Trường Ninh mở ra tờ thư, chỉ thấy trong thư dùng Lưu Vân hành thư viết:
"Công chúa điện hạ ban thưởng giám,
Ngày xưa tiểu Kiều từ nơi ở của Thanh Thành vương thoát hiểm trở về, Điện hạ từng đồng ý ban thưởng cho Tiểu Kiều, lúc đó tiểu Kiều chưa kịp trả lời chắc chắn, giờ đây Tiểu Kiều có câu trả lời, Kinh Thành ngày 15 tháng 5 đêm trăng tròn, nữ nhân không câu nệ sang hèn, kết đội mà du, tên viết "Tẩu Nguyệt Lương" là lúc sanh ca tiêu sướng, du khách mây tụ kiến tập, phi thường náo nhiệt, tiểu Kiều nếu có thể cùng Phò mã đồng du 15 tháng 5 thì quãng đời còn lại không còn gì để tiếc.
Chỗ thỉnh sự tình, mong giữ lời hứa, chờ mong ban thưởng, ngóng trông mà đợi.
Tức tụng gần an.
Chu Tiểu kiều kính hiện.
"Chà chà, lời văn này," không chờ Trường Ninh tỏ thái độ, Huyền Tuyết ghé vào một bên quan sát, trước tiên liền không nhịn được nói, "Xem văn tự không biết là vị tiểu thư nhã nhặn lịch sự nhường nào, ai có thể tưởng tượng nàng có thể đem bệnh điên diễn tả đến chân thực kiệt xuất như vậy ?"
Trường Ninh ngước mắt xem Huyền Tuyết một chút, "Ngươi xác định không có vu oan phỉ báng người ta ?"
Huyền Tuyết bị hỏi đầu lưỡi thắt, " . . . . . Ngươi không tin ta? Ta mặc dù thường ngày thích nói giỡn, nhưng chuyện hủy đi danh tiết người khác chắc chắn không nói linh tinh."
"Ơ?" Trường Ninh nhíu mày, "Thật không?"
Huyền Tuyết làm động tác lau lau nước mắt, "Tiểu cung phấn. . . . . . Ngươi quả nhiên. . . . . . Không tin ta. . . . . ."
Trường Ninh nói, "Ta chưa nói," tiện đà quay đầu về hướng Thi mẫu nói, " Mẫu đến phòng ngủ của ta đem văn chương đến."
"Vâng, Điện hạ." Thi mẫu ứng một tiếng, nhẹ nhàng mà đi, một lúc sau bưng văn chương trở lại.
Chỉ thấy Trường Ninh cầm bút lên viết ở bên dưới, "Đã duyệt, ân chuẩn."
Huyền Tuyết cười, "Người khác còn tưởng rằng tiểu cung phấn một chữ quý như vàng, chỉ có ta biết tiểu cung phấn chỉ có ba chữ này viết còn ra dáng người."
Khóe môi Trường Ninh co rụt lại một hồi, không quan tâm đến nàng, đem thư cho vào phong thư giao cho Thi mẫu, Thi mẫu liền như bay đi.
"Nói không khoa trương chứ, tuần này nếu Tiểu Kiều lại mặc nam trang, toàn thành sẽ có một nhân vật nổi tiếng để đời." Huyền Tuyết nói lời đe dọa Trường Ninh, "Ngươi liền yên tâm để Phò mã cùng nàng đi Tẩu Nguyệt Lương ? Không sợ phò mã bị dụ dỗ bỏ trốn ?"
". . . . . . Sư tỷ?" Trường Ninh đứng lên, "Ta muốn vào cung hướng về hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu thỉnh an, không thể nhanh chóng trở về bồi tiếp." Hạ lệnh trục khách.
"Được!" Thân hình Huyền Tuyết lóe lên bỗng nhiên không thấy, sau đó không trung truyền đến một câu nói, "Cùng với việc để phò mã bị Tiểu Kiều bắt cóc, không bằng bổn công chủ giành trước một bước ! Phò mã! Bổn công chủ đến đây ~~~~~ !"
Trường Ninh tuy biết nàng đùa giỡn, vẫn giơ tay phi mai hoa tiêu về hướng giọng nói truyền tới.
Hoa mai tiêu này so tuổi với tuổi của phò mã còn lớn hơn, ở giữa hai người bay tới bay lui mười mấy năm, chưa bao giờ thất lạc.
"Ninh nhi, "
Trường Ninh đến Khôn Bình cung thỉnh an, Hoàng Hậu lôi kéo tay Trường Ninh ngồi ở trên giường nhỏ, một mặt thật hăng hái hỏi, "Cùng Phò mã thế nào?" , nói xong sợ Trường Ninh không hiểu, "Chính là, phương diện kia, thế nào?" Liền nháy mắt mấy cái.
Mặt Trường Ninh không thay đổi nói, "Phò mã tuổi còn nhỏ."
"Mười sáu tuổi nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không phải nhỏ." Hoàng hậu hiền lành cười nói, "Không ai hiểu con gái bằng mẹ, lúc trước ngươi nếu không có ý với phò mã, cũng sẽ không âm thầm đồng ý gả đi, còn không biết sẽ làm ra chuyện ồn ào náo loạn gì nữa." Nói tới chỗ này mặt Trường Ninh quay ra hướng khác, không khỏi "Xoạt" cười nói, "Mẫu hậu biết ngươi cho dù là cắn đứt lưỡi cũng không chịu thừa nhận."
Trường Ninh không đưa lời bình.
"Ninh nhi, mẫu hậu có vật cho ngươi," Hoàng Hậu khá là thần bí nói, nói xong quay đầu hướng về thị nữ bên cạnh liếc nhìn, thị nữ kia lập tức hiểu ý, khom người lui xuống, một lúc sau bưng một hộp Hoa Mộc đến.
Trường Ninh đón tay mở ra nắp hộp, chỉ thấy trong hộp là một quả táo đỏ to bằng nắm đấm trẻ em, còn có táo hồng cùng cây kê.
Hoàng hậu hòa ái cười nói, "Đây là Triều Tiên tiến cống đến, mẫu hậu tự mình chọn ."
Trường Ninh khẽ nói, "Cảm ơn mẫu hậu."
"Ngươi a, " Hoàng Hậu dựng thẳng lên một ngón tay chỉ chỉ lên mũi Trường Ninh, "Chính là không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài, phò mã cũng chính là phu quân của ngươi chứ không phải người ngoài, hắn có một trái tim toàn tâm toàn ý với ngươi, trái tim trong sáng như thủy tinh, mẫu hậu cùng với hoàng tổ mẫu, phụ hoàng ngươi đều nhìn ra được, ngươi ngàn vạn lần không được lãnh đạm với tâm của phò mã, cõi đời này không thể tìm được bảo vật thứ hai như vậy."
Trường Ninh nói, "Mẫu hậu không khỏi quản quá rộng."
Hoàng hậu nghe xong, giận nhìn Trường Ninh một chút, nhưng cũng không tức giận, bởi vì biết Trường Ninh mặc dù ngoài miệng như vậy nói, trong lòng nhất định nghĩ tới chuyện khác.
"Tâm trí trả thù của ngươi còn vượt qua Thái Tử, trước đây mẫu hậu vẫn hi vọng ngươi là nam nhi, sớm muộn giúp cho Thái tử huynh trưởng của ngươi được chút sức lực, thực sự không được, thẳng thắn thay vào đó, Đại Tề giang sơn cũng vững chắc chút, " Lời nói của Hoàng Hậu ý vị sâu xa, nói tới chỗ này ngừng lại, lắc lắc đầu, "Hiện tại mẫu hậu không nghĩ như vậy, không chỉ như thế, còn vui mừng ngươi sinh vì là nữ tử, có thể đứng ở ngoài nơi đầu sóng ngọn gió, an nhàn mà sống."
Trường Ninh nghe vậy nhìn chăm chú hoàng hậu chốc lát nói, "Mẫu hậu, nhi thần phát hiện ngươi mấy ngày nay già đi rất nhiều."
"Đích thật là lão, " Hoàng Hậu thở dài, dừng một chút, ánh mắt nhìn xa xăm, "Mẫu hậu thường muốn có thể có nhà tranh hai gian, giấy cửa giường trúc, vườn rau lượn quanh nhà, trong vườn trồng mấy đám cúc, tiêu hết bóng cây, lẫn lộn ly một bên, mẫu hậu cùng phụ hoàng ngươi nam canh nữ chức, Di Tình hương dã, an độ quãng đời còn lại."
Trường Ninh thay đổi sắc mặt, "Mẫu hậu. . . . . ."
"Nhưng những điều này đều chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, ngày đó nếu thật sự đến. . . . . . Mẫu hậu can tâm nhắm mắt xuôi tay."
"Mẫu hậu, " Trường Ninh dùng sức nắm chặt tay Hoàng Hậu,"Nhi thần còn sống, chắc chắn sẽ không để ngày đó đến."
"Hay, hay, " hoàng hậu nhẹ nhàng lau đi khóe mắt giọt lệ, "Hi vọng ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến."
Trường Ninh giang cánh tay đem hoàng hậu ôm vào lòng, ôn nhu nói, "Vĩnh viễn sẽ không, mẫu hậu."
"Công chúa không trở về phò mã phủ sao?"
Từ hoàng cung đi ra, Thi mẫu hỏi. Nàng một đường cùng tiến cung với Trường Ninh.
Trường Ninh suy nghĩ một chút, lệnh kiệu phu, "Hồi phò mã phủ."
Tô Hạo nhìn thấy bóng hình Trường Ninh chính là lúc đang ở trong lương đình luyện chữ, mang theo tra bút đặt bên trong vại mực, chỉ lo nở nụ cười với Trường Ninh, tra bút từ trong tay rơi xuống, "Băng" một tiếng vang giòn rơi xuống bên trong vại, bắn tung tóe lên người Tô Hạo làm cho khuôn mặt nhỏ bé cũng dính vài giọt to nhỏ, như từng con từng con nòng nọc chảy xuống.
Thị nữ cùng thư đồng "Xì" cười lên.
Trường Ninh đi tới trong đình, từ trong lồng ngực móc ra khăn gấm thay Tô Hạo lau sạch nhè nhẹ, nhẹ giọng nói, "Phò mã đang luyện chữ?" Nói xong ánh mắt nhìn xuống tờ giấy đang trải trên mặt đất.
"Ân " Tô Hạo gật gù, "Luyện chữ đồng thời cũng rèn luyện thân thể, mẫu thân vẫn nói ta thân thể quá mức đơn bạc."
Khóe môi Trường Ninh ngoắc ngoắc, "Quả thực đơn bạc chút."
Có thị nữ bưng nước mang đến, Trường Ninh giặt khăn lại thay Tô Hạo chà xát khuôn mặt một lần, lau xong chợt tỉ mỉ quan sát lại một lượt, gật gù, đem khăn giặt đặt vào trong nước, liếc mắt về phía thị nữ, thị nữ kia liền khom người lui xuống.
"Trong hộp này. . . . . ."
Buổi tối, Tô Hạo đi vào ngủ phòng, nhìn thấy trên bàn là chiếc hộp được trổ hoa văn tinh xảo, không biết là cái gì, liền mở miệng hỏi, lời nói được một nửa nhìn thấy Trường Ninh đã thay xong quần áo ngủ, đang mệt mỏi mà nằm xuất thần, bèn đem lời còn lại nuốt trở vào.
Lại nghe Trường Ninh nhẹ như mây gió nói "Là mẫu hậu đưa cho phò mã."
Tô Hạo nghe xong không khỏi giãn mặt ra cười, "Điện hạ thay ta cảm tạ mẫu hậu."
Trường Ninh nói, "Đã tạ ơn rồi."
Khi đang nói chuyện Tô Hạo đã mở ra nắp hộp, bật thốt lên, "Táo cây kê!" Ngầm có ý ví von, "Sớm lập tử" khuôn mặt nhỏ không khỏi hồng thành một mảnh.
Trường Ninh nhìn thấy vẻ mặt trong dự liệu, khóe môi khẽ nở ra nụ cười, kéo lên chăn ngủ bằng gấm che người, thân thể từ nằm nghiêng biến thành nằm thẳng.
Tô Hạo lề mề một hồi, nằm xuống bên cạnh Trường Ninh, thấy nàng đang xuất thần, tựa hồ có tâm sự, liền không tìm cách nói chuyện với nàng, hơn nữa đã bị câu "Sớm lập tử" hổ thẹn một hồi, cũng ước gì ngủ sớm một chút.
Không biết qua bao lâu, trong cơn buồn ngủ mông lung, hoảng hốt cảm giác được thân thể bị ai đó nhẹ nhàng ôm vào ngực, cái trán tựa hồ cảm giác có một hôn mát mẻ chạm xuống, như mưa xuân đầu mùa mềm nhẹ, cảm giác tê liệt lập tức truyền ra đến, thân thể giống như bị điện giật vậy, chấn động một chút.
Là mộng xuân chứ? Trong lúc vô tình ta đã nằm mơ mộng xuân rồi.....
Tô Hạo nghĩ trong lòng, không biết mình rốt cục là đang tỉnh hay mơ.
Đảo mắt đã đến 15 tháng 5 , trời nóng nực, có thêm vài phần nóng ý,phòng ngủ ở trước đình viện, trong hồ sen đã nở đầy hoa sen.
Lúc xế chiều Trường Ninh tự phủ công chúa trở về, biết Tô Hạo ở trong đình luyện chữ, cũng không có quấy rối hắn, trực tiếp đi về nội viện.
Tô Hạo luyện chữ xong đi tới, chỉ thấy Trường Ninh quay về hồ sen ngồi ở trên ghế gỗ, trên bàn bày một đĩa thủy tinh đựng trái cây, bên trong đĩa trái cây bày dưa bở được cắn gọt tỉ mỉ thành hình cánh hoa.
Tô Hạo đi tới, hoán một tiếng, "Điện hạ."
Trường Ninh chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh nói, "Phò mã ngồi."
Tô Hạo vén vạt áo ngồi xuống, Trường Ninh cầm miếng dưa bở được tiêm hình cánh hoa đưa đến trước môi Tô Hạo, Tô Hạo mở ra đôi môi anh đào cắn một cái, hơi mỉm cười nói, "Chắc là được ngâm qua nước giếng mát mẻ, cắn như nhai băng ngọc."
Một bên thị nữ cười nói," Phò mã đoán thật chính xác."
Trường Ninh liếc nhìn nàng một cái, "Ngươi có thể lui xuống."
"Phò mã nghe nói qua Kinh Thành mùng 15 tháng 5 có phong tục "Tẩu Nguyệt Lượng" không ?" Sau khi thị nữ lui ra Trường Ninh chợt hỏi.
Tô Hạo nói, "Hai ngày trước đã nghe chúng mama nói rồi, chẳng lẽ. . . . . . Điện hạ cũng có hứng thú?"
"Không phải ta muốn đi, là Phò mã muốn đi."
Tô Hạo choáng váng, ". . . . . . ?"
Trường Ninh nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, "Là Tiểu Kiều muốn Phò mã đi." Đem sự tình ngọn nguồn nói một lần.
Tô Hạo lắc đầu, "Ta không đi, tiểu Kiều tỷ tỷ tuy nói tâm là tốt, nhưng làm việc đều là không theo lễ nghi, ta...."
"Bổn cung đã đáp ứng Chu tiểu thư ," Trường Ninh đánh gãy lời nói của Tô Hạo, "Làm sao? Phò mã không nghe Bổn cung ?"
Tô Hạo cúi đầu, xẹp miệng nhỏ, tay trái nắm lấy tay phải, vò vò mấy cái, cứ như vậy, một lát mới ngẩng đầu lên nói, "Tô Hạo đương nhiên nghe lời Điện hạ, Điện hạ nói cái gì chính là cái đó rồi." Trong đôi mắt đẹp lệ quang điểm điểm, tràn đầy vẻ mặt oan ức.
Trường Ninh gật gù, "Vậy thì tốt." Vừa dứt lời, bên ngoài một tiếng "Tô lang" Truyền đến, Trường Ninh nhìn Tô Hạo, "Chu tiểu thư đã hoán Phò mã rồi."
"Tô lang!"
Tiểu Kiều thấy Tô Hạo đi ra, vui mừng tiến ra đón, cho đến khi tinh tế phát hiện vẻ mặt Tô Hạo có vẻ không đúng, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
Tô phu nhân nói, "Tiểu Kiều ngươi nói thật, Điện hạ đáp ứng Phò mã cùng ngươi đi?"
Tiểu Kiều nói, "Đây là tự nhiên." Từ trong lồng ngực lấy ra giấy viết thư ngày đó đưa cho Tô phu nhân.
Tô phu nhân nhìn một lần, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Trường Ninh tự bên trong đi ra, đã thay đổi một thân nam trang, một tay cầm Chiết Phiến, một tay cầm hai chiếc mặt nạ.
Tiểu Kiều vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trường Ninh mặc nam trang, sửng sốt một lát sau nói, ". . . . . . là công chúa điện hạ ?"
Trường Ninh gật gù, "Chính là Bổn cung."
Tiểu Kiều lắc quạt vây quanh Trường Ninh quay một vòng, "Không biết Điện hạ mặc đồ này chuẩn bị làm cái gì ?" Trong lòng đã rõ ràng tám phần.
Trường Ninh nói, "Ngươi nói xem?"
Tiểu Kiều bĩu môi, "Ta chưa nói muốn ngươi đi."
Trường Ninh khẽ nói, "Bổn cung chưa nói Bổn cung không đi."
Tiểu Kiều, ". . . . . ."
"Điện hạ. . . . . ." Tô Hạo tâm tình nhất thời từ đáy vực bay lên mây.
----- Lời của edit: Mấy ngày vừa rồi mình bị ốm không có thời gian cùng tâm tình edit truyện, nên tiến độ bị giảm đi không ít, hôm nay khỏi rồi liền tận lực edit để đẩy nhanh tiến độ, mong mọi người thông cảm nhé :D
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...