Phố Hạnh Vũ


Lúc Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ quay lại lầu một, tất cả mọi người đã ngồi ở trên bàn ăn chờ hai người họ, bao gồm cả hai người đêm qua không tới, sáng nay cũng đã đến kịp để ăn sáng.
Mạc Tiểu Vũ ngồi bên cạnh Đoàn Hủ Nghiên, Đoàn Hủ Nghiên đang lột vỏ tôm cho cậu, Diêu Thanh ngồi đối diện bọn họ, bên tay phải là Kiều Hành Tín.
Bàn ăn rất rôm rả, hầu như mọi người đều đang nói chuyện với nhau.
Nhóm người này chơi chung với nhau mà không có bất kì thủ đoạn nào, bọn họ là toàn tâm toàn ý chơi với nhau, đây cũng là nguyên nhân vì sao quan hệ của Đoàn Hủ Nghiên với bọn họ khá tốt .
Sau khi ăn sáng, bọn họ thay áo choàng tắm chuẩn bị ra hồ bơi chơi, còn Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ đứng ở một chỗ để nói chuyện, hắn nói: "Khi chúng ta về nhà Hủ Nghiên sẽ mua cho em một hồ cá lớn, mua thật nhiều cá cho Tiểu Vũ, để em mỗi ngày đều có thể ngắm chúng."
Mạc Tiểu Vũ không tham lam, cậu nói, "Không cần nhiều, muốn hai con, Hủ Nghiên một con, Tiểu Vũ một con.

"
"Được, đều nghe Tiểu Vũ."
Hai người đứng ở chỗ bóng râm bên hồ bơi, thảo luận xem nên mua cá màu gì, nói cho đến khi mặt trời leo lên đỉnh, cảm giác có chút nóng mới xoay người trở về biệt thự.
Lầu một chỉ có Diêu Thanh, y đã thay áo choàng tắm thành áo thun màu trắng, đang đứng trước máy pha cà phê để pha cà phê, thấy Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ trở về, nói: "Bọn họ muốn đi bơi, các cậu có đi không? "
Lúc Đoàn Hủ Nghiên tới đây đã có ý định sẽ bơi cùng Mạc Tiểu Vũ, ngay cả quần bơi cũng chuẩn bị xong, vừa nghe Diêu Thanh nói đám bọn họ muốn đi bơi, hắn gật đầu nói: "Đi chứ, chúng tôi lên lầu thay đồ một chút.

"
Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra bên trong có năm sáu người cùng nhau đi ra, còn có mấy người ngại chờ thang máy nên đã đi cầu thang bộ xuống.
Tám hoặc chín người trong số họ mặc quần bơi toàn màu đen và đem theo đủ loại phao bơi lớn, từ những chú ngựa cầu vồng cho đến những con hồng hạc màu hồng đậm.
Thấy Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ, đám người này hi hi ha ha chào hỏi, "Lão Đoạn! Bơi chung đi! "
"Ừm, các cậu đi trước đi, tôi đưa Tiểu Vũ đi thay quần bơi."
Kiều Hành Tín ôm phao bơi hồng hạc, hỏi Đoàn Hủ Nghiên: "Tiểu Vũ có biết bơi không? "
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, "Tiểu Vũ không biết.

"

Kiều Hành Tín nhướng mày, đang định trêu chọc cậu, Đoàn Hủ Nghiên giơ tay vỗ vỗ phao bơi hồng hạc của anh, "Bớt trêu em ấy lại.

"
Đoạn Hủ Nghiên vừa nói xong, mấy người khác không hẹn mà cùng phát ra tiếng.
"yo~"
"Bảo vệ bà xã, bảo vệ bà xã."
"Nghe thấy không Kiều Hành Tín, cậu bớt trêu chọc người ta lại đi nha."
Kiều Hành Tín bĩu môi, "Aisss, tôi chỉ là muốn trêu cậu ấy chút thôi mà.

"
"Tiểu Vũ người ta không phân biệt được có phải là cậu đang trêu đùa hay không đó."
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Được rồi, các cậu mau đi đi.

"
Mọi người cười đùa, đùa giỡn đi ra ngoài, Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ đi vào thang máy, trở về lầu ba thay quần bơi.
Mạc Tiểu Vũ là lần đầu tiên mặc quần bơi, trần trụi nửa người trên và đùi khiến cậu cảm thấy kỳ lạ, chỗ nào cũng rất kì lạ, nhưng khi cậu nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên cũng giống như cậu, cậu không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.
Đoàn Hủ Nghiên cầm một cái khăn lớn khoác lên người Mạc Tiểu Vũ, dẫn cậu đến hồ bơi phía sau biệt thự.
Diêu Thanh không muốn xuống nước bơi, gối đầu lên cánh tay ngủ trên ghế dài bên hồ bơi, trên mặt đeo kính râm, trong tiếng đùa giỡn của đám Kiều Hành Tín mà thiêu thiêu ngủ.
Mạc Tiểu Vũ lần đầu tiên đi bơi, khi còn bé bà nội cậu chưa bao giờ cho cậu xuống nước chơi, cũng không cho cậu ở gần những nơi như sông hồ, Mạc Tiểu Vũ rất nghe lời, chưa từng cãi lời bà nội.
Bởi vậy, đây là lần đầu tiên Mạc Tiểu Vũ xuống nước chơi.
Nhìn hồ nước trong vắt sạch sẽ, trong lòng Mạc Tiểu Vũ có chút thấp thỏm, nhưng bởi vì có Đoàn Hủ Nghiên bên cạnh cậu nên cậu không thấy sợ hãi nữa.
Đoàn Hủ Nghiên làm mẫu một lần cho Mạc Tiểu Vũ xem, hắn giẫm lên cầu thang bên hồ bơi để đi xuống hồ bơi.
Hắn đưa tay về phía Mạc Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh hồ bơi nói, "Tiểu Vũ, đến đây.


"
Mạc Tiểu Vũ do dự nhìn nước trong hồ bơi, lại nhìn vẻ mặt ôn nhu của Đoàn Hủ Nghiên, cậu mím môi vịn cầu thang đi xuống.
Nước hồ bơi từng chút từng chút bao phủ mắt cá chân và bắp chân của cậu, lúc đầu vẫn khá ổn, nhưng khi nước ngập ngang eo và ngang ngực cậu, Mạc Tiểu Vũ lập tức bối rối gọi Đoàn Hủ Nghiên.
Cánh tay Đoàn Hủ Nghiên ôm lấy eo cậu, "Hủ Nghiên ở đây, Tiểu Vũ có thể buông tay ra, Hủ Nghiên sẽ ôm em.

"
Mạc Tiểu Vũ cảm giác được lưng của mình áp vào trong ngực của Đoàn Hủ Nghiên, sự hoảng loạn khi bị nước bao quanh cũng lập tức bay đi, bàn tay nắm chặt tay vịn cầu thang của cậu cũng dần buông lỏng.
Đoàn Hủ Nghiên: "Tiểu Vũ, em cứ đứng bình thường thôi, hồ bơi này không sâu đâu.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe xong liền thử duỗi thẳng chân xuống, kết quả quả nhiên chạm xuống đáy hồ bơi!
Nhưng mặc dù như vậy cậu cũng không dám buông Đoàn Hủ Nghiên ra, thậm chí còn xoay người vòng tay ôm lấy cổ Đoàn Hủ Nghiên, treo mình lên người Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiền đỡ cậu nói, "Tiểu Vũ thích nghịch nước không? "
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, cậu cảm thấy không thoải mái, bởi vì những thứ này đang bao lấy cậu.
Đoàn Hủ Nghiên nghiêng đầu hôn lên mặt cậu, "Chúng ta thử lại lần nữa, nếu Tiểu Vũ không thích tôi sẽ cho em ngồi lên phao bơi.

"
Vài phút sau, Đoàn Hủ Nghiên hỏi lại một lần nữa, Mạc Tiểu Vũ vẫn lắc đầu, Đoàn Hủ Nghiên liền lấy phao bơi hồng hạc bị bọn Kiều Hành Tín ném ở một bên cho cậu, đỡ Mạc Tiểu Vũ ngồi lên.
Mạc Tiểu Vũ ngồi ở trên đó, biểu cảm trên mặt cậu mới tốt lên, cuối cùng cũng có tâm trạng để nghịch nước.
Đoàn Hủ Nghiên một mực bơi bên cạnh cậu, không dám cách xa cậu, bên kia hồ bơi nước tương đối sâu, bọn Kiều Hành Tín đang chơi trò nhảy cầu, bọt nước văng lên ngày càng lớn.
Nghịch nước rất dễ đói bụng, chưa đến một tiếng, đám người này đã bắt đầu than đói bụng, Mạc Tiểu Vũ vốn không đói nhưng khi nghe bọn họ than như vậy cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Cậu ôm cổ hồng hạc, nghiên đầu nói với Đoàn Hủ Nghiên: "Nghiên Nghiên, Tiểu Vũ cũng đói bụng.

"
Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu, "Được, vậy chúng ta quay về.

"
Nói xong hắn liền ra khỏi hồ bơi, sau đó dùng khăn ôm lấy Mạc Tiểu Vũ đang ngồi trên phao bơi hồng hạc.
Diêu Thanh thấy Đoàn Hủ Nghiên đi rồi cũng đứng dậy theo, tháo kính râm và khoác khăn tắm rồi quay về.
Mạc Tiểu Vũ đi dép lê đã bị ướt đi phía sau hắn, cậu nói, "Hủ Nghiên, dép của Tiểu Vũ bị ướt.

"
Đoàn Hủ Nghiên dừng bước quay đầu lại hỏi cậu, "Muốn đổi với Hủ Nghiên không? "
"Muốn."
Hai người đổi dép cho nhau.
Diêu Thanh đi ở phía sau nhìn thấy nhịn không được lắc đầu cười, "Các cậu đang làm gì vậy? "
Mạc Tiểu Vũ vẻ mặt nghiêm túc trả lời y, "Tiểu Vũ với Hủ Nghiên đang đổi dép.

"
"Tại sao lại đổi?" Diêu Thanh hỏi, "Dép của A Nghiên cũng ướt mà.

"
Mạc Tiểu Vũ mím môi, cậu đương nhiên biết dép lê của Đoàn Hủ Nghiên cũng ướt, nhưng cậu chính là muốn cùng Đoàn Hủ Nghiên đổi dép.
Mạc Tiểu Vũ nói không nên lời, cậu nhìn về phía Đoàn Hủ Nghiên cầu cứu, Đoàn Hủ Nghiên nắm lấy tay cậu bất đắc dĩ cười cười, "Không có vì cái gì cả, em ấy là đang làm nũng.

"
Diêu Thanh nghe được nhướng mày, "Cậu cũng quá hiểu cậu ấy quá nhỉ.


"
"Thích em ấy tự nhiên sẽ hiểu em ấy."
Diêu Thanh dài một tiếng ừ một tiếng, bỗng nhiên hỏi: "Cậu dạy cậu ấy sao? "
"Một nửa là vậy."
"À~ Tôi thấy hình như cậu ấy đã biết vài thứ mà mình cần biết rồi, cậu ấy đang ghen đó, vừa nhìn vào là biết."
Đoàn Hủ Nghiên lắc đầu, "Em ấy còn không hiểu ghen là gì, suy nghĩ của em ấy rất đơn giản cũng rất dễ đoán, lần đầu em ấy gặp cậu, thấy cậu khá thân với tôi nên em ấy chỉ muốn chứng minh rằng bản thân mình thân với tôi nhiều hơn thôi.

Đó không phải ghen.

"
"Phải không?" Diêu Thanh rõ ràng không đồng ý, y nhìn mặt Mạc Tiểu Vũ, bỗng nhiên nói: "Cậu có muốn thử một chút không? "
Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, không nghe rõ, "Thử cái gì? "
"Thử xem cậu ấy có hiểu cái gì gọi là ghen hay không, chính là cách này .......!ừmmm cậu có thể sẽ đau lòng một chút.

"
Đoàn Hủ Nghiên chưa từng nghĩ tới muốn đi thử Mạc Tiểu Vũ, nhưng cách mà Diêu Thanh nói lại làm cho hắn có chút tò mò, mà điều hắn càng tò mò chính là, Diêu Thanh làm sao biết Mạc Tiểu Vũ sẽ có phản ứng gì?
Đoàn Hủ Nghiên còn đang suy nghĩ những vấn đề này, Diêu Thanh nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Vũ, bỗng nhiên tiến tới gần Đoàn Hủ Nghiên, hai tay y chạm vào khuôn mặt của Đoàn Hủ Nghiên đem môi dán lên trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của hắn.
Giây phút này, thời gian dường như ngừng lại...
Đám người Kiều Hành Tín đi phía sau ba người họ, khi bọn họ đi qua góc tường, nhìn thấy Diêu Thanh cùng Đoàn Hủ Nghiên hôn nhau, nói là sét đánh giữa trời quang cũng không quá đúng, bọn họ sợ tới mức thở cũng không dám thở.
Mạc Tiểu Vũ đứng bên cạnh hai người, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bộ não của cậu không thể tiêu hóa kịp mọi thứ mà cậu nhìn thấy, nhưng trái tim cậu đã phản ứng trước.
Tim đập dữ dội khiến lồng ngực cậu như thắt lại, nghẹn đến mức hai mắt đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, một loại cảm xúc gọi là phẫn nộ đến cực điểm gây nên những cảm xúc bất bình phập như biển nhấn chìm cậu.
Đám người Kiều Hành Tín còn đang suy nghĩ ba người này đang làm gì, bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng kêu.
Mạc Tiểu Vũ giống như một con sư tử bị xâm nhập vào lãnh địa, cậu dùng sức đẩy Diêu Thanh ra,sau đó giang cánh tay chắn trước mặt Đoàn Hủ Nghiên, cau mày nhịn nước mắt sắp chảy xuống, hung dữ nói:
"Không được! Hủ Nghiên là của Tiểu Vũ! ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận