Tô Hạo tỉnh lại, Trường Ninh vẫn còn ngủ, khuôn mặt trắng nõn Băng Doanh được ánh mặt trời chiếu sáng, hiện ra vẻ trẻ con yếu ớt mà nhu hòa, Tô Hạo nhìn thu gọn vào trong đáy mắt, không nhịn được duỗi ra tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay chạm vào gò má Trường Ninh một khắc, trái tim Tô Hạo không nhịn được khẽ hơi rung động, bên trong nội tâm xuất hiện một vệt sáng tên là hạnh phúc, ánh sáng nhu hòa.
Bỗng, làm mi của Trường Ninh nhẹ nhàng giật giật, giống như dáng vẻ muốn tỉnh lại, tay nhỏ Tô Hạo run lên, vội vàng thu hồi lại.
Trường Ninh chậm rãi mở ra đôi mắt sáng, nhìn trước mặt, miệng cùng con mắt đều đóng quá độ nên có vẻ hơi nhăn nheo của Tiểu Nhân Nhân, khóe môi không khỏi ngoắc ngoắc, khắp trên gối, một ít tóc đen bị Tô Hạo đè lên, Trường Ninh chậm rãi đứng dậy, đem tóc đen rút ra, đi tới trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.
Nếu như có thể học được cách búi tóc thì tốt rồi, mỗi sáng sớm có thể giúp Điện hạ búi tóc a.
Tô Hạo lặng lẽ mở mắt ra, một bên chợt hiện đôi mắt đẹp nhìn lén vừa nghĩ nghĩ.
"Hiện nay chính là thời tiết tam phục, tới gần buổi trưa khô nóng không chịu nổi, Phò mã nếu tỉnh rồi, liền đứng dậy rửa mặt, sớm một chút cùng sư phụ hoàn thành nhiệm vụ luyện chữ, để đỡ cho đến buổi trưa nắng nóng toát mồ hôi."
Giọng nói Trường Ninh không hề báo trước vang lên.
Khuôn mặt Tô Hạo ửng đỏ, nhắm mắt lại nằm ở trên giường thêm một lát, lúc này mới lề mà lề mề rời khỏi giường.
Trường Ninh đã trang điểm xong xuôi, vẫn chưa đứng dậy, cầm cái lược ngồi ở chỗ đó, hướng về Tô Hạo vẫy tay, "Lại đây."
Tô Hạo đi tới, Trường Ninh ra hiệu nàng ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó giúp nàng chải đầu, "Phò mã sau này chính mình học vấn tóc mới được." Giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại chân thật đáng tin, "Rửa mặt cũng không cần thị nữ hầu hạ." Lại nói, "Mỗi sáng sớm có hai thiếu phụ giúp ngươi rửa mặt có phải là thị nữ thân thiết của mẹ ngươi ?"
Tô Hạo gật đầu, "Ừ, các nàng từ nhỏ hầu hạ ta lớn lên ." Lại nói, "Ta sẽ tự học cách tự rửa mặt."
Kỳ thực từ trước đến giờ nàng cũng không thích được người khác chiếu cố không khác gì "Vô tri bất trí", nhưng sợ bị phát hiện ra cử chỉ khác thường, nên đều thuận theo tất cả an bài.
"Ngươi nên chính mình học, sau này nếu ta không ở, ngươi có thể chăm sóc chính mình, không nên để cho các nàng nhúng tay."
"Ừ."
"Điện hạ. . . . . ."
Trong lúc Trường Ninh đang cùng ăn điểm tâm sáng với Tô Hạo, Thi mẫu nhẹ nhàng đi vào với vẻ mặt bi thương.
Thi mẫu ở trong cung mấy chục năm, gặp vô số sóng to gió lớn, gặp chuyện luôn luôn bình tĩnh ổn định, ngày hôm nay lại có biểu hiện như vậy, trong lòng Trường Ninh không khỏi căng thẳng, nhăn nhăn lông mày hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
"Điện hạ, Thái Tử phi đêm qua đã qua đời ở Thừa Nhân Sơn Trang, hoàng tôn ở trong bụng cũng.....mất theo rồi."
"Cái gì. . . . . ." Trường Ninh dù cho tính cách trầm tĩnh, sau khi nghe cũng không khỏi cả kinh, "Ngươi nói cái gì?"
Tô Hạo đứng lên, "Thái tử phi luôn luôn không có bệnh tật gì, sao đột nhiên lại qua đời ?"
Thi mẫu chậm rãi nói, "Thái tử phi là vì chuyện Thái tử bị ám sát chấn động, thai nhi bị động, khó sinh băng huyết mà qua đời."
Tô Hạo khá là khiếp sợ, "Thái tử điện hạ bị ám sát ? Là chuyện từ lúc nào ?"
"Được rồi, người chết không thể sống lại" Trường Ninh để đũa xuống, "Phò mã ăn xong điểm tâm để tâm luyện chữ." Nói xong đứng lên hướng về Thi mẫu nói, "Mẫu theo Bổn cung về phủ công chúa."
Thi mẫu lắc đầu thở dài, nói, "Vâng, Điện hạ."
Tô Hạo hướng về hướng bóng người càng ngày càng xa của Trường Ninh duỗi ra tay nhỏ, "Điện hạ. . . . . ."
Tại sao gặp phải thời điểm khó khăn đều là không muốn để ta chia sẻ? Là đem Tô Hạo ra biến thành đứa trẻ không hiểu chuyện sao......
"Phò mã không muốn ăn điểm tâm nữa sao?" Hai tay Ngô Tương để sau lưng, đứng phía sau Tô Hạo nói, "Không ăn thì theo lão phu đi luyện chữ thôi."
Tô Hạo nhìn Ngô Tương một chút, "Sư phụ?" Luyện chữ thật sự có dùng sao? Có thể giúp Điện hạ sao? Có thể. . . . . .
Ngô Tương gật gật đầu, cho Tô Hạo ánh mắt thay lời khẳng định, "Phò mã một kẻ thư sinh, đương nhiên muốn dùng bút để thay đổi tất cả."
Tô Hạo mặc dù trong lòng không phản đối, vẫn cắn miệng nhỏ đi theo phía sau Ngô Tương đến thư phòng.
"Lão phu đã sớm cùng Phò mã nói, luyện chữ đắt ở kiên trì, muốn đạt đến bút trọc vạn chi, bút mộ thành sơn cảnh giới mới có thể có đột phá,"
Lúc Tô Hạo nhấc lên tra bút, Ngô Tương ở bên nói rằng,"Tuy nói nhiều lần luyện tập vô cùng khô khan, nhưng Phò mã chỉ cần nhớ tới lời sư phụ dạy ngươi 'ngoại sư tạo hóa, trung đắc tâm nguyên ', liên tưởng thấy trên bầu trời mây bay mây cuốn, trên biển sóng lên sóng xuống, trong núi mây mù mịt mờ, trong rừng dòng suối róc rách, liền có thể vẩy mực nhuộm hãn bên trong hái Thiên Địa chính khí, mới có thể tư tiếp ngàn năm, nhìn thông vạn dặm, tu thân dưỡng tính."
Tô Hạo miễn cưỡng gật gù, "Vâng, sư phụ."
Ngô Tương nhìn Tô Hạo một chút, thấy nàng có vẻ không tập trung, nhẹ nhàng nói, "Phò mã nghe rõ! Vận bút minh tâm vẽ, nắm cố tĩnh tư thần, hút một cái phân ba nuốt, hai tay ôm Côn Luân, đan điền Hỏa Vân lên, bách mạch tự điều hoà, như vậy ba độ hoa, vận khí đi quanh thân! Phò mã nếu tâm không tĩnh, sẽ vĩnh viễn hậu thế vô bổ!"
Tô Hạo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Ngô Tương thật lâu, không biết tại sao, giờ khắc này nàng đột nhiên cảm giác thấy sư phụ trong lời nói có thâm ý khác. . . . . .
Ngô Tương sắc mặt tối sầm lại, tiếng như sấm nổ, "Phò mã còn không bắt đầu luyện tập."
Tô Hạo chưa bao giờ thấy sư phụ phát hỏa, không khỏi sợ đến run run một cái, vội vàng lớn tiếng nói, "Vâng! Sư phụ!" Chỉ lo giọng nói nhỏ hiện không ra quyết tâm, trêu đến sư phụ Lôi Đình quá độ.
Thấy Tô Hạo nhắm mắt điều tiết lại tinh thần bắt đầu chuyên tâm viết nhanh, sắc mặt Ngô Tương cũng hơi bớt giận, "Phò mã lòng mang thiên hạ cũng không sai, nhưng cần hiểu được ẩn nhẫn, luyện tập viết đại tự cũng giống như vậy, trong lồng ngực cần có một luồng kỳ khí chi chít với bên trong, đặt tới cảnh giới người bút hợp nhất."
Tô Hạo nghe xong, bất giác có cảm giác như có một dòng khí trong cơ thể, đậm nhạt khô ướt, một bút một vẽ không khỏi càng thêm để tâm.
Ngô Tương nhìn vào trong mắt, vuốt râu gật đầu, trong lòng Phò mã có một mảnh bầu trời tinh khiết, lại đọc đủ thứ thi thư, rất được tài hoa tinh hoa nhuộm dần, mà linh tính cùng ngộ tính hơn xa người thường, bộ tâm pháp này của hắn ngoại trừ Phò mã, thiên hạ chỉ sợ không có người thứ hai có thể tu thành chính quả.
Tô phu nhân cùng mama và các thị nữ theo thường lệ ở cách đó không xa dưới hành lang quan sát, chỉ là vẻ mặt đều vô cùng trầm trọng,tin tức thái tử phi qua đời các nàng đều đã nghe nói, trong lòng rất là thương xót.
Tô phu nhân lắc đầu cảm khái, "Ta lại hi vọng Hạo nhi chưa từng tham gia khoa thi cử năm đó, có thể ở Hàng Châu đọc sách viết chữ, thanh thanh thản thản sống hết một đời."
"Kỳ thực lão thân xem phò mã gia ở phò mã phủ đọc sách viết thư như thế." Nhũ mẫu của Tô Hạo nói tiếp, "Chỉ là hoặc nhiều hoặc ít phải bị triều cục ảnh hưởng thôi" , nói xong không khỏi thở dài, "Tranh quyền đoạt thế dù có như thế nào, đến tột cùng cùng phụ nữ có thai có quan hệ gì đâu, đáng thương thái tử phi tuổi mới 19, một thi hai mệnh, cứ như vậy mà đi...."
Tô phu nhân trừng nàng một chút, "Ngươi cũng là già người rồi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, có cần ta dạy lại cho ngươi ?"
Nhũ mẫu nghe xong, tự biết nói lỡ, vội vàng cúi đầu im bặt.
Lúc này trên đường cái Kinh thành, một gia đình giàu có cửa, khoác lác, huyền quản ầm ĩ, chật ních người xem náo nhiệt, nguyên là nhà này chính là đang làm việc vui, tân lang đón tân nương đến cửa trên , người đánh trống, người thổi kèn, người tiếp tân cao giọng xướng lễ xin mời cô dâu xuống kiệu.
"Thiên phố đường hẻm tấu sênh ca,lưỡng địa hoan thanh tiếu ngữ hòa.
Phân phó vân đoan linh thước điểu, kim tiêu chức nữ độ ngân hà."
Cho đến khi có thai nương giúp đỡ tân nương mới xuống kiệu, treo hai ngàn bách tử vượng pháo, bánh pháo lập tức nổ một mảnh, vang tới tận chân trời, làm cho đám người xem náo nhiệt thêm nhiệt tình, chỉ có một vị thiếu niên dung mạo tuyệt đẹp đứng ở trong đám người mặt buồn thê lương.
"Làm sao, lại đang tức cảnh si tình, nhớ nhung Tô Lang của ngươi rồi hả ?"
Huyền Tuyết chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau tiểu Kiều, yên lặng quan sát nàng chốc lát, trên miệng nở nụ cười, vỗ vỗ vai tiểu Kiều nói.
Tiểu Kiều nghe được giọng nói ồn ào quen thuộc, cũng không thèm nhìn tới Huyền Tuyết một chút, "Ngươi cũng thật là bám dai như đỉa."
Huyền Tuyết cũng không để ý, hai tay ôm ngực ngước mắt nhìn Tiểu Kiều một chút, cười vui vẻ nói, "Ta phát hiện ngươi vẫn đúng là thích nữ giả trang nam trang a, không phải là trước đây ở Dương Châu cũng là tùy hứng như thế , động một chút là từ trong nhà trốn ra khắp nơi đi dạo chứ?"
Tiểu Kiều hướng Huyền Tuyết lườm một cái, từ trong đám người đi ra.
Huyền Tuyết vội vàng đuổi tới, "Lẽ nào bị ta nói trúng rồi, Chu đại tiểu thư tên là khuê các thiếu nữ, kì thực là thiếu niên có chí ở bốn phương ?"
Tiểu Kiều một mặt phiền chán, mặc kệ Huyền Tuyết.
Huyền Tuyết bị mất mặt, thu lại vẻ mặt không đứng đắn, "Được rồi, ta là vô sự không lên Điện Tam Bảo có việc tìm đến Chu tiểu thư."
Tiểu Kiều không kiên nhẫn nói, "Có việc nói mau, bản tiểu thư phiền lắm."
"Cũng không phải chuyện khác, như cũ là liên quan đến Bạch Thực, hắn gần đây có đến tìm ngươi hay không ?"
"Hôm qua có tới một lần, Tô Lang vừa vặn đến nhà ta bái phỏng gia phụ, gia phụ không ở, liền cùng Bạch Thực ngồi một hồi."
"Cái gì?" Huyền Tuyết không thể tin vào tai của mình, "Ngươi nói gặp Tô Hạo ?"
"Đúng vậy, không chỉ thấy, hơn nữa nhất kiến chung tình, " tiểu Kiều nói tới chỗ này, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời nhìn một chút, "Tô lang của ta, chẳng cần làm gì cũng làm người khác mê muội đi a."
". . . . . ." Huyền Tuyết không còn gì để nói, tiện đà nhớ tới một chuyện, lẩm bẩm nói, "Không trách tiểu cung phấn tối hôm qua thất ước đi trước, hóa ra là bởi vì tiểu Phò mã bị người ta nhìn, tìm người ta trả thù, chà chà, này cũng đúng là phong cách của nàng."
Tiểu Kiều liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt rất có vẻ không hiểu.
Huyền Tuyết liền đem chuyện tối ra nói lại một lần, "Là ngươi không biết, lúc đó Tiểu Cung Phấn một mặt băng sương chạy đến thư viện, đối với Bạch Thực nói, ' ngươi đương nhiên là đắc tội với ta, mà còn là không thể tha thứ. '"
Tiểu Kiều nghe xong " Xoạt " nở nụ cười, "Nàng cũng là quá nhỏ nhen a."
Huyền Tuyết thấy tiểu Kiều nở nụ cười, liền tận dụng mọi thời cơ nói, "Kỳ thực ta có chuyện cần người giúp đỡ."
Tiểu Kiều nói, "Khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì."
"Không phải chuyện tốt, nhưng cũng không phải chuyện xấu." Huyền Tuyết nở nụ cười đáng yêu lấy lòng nói, "Hơn nữa chuyện này chỉ có ngươi có thể làm được ."
"Được rồi, đừng có dài dòng, rốt cuộc là chuyện gì, nói mau."
"Chu đại tiểu thư thực sự là thoải mái, " Huyền Tuyết hướng tiểu Kiều duỗi ra ngón tay cái, lát sau nghiêm mặt nói, "Xin ngươi đáp ứng lời mời của Bạch Thực, đến thư viện làm khách."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...