Thư viện.
Thiếu niên đánh đàn luôn miệng khen hay, thân hình Huyền Tuyết dừng lại, vỗ tay nói, "Có can đảm thưởng thức đối thủ, đối thủ cũng sẽ mời ngươi ba phần."
Thiếu niên kia nghe xong gật đầu cười cợt, chắp tay nói,"Tại hạ Phất Nguyệt, xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?"
Hai tay Huyền Tuyết ôm ngực, lắc đầu nói, "Xin lỗi, bản cô nương ở trên giang hồ danh tiếng quá lớn, thực sự không muốn nói cho ngươi biết."
Thiếu niên kia không khỏi cười cười.
Bên này ánh kiếm tiêu ảnh của Trường Ninh cùng Bạch Thực chính là không thể tách rời, chợt thấy Huyền Tuyết ở đó vừa nói vừa cười, thực sự là vừa tức giận vừa buồn cười lại không hiểu ra sao.
"Vị thiếu hiệp kia,"thân hình Bạch Thực hướng ra phía ngoài một chút, bay xuống cách xa hơn một trượng, hướng về Trường Ninh chắp tay nói, "Tại hạ cùng với thiếu hiệp vừa mới giao thủ, liền biết thân thủ thiếu hiệp, xin hỏi tiểu sinh đắc tội gì với thiếu hiệp, tiểu sinh nguyện bồi tiếp cái không phải cho thiếu hiệp, chỉ hy vọng hai nhà có thể biến thù thành bạn."
Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Ngươi tự nhiên là đắc tội với ta, mà còn là tội không thể tha thứ."
Bạch Thực nở nụ cười, "Tiểu sinh xưa nay làm việc, trên không thẹn trời, dưới không thẹn đất, ở giữa không thẹn với lương tâm, thật sự không biết từ 'không thể tha thứ' của thiếu hiệp là từ đâu mà ra, thiếu hiệp có thể nói cho tiểu sinh rõ được hay không ? Cũng để cho tiểu sinh biết sai ở đâu ?"
Trường Ninh hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi, cũng không đáp lời.
Huyền Tuyết thong thả đi tới cười toe toét vỗ vỗ vai Bạch Thực nói, "Nàng có bệnh, không cần để ý nàng là tốt rồi."
Khóe miệng Trường Ninh co rụt lại một hồi.
Huyền Tuyết tiếp tục hướng về Bạch Thực nói, "Vốn ta là người phụ trách trông trừng nàng đi ra ngoài gây chuyện, không nghĩ tới không để ý làm cho nàng lén chạy ra ngoài, hiện nay cũng may là không tạo thành thương vong, ta hiện tại dẫn nàng trở về, cáo từ !" Nói xong lôi Trường Ninh liền đi.
Bạch Thực cười gằn, "Tiểu sinh cũng không cảm thấy vị thiếu hiệp kia có bệnh, ngược lại cảm thấy lời nói của cô nương ngươi không đáng tin cậy."
Huyền Tuyết nghe được dừng bước xoay người lại, "Bản cô nương vốn cũng không muốn chọc thủng giấy cửa sổ, nếu Bạch công tử nói như vậy , bản cô nương không đề phòng đi thẳng vào vấn đề -- tên là thư viện kì thực tụ tập rất nhiều võ sĩ, vị sơn trưởng này chỉ sợ là có tư tưởng không tốt đây."
Bạch Thực sắc mặt lạnh lẽo, "Tiểu sinh không hiểu ý tứ của cô nương, tập võ là để phòng thân, có ai quy định nho sĩ không thể tập võ đây ?"
Huyền Tuyết vừa muốn phản bác, chỉ nghe Trường Ninh nói, "Muốn đánh liền đánh, phải đi liền đi, không cần tốn nhiều lời nói."
Bạch Thực nhìn Trường Ninh một chút, trong lòng càng thêm thưởng thức, chắp tay nói, "Bây giờ đã muộn, theo tiểu sinh thấy, hai vị vẫn là sớm chút trở lại nghỉ ngơi, hay là tỉnh lại sau giấc ngủ sẽ không có đại thù sâu như vậy đấy ."
Huyền Tuyết cũng không khách khí, "Cáo từ!"
Nói xong dắt tay Trường Ninh, thân hình lóe lên, nhảy lên không trung.
Trở lại phò mã phủ, Huyền Tuyết hỏi Trường Ninh.
"Tại sao lần này không có ngăn cản ta chạy trốn đây."
Trường Ninh nói, "Đừng cho là ta không có cảm giác được bên trong thư viện có ẩn nhẫn một cỗ sát khí mạnh mẽ, một thân nội lực sâu, chỉ sợ là sư phụ cũng khó có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn."
"Ahaha, " Huyền Tuyết cười nói, "Nguyên lai Tiểu Cung Phấn cũng là người thức thời, biết rõ nữ nhân không tính thiệt thòi trước mắt."
Trường Ninh cúi đầu trầm ngâm một khắc, "Ước chừng môn chủ Ma Môn đang ở thư viện."
Huyền Tuyết gật gù biểu thị tán thành, tiện đà nói, "Hẳn là trước đây không lâu vừa tới, bởi vì lần trước chúng ta tới thư viện cũng không cảm giác được có loại khí tức mạnh mẽ này."
Hai người đang nói chuyện, chợt thấy Tô Hạo từ trong phòng ngủ đi tới nội viện, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, "Điện hạ? Ngươi trở về?"
Trường Ninh, ". . . . . ."
Không đợi Trường Ninh mở miệng trả lời, Tô Hạo như miếng sắt nhỏ giống như bị hút về phía nam châm là Trường Ninh, nhào vào trong lồng ngực Trường Ninh, ôm chặt lấy nàng.
"Ôi, cứu mạng a," Huyền Tuyết đỡ trán làm điệu lảo đảo sắp ngã, "Bổn cung chủ bị choáng a..."
Trường Ninh lạnh lùng liếc nàng một cái, "Phi lễ chớ nhìn, sư tỷ tránh đi là tốt rồi."
"Chà chà này là hạ lệnh trục khách a."
Huyền Tuyết hừ một tiếng nói, "Đừng cho là ta muốn nhìn các ngươi ân ân ái ái, các ngươi lẽ nào dám ở đây làm chuyện đặc sắc sao ?"
Nói xong bỏ lại một câu. "Sư tỷ ta tự có nơi tốt đẹp để đến !" Thân hình lóe lên ẩn vào trong bóng đêm.
"Được rồi, " Trường Ninh đưa tay nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy người trong ngực mình, "Ta không phải trở về rồi sao?"
Bả vai Tô Hạo run run, khóc nức nở nói, "Tô Hạo thật lo lắng cho Điện hạ sẽ có nguy hiểm. . . . . ."
Khóe môi Trường Ninh hiện lên một vệt cười yếu ớt, an ủi, "Sao phải lo lắng, Bạch Thực bất quá chỉ là nho sinh mà thôi."
"Bạch Thực tuyệt đối không phải là nho sinh đơn giản bình thường,bên trong tiếng tiêu của hắn có văn vẻ, đi Tẩu Nguyệt Lâu đêm đó....."
Trường Ninh không ngờ tới Tô Hạo lại thận trọng chú ý đến tiếng tiêu của Bạch Thực như vậy, chớp mắt bỗng nhớ lại một chuyện trước không để ý ------ đêm đó sau khi nghe tiếng tiêu của Bạch Thực, chính mình, Huyền Tuyết còn có Tiểu Kiều đều bị tiếng tiêu thao túng, duy nhất chỉ có Tô Hạo lúc đó là tỉnh táo.......Nhưng Tô Hạo không có võ công, càng là không nói đến nội lực ---- quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi. . . . . .
Trong lòng Trường Ninh suy nghĩ mãi không ra, nhưng cũng không lộ thanh sắc, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Hạo, "Bạch Thực tuy rằng có chút thủ đoạn, Bổn cung cũng không phải người dễ bắt nạt phải không ? Hiện nay không phải là đã an toàn trở về. . . . . ."
Lời nói của Trường Ninh còn chưa dứt, chợt nghe "Vèo!" một tiếng, một điểm hàn mang tự bóng đêm xa xôi bay đến, bay thẳng đến sau lưng Tô Hạo. Trường Ninh chớp ra tay tiếp được hoa mai tiêu, khóe môi co rúm, "Sư tỷ. . . . . ."
"Phò mã ta nói với ngươi," trong bầu trời đêm truyền đến giọng nói đàng hoàng trịnh trọng của Huyền Tuyết, "Băng sơn kỳ thực bị thương rất nặng!"
Sư tỷ có thể đi rồi! Trường Ninh vận lên mười phần nội lực, dương tay đem hoa mai tiêu đánh ra ngoài.
"A! Tiểu cung phấn dùng khí lực lớn như vậy! Bị thương. . . . . . Không chơi. . . . . . Ô ô ô. . . . . ." Tiếng khóc xa dần, bóng đêm khôi phục yên tĩnh.
"Đừng để ý tới nàng," Trường Ninh nói với Tô Hạo, "Phò mã đi nghỉ ngơi trước, ta đi tắm."
Trường Ninh nói xong buông ra thân thể Tô Hạo, hướng về Tẩy Băng Hiên mà đi.
Điện hạ thật sự không bị thương sao? Sư tỷ hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ gạt ta. . . . . .
Tô Hao nhìn bóng lưng Trường Ninh, nháy mắt nửa tin nửa không, bộ dạng suy tư một chút, cũng hướng Tẩy Băng Hiên mà đi.
Bởi vì thời gian trước Trường Ninh từng hạ chỉ cũng để phò mã tắm rửa ở Tẩy Băng Hiên, vì vậy khi thấy phò mã đi tới các thị nữ cũng không ngăn cản và thông báo, Tô Hạo vào như chốn không người.
Trong bồn tắm,trong đầu Trường Ninh đang nghĩ "Thái tử bị ám sát, Ma Môn, Thanh Hà vương" suy nghĩ về một loạt nhân vật cùng sự kiện, có chút đau đầu, đem cả người ngâm vào trong nước tắm thả lỏng, vẫn chưa biết được Tô Hạo đi tới, mãi đến tận khi Tô Hạo hoán một tiếng.
"Điện hạ?"
Trường Ninh mới "Rầm" một tiếng giật mình từ trong nước nóng nhô đầu ra.
"Phò mã?"
Trường Ninh ngoẹo cổ, trong con ngươi là kinh ngạc nhàn nhạt, "Phò mã làm sao. . . . . ." Nói tới chỗ này dừng lại, khóe môi hiện lên nụ cười tiếu ý, gật đầu một cái nói.
"Ta biết rồi, Phò mã là muốn cùng Bổn cung cùng tắm rửa, " vẫy vẫy tay, "Đến, nhanh cởi quần áo xuống tắm."
Tô Hạo banh khuôn mặt nhỏ, trống quai hàm, cũng không cấm kỵ, ngay ở trước mặt Trường Ninh cởi quần áo, đi xuống bể.
Ồ? Phò mã ngày hôm nay trên mặt vẻ mặt biểu lộ không đủ xem nha.....
Không nhìn thấy vẻ mặt e thẹn của Tô Hạo, Trường Ninh cảm thấy bất ngờ, ngoẹo cổ híp mắt nhìn Tô Hạo từng bước từng bước đi tới bên người mình.
Tô Hạo hạ thấp xuống lông mày , mím môi miệng nhỏ âm thầm kéo kéo cánh tay Trường Ninh.
". . . . . . ?"
Trường Ninh hoàn toàn không biết Tô Hạo đang muốn làm gì, liền theo phương hướng Tô Hạo kéo nàng, dọc theo cầu thang từng bước từng bước đi theo, mãi đến khi đầu gối Trường Ninh đều hiện ở trên mặt nước, Tô Hạo mới ngừng lại, đầu tiên là lấy ánh mắt nhìn qua thân thể Trường Ninh một cái, sau đó lại khẽ khẽ đẩy đẩy một cái, ra hiệu Trường Ninh xoay người, Trường Ninh không rõ vì sao, đầu óc mơ hồ nhưng vẫn làm theo, Tô Hạo lại nhìn sau lưng Trường Ninh một lúc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa nói.
"Điện hạ thật sự không bị thương."
Nguyên lai là vì nghiệm thương......
Trường Ninh thán phục trong lòng , ngoài miệng lại nói, "Phò mã xem đủ rồi ?" Ánh mắt mang theo một tia ám muội.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Hạo lập tức cứng đờ, đôi mắt đẹp chớp chớp chớp, như sao sáng trên bầu trời không ngừng nhấp nháy.
Mãi đến tận khi Trường Ninh cúi xuống, niêm phong lại đôi môi anh đào của nàng, ngôi sao sáng ấy vẫn cứng đờ, trừng mắt như ánh mặt trăng.
Hôn lên môi Tô Hạo, đồng thời đưa tay vòng ôm lấy thân thể Tô Hạo, phát hiện thân thể Tô Hạo hơi run, liền ngừng lại, quan sát vẻ mặt Tô Hạo.
Chỉ thấy Tiểu Nhân Nhân hiển nhiên cũng không có biểu hiện căm ghét cử động của nàng, con ngươi nhất thời phóng to là bởi vì có chút hoang mang, sau đó nháy mắt một cái, cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nhìn chằm chằm môi Tô Hạo mang theo ánh nhìn nghiên cứu, Dáng dấp thẹn thùng như vậy chi bằng nói là có chút hiếu kì a.
Trường Ninh liền yên lòng đặt xuống một nụ hôn.
Miệng lưỡi Tô Hạo có chứa mùi hương thơm ngát tự nhiên của thiếu nữ, hơi thở như lan, vì được Trường Ninh tận lực châm ngòi nên Tô Hạo lúc đầu còn ngây ngốc do dự cũng dần đáp lại nàng, lúc mới bắt đầu lặng lẽ mở to mắt xem biểu lộ của Trường Ninh, phát hiện Trường Ninh một mực nhắm mắt , suy nghĩ đại khái thời điểm này cũng muốn nhắm mắt cảm thụ, liền cũng khép lại mí mắt.
Qua hồi lâu Trường Ninh mới thả ra Tô Hạo , ngẩng đầu điều chỉnh lại hơi thở, sau đó cúi đầu nhìn Tô Hạo, ôn nhu mà lại bá đạo đem Tô Hạo ôm chặt hơn chút nữa, tựa hồ như muốn hòa cơ thể hai người thành một.
Tô Hạo nằm ở trong lòng Trường Ninh, rõ ràng nghe được nhịp tim Trường Ninh , không hề có khoảng cách, tiếp xúc da thịt, hy vọng thời khắc này có thể trở thành vĩnh hằng, vĩnh viễn không chia lìa.
Trước kia, tuy có mấy lần hôn môi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên vô tội của Tô Hạo, Trường Ninh luôn cảm giác mình tựa hồ có hơi đê tiện, hết sức dụ dỗ hài tử, này đây đều "Đến điểm là dừng", không có tiếp tục.
Nhưng bây giờ nàng thay đổi ý nghĩ.
Này có gì là to tát đâu, nàng thích nàng, trong thân thể được đánh thức lại dục vọng nguyên thủy, mỗi ngày so với ngày trước mãnh liệt hơn, hơn nữa nàng là phò mã của mình, chính mình hoàn toàn có quyền hôn nàng, muốn nàng.
Trường Ninh nghĩ như vậy , cúi người lại bắt đầu hôn Tô Hạo.
Chuyện này đối với Tô Hạo mà nói giống như phát hiện được trò chơi mới, cho nên nàng mang theo ý thức tập luyện say sưa, hứng thú, ngon lành cùng phối hợp, đáp lại Trường Ninh.
Trường Ninh từ trên cổ Tô Hạo một đường hôn xuống, chợt nhìn thấy trên nhũ hoa bên trái của Tô Hạo có điểm một nốt ruồi son nhỏ, hiện ra bên trên làn da trắng như tuyết, như một viên Hồng Bảo Thạch rơi trên Bạch Ngọc, Trường Ninh rất yêu thích việc đột nhiên xuất hiện đồ vật trang trí này, cúi đầu hôn lên, động tác rất nhẹ nhàng.
Tô Hạo chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, thân thể không khỏi hơi rung động, phát sinh một tiếng "Ưm" tinh tế.
Tác giả có lời muốn nói: lạp lạp rồi,bài tập hôm nay cũng đúng hạn hoàn thành o(n_n)o
【 Ho khan một cái, chương sau chuẩn bị viết ra ít thịt, vì lẽ đó đêm nay Tiểu Bình Quả muốn suốt đêm nghiên cứu Kim Bình Mai, không cho phép vây xem! Không cho cười! 】( trốn ở trong chăn, bật điều hòa , tay nhỏ từ dưới gối lấy ra Kim Bình Mai, lật lật lật. . . . . . ( ●-● )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...