Trên mặt Tô Hạo hơi nổi lên đỏ ửng.
Tay Trường Ninh nắm một viên cờ trắng, bộ dạng trầm tư một chút, không nói gì thêm.
Tô Hạo ngồi xem Trường Ninh đánh cờ, chỉ xem cờ không nói, Ba thước kết quả này, vì chiến đấu dài, hai địch tương đương. Không nói Trường Ninh so với nàng lớn tuổi năm tuổi, tĩnh uyên có mưu, không thích ngôn từ, tâm kế nàng suy đoán không ra, chỉ riêng nói về cờ vây là một môn học cao thâm, nàng chỉ biết sơ qua về cờ vây, sao dám vọng bàn. Nàng đương nhiên là bị hấp dẫn bởi vẻ chú tâm của Trường Ninh, nếu không đã không ngồi ở đây yên tĩnh ngắm Trường Ninh.
Trường Ninh một tay giữ quai hàm, một ngón tay kia kẹp viên cờ do dự, ngón tay trỏ cong lên, đốt ngón tay nhẹ nhàng đỡ huyệt Thái Dương, hơi nhíu mày nói.
"Cái quân cờ này tột cùng không biết nên đặt vào nơi nào."
Trong lời nói hiếm thấy có chứa ngữ khí, hơn nữa không chỉ một loại, có do dự, có bàng hoàng, còn có mấy phần hờn dỗi.
Tâm Tô Hạo không khỏi "Ầm" một cái, không phải là đập lên xuống, mà là đập trái phải, lông mi ngước từ dưới lên lén lút nhìn ngắm vẻ mặt Trường Ninh, chỉ thấy môi Trường Ninh hơi cong lên, lại có mấy phần hoạt bát của tiểu nữ nhi.
"Quên đi, " Trường Ninh thả viên cờ vào bát, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt si ngốc của Tô Hạo, khóe môi ngoắc ngoắc, cũng không nói chuyện, vẫn cứ cúi đầu, viên cờ trên bàn từng quân được thu lại thả vào bát, mới nói, "Không được." Ánh mắt nhìn thẳng mặt Tô Hạo, dù bận vẫn ung dung nhìn chốc lát, nói, "Ngày kia là ngày mừng thọ của Hoàng Tổ Mẫu, phò mã chuẩn bị thật kỹ."
" .....Ngày mừng thọ của Hoàng tổ mẫu ?" Một lát, Tô Hạo mới nói tiếp, "Vậy ta nên chuẩn bị gì làm lễ vật mới tốt?"
"Liền theo sở trường của Phò mã, viết một bài thơ chúc thọ, hoặc là thọ dán, có tâm ý là tốt rồi."
Tô Hạo vui vẻ trả lời, "Này cũng không khó."
Trường Ninh cũng gật gù, không nói nữa.
Ngày mừng thọ của Thái Hậu, Trường Ninh khoác lên một thân váy dài màu đỏ, Tô Hạo vốn là đang mặc một thân áo dài màu xanh lam, Trường Ninh nhìn, cảm thấy không thích hợp, để thị nữ mang tới y phục màu đỏ cho Tô Hạo thay đổi.
Một bên Thị nữ giúp Tô Hạo thay y phục, một bên Trường Ninh nói.
"Tổ mẫu mặc dù mỗi ngày lễ Phật, tính cách ôn hòa trầm tĩnh, nhưng Yến tiệc lại phi thường yêu thích náo nhiệt, càng yêu thích tôn tử mặc đồ đỏ, lấy đó làm vui mừng."
Tô Hạo nghe xong, đôi mắt đẹp chớp chớp, gật đầu liên tục.
Đây là lần đầu tiên Trường Ninh chủ động giải thích chuyện với nàng, nàng ngoại trừ thụ sủng nhược kinh*ở ngoài vẫn là thụ sủng nhược kinh, cứ thế không biết làm sao đáp lời.
(thụ sủng nhược kinh* = được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo)
Cho đến khi Tô Hạo thay xong y phục, Trường Ninh cẩn thận xem xét chốc lát, gật gật đầu, thị nữ nâng lên mũ quan màu đen đội lên cho Tô Hạo.
Trường Ninh nói, "Mũ quan không cần thiết phải đội." Lại nói, "Để ta."
Kéo tay Tô Hạo qua, để cho nàng ngồi ở trước mặt mình, cầm lấy cái lược, tự mình vấn tóc cho Tô Hạo, trước tiên là đem tóc dài buộc sơ lên đỉnh đầu thành một búi tóc, vài sợi đuôi tóc rải rác rủ xuống, lại lấy ngọc trâm xuyên búi ở bên trong, tay kéo đuôi tóc làm cho ngọc trâm chặt lại, sau đó đem đuôi tóc lượn quanh búi lại, cuối cùng cầm lấy dây đỏ buộc quanh búi tóc cùng trâm gài kết thành một vòng, buộc chặt nút, để hai đầu dây buộc tóc thong thả buông xuống đằng sau, tung bay theo gió.
Cứ như vậy, đem Tô Hạo càng hiện ra môi hồng răng trắng, phấn đoàn ngọc đục, phiêu dật Xuất Trần.
Ty Lễ mẫu xem xong nở nụ cười, không kìm lòng được nói, "Như vậy rất tốt."
Ở trên đường tiến vào Hoàng cung, Trường Ninh, Tô Hạo cùng tổng lĩnh cấm vệ đại nội Nguyên Tử Độ không hẹn mà gặp, Nguyên Tử Độ hành lễ theo kiểu nhà binh, trong miệng lẩm bẩm kêu một tiếng, muốn nói lại thôi.
"Công chúa điện hạ. . . . . ."
Trường Ninh từ tốn nói một tiếng "Nguyên tổng lĩnh" , tính là đáp lại.
Tô Hạo vốn là đi bên trái Trường Ninh, lúc này chuyển sang đứng ở bên phải, đứng ở giữa Trường Ninh và Nguyên Tử Độ, không nhanh không chậm, đem phiến quạt trong tay đang siết chặt mở ra "Đùng" một tiếng, ở trước ngực nhẹ nhàng phe phẩy.
Nguyên Tử Độ rốt cục đưa mắt từ trên người Trường Ninh chuyển tới Tô Hạo, nhưng chỉ liếc mắt nhìn liền lập tức dời -- khuôn mặt của nam nhân này tuấn tú thật làm cho hắn không thể nào so sánh được, lại như là đinh trong mắt hắn, xem thêm vô ích.
Tô Hạo đi được vài bước liền dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quay đầu lại, ánh mắt cùng ánh mắt Nguyên Tử Độ chạm nhau, đưa ánh mắt nhìn nhìn không bỏ sót nhất cử nhất động.
Nguyên Tử Độ ngẩn ra, chợt thu hồi ánh mắt.
Tô Hạo cúi đầu trầm tư chốc lát, cũng thu hồi ánh mắt, đuổi tới bên người Trường Ninh.
Bàn Yến được tổ chức ở Tử Quang Điện, do Hoàng hậu xử lý, cực kỳ náo nhiệt, ngoại trừ Hoàng đế, các hoàng tử, chúng phi tần, còn có mấy vị Thái phi của tiên đế đều đang ngồi, quả nhiên như Trường Ninh từng nói, từng người đều mặc một thân y phục màu đỏ , lấy đó làm hiếu thảo với Hoàng thái hậu.
Thái hậu ngồi ngăn ngắn phía trên đại điện, chư vị Thái phi chia nhau ngồi hai bên bồi tiếp, Điện Nam dựng sân khấu, hàng trăm vũ công đang nhiệt tình biểu diễn. Đầu tiên là Đế hậu dẫn phi tần, hoàng tử, công chúa tiến trà dâng rượu hướng tới Thái Hậu hô vang Thiên thu vạn tuế.
Chúc xong, từng người trở về vị trí cũ ngồi, bên dưới nhạc khúc lại lần nữa vang lên, dàn nhạc lý ca cùng ca vũ vang vang cất lên, ánh mắt như chim ưng của Nguyên Tử Độ vẫn hiện như in trong tâm trí Tô Hạo, lái đi không được.
Đại Tề lập quốc trăm năm, hình thành Tam đại thế tộc, Giang Nam thế tộc, Sơn Đông thế tộc cùng Quan Tây thế tộc.
Giang Nam thế tộc đều được sinh ra từ Cửu Phẩm, từ tiền triều đến nay đều đời đời chiếm giữ các vị trí cao cấp trong triều, nhưng nếu theo khoa chế thi cử sẽ từ từ suy sụp là điều không thể tránh khỏi, khó có thể ảnh hưởng đến địa vị của Hoàng Thượng.
Sơn Đông thế tộc chính là hậu duệ của hoàng tộc tiền triều, tiền triều thực ra vong vì thiên tai chứ không phải là vì hoàng đế bất tài, Tề triều này đây thành lập để lấy lòng dân cũng không đem hoàng tộc tiền triều tiêu diệt, mà là rời về Sơn Đông, hình thành Sơn Đông gia tộc quyền thế, tuy là nắm giữ thế lực một phương , nhưng bởi vì tổ tông xin thề cống hiến cho Tề Quân mới giữ được mạng sống đến nay, một khi phản bội lời thề, liền mất đi dân tâm đại nghĩa, vì thiên hạ không cho, này đây cũng không xếp là có thể uy hiếp đến giang sơn.
Hiện nay có thể chấn động xã tắc Đại Tề chỉ có thế tộc đời đời nắm giữ binh quyền Đại Tề ---- Quan Tây thế tộc.
Mà Nguyên thị chính là Quan Tây thế tộc mạnh nhất trong gia tộc, Nguyên Tử Độ lại là tử tôn duy nhất của gia tộc này.
Vì lẽ đó thông tin từ ánh mắt của Nguyên Tử Độ thật không thể lơ là.
"Phò mã ? Phò mã ? !"
Tô Hạo chính là đang xuất thần, hoảng hốt nghe có người hoán nàng, mới mang ánh mắt nhìn hai bên một chút, mới biết Hoàng Thượng đứng dậy nâng chén, mọi người đồng thời chúc rượu Thái hậu , thấy Tô Hạo vẫn ngồi ngay ngắn bất động, liền lên tiếng gọi nàng.
"Phụ hoàng. . . . . ." Tô Hạo đáp một tiếng, vội vàng nâng lên chén rượu trước mặt , theo mọi người uống một hơi cạn sạch.
Nguyên là Hoàng thượng biết nàng không uống được rượu, đặc biệt sai người vì nàng chuẩn bị một bình rượu trái cây, ngọt ngào bên trong mang theo mấy phần mùi thơm ngát, chỉ một chút cay, nàng uống rượu này cũng không say được.
Mọi người uống xong ngồi xuống, Tô Hạo không khỏi quay đầu đến xem Trường Ninh, Trường Ninh hình như có phát giác, chậm rãi liếc mắt coi nàng.
Trường Ninh phát hiện, lần này, ánh mắt Tô Hạo cùng với trước kia không giống nhau, nàng chưa từng gặp qua , hơn nữa trong lúc nhất thời, nàng càng đọc không hiểu thâm ý trong đó.
Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, từ Tử Quang điện đi ra, Tô Hạo hi vọng lần thứ hai có thể gặp được Nguyên Tử Độ, muốn nhìn ánh mắt hắn xác thực thêm lần nữa, đáng tiếc là không gặp.
Trường Ninh thỉnh thoảng quay đầu nhàn nhạt nhìn nàng, nhưng trước sau chưa nói một lời.
Đêm hôm ấy Tô Hạo mơ thấy mộng.
Mơ thấy Nguyên Tử Độ thống lĩnh cấm vệ quân tiến vào Càn Cùng Cung đánh giết, dùng trường kiếm chỉ vào Hoàng đế chất vấn, "Bệ hạ tại sao không đem công chúa điện hạ gả cho vi thần ?". Không chờ Hoàng đế mở miệng liền đem trường kiếm đâm vào lồng ngực Hoàng Thượng.
Sau đó cấm vệ quân từ trong cung lao ra, tiến thẳng đến phò mã phủ, lập tức cướp Trường Ninh ở dưới tàng cây Hạnh Hoa chạy như bay, lưu lại tiếng cười vô hạn.
"Điện hạ ! Điện hạ !"
Tô Hạo ở trong mơ khóc lóc hô to, bỗng nhiên ngồi dậy, hướng về phía trước duỗi ra một cánh tay tựa như phải bắt được cái gì.
"Phò mã ?"
Trường Ninh bị tiếng la của Tô Hạo thức tỉnh, thắp sáng nến đỏ trước giường, chỉ thấy trán Tô Hạo dầy đặc mồ hôi, trên mặt mang óng ánh hai hàng nước mắt chân trâu, vẻ mặt cực kỳ bi thương thống khổ.
"Ta ở đây, " Trường Ninh nhẹ giọng an ủi, "Phò mã mơ thấy ác mộng ?"
Tô Hạo lúc này mới thanh tỉnh lại, biết vừa rồi là làm mộng, giọng nói nhỏ như muỗi trả lời, "Ác mộng mà thôi" cúi đầu, ánh mắt không biết nên nhìn về đâu, cảm thấy lúng túng, không biết chính mình vừa nãy hô cái gì?
"Không có chuyện gì là tốt rồi, " Trường Ninh đem cây nến thổi tắt, một lần nữa nằm xuống, "Đêm đã khuya, Phò mã nhanh ngủ đi."
"Ân." Tô Hạo đáp một tiếng, nhẹ nhàng nằm xuống.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa gió tích tí tách, Tô Hạo vẫn sợ hãi không thôi, ở trong chăn ngủ cuộn thành một vòng, thân thể có chút run.
Hình ảnh trong mộng thực sự quá chân thực. . . . . .
Tô Hạo chớp mắt, nhất thời khó có thể ngủ.
Yên Tĩnh, Trường Ninh bỗng duỗi ra một cánh tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Thân thể Tô Hạo cứng đờ, tiện đà chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ nội tâm tuôn ra, đưa cả người nàng nhấn chìm vào một loại ôn nhu chưa từng có, nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống mấy giọt nước mắt, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau Tô Hạo như cũ, trời vừa sáng rời giường, rửa mặt xong ăn một chút điểm tâm thanh đạm, vào cung thị giảng.
Lúc Trường Ninh thức dậy rửa mặt đã không còn nhìn thấy Tô Hạo, ăn xong điểm tâm sáng lẳng lặng ngồi ở cạnh bàn trầm ngâm chốc lát, nhớ đến đi tới thư phòng của Tô Hạo.
Ở bên ngoài hành lang, một vị lão gia nhân đâm đầu đi tới, nhìn thấy Trường Ninh, khom người làm bộ dáng hành lễ thuận theo né tránh.
Lúc đầu Trường Ninh không chú ý đến lão gia nhân này, cho đến khi đi đến bên cạnh mới quay đầu đánh giá một chút, chỉ thấy hắn chiều cao bảy thước, râu tóc đều một màu xám trắng, một thân áo xanh không dính một hạt bụi, thanh tịnh tựa như không phải người dưới nhân gian.
Trong lòng Trường Ninh hơi động, dừng bước lại, bình tĩnh coi hắn, lệnh "Ngẩng đầu lên."
Lão nhân nghe vậy ngẩng đầu, chắp tay hành lễ nói, "Công chúa điện hạ."
Trường Ninh gật gù, hỏi hắn, "Ngươi là?" Ánh mắt vẫn còn đang đánh giá lão nhân, lão nhân này cũng không có cao to, ngũ quan cũng cực kỳ bình thường, tư thái ôn hòa đứng ở nơi đó, nhưng làm cho người ta có cảm giác như đội trời đạp đất, trong nháy mắt người trong thiên hạ đều chỉ như vai phụ, còn vai chính chỉ có mình hắn.
"Chỉ là họ Ngô tên Tương, là sư phó của Phò mã."
Trường Ninh bừng tỉnh nhớ lại, "Ngươi chính là vị kia dạy Phò mã lưu thông khí huyết, Lão Sư Phụ điều trị nội tức ?"
Ngô Tương nói, "Bất tài chính là tại hạ."
Trường Ninh gật gù, "Lão Sư Phụ cực khổ rồi." Liền rời đi
Vừa là sư phó của Phò mã, khí chất Thanh Dật nhất định là từ trong sách toát ra rồi.
Đi tới thư phòng, Trường Ninh ngồi ở trước thư án của Tô Hạo, tiện tay cầm lấy một quyển bản thảo trên bàn lật xem.
Chỉ thấy mở đầu bản thảo viết ba chữ "Trường hận ca" , nhìn xuống hóa ra là một đoạn thơ, mỗi dòng 14 chữ, tổng cộng có 60 chữ.
"Quân hoàng trọng sắc tư khuynh quốc, ngự vũ đa niên cầu bất đắc. Dương gia hữu nữ sơ trường thành, dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức. . . . . . . Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi. Thiên trường địa cửu hữu thì tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ."
Trường Ninh xem xong, ánh mắt dừng ở hai câu cuối cùng một lúc lâu.
Như vậy, thời gian giữa trưa đều ngồi ở thư phòng Tô Hạo.
Buổi tối trước khi ngủ, Trường Ninh trở mình nói rằng.
"Phò mã viết 'Trường hận ca' này có chút buồn.
Tô Hạo nghe xong, "Đó là xem qua một quyển cung duy dật sử nên biểu lộ chút cảm xúc, nguyên là sách sử này viết thê thảm, cũng không phải là ta cố ý bịa đặt chuyện bi quan."
Tô Hạo lén nghĩ.
Nguyên là xem thơ văn của Bạch Cư Dị nên nhớ kỹ, bây giờ nói là chính mình viết , Bạch Cư Dị hẳn là sẽ không đuổi theo lý luận chứ ? (lời của edit: mình chú thích qua một chút ở đây cho mọi người dễ hiểu: ý câu này của Tô Hạo là nàng xuyên không từ hiện đại tới, đã từng đọc qua thơ văn của Bạch Cư Dị nên viết lại, mà thời nàng xuyên không đến còn chưa xuất hiện Bạch Cư Dị nên văn thơ nàng viết ra chưa ai từng thưởng thức qua, mà nàng lại không muốn tranh công với người khác, đại ý là thế )
Trường Ninh không trả lời.
Tô Hạo lại nói, Theo ta thấy, bên trong sách này. lí do Hoàng đế trơ mắt nhìn ái phi ' uyển chuyển Nga Mi trước ngựa chết, hoa điền ủy địa không người thu ', tạo ra một trò cười, vạn cổ thẹn tên, đều bởi vì hắn không có tính cách của một bậc Quân Vương ----- quân vô hí ngôn."
Trường Ninh nghe xong, hồi lâu nói, "Thật không ?"
Tô Hạo gật đầu trùng trùng, nói, "Ừm !"
Trường Ninh bỗng nở nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói: ngày hôm nay thực sự viết không xong 2000 chữ, vì lẽ đó hợp ở trên Chương thứ 1 nổi lên. . . . . .
[ con mắt không mở ra được, ghi lại lời nói lại chỉ có thể sáng sớm ngày mai trở về ]
【 nhìn thấy trường bình , cảm động đến không được, (≥◇≤) (≥◇≤) (≥◇≤) , chờ ta ngày mai viết tiếp 】
【 ngày mai chuẩn bị xin nghỉ, muốn giải lao một ngày, vì lẽ đó nếu như không có Cập Nhật. . . . . . Đó chính là quả táo xin nghỉ 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...