Sáng hôm sau, ta y hẹn đến Tướng Quân phủ.
Suốt cả một đường vẫn luôn có người theo dõi, không biết là người của Thái tử hay là của Nhị hoàng tử, tóm lại mặc kệ là ai, ta vẫn phải diễn cho tròn vai, trên đường đi cứ khụ khụ thiếu điều phun ra máu. Có điều, nghĩ cũng buồn cười, ta là đường đường một bác sĩ mà giờ phải giả thành một cái ma ốm sắp chết.
Lúc tiến vào phủ, đám gia đinh nhìn thấy ta cũng có chút ngạc nhiên, giống như nghi hoặc ta thế nào lại tự đến phủ. Cũng đúng, từ lúc ta đến thế giới này đến giờ cũng đã nửa năm, ta chưa từng một lần đặt chân đến Tướng Quân phủ. Một tên nô tài nói với gì đó với tên còn lại, sau đó liền dẫn ta đi đến hướng thư phòng. Không ngờ, nửa đường lại đột nhiên xuất hiện một vị phụ nhân*. Người này ước chừng cũng gần năm mươi tuổi, quần áo hoa quý. Ta thấy vẻ mặt bà ấy có vẻ kích động chạy về phía ta, đột nhiên trong lòng không biết tại sao lại có cảm giác bối rối.
(*Người phụ nữ lớn tuổi hoặc đã có chồng.)
Nô tài thấy vị phụ nhân kia liền vội vàng hành lễ, hô lên: “Phu nhân.”
Thì ra người đó là mẹ ta.
Cũng nhờ tên nô tài hành lễ nếu không hài tử xui xẻo ta đây ngay cả mẹ mình cũng không biết, ngươi nói có quá bất hiếu không hả.
Có lẽ mẹ của ta quá kích động, biết nô tài kia đang quỳ nhưng cũng không bảo người ta đứng lên, chỉ lo nhìn nhìn ta, môi run rẩy nửa ngày nhưng vẫn chưa nói ra câu nào. Ta có chút xấu hổ, lúc này liền nhỏ giọng hô: “Nương.”
Mẹ ta nghe thấy ta gọi, nước mắt bỗng nhiên chảy ra giống như thác. Bà lấy khăn che mũi, xoa xoa, lúc này mới nói: “Đứa nhỏ này, lúc trước nghe nói con bị bệnh, tại sao cũng không biết hồi phủ để nương xem một chút, con có biết nương lo lắng lắm không.”
Ta không biết nên nói gì bây giờ, chỉ cúi đầu. Có điều ngẫm lại đúng là ta làm vẫn chưa chu toàn, bất luận người trong phủ này có phải cha mẹ thật của ta hay không nhưng ở đây bọn họ chính là thân nhân của ta.
Mẹ ta nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của ta, lúc này tình thương của mẹ bộc phát cho nên cũng không trách cứ cái gì, bà nắm tay ta, vừa khóc vừa cười nói.
“Bất quá trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, buổi trưa con hãy ở lại dùng bữa đi, mẫu thân sẽ tự mình làm vài món cho con.”
Trong lòng ta đau xót, lập tức gật đầu.
Bà lại nói: “Con đến là để gặp phụ thân sao. Hiện nay trong triều loạn thành một đoàn, phụ thân của con mặc dù không nói với ta nhiều nhưng ta ít nhiều cũng cảm giác được.”
Ta nắm lấy tay bà ấy, nói.
“Người đừng lo lắng quá, việc này con sẽ xử lý, con sẽ không để trong phủ xảy ra chuyện.”
“Hài tử ngốc.” Bà ấy yêu thương nhìn ta nói: “Cha nương sống hơn nửa đời người cũng đã đủ rồi, con chỉ cần chăm lo tốt cho bản thân là được, đừng để bản thân gặp chuyện, hiểu không.”
Trong lòng ta ẩn ẩn phiếm đau, đáp ứng cũng không được mà không đáp ứng cũng không được, chỉ thương cho tấm lòng cha mẹ trên thế gian.
Tạm biệt mẫu thân, ta lại tiếp tục đi đến thư phòng.
Doãn Quốc Bình vẫn ngồi ở bên trong thư phòng, trong tay hắn cầm một quyển sách, cũng không biết là hắn đang xem cái gì. Thấy ta đến hắn cũng không kinh ngạc mà chỉ khoát tay bảo ta ngồi xuống. Ta cũng không nói lời vô nghĩa, thuận theo ngồi xuống.
Nô tài bưng lên cho ta chén trà. Đợi đến khi nô tài đã lui ra, Doãn Quốc Bình mới nói.
“Hôm qua Thái tử đến?”
Ta đã lường trước hắn đã đoán được, cho nên liền đáp: “Ân.”
“Đã nói gì?”
“Cũng là chuyện đó, cho nên hôm nay con giả vờ đến đây, cùng người uống uống chén trà, ăn bữa cơm xong sẽ trở về.”
Hắn gật đầu, uống một ngụm trà, hướng ta nói: “Ta đoán lát nữa ca ca của ngươi cũng sẽ đến.”
Ta trầm mặc không lên tiếng, nghĩ thầm bọn họ cũng nhanh thật, một lát ca ca ta đến nhất định lại là một cuộc đàm phán, xem ra sẽ mệt lắm đây.
Doãn Quốc Bình tựa như cũng có chút không quá yên tâm, hắn dặn dò.
“Đừng nói lộ ra.”
Ta gật đầu, ý bảo đã biết.
Ai ngờ hắn lại nói tiếp: “Con phải nhớ kỹ, chuyện này ngoại trừ ta, con, Cửu công chúa, tuyệt đối không được nói cho bất luận kẻ nào.”
Ta nghe xong trong lòng liền có chút dao động, hắn nói bất luận kẻ nào cũng không được nói, nhưng Bát công chúa... Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không có chuyện gì, Bát công chúa là thân tỷ tỷ của tiểu Cửu nên sẽ không bán đứng chúng ta. Huống hồ ta cùng với Bát công chúa cũng đã tiếp xúc một thời gian, tuy không toàn toàn hiểu rõ nhưng ít nhất nàng ấy không phải là một nữ nhân xấu xa là được rồi.
Tự an ủi bản thân xong, trong lòng ta cũng bình tĩnh rất nhiều, ta hướng Doãn Quốc Bình gật gật đầu, nghĩ thầm ngoại trừ Bát công chúa, ai cũng đừng mơ tưởng có thể từ miệng ta biết được chuyện gì.
Doãn Quốc Bình cũng an tâm.
Chúng ta sau khi bàn bạc xong, lại ngồi thêm thời gian một chén trà nhỏ thì nghe được nô tài gõ cửa bẩm báo, nói là ca ca ta đến đây. Khóe mắt ta khẽ rút, nghĩ thầm tới cũng nhanh thật. Trái ngược với ta, Doãn Quốc Bình một chút biểu tình cũng không có, chỉ nói.
“Để hắn vào.” Sau đó lại cầm lên quyển sách mà vừa rồi hắn đang xem.
Chỉ chốc lát, ca ca ta đã tiến vào.
t r u y e
n c u a T u i N e t Liếc mắt đã thấy hắn, vừa nhìn thì đã biết hắn nhất định là ca ca của ta không thể nghi ngờ, đương nhiên là ta đang đứng ở góc độ người ngoài. Bởi vì hai chúng ta lớn lên quả thật rất giống, ta cảm thấy hắn quả thực là phiên bản có chút nam tính hơn Doãn Hiếu Ân một chút.
Ca ca đầu tiên là lên tiếng chào hỏi Doãn Quốc Bình, sau đó nhìn ta, cong cong khóe miệng.
“Lâu rồi không gặp, Hiếu Ân.”
Ta cười ‘Ân’ một tiếng.
“Hôm nay đã đồng ý ở lại phủ dùng cơm trưa?”
“Ân, mẫu thân đã lâu không gặp ta, muốn ta ở lại dùng bữa cùng bà.” Nói xong, ta che miệng khụ khụ hai tiếng.
Ca ca thấy ta bắt đầu ho khan, mày nhíu lại, giúp ta vỗ vỗ lưng, nói.
“Thân mình sao lại còn yếu như vậy? Mấy năm nay ở Phò Mã phủ cũng chưa điều dưỡng được sao?”
Ta cười nói: “Làm sao có thể dễ dàng như vậy. Nếu không phải ở Phò Mã phủ có đại phu giúp đỡ nói không chừng cũng không sống đến bây giờ đâu.” Lúc nói những lời này, ta thấy đáy mắt ca ca lộ ra một cỗ ý tứ vui mừng, cũng không biết có phải ta hoa mắt hay không, tóm lại chuyện này làm lòng ta lạnh hơn phân nửa. Thầm nghĩ xem ra ta phải có điểm phòng bị người ca ca này của ta mới được, nói không chừng sau này người đâm ta một dao cũng chính là hắn.
Trái với ta, thái độ của Doãn Quốc Bình với ca ca ta phải nói là băng thiên tuyết địa. Ca ca ta cũng không để tâm, vẫn cười nói với hắn một vài sự tình xảy ra trong triều, chính là như có như không ám chỉ Nhị hoàng tử anh minh như thế nào, hiện nay trong triều ưu thế của Nhị hoàng tử nhiều như thế nào.
Mỗi khi hắn nói đến những chuyện này, Doãn Quốc Bình chỉ cười lạnh một tiếng, không đáp lại.
Đảo mắt đã đến giữa trưa, cả nhà chúng ta cùng nhau dùng cơm trưa, chỉ là không khí có chút quái dị. Ngoại trừ mẫu thân không biết chuyện gì, cứ liên tục gắp rau cho ta, cùng ta nói chuyện, còn hai người kia đều chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói một câu nào.
Đợi đến lúc rời đi, ca ca nói muốn cùng ta đi.
Ta gật đầu đồng ý, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, người này cũng quá cẩn thận rồi. Hôm nay ta suýt nữa đem cả cuống họng phun ra ngoài, đã là bộ dạng ma ốm sắp chết như thế rồi mà hắn vẫn lo lắng muốn cùng ta nói chuyện. Thật sự là... Thật sự là...
Hai người chúng ta đi đến cửa, ta lại làm bộ ho khan hai tiếng, nói với hắn.
“Ca ca muốn đi chỗ nào, ta phải về Phò Mã phủ.”
Hắn chấp tay sau lưng, nói với ta.
“Thân mình ngươi yếu, ta đưa ngươi trở về.”
"Không cần." Ta cười nói. "Ta có xe ngựa, tự ta trở về là được rồi.
Hắn chuyển mắt đến xe ngựa, cong khóe miệng, dừng một chút lại nói.
“Hôm nay ta đến, thấy sắc mặt phụ thân không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Mặt ta không chút thay đổi, trong lòng lại thầm mắng hắn giả bộ! Tuy là như vậy nhưng cũng không còn cách nào, chỉ đành phải ngượng ngùng cười cười, nói.
“Cũng không phải là chuyện gì. Hôm qua Thái tử có đến tìm ta.”
“Nga?” Ca ca nhướng mày. “Hắn đã nói những gì?”
“Chuyện hắn có thể nói ca ca nhất định cũng đã đoán được. Chỉ là ta thật sự không muốn giúp hắn, ta cũng đã nói với hắn phụ thân cũng sẽ không đồng ý, nhưng hắn đem thân phận Thái tử ép ta, ta cũng không còn cách nào khác, hôm nay đành phải giả vờ đến chỗ phụ thân một chút.”
“Vậy phụ thân hắn?” Ca ca kéo dài ngữ điệu, sắc mặc tràn ngập đề phòng.
Ta nói: “Còn có thể thế nào, lúc nãy đã mắng ta một trận, chỉa vào người ta liên tục mắng nghịch tử, nghịch tử.” Ta thở dài.
“Trước mắt cũng không biết nên nói với Thái tử thế nào, người này thực sự là không dễ dàng trêu chọc.”
Ca ca che giấu không được vẻ vui mừng, vỗ vỗ bả vai của ta, nói:
“Sợ hắn làm gì, nếu hắn còn tiếp tục uy hiếp ngươi, ngươi cứ việc đến tìm ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...