Thử tưởng tượng xem, ở thời điểm gần như tuyệt vọng liền nhìn thấy một tia hy vọng, tâm tình lúc đó sẽ là gì?
Đúng rồi, tâm tình của ta lúc này chính là cái loại đó đấy. Khi nhìn thấy ngay chỗ cửa sổ lộ ra cái đầu nhỏ nhỏ của Cải Trắng, ta thật sự muốn hét lên cho thỏa nỗi lòng phấn khích!
Cải Trắng nhìn thấy ta cũng vô cùng hưng phấn, miệng kêu chít chít không ngừng.
Ta hốt hoảng, vội suỵt suỵt mấy cái, lúc này nó mới chịu dừng lại.
“Lại đây!” Ta nhỏ giọng nói với nó.
Cải Trắng lại nhỏ giọng kêu một tiếng, cúi đầu tìm đúng vị trí, sau đó liền từ trên cửa sổ nhảy xuống, chạy vội đến bên cạnh ta. Miệng ta sắp sửa cười đến mang tai rồi, sau đó nhìn nhìn xem ngoài cửa có động tĩnh gì không, liền lắc lắc hai tay bị trói, ý bảo nó hãy cắn dây.
Nhưng nói chung ta cũng không hy vọng gì nhiều, dù sao Cải Trắng chỉ là một con vật, nó rốt cuộc có thể hiểu ý ta hay không nữa?
Ta khoa tay múa chân nửa ngày, Cải Trắng lại nhảy tới nhảy lui trước mặt ta không ngừng, ta vốn dĩ đang rất khẩn cấp cho nên nhìn thấy nó như vậy ta liền tức giận giơ tay gõ vào đầu nó một cái. Cải Trắng bị đau, nó quay sang nhưng thấy vẻ mặt tức giận của ta mới chịu đứng yên, cố gắng lý giải ý của ta.
Ta lại khoa chân múa tay một hồi.
Cải Trắng rốt cuộc cũng hiểu, nó đi đến chỗ cổ tay ta giả bộ cắn hai cái, sau đó ngước lên nhìn ta. Ta gật đầu như giã tỏi, Cải Trắng liền tuân lệnh bắt đầu cắn, dùng sức mà cắn. Ta vô cùng vui mừng, xem ra tên này cũng không phải chỉ biết ham ăn, trước kia công phu răng của Cải Trắng rất cao, dây thừng này nhất định không phải là đối thủ của nó.
Nhưng mà ta đã quên, bọn chúng dùng thừng để trói ta thì làm sao có thể dùng dây thừng cũ rít mục nát được?
Lúc đầu Cải Trắng đứng đưa lưng về phía ta, sau đó lại quay mặt lại đối diện ta, nó dùng sức mà cắn, dường như đang tỷ thí cùng sợi dây thừng. Nhưng vì nó nhỏ cho nên răng cũng nhỏ, một lần chỉ có thể cắn một chút tí tẹo. Cứ như thế hơn mấy phút sau, dây thừng mới đứt khoảng một phần năm.
Nhưng cũng may, đây vẫn được gọi là thành quả mà.
Cứ thế gần hai mươi phút, dần dần dây thừng cũng bắt đầu buông lỏng, lòng ta tràn đầy vui mừng, bảo Cải Trắng không cần cắn nữa, sau đó nín thở dùng một chút lực, ‘bực’ một tiếng dây thừng liền đứt.
Ta mừng rỡ như điên, cong chân lại, sau đó lại mất gần một lúc mới mở được dây trói ở mắt cá chân.
Nhưng đến khi muốn cởi sợi dây được trói quanh người, ta mới chợt nhớ.
Bởi vì mối kết không phải ở trước mà là ở phía sau người, đối với một người mà hai tay bị trói phía trước căn bản là không có khả năng duỗi tay đến phía sau. Cho nên ta muốn để Cải Trắng liếp tục cắn một chút, nhưng ta vừa xoay đầu, đã thấy Cải Trắng đang đứng một bên liếm miệng, hơn nữa đám lông trắng xung quanh miệng nó rõ ràng còn dính vài điểm hồng hồng.
Lòng ta lập tức vừa vội lại vừa tức, giờ phút này ta thật muốn đem đám môn phái rác rưởi này giết sạch không chừa một mống. Cái đám chết tiệt này, đem phu nhân của ta bắt đi rồi còn làm nhi tử của ta phải cắn dây thừng đến đổ máu, ta không giáo huấn bọn chúng một trận quả thực là thiên lý khó dung mà!
Ta mạnh mẽ trấn định lại, nhắm mắt nghĩ biện pháp.
Trong đầu dường như có rất nhiều biện pháp, lại tựa như không có gì, ngàn vạn điểm chốt lại thủy chung không tìm thấy ngọn nguồn.
Lại đột nhiên một tia sáng trong đầu chợt lóe.
Ta có chút hối hận, trong lòng thầm mắng bản thân ngu xuẩn, ngu xuẩn đến chết mất! Ta đây chính là ai a? Kiếp trước ta học y, đến thế giới này ta lại luyện độc, giờ có công phu nên đã đem độc quên không còn một mảnh. Cái gì mà do lần đầu tiên động đao động thương, sợ hãi khẩn trương chứ, đây toàn là những lời biện hộ thừa thãi! Ta đây cũng không phải là một đứa ngu ngốc đến mức chỉ biết học chứ không biết dùng a!
Gặp chuyện không hay lại đem trách nhiệm giao hết cho Cải Trắng, còn bản thân một chút cũng chưa từng cố gắng, thật sự là quá thất bại rồi.
Thở dài một tiếng. Đây không phải là lúc tự trách, ta cố gắng tĩnh tâm, nghĩ thử xem trên người còn có loại độc nào có thể dùng không.
Trong tay áo trái, hủ thực* tán.
(*Ăn mòn)
Tên cũng như ý nghĩa, chính là giống như axit-sunfuric, dính vào một chút sẽ bị ăn món, nghiêm trọng hơn thì xương cốt cũng khôn còn. Đây cũng là hết cách, ta chỉ có thể sử dụng nó thôi, bởi vì trong thế giới của ta chỉ có tiểu Cửu cùng Cải Trắng, ta không thể để cho tiểu Cửu có việc, càng không thể làm cho Cải Trắng không cha không mẹ.
Bởi vì tay được cởi trói cho nên việc lấy hủ thực tán quả thật dễ hơn rất nhiều. Nhưng vì cánh tay còn đang bị trói cho nên không gian hoạt động không lớn, nếu ta muốn dây thừng bị ăn mòn đứt thì phải tận dụng lực ở cổ tay vẩy bột tán về phía mình. Hiện giờ ta chỉ có thể cầu nguyện bột tán rơi ở trên dây thừng nhiều một chút, rơi ở trên tay của ta ít một chút.
Lúc này trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng trâm rơi, trái ngược với sự náo nhiệt ở bên ngoài, sắc trời đã tối đen, đám người kia có lẽ là đang tổ chức tiệc mừng. Tay ta cẩm hủ thực tán có chút run run, thế nhưng ta không thể rút lui, trễ một khắc tiểu Cửu liền gần kề nguy hiểm thêm một chút. Cùng lắm, cùng lắm thì cánh tay kia không cần nữa.
Rốt cuộc cũng quyết tâm, ta thở sâu, tìm đúng vị trí sau đó bắt đầu rắc hủ thực tán lên sợi dây!
Đau, trừ bỏ đau còn có thể cảm giác được gì nữa chứ? Cho dù ta đã cẩn thận, nhưng cũng không thể tránh khỏi bị dính một chút, lúc này ta cũng chỉ có thể nhắm mắt làm tới, dùng tốc độ nhanh nhất rắc hủ thực tán.
Khoảng một phút sau, mùi cháy khét ngày càng nặng, rốt cuộc dây thừng cũng đứt!
Ta tiếp tục cắn răng chịu đựng sau đó bằng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm kim sang dược cùng tiêu viêm dược do chính mình tự điều chế thoa lên vết thương. Cảm giác mát lạnh cùng đau rát trộn lẫn làm cho ta thanh tỉnh, càng làm cho ta nổi giận hơn.
Ta cúi người ôm lấy Cải Trắng, kiểm tra vết thương ở miệng nó như thế nào. Cái miệng nhỏ nhắn của Cải Trắng đã sưng đỏ lên, đáng thương muốn chết. Ta đem thuốc thoa thoa, lúc này mới yên tâm một chút.
Thế nhưng trận này mới chỉ vừa bắt đầu.
Lấy ra tất cả độc giấu trên người, cũng hơn hai mươi loại, thế nhưng ban ngày lại không dùng một loại nào, thật sự là buồn cười. Nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn sẽ được thưởng thức thôi. Ban ngày vô dụng vậy thì liền vận dụng vào buổi tối đi. Ta lục lọi tìm kiếm, sau đó lấy ra một loại độc có khả năng tra tấn người nhất.
Hôm nay ta nếm mùi của hủ thực tán, vậy thì bọn họ cũng phải nếm thử, để nó từ từ hủy lục phủ ngũ tạng của bọn chúng. Ba canh giờ, không nhiều một phân không thiếu một khắc.
Ta đặt Cải Trắng trên vai sau đó đi đến đến cửa. Hai tên canh giữ bên ngoài đã sớm mất dạng, có lẽ là trốn đi uống rượu mừng đây mà. Vừa lúc giảm cho ta một chuyện phiền toái. Ta cẩn thận sờ soạng xung quanh, cũng may đỉnh núi này không rộng lớn mấy, lúc này trời lại tối đen, cho nên chỗ sáng nhất chính là nơi ta cần đến.
Ta một đường cẩn thận chưa từng để cho ai phát hiện. Khi đến càng gần lửa trại, khóe mắt lại đột nhiên phát hiện thứ gì đó. Ở cách chỗ ta không xa chính là một đống vò rượu, hạ độc trong rượu, chiêu này quả thật không tồi. Ta nhìn nhìn bốn phía, thấy không có người chú ý liền ẩn nấp phía sau đống vò rượu, đem độc đổ vào. Sau đó ta ngồi xuống túm một nắm đất bôi ở trên mặt, rồi đem từng vò từng vò đến cho những tên gần đó.
Làm xong hết mọi thứ, ta liền biết mất vô tung vô ảnh, bắt đầu đi tìm tiểu Cửu.
Cũng may, nơi này cũng không quá lớn, ta vòng vo một lát liền tìm thấy ở trong một gian phòng, đó chính là thân ảnh của tiểu Cửu. Lúc này nàng ngồi ngay ngắn ở trên giường, một thân hỷ bào đỏ thẳm, đầu đội khắn đỏ. Vốn dĩ đây là hình ảnh rất đẹp thế nhưng lại làm ta cảm thấy bị sỉ nhục. Cái tên đáng chết kia.
Ta nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nâng tay đẩy cửa, sau đó lắc mình chui vào.
“Tiểu Cửu.” Ta nhỏ giọng hô.
Thân thể tiểu Cửu run lên.
Trong lòng ta lúc này vô cùng vui sướng, cũng không quan tâm gì nữa, lập tức hai bước chạy đến bên người tiểu Cửu. Nhưng ai ngờ còn chưa tới nơi thì bên tai lại vang lên tiếng ‘leng keng leng keng’. Ta cả kinh, nghĩ thầm ‘Xong rồi, tên chưởng môn này tâm tư cũng quá sâu rồi, ngay cả phòng mình mà cũng thiết lập bẫy.’
Nhưng lúc này tên đã trên dây, ta cũng không quản nữa, tiếp tục chạy đến bên tiểu Cửu. Kéo xuống khăn voan trên đầu nàng, trong thoáng chốc khuôn mặt vừa mừng vừa sợ của tiểu Cửu liền đập vào mắt. Ta hướng nàng cười, nhẹ nhàng lấy cái khăn trong miệng nàng ra, sau đó cởi trói cho nàng.
Tiếp theo ta liền lôi kéo nàng bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Đi mau, bọn họ lập tức sẽ đến.”
Nhưng tiểu Cửu lại kéo ta lại, nói: “Không chạy thoát được đâu, bên ngoài có rất nhiều người, ngươi giúp ta giải độc trước đã, ta bị trúng độc.”
“Cái gì?” Ta cả kinh, đột nhiên hỏi lại.
“Độc gì?” Nói xong, ta theo thói quen bắt lấy tay tiểu Cửu, nhắm mắt hai ba giây, ta nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là độc làm cho tiểu Cửu không dùng được công phu thôi.
Xoay người tìm trong túi vải của mình, sau đó lấy ra một vài viên thuốc đưa cho tiểu Cửu.
“Ăn đi, một khắc sau nàng sẽ khôi phục.”
Tiểu Cửu ăn xong thuốc giải, nhưng những người đó có thể chờ chúng ta một khắc thời gian sao? Khoảng chừng đó đã đủ cho chưởng môn chạy đến đây. Ngoài cửa ánh đuốc sáng rực, lập lòe giống như ma trơi. Sau đó liền nghe thấy thanh âm ngoài cửa: “Đi ra đầu hàng, ta sẽ cho ngươi chết dể chịu một chút!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...