Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Vốn dĩ bọn ta đã định nhanh chóng rời khỏi thế nhưng thứ nhất Cải Trắng lại không có tin tức, thứ hai trải qua một trận đánh như thế làm cho hai chúng ta tinh bì lực tẫn*, cho nên sau khi bàn bạc, hai chúng ta quyết định ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm.

(*Mệt mỏi, cạn sức.)

Ban đầu ta còn không thể yên tâm, lo lắng tên chưởng môn kia sẽ quay lại trả thù, nhưng nghĩ lại thì sao ta phải sợ chứ? Bây giờ trên người ta mặc dù không còn nhiều độc lắm nhưng để bảo vệ cho hai chúng ta một đêm thì vẫn dư sức, nếu hắn trở lại thì cũng tốt thôi, xem ta có làm thịt hắn không.

Bởi vì lo lắng về bữa tối cho nên ta đến chuồng gà mang ra hai con, rửa sạch chuẩn bị một lúc liền bắt đầu nướng lên, làm bữa tối.

Có lẽ là do đã lâu rồi tiểu Cửu không được thưởng thức tài nghệ của ta cho nên lúc này nàng tỏ ra rất vui vẻ. Ta ngồi nướng, nàng ở bên cạnh nhìn, một khung cảnh bình thường như vậy nhưng bầu không khí lại vô cùng khác biệt. Mà thứ làm cho ta vui sướng cũng không phải chuyện này, tất cả chính là do tên tiểu tử Cải Trắng kia.

Tên này có lẽ là nghe được mùi gà nướng cũng không biết là ở chỗ nào chui ra, làm cho ta cùng tiểu Cửu giật cả mình. Nhìn nước miếng của nó sắp chảy hết cả ra, hai chúng ta không khỏi bật cười, thầm thán Cải Trắng đúng là có linh tính, xem ra sau này nếu nó chạy trốn thì chỉ cần nướng một con gà là được rồi.

Một đêm yên bình trôi qua.

Tên chưởng môn chưa từng trở lại.

Ngày kế tiếp hai chúng ta lại quay về Dĩ Nguyên trấn lần nữa, vốn dĩ là muốn nói cho vị chưởng quầy ở khách điếm tin tức tốt này, nhưng không ngờ, lúc chúng ta đến nơi thì khách điếm đó đã đóng cửa, trên cửa còn viết ngừng kinh doanh. Điều này làm cho ta cùng tiểu Cửu có chút khó hiểu, chung quy vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, thế nhưng cũng không biết là ở đâu.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nắm được trọng điểm cuối cùng chúng ta vẫn phải từ bỏ, tiếp tục lên đường.

...

Lần này có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ có một điều khiến ta bực mình đó chính là thời tiết. Phía Nam nhiều mưa, tiết trời ẩm ướt, mùa hè lại nóng vô cùng. Vấn đề là ta còn là người Bắc Kinh hiện đại, nếu thời tiết này mà còn phải mặc những bộ y phục không được lộ cánh tay lộ chân thì khỏi phải nói khó chịu đến mức nào.


Cho nên suốt cả ngày, hứng trí của ta cũng không cao, ăn cũng ít, chung quy đều luôn trong trạng thái mệt mỏi, buồn ngủ.

Lúc đầu tiểu Cửu còn giả vờ như không biết, cuối cùng nàng thật sự chịu không nổi bầu không khí này cho nên liền đề nghị quay về Hoàng thành. Vốn dĩ, ai đi ra ngoài đi du ngoạn mà gặp một đứa mà suốt cả ngày chỉ ngủ đến thần trí mê man thì cũng bị mất hứng trí thôi. Ta nghe cũng cảm thấy cực kỳ rối rắm, mặt khác thủy thổ cũng không thích hợp, ngoài chuyện đó ra, ta thật sự không muốn trở về.

Dưới tình thế đó, chúng ta chỉ có thể đình chỉ hành trình, dừng ở Nghiên Ất thành mấy ngày. Nghiên Ất thành này cũng được xem như phồn hoa, nghe tiểu Cửu nói khu vực này có thể nói là nơi trọng yếu nhất Văn Triều, tiếp tục đi về phía Nam thêm hai thành trấn nữa sẽ đến biên giới.

Ý của tiểu Cửu chính là lần đi du ngoạn này sắp kết thúc và chúng ta sắp phải trở về, ta có thể hiểu được, dù sao Hoàng thành mới là nhà của nàng, từ lúc bắt đầu nàng đã theo ta chịu khổ đến tận bây giờ, điều này đối với thân phận của nàng mà nói đã là phi thường hiếm thấy rồi. Cho nên lúc này ta cũng không nói thêm gì nữa, tất nhiên là hoàn toàn đồng ý với ý định của nàng.

Nhưng đã nhiều ngày, trời cứ mưa liên tục, muốn trở về e là không dễ dàng, cho nên chúng ta dự định đợi sau khi trời tạnh mưa sẽ lên đường trở về.

Vốn dĩ tất cả đều đã được lên kế hoạch, chính là còn chưa đến hai ngày thì đã có chuyện xảy ra, mà chuyện này lại là chuyện lớn làm cho hai chúng ta không kịp chuẩn bị, ta thì vẫn còn chút trấn định thế nhưng tiểu Cửu hiển nhiên là không thể chấp nhận được.

Hoàng Thượng băng hà!

Lúc bọn ta nghe được tin này là lúc đang ở tửu lâu dùng cơm, ban đầu tiểu Cửu căn bản không tin, còn vô cùng tức giận muốn rút kiếm đem cái tên đồn đãi xằng bậy đó làm thịt. Nhưng cũng không chỉ một mình hắn nói mà toàn bộ tửu lâu, toàn bộ Nghiêm Ất thành đều nói thế.

Chúng ta không tin cũng phải tin.

Trời mưa như trút nước. Ta đỡ tiểu Cửu, bước từng bước đến chỗ dán bố cáo, nhìn những con chữ to tướng trên đó tựa như gai đâm vào mắt phát đau.

Thân thể tiểu Cửu đột nhiên lạnh xuống, nàng không kiềm chế được run rẩy, hốc mắt đỏ hồng, mưa đánh vào trên mặt làm cho người khác không thể phân biệt rõ là nước mưa hay nước mắt. Nhìn nàng như vậy, trái tim của ta giống như bị đâm một dao, nhưng lúc này ta có thể nói gì đây? Nói gì cũng đều sáo rỗng.

Ta đem tiểu Cửu ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng của nàng.


Tiểu Cửu vẫn còn run rẩy, một lúc lâu sau mới khá hơn một chút, nàng thì thào nói:

“Tại sao có thể như vậy...”

Đúng. Tại sao lại có thể như vậy? Lúc khởi hành đi Nam hạ, Hoàng Thượng rõ ràng vẫn còn rất tốt, thân thể hắn như vậy, tuy rằng nói sống ba mươi năm mươi năm thì có chút gượng ép nhưng ba năm, năm năm rõ ràng là không thành vấn đề. Nhưng cái này mới có mấy tháng, không thể, thật sự không thể nào.

Chuyện này ta có thể nghĩ đến, tiểu Cửu tất nhiên cũng đã nghĩ đến.

Nàng đột nhiên thoát khỏi cái ôm của ta, nói: “Trở về, lập tức trở về đi, chuyện này nhất định có gì đó uẩn khúc.”

Ta gật đầu.

Hai chúng ta vội vã quay lại khách điếm, nhanh chóng thu thập hành trang, chuẩn bị lương khô, mặc kệ trời đang mưa to, liền lập tức lên ngựa hướng thẳng đến phương Bắc. Chúng ta chạy liên tục suốt ba ngày, y phục đều bị nước mưa làm ướt hết, cả người chật vật không chịu nổi. Nhưng ai ở trong tình huống này làm sao còn có thể quan tâm những chuyện đó chứ. Tiểu Cửu một lòng lo lắng trong cung, còn ta thì lại lo lắng nàng.

Đã nhiều ngày nay, tiểu Cửu không nói một lời nào, ngoại trừ uống nước cũng không ăn một chút lương khô nào. Ta biết trong lòng nàng khó chịu nhưng nàng cứ tra tấn bản thân như vậy ta làm sao có thể an tâm được đây?

Đã rất nhiều lần, ta khuyên nàng ăn đều bị nàng cự tuyệt.

Lần này cũng không biết làm sao, cơn tức liền dâng lên, lớn tiếng nói.

“Nàng đã vài ngày chưa ăn cơm rồi. Nàng định sau này cũng không ăn luôn à? Ta thấy nàng cũng không cần phải gấp gáp quay về làm gì, bởi vì nàng căn bản không về được, còn chưa đến nửa đường thì đã chết đói rồi!”


Tiểu Cửu không trả lời ta, chỉ là đôi mắt đột nhiên lại đỏ lên.

Lòng ta bỗng nhiên nhói lên giống như bị kim châm, liền nhanh chóng đến an ủi nàng:

“Ta chỉ là quá lo lắng cho nàng mà thôi, nàng không thể đối xử với bản thân mình như vậy được. Mặc kệ chuyện phụ hoàng của nàng có phải có uẩn khúc hay không thì chúng ta cũng phải chăm sóc bản thân để còn trở về. Nàng như vậy, chuyện còn chưa điều tra được thì bản thân đã ngã gục rồi, nếu thật sự có chuyện vậy ai sẽ thay phụ hoàng nàng báo thù đây?”

Tiểu Cửu nhắm mắt, nói:

“Ta không sao, chỉ là không muốn ăn.”

“Ăn một chút thôi.” Ta nói. “Ít nhất cũng chống đỡ để quay về Hoàng thành.”

Tiểu Cửu không phải kẻ ngốc, ta đã nói đến như vậy nàng tất nhiên có thể hiểu được, cho dù nàng không muốn ăn nhưng vì đại sự nàng cũng không thể để thân thể của nàng có chuyện trước. Ta mang nước cùng lương khô đến trước mặt nàng, sau đó xoay người đi đến một bên nghỉ ngơi.

Nói là nghĩ ngơi thật ra ta cũng không ngủ được.

Đã nhiều ngày, bất luận ta nghĩ như thế nào đều cảm thấy chuyện của Hoàng thượng xảy ra quá mức quỷ dị. Chuyện Hoàng thượng băng hà trở thành một ẩn đố, nhìn từ góc độ hiện đại, chuyện này đơn giản là các vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, nhưng vấm đề là, lúc này ta không phải là đang xem phim, những chuyện trọng đại liên quan trong đó là thứ ta không thể đánh giá.

Nhưng nếu sự tình thật sự như ta nghĩ vậy thì vấn đề có thể còn nghiêm trọng hơn. Một Hoàng đế danh không chính ngôn không thuận, hắn vừa đăng cơ thì việc trước tiên chắc chắn sẽ diệt trừ người có uy hiếp lớn nhất với hắn. Vốn tiểu Cửu là một công chúa, cuộc chính biến này đối với nàng cũng sẽ không phải là chuyện lớn gì, thế nhưng cố tình với tính cách của tiểu Cửu, nếu biết ca ca đăng cơ là người chủ mưu giết phụ hoàng, ngươi cảm thấy nàng sẽ bỏ qua sao?

Lòng ta dần trở nên trầm trọng, loại chuyện này không phải không có khả năng, mà nếu lỡ như nó có xảy ra thì ta có thể làm được gì đây?

Ta chỉ hy vọng từ đây đến khi chuyện xảy ra có thể cho ta một chút thời gian, có thể cho ta có đủ năng lực để bảo hộ tính mệnh của tiểu Cửu.

Một lúc sau, tâm tình của tiểu Cửu cũng có chút khá hơn, mặc dù vẫn còn sầu não không vui nhưng chung quy vẫn đúng giờ ăn cơm. Ta cũng an tâm, liền một lòng cùng tiểu Cửu ra roi thúc ngựa cùng nhau trở về Hoàng thành.

Lúc đi Nam hạ mất gần mấy tháng, lúc quay về Hoàng thành chỉ mất một tháng.


Khi hai chúng ta đến được Hoàng thành, trời đã sắp tối, hai chúng ta giả làm thường dân, trên đường tận lực ít gây chú ý hết mức, cho nên không có ai nhận ra. Ta vốn định sẽ về phủ trước rồi tính, nhưng không ngờ tiểu Cửu lại chạy đến Bát phò mã phủ.

Tìm Bát tỷ của nàng sao? Ta nghi hoặc.

“Quan hệ của hai người không phải không tốt sao?”

“Ai nói ngươi vậy?” Tiểu Cửu hỏi lại ta, sau đó lại nói: “Đó là tại ngươi, hai chúng ta đều cùng một mẫu phi sinh ra, làm sao có chuyện quan hệ không tốt được.”

Một mẹ sinh?

Ta nhanh chóng hỏi lại: “Sao nàng cái gì cũng không nói cho ta biết a.”

Trong lúc nói chuyện, hai ta đã đến ngoài cửa Bát phò mã phủ, lúc này, Bát phò mã phủ đại môn đóng chặt, ngay cả một tên coi cửa cũng không có, cái này không khỏi làm người khác nghi ngờ. Ta thấy sự tình đang có chiều hướng không tốt vì thế cũng không còn tâm tư nói lời thừa. Hai chúng ta vội vàng xuống ngựa, nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý liền nhanh chân chạy đến gõ cửa.

Không lâu sau, cánh cửa lộ ra một khe hở nhỏ, sau đó có một cái đầu ló ra.

“Cửu công chúa?” Lão bá kia nhìn tiểu Cửu, không xác định hô một tiếng.

Cũng đúng, mấy ngày nay hai chúng ta liều mạng chạy về cho nên không được tắm rửa, bẩn không chịu được, quản gia nhận không ra cũng là đương nhiên.

Sắc mặt Tiểu Cửu không chút thay đổi, gật đầu nói:

“Bát tỷ đâu?”

Quản gia đột nhiên khẩn trương, vội vàng mở cửa nói:

“Ngài vào đi, Bát công chúa đang ở trong phủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui