Phố Hạnh Vũ


Mạc Tiểu Vũ không thể hiểu được sự lo được lo mất của hắn, biểu tình trên mặt giống như không hiểu.
Nhưng cậu nghe Đoàn Hủ Nghiên nói bởi vì Phương Đồ lau mồ hôi cho mình cho nên đau khổ liền mím môi, đem môi dán qua giống như chim nhỏ uống nước, hôn Đoàn Hủ Nghiên, một bên hôn một bên mềm giọng nói: "Hủ Nghiên không cần đau lòng, Tiểu Vũ sẽ tự mình lau mồ hôi, để cho Hủ Nghiên lau mồ hôi, không cho người khác lau mồ hôi..."
Đoàn Hủ Nghiên nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của Mạc Tiểu Vũ, khóe miệng bất giác bắt đầu cong lên, "Thật sao? "
"Thật."
Đoàn Hủ Nghiên đưa tay ôm Mạc Tiểu Vũ vào trong ngực, cúi đầu khẽ cắn lỗ tai mềm mại kia, "Tiểu Vũ của tôi sao lại tốt như vậy? "
Hai má Mạc Tiểu Vũ dán lên vai hắn, cảm thấy ngứa cũng không né tránh, "Hủ Nghiên vẫn thích Tiểu Vũ nhất..."
"Ừm, Hủ Nghiên vẫn luôn thích Tiểu Vũ nhất." Đoàn Hủ Nghiên nói xong nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Tiểu Vũ, chúng ta nên về nhà thu dọn đồ đạc.

"
Mạc Tiểu Vũ tựa vào lòng hắn không nhúc nhích, chỉ nghi hoặc hỏi: "Vì sao? "
Đoàn Hủ Nghiên nhẹ giọng nói: "Ngày mai là sinh nhật Hành Tín, chúng ta phải tổ chức sinh nhật cho cậu ấy.

"
Mạc Tiểu Vũ vừa nghe đến bốn chữ tổ chức sinh nhật này liền đứng thẳng người, từ trong ngực Đoàn Hủ Nghiên đi ra, đôi mắt hạnh nhân tròn trịa sáng ngời, "Hành Tín sắp sinh nhật! "
Ký ức sinh nhật của Mạc Tiểu Vũ tràn ngập vui vẻ và tốt đẹp, bất kể là khi còn bé bà nội mua bánh cho cậu, hay là cách đây không lâu ở Hạnh Vũ cổ trấn tổ chức sinh nhật, Mạc Tiểu Vũ đều đặc biệt vui vẻ.
Ở trong mắt cậu sinh nhật chính là đặc biệt vui vẻ, cho nên vừa nghe Đoàn Hủ Nghiên nói sắp sinh nhật Kiều Hành Tín, Mạc Tiểu Vũ quả thực vui vẻ như sắp đến sinh nhật mình vậy.
Đoàn Hủ Nghiên cười đưa tay sờ sờ mặt Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ vui vẻ như vậy sao? Em đã nghĩ ra nên tặng gì cho cậu ấy chưa? "

Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, "Chưa.

"
"Vẽ cho Hành Tín?"
"......!Vẽ cho Hành Tín? "
"Hành Tín sẽ thích."
Vừa nghe Đoạn Hủ Nghiên nói Kiều Hành Tín sẽ thích vẽ, Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, sau khi về đến nhà tìm bút màu và giấy ngồi trong phòng khách bắt đầu vẽ.
Đoàn Hủ Nghiên ở trong phòng chuẩn bị quần áo cho mình và Mạc Tiểu Vũ, lấy ra tất cả những thứ có thể dùng được bỏ vào trong một cái balo, đợi đến khi chuẩn bị xong mới xuống lầu tìm Mạc Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, vẽ xong chưa? Đến lúc đi tắm rồi.

"
Mạc Tiểu Vũ đang ngồi bên bàn trà chuyên tâm vẽ tranh, không nghe thấy thanh âm của hắn, không những không trả lời, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Đoàn Hủ Nghiên thấy Mạc Tiểu Vũ không có phản ứng, sau khi đi xuống cầu thang liền đi về phía cậu, rón rén quỳ gối bên cạnh cậu, cánh tay chống lên bàn nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Vũ vẽ tranh.
Trên giấy vẽ màu trắng vẽ một người mặc âu phục màu đen, biểu tình thần thái đều giống Kiều Hành Tín, phía trên còn có một cái bánh sinh nhật thật lớn đủ loại màu sắc.
Mạc Tiểu Vũ vẽ rất nghiêm túc, miệng hơi mím lại.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu vẽ một lúc, tầm mắt liền từ trên giấy vẽ chậm rãi chuyển đến sườn mặt của Mạc Tiểu Vũ.
Mặt Mạc Tiểu Vũ rất thanh tú, đường cong từ sống mũi đến cằm rất đẹp nhưng lại không có vẻ nữ tính, lông mi dài kia giống như một cái quạt nhỏ, theo động tác của cậu thỉnh thoảng chớp chớp mắt nhẹ nhàng mở ra.
Đoàn Hủ Nghiên thất thần nhìn một lát, đại khái qua vài phút, Mạc Tiểu Vũ buông bút vẽ trong tay xuống thở dài một hơi, cậu theo bản năng ngẩng đầu muốn tìm Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên ngồi bên cạnh cậu, khi nhìn thấy cậu ngẩng đầu liền vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Mạc Tiểu Vũ, xoay mặt cậu lại, tiến lại gần hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.
Một nụ hôn dịu dàng và dài.
Chờ Đoạn Hủ Nghiên buông Mạc Tiểu Vũ ra, Mạc Tiểu Vũ nhìn ánh mắt của hắn có chút ướt.
Đoàn Hủ Nghiên không nhịn được hôn lên đôi mắt hạnh nhân kia, mềm giọng nói: "Vất vả cho Tiểu Vũ rồi, tắm rửa cũng không, ăn cũng không chỉ chăm chỉ vẻ tranh cho Hành Tín, Hành Tín cũng quá hạnh phúc rồi, Hủ Nghiên ghen tị với cậu ấy.

"
Mạc Tiểu Vũ mím môi cười quay đầu cầm bức tranh đã vẽ lên cho Đoàn Hủ Nghiên xem, "Nghiên Nghiên, Tiểu Vũ vẽ xong rồi.

"
Đoàn Hủ Nghiên cầm lấy bức tranh kia nghiêm túc nhìn một lần, gật đầu khen Mạc Tiểu Vũ, "Vẽ đẹp lắm, Tiểu Vũ lại tiến bộ hơn rồi, vẽ ngày càng đẹp.

"

Mạc Tiểu Vũ bị Đoàn Hủ Nghiên khen có chút thẹn thùng, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, còn dán thẳng vào cổ hắn, sợi tóc mềm mại cọ đến mức Đoàn Hủ Nghiên có chút ngứa.
Nhưng mặc kệ ngứa như thế nào, Đoạn Hủ Nghiên cũng không né tránh, chỉ cười buông bức tranh trong tay xuống, "Tiểu Vũ, chúng ta nên chuẩn bị một chút, tắm rửa thay quần áo sau đó ra ngoài ăn cơm.

"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng nhưng không nhúc nhích.
Đoàn Hủ Nghiên không có thúc giục cậu: "Tiểu Vũ có phải mệt không? "
Hắn vừa hỏi xong Mạc Tiểu Vũ liền há miệng ngáp một cái.
"Lát nữa chúng ta ngủ trên xe được không?"
"......!Ừm.

"
"Vậy Tiểu Vũ bây giờ có thể đi tắm với Hủ Nghiên không?"
Lần này Đoàn Hủ Nghiên đợi một lát mới nghe thấy Mạc Tiểu Vũ trả lời.
Hắn đỡ Mạc Tiểu Vũ từ trên mặt đất đứng lên, dắt cậu về phòng ngủ chính ở lầu hai, chờ Mạc Tiểu Vũ mặc quần áo đi ra mình mới cầm quần áo đi vào.
Hơn bảy giờ tối, Đoàn Hủ Nghiên đóng tất cả cửa sổ và tắt đèn trong biệt thự, xách balo dắt Mạc Tiểu Vũ đi vào gara.
Trang viên nghỉ dưỡng của ba Kiều Hành Tín ở ngoại ô thành phố A, lái xe khoảng một tiếng rưỡi.
Buổi tối Đoàn Hủ Nghiên không kịp nấu cơm, trên đường tìm một cửa hàng bán sủi cảo, mua cho Mạc Tiểu Vũ một chén sủi cảo tôm tươi trước, sau đó mới lái xe đi.
Kiều Hành Tín và Diêu Thanh bọn họ xuất phát sớm hơn hắn, sớm hơn hắn khoảng hai mươi phút, cho nên lúc bọn họ đến Đoạn Hủ Nghiên vẫn còn trên đường.
Mạc Tiểu Vũ thật sự có chút mệt mỏi, sau khi lên xe không bao lâu liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, cậu trên đường ngủ đến trang viên nghỉ dưỡng không có thức.
Đoàn Hủ Nghiên sau khi dừng xe cũng không đánh thức cậu, gửi tin nhắn trong nhóm.
"Tiểu Vũ ngủ rồi."

Kiều Hành Tín trả lời —— "phòng đã chuẩn bị xong."
- Ừm, đến giúp tôi lấy hành lý một chút.
――ok
Đoàn Hủ Nghiên ngồi trong xe chờ một hồi, Kiều Hành Tín mặc một bộ quần áo đen mới cầm điện thoại di động từ trong biệt thự đi ra.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn thấy anh mới mở cửa xuống xe, vòng đến ghế lái phụ, mở cửa xe ôm người đang ngủ say bên trong ra, nói với Kiều Hành: "Đồ ở ghế sau, cậu giúp tôi cầm một chút.

"
Kiều Hành Tín đi tới nhìn người trong lòng hắn, hắc một tiếng, "Ngủ cũng được, đỡ phải say xe.

"
Anh vừa nói xong, Mạc Tiểu Vũ đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, sững sờ nhìn chằm chằm Kiều Hành Tín.
Đoàn Hủ Nghiên và Kiều Hành Tín đều không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên tỉnh lại, trong lúc này nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Mạc Tiểu Vũ nhìn thẳng Kiều Hành Tín cũng không nói lời nào.
Một lúc lâu sau mới bỗng nhiên nói: "Hành Tín, chúc anh sinh nhật vui vẻ.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận