng.
Nếu nàng can đảm uống hết chung rượu này, có lẽ y sẽ hài lòng mà cho qua.
Nhưng nếu không may Tĩnh vương thật sự có ý thanh trừ nàng tội làm hỏng chuyện của y vậy thì nàng nuốt xong chung rượu này sẽ giã biệt thế giới cổ đại này ngay.
Ừ thì giết nàng đối với Tĩnh vương không có lợi ích gì đâu, nhưng ai biết được...Khi kẻ có quyền thế muốn trổ uy thì thân phận nhỏ nhoi nàng cũng chỉ là con kiến oan khiên mà thôi!
Minh Anh sợ đến lạnh thấu tim, đến mức hơi thở của bản thân nàng cũng không có cảm giác đang tồn tại.
Chung rượu từ từ được nâng lên trước mặt.
Nàng trộm nhìn Tĩnh vương lần nữa, thấy y vẫn lãnh đạm lạnh lẽo nhìn thẳng từng động tác của nàng.
Minh Anh mím môi hít một hơi.
Thôi, chết thì chết! Liều một lần biết đâu có thể khiến Tĩnh vương bị lay động, còn hơn để lộ tâm tư, Tĩnh vương mà biết nàng muốn chờ cứu binh đến sợ là càng khiến y tức giận nhiều hơn.
Ngẫm nghĩ, nàng lấy hết tâm tư liều mạng nâng chung rượu chạm môi.
Đúng lúc đó, một thủ hạ của Tĩnh vương bước vào, tay cầm theo một phong thư, hướng Tĩnh vương:
- Bẩm vương gia, có tin cấp trong cung truyền ra.
Mời vương gia xem qua!
Chung rượu trên tay Minh Anh cũng dừng ngay.
Nàng trộm liếc sang Tĩnh vương rồi nhìn đến phong thư y cầm trên tay, ôm chút hi vọng mong manh.
Tĩnh vương điềm nhiên mở phong thư.
Xem xong, y bất chợt phát thịnh nộ đập tay xuống bàn, trừng to mắt nhìn Minh Anh:
- Giỏi lắm, Lưu Kì Anh! Ngươi rốt cuộc đã làm gì trong cung? Mau thành thật khai hết ra cho bổn vương!
Minh Anh bị quát làm sợ hãi, đánh rơi cả chung rượu trên tay.
Nàng run rẩy tròn xoe mắt nhìn Tĩnh vương.
Tĩnh vương nhấc tay, để cho nàng nhìn thấy dòng chữ trên lá thư: "Tập Hiền điện thiết sứ vẻ vang.
Công chúa Vĩnh Ninh trúng độc xáo tâm".
Minh Anh kinh sợ nhìn Tĩnh vương.
Tĩnh vương lại đột nhiên có thái độ phẫn nộ như vậy với nàng.
Chuyện gì đây? Công chúa Vĩnh Ninh vì sao lại trúng độc? Không lẽ là do...!
- ---------------
Trong điện Thái Minh, vua Thuận Thái đang cần mẫn ngồi duyệt tấu chương.
Thái tử Triệu Thành mang theo sắc chỉ sơ thảo đến hai tay cung kính dâng lên trước vua, nói:
- Bẩm phụ hoàng, nhi thần theo ý phụ hoàng đã thảo xong sắc chỉ cho kim bảng lần này, mời phụ hoàng quá mục!
Vua Thuận Thái gật đầu một cái, cũng đóng lại tấu sớ trên tay, đón lấy bản sắc chỉ trên tay thái tử.
Ngài nhìn vào một chút, sắc mặt lập tức không tốt, quay sang thái tử, ngài cau mày hỏi:
- Hoàng nhi, sắc nhỉ này là ngươi vừa thảo?
- Dạ bẩm, vừa thảo.
– Thái tử thành thật cung kính đáp lời.
Vua Thuận Thái bất ngờ mạnh tay giằng bản sắc chỉ xuống long án, mắt nhìn chằm chằm vào sắc chỉ đọc lên:
- Tân trạng Hứa Du Nhiên, Phan Đình Vũ bảng nhãn, Hạ Bình Nguyên thám hoa.
Vậy còn Lưu Kì Anh?
- Bẩm.
Lưu Kì Anh tại đại điện trước mặt sứ tiết mất hết thể diện, không giữ tôn nghiêm.
Làm sao có thể ở trong tam giáp nhận được sắc phong?
Sắc mặt nhà vua càng lúc càng tái đi nhưng thái tử vẫn không nhận ra.
Vua cố hết sức mình ghìm cơn tức giận, gằn hỏi:
- Theo ý của thái tử tam giáp như thế là hợp lí?
- Bẩm, đúng vậy ạ! Ba người Hứa, Phan, Hạ đều xuất thân danh môn, là anh tài xuất chúng.
Nếu có thể bồi dưỡng, sau này họ nhất định sẽ là những nhân tài rường cột, tiếp nối cho ba vị trọng thần Tô, Hồ, Dương, giúp Nam Thiên quốc chúng ta mở mang bờ cõi thịnh thế cường phong.
Vua Thuận Thái nghe xong, cũng hết tinh thần để nghe tiếp nữa.
Ngài giơ tay ra hiệu cho thái tử ngừng nói, hỏi lại:
- Vừa rồi ngươi ở Tập Hiền điện đã ngủ quên? Những chuyện diễn ra ở đó, ngươi không nhận thấy chỗ nào bất ổn sao?
Thái tử có chút ngờ ngợ phụ hoàng đang bất mãn với hắn chuyện gì đó.
Thế nhưng, hắn vẫn không kịp suy xét mở miệng một câu thật dại dột:
- Bẩm, không phải trước đây phụ hoàng cũng đã đồng ý với nhi thần, tam giáp kim bảng là theo thứ tự Hứa, Phan, Lưu.
Chẳng qua vừa rồi Lưu Kì Anh thật sự đã thất thố, làm loạn đến không còn thể thống gì trước mặt toàn thể triều đình và cả sứ giả Chân Qua.
Hắn như thế làm sao còn tư cách đứng trong tam giáp.
Cho nên nhi thần mới thay vào Hạ Bình Nguyên.
- Vớ vẩn! Hồ đồ! Ngu xuẫn!
Vua Thuận Thái không thể kiềm nén được nữa, liền cầm sắc chỉ ném thẳng vào thái tử, tức giận quát to:
- Ngươi thân là thái tử một nước, thật sự vô tri đến mức không thể nhìn nhận được trước mắt người nào là nhân tài, người nào có thể trọng dụng được sao?
- Nhưng mà...phụ hoàng không phải đã nói cuộc thi đấy với Chân Qua chỉ là một trò diễn trước mặt bá quan...A...!
- Ngươi câm miệng! – Vua quát lớn – Ngươi càng nói càng chứng tỏ ngươi là một kẻ ngu đến hết thuốc chữa! Ngươi như thế mà làm thái tử, Nam Thiên quốc này còn có ngày mai sao?
Vua giận đến trên trán nổi gân xanh.
Thái tử lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng phát hỏa đến thế này đây, hắn cũng không kịp ngờ, vừa hoảng vừa loạn.
Thái giám hầu cận vua Trần Vũ thấy vậy mới bước lên dìu đỡ vua, đồng thời khéo léo ra hiệu cho thái tử mau lui đi để tránh nhà vua càng giận thêm, hậu hoạn sẽ khó tưởng.
Thái tử cũng nghe lời, lập tức bái lạy rồi lui ra.
Vua quay sang Trần Vũ, vẫn còn chưa hạ hỏa, chỉ theo thái tử bảo:
- Ngươi xem, một kẻ tâm tư nông cạn như hắn thế mà làm thái tử, trẫm còn hi vọng sao? Nam Thiên quốc này còn hi vọng hay sao? Thật là tức chết trẫm mà! Ài!
Vua thật sự nóng giận đến muốn phế thái tử đi.
Nếu như không phải lão thái giám trung thành Trần Vũ biết cách vỗ về, giúp vua dịu cơn giận, sợ rằng sáng hôm sau, trước khi có kết quả bảng vàng tam giáp thì triều đường sẽ dậy sóng trước tin thái tử bị phế truất, đông cung lại không yên.
Nói ra, Thuận Thái là một vị vua anh minh.
Tuy rằng lúc trẻ vua cũng có phần tính nóng, nông nỗi, đã hai lần cho quân xung đột với Chân Qua và Dã Hùng quốc để thể hiện khí thế.
Kết quả chiến tranh kéo dài bảy năm ròng rã.
Cũng may, sau trận chiến, Nam Thiên thắng lợi.
Rất nhanh triều đình ổn định, quốc khố khôi phục, cuộc sống của người dân cũng dần dần sung túc.
Mọi người cũng quên rồi chuyện cũ, lại còn ca tụng công đức nhà vua vì dân mở rộng bờ cõi, an bang, trị thủy, bình định sơn hà.
Vua Thuận Thái có bốn hoàng nam nhưng hoàng trưởng tử Đại vương Triệu Hữu thì nhát gan, làm việc gì cũng cả lo không quả quyết, không hề có phong phạm đế vương.
Thái tử Triệu Thành tuổi nhỏ cũng rõ ra thông tuệ nhưng càng lớn càng lười nhác, tư chất cũng không có gì nổi trội.
Trong khi đó, người thích hợp, có khả năng ở ngôi nhất là Tĩnh vương Triệu Khánh nhưng Tĩnh vương tâm sâu khó đoán, bề ngoài tỏ ra nhân từ đại lượng, khi làm việc lại rất quyết tuyệt, nhiều lúc phải gọi là cạn tình cạn nghĩa.
Người như vậy ở ngôi cũng không phải là phúc cho bá tánh.
Còn tứ vương gia, An Định vương Triệu Vinh thì tính tình nóng nảy, háo chiến dễ bị khích động lại còn không có lòng với hoàng vị.
Suy đi tính lại, dù là ở tâm tính bản lĩnh của hoàng tử, hay là sự tín nhiệm ủng hộ của đại thần, cũng chỉ có Triệu Thành là thích hợp ở Đông cung.
Rốt cuộc, hắn cũng làm thái tử được mười năm nhưng hắn không học hỏi được chút gì ở phụ hoàng mà càng lúc càng dựa dẫm vào mẫu hậu và ông ngoại Hồ thái sư đến mức nhiều lúc không có chủ kiến.
Nếu không phải vua nhận thấy Hồ thái sư một lòng một dạ tận trung thì đã sớm phế Triệu Thành đi để tránh họa ngoại thích.
Lão thái giám Trần Vũ đợi vua Thuận Thái dịu bớt cơn thịnh nộ đi mới nhỏ nhẹ san sẻ:
- Xin hoàng thượng đừng nóng giận mà tổn hại long thể.
Thái tử vừa qua thật sự đã bận rộn nhiều việc, vừa thị sự ở Nội sự các, vừa phải xem quân vụ ở Sở Quân Cơ.
Ngài về đến hoàng cung lại phải thân hành đi đón tiếp sứ giả Chân Qua.
Ở Tập Hiền điện lúc nãy thật ra cũng căng thẳng thế kia, nhất thời thái tử phân tâm, không hiểu thánh ý cũng là có lí do ạ!
- Hừm! Hắn thân là thái tử mà không thể nghĩ xa lại để những kẻ ở bên cạnh hắn ta nghĩ xa thì đúng là đại họa!
Trần Vũ còn chưa hiểu ý của hoàng thượng ám chỉ ai thì đã nghe ngài tuyên ý chỉ:
- Truyền lệnh trẫm, phạt thái tử tự mình kiểm điểm ở Đông cung ba tháng cho đến khi nào hắn hiểu ra vấn đề của hắn thì đến tìm trẫm!
Trần Vũ đáp lại một tiếng, đang định đi tuyên chỉ ở Đông cung thì đã nghe vua Thuận Thái nói thêm:
- Triệu Tô thừa tướng đến ngay.
Cả Lại bộ thượng thư cũng gọi đến đây chờ truyền gọi.
- Dạ, thần tuân chỉ!
Trần Vũ đáp xong, chậm rãi bước đi.
Ánh mắt lão vẫn trộm liếc về phía sau, thấy vua Thuận Thái đang gạt bỏ sắc chỉ mà thái tử đã dâng lên, tự mình thảo lại bản khác.
Lão âm thầm nhìn trộm nét xuống bút của vua đọc ra được một cái tên, sau đó thật nhanh bước đi không để hoàng đế sinh nghi hành động của lão.
Ở bên trong Tụ Oanh Các, Tĩnh vương Triệu Khánh lại nhận được một tin báo từ hoàng cung.
Y đọc xong liền hơi sửng sốt nhìn Minh Anh.
Minh Anh đang căng thẳng như dây thun, nàng quì đó, run sợ kể hết cho Tĩnh vương nghe chuyện đã xảy ra trong cung một cách thành thật:
- Vương gia xin minh giám cho! Học trò thật sự không có bản lĩnh cũng không có lá gan trái lệnh của vương gia.
Chuyện ở trong cung thật ra...thật ra chính học trò cũng không rõ nữa.
Kẻ đó bất ngờ đột kích...học trò tỉnh lại thì đã ở bên ngoài cung rồi!
Triệu Khánh chầm chậm tiến lên.
Đứng trước mặt Minh Anh cầm chung lúc nãy nàng bỏ lại trên bàn lại rót thêm.
Y cách nàng chỉ có hai bước chân, nghe rõ cả những cử động run rẩy từ nội tâm của Minh Anh phát ra, khẽ bật cười đưa chung rượu đến trước Minh Anh, Triệu Khánh nói:
- Thành thật thì tốt.
Bổn vương cũng không phải hổ beo, không cần sợ đến như vậy!
- Học trò...không...không có.
– Minh Anh hai tay đỡ chung rượu, run đến mức bàn tay lạnh ngắt, ngón tay chạm vào tay Triệu Khánh cũng phát lạnh theo.
- Sao vậy? Không uống đi? Rượu của bổn vương không rẻ đâu.
Ngươi lãng phí một chung đã rất đáng tiếc.
Nếu còn tiếp tục – Y nghiến răng - Thật sự sẽ khiến bổn vương nổi giận đó.
Minh Anh trộm liếc một bên sườn mặt của Triệu Khánh xong, ngẫm đến Thu Huyên, nàng bất chợt thở mạnh một hơi, cắn răng quả cảm nói:
- Như vậy, thỉnh cầu Tĩnh vương giữ lời đã hứa!
Nói xong, nàng hai tay nâng chung rượu uống cạn, lại còn khí phách mạnh mẽ đặt cái chung trống rỗng xuống trước mặt Triệu Khánh, nhìn thẳng y:
- Lưu Kì Anh chỉ là một thư sinh.
Thu Huyên cũng chỉ là một tiểu cô nương nông thôn hiền lành vô hại.
Thỉnh cầu Tĩnh vương đại lượng ân xá!
Nàng vừa dứt câu.
Triệu Khánh bất ngờ phá lên cười lớn.
Sau đó khoát tay bảo:
- Đứng lên đi! Bổn vương chỉ đùa một chút thôi.
Ngươi nói như thể tướng sĩ vào trận sắp hi sinh.
Hừm! Bổn vương quí chuộng ngươi là một người trung nghĩa, sớm đã thích ngươi.
Thật sự, bổn vương không chịu được Hứa ngự sử và Hứa Du Nhiên ỷ có hoàng hậu và thái sư chống lưng lúc nào cũng ra vẻ.
Nếu để hắn thuận lợi thành trạng nguyên thì sẽ càng lúc càng lớn lối hơn, không phải là phúc cho thiên hạ.
Ài! Nhưng dù sao ngươi cũng đã làm đúng.
– Y cúi đầu, như rỉ vào tai nàng – Chuyện này vốn không hề tồn tại, ngươi hiểu chứ?
Minh Anh còn chưa dám tin nhìn Triệu Khánh thì đã thấy một thủ hạ của Triệu Khánh dẫn theo Thu Huyên tiến vào.
Nàng gặp được Thu Huyên, mừng rỡ liền bước đến đỡ nàng ấy nhìn xem.
Thu Huyên cũng xúc động rưng rưng nhìn nàng:
- Công tử, người trở lại rồi!
- Thu Huyên, muội...muội ổn không?
Thu Huyên rớt nước mắt nhưng vẫn lắc đầu cười:
- Muội ở chỗ của vương gia.
Ngài rất tốt.
Minh Anh nghe vậy mới khẽ quay đầu lại nhìn Tĩnh vương.
Tĩnh vương cũng không thèm quan tâm đã lạnh lùng buông một câu:
- Được rồi.
Nếu đã không còn gì nữa thì rời đi! Đừng phiền nhã hứng uống rượu của bổn vương!
Minh Anh không thể đoán được tâm địa của Tĩnh vương, đành bước lại chắp tay bái tạ Tĩnh vương rồi dẫn Thu Huyên rời đi.
Lúc hai người đã đi khuất đến hành lang, Triệu Khánh mới cầm bình rượu lúc nãy đã rót cho Minh Anh lên khẽ xoay cái chốt trên nắp rồi rót ra mặt bàn.
Mặt bàn lập tức nổi khói.
Rượu rõ ràng là có độc.
Nhưng chiếc bình đó là có hai ngăn riêng biệt cho nên vừa rồi Minh Anh không bị trúng độc.
Lúc này, Mạnh Hùng, một thủ hạ của Triệu Khánh bước lên khẽ hỏi:
- Bẩm vương gia, vì sao người không chiêu dụ Lưu Kì Anh theo chúng ta? Người để hắn đi như vậy...!
- Ấy! Hắn là người mà phụ hoàng ta muốn dùng đến.
Phàm là người mà phụ hoàng ta muốn dùng đến ngươi cho rằng ai còn có khả năng chiêu dụ được đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...