Không khí trong nhã các xuống thấp tới cực điểm, mỗi người đều có sự lúng túng riêng.
Đang rối rắm, chỉ nghe ngoài nhã các truyền tới một trận tiếng vang do binh
khí va chạm nhau, không bao lâu, chỉ thấy Tam công chúa Khanh Điệp dẫn
bọn gia đinh dũng mãnh vạm vỡ vọt lên.
Trên dung nhan kiều diễm
của nàng tràn đầy vẻ giận dữ, đi vào nhã các, người khác gác ở cửa, hai
mắt y hệt cây đuốc nhìn phò mã của mình đầu tiên.
Tam công chúa
Khanh Điệp đến khiến cho Sài Thiều mới từ trên đất đứng lên mềm nhũn
chân, bị sợ đến ngã xuống lần nữa, vẻ mặt Khanh Điệp không tốt, khóe môi mỉm cười kinh khủng, từng bước từng bước tới gần tam phò mã, bàn tay
trắng như tuyết mềm nhẹ nhàng nắm viền tai tam phò mã, sau đó đột nhiên
xốc lên, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn.
"Không, không phải do ta, là đại phò mã, đại phò mã dùng sức mạnh, nhất định kéo ta tới . . ."
Tam công chúa còn chưa bắt đầu nổi đóa, tam phò mã đã bị sợ đến hô to
gọi nhỏ phủi sạch quan hệ.
". . . . . ."
Chu Phú nghi hoặc nhìn tam phò mã đang không ngừng cầu xin tha thứ, càng ngày càng bội phục bản lãnh điên đảo thị phi của hắn.
Khanh Điệp níu lấy viền tai tam phò mã, mặc kệ hắn cầu xin tha thứ phản
kháng, hai ngón tay vẫn níu chặt như cây kiềm, đôi mắt đẹp mang theo lửa giận chuyển sang nhị công chúa Thanh Dao đang mặc vũ phục, xinh đẹp như hoa, vô hạn khinh bỉ nói:
"Hừ, không biết cái gì!"
Ngón
tay nhỏ nhắn vung lên, phát hiệu lệnh với bọn gia đinh như lang như hổ
sau lưng: "Đập cho ta! Đập nát kỹ viện bẩn thỉu vô cùng này cho ta!"
Nói xong, bọn gia đinh liền đồng loạt xông lên, chuẩn bị thi hành, nhưng không ngờ bị một âm thanh vô cùng hung dữ hét ngừng:
"Ai dám!"
Nhị công chúa Thanh Dao thay đổi tư thái nhu nhược, trong đôi mắt long lanh bắn ra sát khí không hợp hình tưởng, chỉ thấy nàng xé làn váy kiều diễm bồng bềnh ra, buộc hết mái tóc đen nhánh xõa trên vai lên, tháo dây
chuyền và mấy thứ đinh đang treo ngang hông, giẫm một chân ở trên ghế
mềm, cuồng ngạo như quần lâm thiên hạ nói:
"Ta ngược lại muốn
xem, ai dám động đến chỗ của ta!" công chúa Thanh Dao lập tức từ thiếu
nữ dịu dàng thành công chuyển thành nữ vương cuồng dã, khiến một đám
người chưa từng thấy nàng ta ‘biến thân’ mở rộng tầm mắt.
Chu Phú chỉ cảm thấy chuyện xảy ra tối nay đã làm hắn khiếp sợ quá mức, cằm của hắn nãy giờ vẫn mở ra, giờ càng lúc càng không khép được.
Thì ra nữ tử yếu đuối hôm trước hắn cứu lại là đương kim Nhị công chúa, mà Nhị công chúa này không chỉ không nhu nhược, ngược lại còn mạnh mẽ.
Sự mạnh mẽ của nhị công chúa đại đa số mọi người đã biết, hôm nay nàng lên tiếng, dù là người trong phủ Tam công chúa cũng không dám cử động sơ
suất, dù sao tính tình vị công chúa này quá khó nắm bắt vui
giận bất thường, tùy hứng làm bậy, nói tóm lại: người thuận ta chưa chắc sống, người nghịch ta thì phải chết.
"Ta dám! Chỗ của ngươi thì
như thế nào? Đừng quên thân phận của mình, một công chúa, lại tự sa đọa, chuyện này mặc kệ đến nơi nào, đều là ngươi không còn mặt mũi." công
chúa Khanh Điệp từ trước đến giờ luôn dữ dội, đã sớm không ưa hành động
của Thanh Dao, hôm nay có cơ hội, nàng há có thể bỏ qua.
Công
chúa Thanh Dao nhận lấy roi đen từ tay tỳ nữ, cười cuồng ngạo như nữ
vương: "Thể diện? Ai thèm chứ? Dù sao ta không thèm! Thân phận của ta là gì mọi người đều biết, không cần ngươi phải nhắc nhở. Ta sa đọa mắc mớ
gì tới ngươi? Huống chi. . . . Ngươi không trông chừng nam nhân nhà mình được, bỏ chạy tới chỗ của ta giương oai, rốt cuộc là ai không có thể
diện?"
"Ngươi. . . . . ." Tam công chúa bị Nhị công chúa đã kích
một phen, mặt đỏ ửng, tức giận nhìn nam nhân nhà mình, càng tức giận
càng im lặng.
"Ta mở kỹ viện cũng tốt, sòng bạc cũng tốt, hiệu
cầm đồ cũng được, còn chưa tới phiên ngươi nói này nói kia. Mang theo
nam nhân của ngươi cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta không niệm tình tỷ muội."
Mặt công chúa Thanh Dao lạnh lẽo, nhiệt độ trong mắt
phút chốc giáng tới âm độ, roi đen theo tay vung lên, một cái đèn lưu ly trên đỉnh đầu mọi người lập tức tan vỡ, ánh nến từ đèn rơi xuống, lại
một roi vung xuống, ngọn lửa vừa dấy lên lập tức bị dập tắt.
Kỹ
thuật dùng roi chính xác vô cùng, cay cú vô song này làm tất cả mọi
người ở đây kinh sợ, cho tới giờ khắc này, Chu Phú mới hơi tin tưởng, nữ tử thay đổi hoàn toàn này thật sự là nhị công chúa Thanh Dao, nhị muội
của nương tử mà họ nói!
"Hừ!" Khanh Điệp kìm nén bực bội hừ lạnh
một tiếng, không nói gì nữa, lại níu nam nhân của mình lên lần nữa, mang theo người làm, hấp tấp đi khỏi như lúc tới.
Nhưng mới đi hai bước, lại thấy nàng quay đầu lại, chỉ vào Chu Phú đang khổ não và tiểu hoàng đế chết lặng như cục bột, nói:
"Các ngươi còn không đi? Chờ lau chân lấy bộ cho nàng ta à?"
Tam công chúa tuy nói khó nghe, nhưng Chu Phú biết, nơi đây không nên ở
lâu, hắn không lo lắng những điều khác, chỉ là nếu nương tử biết. . . . . . trái tim nhỏ của Chu Phú lập tức đập thình thịch. . . .
"Ta. . . . . . Ta đi, nhưng trước khi đi, ta muốn nói một câu với Nhị muội." Chu Phú ấp úng khiến Khanh Điệp sắp phát điên.
Nhị công chúa Thanh Dao nghe Chu Phú nói vậy, liền thu lại vẻ hung dữ, khóe môi mỉm cười hài lòng ngọt ngào hỏi:
"Mời tỷ phu nói."
"Chu Phú! Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, Thanh Dao nàng ta kính
trọng ngươi vài phần không phải vì thích ngươi, mà bởi vì ngươi là nam
nhân của Trì Nam! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ của Trì Nam, nàng ta đều muốn giành " Khanh Điệp sợ Chu Phú bị Thanh Dao
quyến rũ, dứt khoát giành trước kể tội nàng ta.
Đối mặt nhắc nhở
của tam công chúa, Chu Phú giống như không có nghe thấy, cố chấp đi tới
trước mặt nhị công chúa Thanh Dao, kéo áo quàng vai tuột xuống của nàng
ta lên đầu vai, ý vị sâu xa nói:
"Nhị muội, vô luận người ngoài nhìn muội thế nào, tỷ phu đều cho rằng muội là cô nương tốt. . . . . ."
Có lẽ do Chu Phú ngày thường thật thà chất phác, lời nói này nếu là người
khác nói ra, Thanh Dao nhất định lập tức xì mũi coi thường, nhưng đối
mặt gương mặt đen đúa, nhưng lại hết sức thành khẩn này, Thanh Dao không khỏi hơi xúc động.
Sau đó, chỉ nghe Chu Phú nói tiếp:
"Nhị muội, muội hoàn lương đi."
"Phì!"
Tam phò mã và tam công chúa không hẹn mà cùng bật cười, sắc mặt nhị công
chúa chợt biến, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt xanh đỏ đủ kiểu, tay bóp roi đen vang dội khanh khách. . . . .
Chu Phú thì ở trong cặp mắt kính nể của mọi người, tâm sự nặng nề chắp tay rời đi.
——— —————— —————— —————————
Mang theo tiểu cữu tử mặt xám mày tro trở lại phủ công chúa, Chu Phú vốn
định vội vàng trở về phòng khách, lại bị tiểu hoàng đế kéo lấy tay áo,
chỉ thấy tiểu cữu tử bất an nói: "Hôm nay ngươi ngủ với tỷ tỷ đi, trẫm
ngủ một mình!"
Chu Phú thấy trong mắt tiểu cữu tử lộ ra sự ngờ
vực dày đặc, cũng biết chuyện hôm nay hắn làm không tốt, vốn là mang
tiểu cữu tử đi khai trai, lại không ngờ không khai được mà còn mất nắm
gạo, ai, thất sách.
"Được rồi, tiểu cữu tử đệ cũng đi ngủ sớm chút đi!"
Tiểu hoàng đế nhìn Chu Phú một cách phức tạp, cuối cùng không nói gì, nặng nề hừ một tiếng, liền đi xuyên qua vườn hoa.
Chờ sau khi tiểu cữu tử rời đi, Chu Phú mới lo sợ bất an thở ra một hơi,
ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, cắn môi dưới lo lắng nghĩ: ngày tốt cảnh đẹp thế này, không biết hắn còn mệnh ngắm không. . . . .
Nhắm mắt đi về phòng, cửa phòng mở ra, bên trong đèn dầu sáng rỡ, hiển nhiên nương tử còn chưa ngủ, Chu Phú núp ở ngoài cửa lắp bắp, mè nheo, nhưng
không dám đi vào đối mặt nương tử mình.
Thật vất vả mới quyết
tâm, đang muốn đi vào, lại thấy Ngọc Khanh tóc trắng từ trong phòng đi
ra, thấy Chu Phú núp bên ở hành lang xong, khóe môi lộ ra một
mỉm cười quỷ dị như có như không, giả bộ chắp tay với Chu Phú, coi như
là thỉnh an.
Ngọc Khanh xuất hiện, liền phá tan hy vọng cuối cùng của Chu Phú, ai, tại sao hắn có thể hy vọng xa vời chuyện đêm nay không bị nương tử biết. Đưa đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, hắn trốn
không được rồi.
Thôi, không phải là bị chửi, đánh một trận sao,
sợ gì chứ, nam nhân đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất, cả đời
bị lão bà đè. . . . Không có gì lớn.
Cứng ngắc bước chân, Chu Phú bước vào cửa phòng.
Chờ đợi hắn cũng không phải bát đại kim cương, thập đại khốc hình, mà là. . . . . hiền thê mỹ tỳ, thức ăn ngon miệng, ánh nến ấm áp. . . . Trời bị
ngược sao?
"Về rồi?"
Trì Nam để quyển sách trên tay xuống, dịu ngoan thân thiện nói với Chu Phú.
"Trở về, về rồi. Nương tử còn chưa ngủ à, ha ha, không còn sớm đấy." Chu Phú thẹn trong lòng, nói tới nói lui không được lưu loát.
Trì Nam từ trên ghế thái sư đứng lên, hôm nay nàng mặc một bộ váy mỏng màu xanh,
trong phòng tỏa hương mực, tôn phong cách thanh nhã của nàng lên nổi bật hơn. Mái tóc đen nhánh xõa xuống như thác lại bị búi thành búi tóc đào
tiên, nghiêng xéo ở bên tai, càng lộ vẻ kiều mỵ xinh đẹp.
Chu Phú nhìn đến mất hồn, chỉ thấy nương tử phất phất tay, khiến tiểu tỳ nữ
đang chia thức ăn cầm hộp đựng thức ăn đi ra ngoài, chỉ để lại nàng và
Chu Phú độc hưởng ánh nến.
"Còn đứng ngây đó làm gì, ngồi đi."
Chu Phú thấp thỏm ngồi ở bên cạnh Trì Nam, ánh mắt chuyển đi, không dám
nhìn thẳng ánh mắt dịu dàng của nương tử, sự áy náy trong lòng càng
trướng càng cao, làm hắn không đất dung thân.
"Nương tử, hôm nay
ta. . . . ." Chu Phú suy nghĩ chốc lát, quyết định thẳng thắn với nương tử, nói hết những chuyện hắn làm sai ra.
Nhưng mới vừa lên tiếng, liền bị ngón tay nhỏ nhắn của Trì Nam chặn lại: "Không cần nói, ta đều biết."
"Biết. . . . . . Rồi. . . . . ." Chu Phú thất bại cúi đầu.
Trì Nam thấy hắn như thế, nụ cười càng thêm vui sướng, lại thay đổi bản
tính, ngồi vào trên người Chu Phú như vũ cơ, đôi tay ôm cổ hắn, nhẹ
nhàng ghé vào lỗ tai hắn hà hơi.
Mùi thơm truyền ra từ miệng
nương tử khiến Chu Phú mới thôi chấn động, chỉ cảm thấy máu toàn thân
sôi trào, hô hấp bắt đầu dồn dập, đứt quãng hỏi
"Vậy, sao nương tử còn. . . . đối xử với ta thế? Nàng không tức giận sao?"
Trì Nam hôn nhẹ vào tai Chu Phú, một đôi tay mềm từ cổ của hắn bắt đầu mò
xuống dưới, cố ý dừng lại ở hai nụ nổi lên trước ngực Chu Phú, không
ngừng lượn vòng, một cái tay khác lại to gan sờ lên khe mông Chu Phú, cố ý cọ nhẹ ở kẽ hở nhỏ đó:
"Giận. Cho nên, tướng công muốn khiến ta hết giận không?"
"Muốn, muốn! Chỉ cần nương tử có thể hết giận, dù bảo ta lột sạch quần áo chạy 30 vòng ta cũng nguyện ý." Chu Phú bị trêu chọc ngứa ngáy, sự áy náy
dành cho nương tử khiến hắn như sắp mất trí.
Trì Nam thấy bộ dáng hắn như vậy, không nói được, cũng không nói không được, chỉ nhìn chằm
chằm Chu Phú, hai mắt trong suốt mỉm cười, chậm rãi đưa lên nụ hôn ngọt
ngào mềm nhẹ, môi lưỡi quấn quít, sự nhiệt tình của Chu Phú nháy mắt
liền bị đốt lên, ôm chặt nương tử, liền bắt đầu giở trò, cầm lấy phần
mềm mại đẫy đà của nương tử, đặt tại lòng bàn tay nặng nề xoa bóp, Trì
Nam cũng không phản kháng, mặc cho hắn thi triển, thậm chí còn gần sát
thân thể hắn hơn, môi lưỡi triền miên, sau một lúc lâu mới thở gấp nói:
"Chạy 30 vòng. . . . . thì không cần." Trì Nam vừa nói vừa đặt hai mu bàn tay của Chu Phú qua ghế Thái sư, ngọt ngào nói: "Nhưng tối nay, chàng mặc
ta xử trí, như thế nào?"
Trì Nam nói mập mờ, Chu Phú lại nhiệt
tình như lửa, trong lòng cũng đã quyết định, chỉ cần nương tử có thể vui mừng, hắn dù vứt thể diện xuống ba mươi dặm ngoài thành cũng sẽ không
tiếc, huống chi nghe giọng điệu nương tử, giống như không cần hắn chạy
ra ngoài, vậy hắn còn có gì lo lắng chứ, lập tức liền gật đầu, thành
khẩn nói:
"Nương tử muốn cắn muốn bấu, nàng cứ tùy ý! Ta tuyệt không phản kháng."
Sau khi Chu Phú nói xong câu đó, lại cảm thấy hai cổ tay bị buộc, trong lúc vô tình bị nương tử dùng sợi dây mỏng như tóc trói lại đôi tay, hắn
không rõ chân tướng, chỉ thấy nương tử từ trên người hắn nhảy xuống, dây mịn rậm rạp quấn quanh thân thể hắn và thành ghế không dưới mười vòng.
Chu Phú không rõ chân tướng, nhìn bộ dáng của nương tử, cười hỏi: "Nương tử, tơ mỏng này là vật gì? Nàng muốn làm gì?"
Trì Nam cười quyến rũ: "Đây là Băng Tằm Tơ Tây Vực, lại có tên ‘Khốn Tiên
Tác’, đợi lát nữa chàng sẽ biết rõ. . . . . . Ta muốn làm cái gì."
Chu Phú nhìn nụ cười như hoa của nương tử, không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...