Nhìn thấy dáng vẻ của quản gia, biểu tình của hai chúng ta cũng trở nên ngưng trọng, lập tức cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa thêm nữa, nhanh chóng lách mình đi vào phủ.
Sắc trời lúc này đã dần dần tối đen, đây vốn dĩ nên là lúc đăng hỏa huy hoàng, nhưng cũng mang không khí ảm đạm không ít. Trong phủ cũng tĩnh lặng như tờ, ngoại trừ tiếng bước chân của chúng ta cũng không còn bất cứ âm thanh gì khác nữa.
Chỉ trong chốc lát, chúng ta đã đến chính sảnh.
Bát công chúa cùng Bát phò mã đang ở ngồi ở bên trong, xem ra là đã biết chúng ta đến.
Khoảng khắc lúc gặp nhau không khí an tĩnh đến lạ thường, chỉ là ta rõ ràng nhìn thấy, hốc mắt Bát công chúa đã đỏ lên, nàng dứng dậy.
“Bát tỷ!” Tiểu Cửu cùng vô cùng kích động, hai bước chạy đến trước mặt Bát công chúa, gắt gao ôm lấy nàng ấy, trong phút chốc liền khóc lên.
Bát công chúa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tiểu Cửu, cũng không nói lời nào, cứ đứng lặng ôm nhau, sắc mặt cũng thống khổ. Ta đi ở phía sau, cước bộ dừng ở trước mặt hai người bọn họ, Bát công chúa thấy ta cũng gật đầu cười, ta cũng đáp lễ.
Gần một tháng nay, ta chỉ thấy tiểu Cửu diện vô biểu tình, mặc dù hốc mắt đỏ hồng nhưng nàng cũng chỉ lặng lẽ rơi lệ. Ngày hôm nay khóc được như vậy cũng tốt, cứ đem mọi thứ khóc ra hết đi.
Ước chừng qua một lúc lâu sau, tiếng khóc của tiểu Cửu dần dần nhỏ lại.
Thật không nghĩ đến tiểu Cửu lại có thể khóc như vậy, nhưng mà ta dường như đã quên, ngày thường dù nàng diễu võ dương oai nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, một tiểu cô nương được cưng chiều đến hư chưa từng trải qua chuyện đại sự gì. Bây giờ sự cưng chiều đó biến mất, đột ngột như vậy, nếu là ta chỉ sợ ta cũng không thể chấp nhận được.
Bát công chúa thấy tiếng khóc của tiểu Cửu nhỏ dần, lúc này mới lên tiếng.
“Phát tiết xong rồi thì phải tắm rửa một cái, từ từ nghỉ ngơi. Sau khi xong hết thảy ngươi cùng Hiếu Ân đến gặp bản cung, chúng ta từ từ nói chuyện, đã biến thiên* rồi.”
(*Thời tiết thay đổi.)
Chữ ‘biến thiên’, ta tất nhiên cũng không cảm thấy đơn giản là trời đang nắng đẹp bỗng dưng lại kéo mây đầy trời như vậy đâu.
Sắc mặt tiểu Cửu cũng giống như ta, cứng đờ, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là có uẩn khúc sao.”
Bát công chúa hừ một tiếng: “Uẩn khúc không đơn giản đâu, cho nên ngươi nhanh nhanh tắm rửa đi.” Bát công chúa lại lấy tay bịt mũi, nói.
“Cả người ngươi thối muốn chết, bản cung cũng phải đi tắm rửa mới được.” Nói xong, Bát công chúa cũng không thèm để ý phản ứng của mọi người, đạp phong đi khỏi.
Bộ dạng tiểu Cửu vẫn còn ngây ngốc, giống như mới từ đâu rớt xuống, còn ta cũng đỏ mặt. Bát công chúa nói tiểu Cửu thối, không phải cũng bao hàm cả ta sao. Mà hai chúng ta ở chung tất nhiên sẽ không ngửi thấy gì, nhưng bị người khác chỉ vào mũi nói thối thật sự làm người ta ngượng ngùng.
Lúc này, Bát phò mã từ nãy vẫn chưa nói gì, đi đến chỗ chúng ta, cười nói: “Trên đường đi cũng quá mệt mỏi rồi nhỉ, ta đã bảo hạ nhân chuẩn bị nước nóng, ngươi cùng Cửu công chúa nhanh đi tắm rửa đi.”
Ta lập tức gật đầu lia lịa.
Sau đó, ta cùng tiểu Cửu đều tự tắm rửa, sau khi chỉnh đốn thỏa đáng, bọn hạ nhân lại mang chúng ta đi dùng bữa. Trong suốt khoản thời gian đó, tiểu Cửu dường như không nói với ta câu nào, nét mặt ngưng trọng suy nghĩ gì đó. Nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, trong lòng ta cũng không thoải mái, vì thế liền hỏi.
“Nàng nghĩ gì sao không nói với ta, một mình rối rắm thì có được gì, nàng cứ nói ra thử xem, không chừng ta có thể giúp nàng một chút.”
Yên lặng một lúc lâu sau, tiểu Cửu mới nói: “Ta đang nghĩ điểm kỳ quái trong chuyện đó.”
Ta suýt chút đã phun ra ngụm cơm trong miệng.
Chuyện này không là rõ ràng quá rồi sao, chẳng lẽ ta còn cảm thấy nàng lúc này đang suy nghĩ đồ ăn hôm nay có ăn được hay không sao?
“Vậy nàng có nghĩ ra được gì không.” Ta nói.
“Có chút rõ, nhưng rồi lại cảm giác không phải, mơ mơ hồ hồ, chung quy vẫn cảm thấy không tìm được đầu sợi dây ở đâu.”
Ta gật đầu nói: “Đây cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì lúc ấy chúng ta không có ở hiện trường, có một số chuyện nhìn không ra cũng là đương nhiên, nếu nàng thật sự muốn biết vậy thì mau chóng ăn cơm xong rồi chúng ta đi tìm Bát tỷ hỏi một chút không phải là được rồi sao.”
Những điều ta nói đều có vẻ có lý, tiểu Cửu cũng không phản bác gì nữa, nàng nhìn ta cười cười, nói: “Vậy ăn nhanh đi.”
Đầu bếp của phủ Bát công chúa cũng coi như có tài, cho nên chúng ta ăn được không ít. Tiểu Cửu thì thôi, cũng coi như tạm ổn, ít ra so với mấyngày trước đây ăn nhiều hơn một chút, nhưng nếu so sánh với dạ dày không đáy của nàng ngày xưa thì vẫn còn kém xa.
Thời điểm chúng ta đi gặp Bát công chúa, đêm cũng đã khuya.
Ta, tiểu Cửu, Bát công chúa cùng Bát phò mã, cả bốn người ngồi quanh bàn, không khí nghiêm túc.
Lúc này, Bát công chúa đột nhiên nói: “Lúc đó hai người các ngươi không có ở hiện trường cho nên trước hết ta sẽ nói đại khái tình huống cho các ngươi.” Dừng một chút, nàng nói tiếp.
“Chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, thậm chí trước khi sự việc xảy ra không một ai phát hiện ra điểm khả nghi nào. Trên đường tất cả đều trong kế hoạch, không xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đến phía Nam, thơi tiết thay đổi, thường xuyên mưa dầm liên tục.”
Ta cùng tiểu Cửu gật đầu, đối với chuyện đó vô cùng đồng tình.
“Những người trẻ bọn ta thì không sao nhưng phụ hoàng cũng đã có tuổi, gặp loại thời tiết này chỉ hai ba ngày thì liền bệnh. Thái y sắc thuốc cho phụ hoàng, ngày đầu tiên không xảy ra chuyện gì, chính là ngày hôm sau thái y đi theo cũng bị bệnh, lúc này Thái tử liền đứng ra sắc thuốc cho phụ hoàng, sau đó tận tay đưa cho phụ hoàng uống.”
Ta nghe đến đó, trong lòng bỗng nhiên cả kinh: “Hoàng thượng trúng độc.”
Bát công chúa gật đầu: “Hiếu Ân nói không sai, là trúng độc. Sau này đến dược quán kiểm tra cũng phát hiện ra một chất kịch độc, nếu uống phải thì chỉ một lúc sau nhất định sẽ mất mạng.”
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, tiểu Cửu cũng không phải không khống chế được giống như ta tưởng. Sắc mặt lúc này của nàng mặt dù trắng bạch, nhưng vẫn coi như trấn định. Bát công chúa nói xong, trong lòng của ta cũng loạn thành một đoàn, chung quy vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái.
Có thể ngồi trên ngôi vị Thái tử, tối thiểu người này cũng không phải là một người ngu ngốc chứ? Thế nhưng hắn sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như thế? Hắn rõ ràng là Thái tử, Ngôi vị Hoàng đế sớm muộn gì cũng là của hắn, hắn cần gì phải làm chuyện thừa, hạ độc hại người như vậy, còn để lại trăm ngàn chỗ hở như vậy?
Quả nhiên, tiểu Cửu cũng đã nghĩ đến. Nàng nói với Bát công chúa: “Ta không cảm thấy là Thái tử ca ca làm, Bát tỷ ngươi cảm thấy là ai có thể?”
“Trên đường Nam hạ, phụ hoàng chỉ dẫn theo ngươi, ta, Thái tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử. Ngươi cảm thấy là ai?”
“Nhị hoàng tử!”
Ta cùng tiểu Cửu đều thốt lên. Trong lòng trầm xuống.
Bây giờ xảy ra chuyện này, đối với mọi người, người có lợi nhất chính là Nhị hoàng tử. Chuyện này xảy ra, Hoàng thượng không còn, Thái tử ‘giết’ Hoàng thượng nhất định sẽ không thuận lợi đăng cơ, như vậy chỉ còn lại Nhị hoàng tử.
Chính là, cục diện này quá mức đơn giản, ta cùng tiểu Cửu chỉ nghe kể lại, suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, người khác sao lại không thể?
Ta đem vấn đề này hỏi ra.
Bát công chúa gật đầu nói: “Sự tình nhìn trên mặt đơn giản, mà cũng chính là vì đơn giản cho nên mới khiến cho người khác không thể hiểu nổi. Thái tử cùng Nhị hoàng tử cũng không ngốc, Thái tử sẽ không làm ra loại chuyện ngốc nghếch này. Nhị hoàng tử làm sao lại làm ra chuyện mà người khác chỉ cần nghĩ một chút liền đoán ra như vậy chứ?”
“Ta đồng ý với ý của ngươi.” Ta nói với Bát công chúa.
“Tóm lại chuyện này không phải Thái tử muốn diệt trừ Nhị hoàng tử thì chính là Nhị hoàng tử muốn diệt trừ Thái tử.” Nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng. “Chỉ là Thái tử vì sao muốn diệt trừ Nhị hoàng tử? Chỉ cần một ngày hắn còn là Thái tử thì Nhị hoàng tử căn bản không phải là uy hiếp đối với hắn a.”
Lúc này tiểu Cửu đột nhiên thở dài: “Mấy năm gần đây phụ hoàng yêu thích Nhị hoàng tử hơn.”
“Không sai.” Bát công chúa nói. “Thái tử là do Hoàng hậu sinh cho nên mới được phong là Thái tử, nhưng bất luận so về mặt nào Thái tử cùng không bằng Nhị hoàng tử. Mà phụ hoàng thì lại muốn Văn Triều càng thêm phồn vinh hưng thịnh. Cho nên mấy năm nay trong triều xuất hiện hai phe Thái tử cùng Nhị hoàng tử ngấm ngầm đấu nhau.”
Vì vậy, Thái tử cũng có động cơ.
Nói thật ra, đừng thấy sự việc có vẻ đơn giản ai cũng đều đoán được, nhưng nghe đến lúc này, ta đã bắt đầu nhìn không ra, chuyện này rốt cuộc là do ai thiết kế? Nếu thật sự là Thái tử muốn hại Nhị hoàng tử vậy cớ gì hắn phải đẩy bản thân vào vòng nguy hiểm như vậy? Với tình hình này cho dù là do người nào gây ra thì người chết cũng chỉ có hắn. Là vì để mọi chuyện càng có giống thật hơn sao? Ta rốt cuộc vẫn nghĩ không ra.
Lúc này, tiểu Cửu lại hỏi: “Hiện tại trong triều như thế nào? Phụ hoàng đâu? Tân quân là ai?”
Bát công chúa nói: “Phụ hoàng ngươi không cần lo lắng, mấy ngày trước đây đã cử hành đại điển*, những thứ nên làm đều đã làm rồi. Hiện tại không có tân quân, trong triều cơ bản chia làm hai phái, cả ngày đấu đá không ngừng.”
(*Đại lễ dùng cho vua chúa.)
“Cơ bản là sao?” Ta hỏi.
“Bởi vì có một số người không muốn dính phiền toái cho nên bảo trì trung lập.” Nói xong. Bát công chúa ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Một trong số đó chính là phụ thân của ngươi, Doãn tướng quân.”
JC>?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...