Phím Đàn Và Bàn Phím

Chap 8: Tình đầu chết yểu.
Có Danh Khôi gieo rắc những hạt mầm mang tên hoài bão, Hà Chi bắt đầu dấn thân vào con đường nghệ thuật thật sự. Qua lời giới thiệu của mẹ, cô bé được một nghệ sĩ piano hàng đầu dìu dắt từ những bước đi tập tễnh cơ bản đến hẳn chuyên nghiệp. Thầy thường tấm tắc khen Hà Chi có thiên bẩm khi thấy cô bé lanh lợi, học một biết mười và đặc biệt tiếng đàn luôn mang đủ cung bậc cảm xúc tựa linh hồn sống thực sự. Một số cuộc thi lớn cũng đã được nhắm sẵn cho Hà Chi, cô bé giống như vũ khí bí mật sắp tung ra để bùng nổ làng âm nhạc.
Thầy và mẹ đặt hết cả kỳ vọng lên vai Hà Chi, ánh mắt họ lúc nhìn cô luyện tập và những lời chỉ bảo tỉ mẩn luôn chứa bao mong mỏi, nhưng chỉ đựng chút ít yêu thương. Cô khác nào một sản phẩm đất sét đang được nhào nặn kĩ càng, chờ ngày bò vào lò nung, thành phẩm xuất ra thị trường rồi kiếm về những món hời. Đôi lúc, sự lẫn tức giận lẫn mỏi mệt đánh chiếm thẳng vào cơ thể, khiến Hà Chi chỉ muốn nằm vật ra, ngủ lăn và kệ đời trôi thì trôi nhưng cô bé vẫn luôn chăm chỉ và cố gắng, như sinh viên đã ngán tận cổ mì tôm mà vẫn đều đặn ăn. Bởi lẽ, chỉ có tiếng đàn của Hà Chi mới đẩy ngã được Danh Khôi rơi vào bầu trời nhỏ bé của riêng cô.
Suốt quãng ngày hè bỏng rát, thời gian biểu của Hà Chi kín mít hệ chẳng kém gì một doanh nhân bận rộn. Buổi sáng đến trường, cô bé kịch liệt nhồi vào óc đống kiến thức. Tan học ăn lót dạ vài ba thứ lặt vặt bày bán tại cổng trường rồi tếch thẳng tới lò luyện thi. Chiều man mát hơn tý, Danh Khôi đưa Hà Chi đi tập múa balet rồi một lớn một bé dắt nhau dạo siêu thị mua thức ăn. Thưởng thức xong bữa tối ngon ngọt cùng chàng-trai-của-mình, cô bé lại phải lưu luyến rời anh đi học đàn nguyên một buổi tối. Lê cái xác rũ rượi về đã là hơn mười giờ tối, cô bé chỉ muốn tắt thở khi liếc thấy mấy đề thi chuyển cấp đang nghễnh ngãng nằm chờ sẵn trên bàn học.
– Khuya lắm rồi đấy, em! Sáng mai dậy sớm học sau cũng được mà?
Danh Khôi vừa mở cửa căn phòng đang chưng đèn sáng choang, vừa dịu giọng nhắc nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng trang giấy loạt xoạt lật giở do quạt thổi. Cô bé con đã ngủ quên trên bàn học, đầu gối lên tờ giấy nháp ghi chi chít những phép toán, ngón tay nhỏ nắm hờ chiếc bút bi. Ánh sáng vàng từ chiếc đèn học rọi thẳng vào gương mặt xinh xắn, thế mà đôi mắt vẫn nhắm nghiền, ngủ cực sâu và cực ngon lành.
Bế Hà Chi lên giường, vừa đặt cô bé lên nệm êm đã thấy vệt lông mày nhạt cau lại, hàng mi nặng trĩu he hé nhìn anh, chất giọng ngái ngủ rời rạc phát ra:
– Sáng rồi à anh? Em lại tắt báo thức ạ?

– Đâu nào, còn chưa được mười một rưỡi.
Như con lật đật đỏ chót bỗng bật nảy ngay dậy sau cú ngã dúi dụi, Hà Chi vùng mình khỏi giường, tóc xù chân đất nhào vào bàn học, tự vỗ mạnh trán và bực dọc kêu than:
– Mới từng đấy mà đã ngủ? Ôi chết tôi rồi, trời ơi trời ạ, trời ạ trời ơi!
Điệu bộ ngố tàu của Hà Chi khiến Danh Khôi muốn cười nhưng môi chẳng vẽ nổi một đường cong ra hồn. Dáng bé tí xíu đang vật lộn với bài vở giữa khuya khoắt khiến anh xót ruột, muốn siết chặt Hà Chi vào lòng nhưng cánh tay chẳng thể nhấc. Một vòng ôm đâu tuyển thẳng Hà Chi được vào trường chuyên, anh cũng đâu phải chàng trai thật sự của cô bé. Càng ngọt ngào lúc này sẽ càng gây đắng miệng về sau.
Danh Khôi im lặng xuống bếp xay sinh tố, đặt ly có những viên đá lạnh hình ngôi sao lên bàn học Hà Chi và tự nhấm nháp một ly còn lại. Anh nghiêng đầu nhìn cô bé đang bốc đá nhai rau ráu như thỏ gặm cà rốt, khẽ hỏi:
– Sắp thi rồi cô gái nhỉ?
– Tuần sau đấy anh!
Câu trả lời của Hà Chi kèm theo tiếng thở dài thượt. Cô bé ngả hẳn tấm thân mỏi nhừ vào lưng ghế, nét mặt lo lắng, căng thẳng bỗng giãn ngay ra dưới cái véo má của Danh Khôi. Cô bé nhìn anh, cười khì.

Kì thi tốt nghiệp sắp tới là bước ngoặt cực kì quan trọng của Hà Chi. Nếu trượt vỏ chuối, bố mẹ sẽ chẳng để cô tự do ăn bám anh hai thêm, và cô sẽ phải đau óc lựa chọn xem nên ở với bố hay mẹ? Còn chàng-trai-của-cô đã ngoắc ngón út, hứa chắc nịch rằng nếu Hà Chi học hành tử tế, anh sẽ để cô tùy ý dắt đi ra mắt bạn bè và cả những cuộc chơi ương dở xì tin.
Tuy đấy không phải lí do bự nhất bởi chính Hà Chi cũng chẳng muốn ép một sinh viên IT khô khan như anh tụ tập hay đàn đúm với đám xì tin nhí nhố, cô bé chỉ đang cố hoàn thiện mình, để tình tròn trịa hơn. Càng lúc Danh Khôi càng giỏi giang đến ngỡ ngàng thì làm sao Hà Chi có thể cứ mãi là con bé nhà giàu học dốt, mải nghịch ham chơi?
Trí tưởng tượng của Hà Chi còn bay tít tắp ra tận sau này, khi đã làm vợ Danh Khôi, cô tuyệt đối không thể để bố mẹ anh mất mặt bởi cô con dâu tệ, ít hiểu biết. Hà Chi đã đề sẵn mục tiêu cho cô của năm mười tám sẽ là một cô gái học cao thành thạo đủ thứ, giỏi bếp núc, biết cắm hoa, siêu việc nhà. Tất cả, vì chàng-trai-của-cô.
Hôm đi thi về, Hà Chi vùi đầu đánh một giấc tận hơn mười sáu tiếng như gấu ngủ đông. Cô bé rất đỗi thỏa mãn khi đã dốc tận lực chạy đua trong quãng ngày dài vừa rồi, giờ có thể thoải mái xõa mà chẳng cần lăn tăn gì sất. Hà Chi không hồi hộp chờ ngày xem kết quả, cô tin chắc mình sẽ lọt vào trường chuyên với bài thi khá vừa rồi.
Sau kỳ thi, lúc Hà Chi thảnh thơi hơn chút cũng là lúc chàng-trai-của-cô mải xây đắp những viên gạch sự nghiệp đầu tiên. Anh chính thức đầu quân vào ngành cảnh sát, để người ngoài không dòm ngó và gán cho anh cái mác COCC * thì anh phải càng nỗ lực gấp mấy lần họ. Còn Lâm Viên đã xin nghỉ việc, né chiếc máy bay bà già xấu xa. Cũng có bao sếp lớn muốn túm anh về nhưng Lâm Viên chưa vội, cứ đủng đỉnh tận hưởng những ngày cuối còn trong lốt sinh viên rồi sẽ xả thân lao vào cuộc sống sau.
[ * COCC: con ông cháu cha. ]
Một chiều thứ bảy nhạt thếch, Hà Chi ngồi nhà ép mình xem chiếc đĩa DCD thầy đưa, đã tổng hợp sẵn những màn biểu diễn ấn tượng của những thí sinh nặng kí tham gia cuộc thi piano năm trước. Lúc MC nhắc tới một du học sinh đến từ Los Angeles, Lâm Viên đang nằm ngủ cạnh bên bỗng hé mắt, phóng ra ánh nhìn sắc như lưỡi dao lam. Khi cô gái trẻ xuất hiện trên màn hình, anh rủa thầm một tiếng rồi với lấy điều khiển tua đến thí sinh khác. Trước vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của Hà Chi, Lâm Viên làu bàu:
– Cô ta có đoạt giải không? Không chứ gì? Thế em xem làm quái gì nào? Ồn chết! Chọn giỏi nhất xem thôi!

Hà Chi hung dữ lườm Lâm Viên, nhét thẳng vào miệng anh một hột lạc bọc mật ong. Dạo này anh trai cô thường mang bộ dạng bí bách, rối rắm như con côn trùng mắc kẹt trong mạng nhện. Có lẽ do bà sếp cũ vẫn chưa buông tha cho anh. Hà Chi thường thấy Lâm Viên mang về những bức thư rồi thẳng tay đốt sạch, không để cô mó đến và lại càng không cho Danh Khôi sờ tới. Anh hay thở ngắn thở dài khi thấy cô và Danh Khôi bên nhau, hẳn đã cô đơn quá lâu nên đâm ra ghen tị. Sau vụ đám côn đồ, Lâm Viên đã bỏ tiệt thói trêu gái, sợ chính em gái anh sẽ liên lụy.
Một tối buồn tẻ, Danh Khôi về nhà giữa đêm muộn, lặng lẽ cất chiếc cặp đựng laptop cạnh giá đựng giày, hé cửa phòng Hà Chi và nhẹ bước vào xem cô ngủ thế nào. Bỗng một đôi tay nhỏ từ trong chăn vươn ra ôm chầm lấy cổ anh, làn môi mềm mại nhướn đến môi anh … hôn. Nụ hôn khẽ khàng tựa cánh chuồn lướt trên mặt nước, chỉ kéo dài trong vài tích tắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm Danh Khôi cứng đờ.
– Anh ơi, thiếu nửa điểm thôi là em thủ khoa rồi!
Danh Khôi wow lên kinh ngạc,anh bất ngờ đến nỗi ôm chặt cô bé, quên cả cơn giật mình do chiếc hôn bất chợt vừa rồi.
– Hà Chi giỏi lắm, thích anh thưởng gì nào? – Danh Khôi xoa đầu cô bé, cười mãi.
– Đàn piano ạ! – Hà Chi chớp mắt vòi vĩnh.
– Mẹ mua cho em rồi mà?
– Ứ thích chiếc đó! – Giọng Hà Chi ương bướng, mũi nhăn nhăn.
Danh Khôi bật cười ngồi xuống cạnh mép giường, đáp lại đầy chiều chuộng:

– Được thôi! Chủ nhật anh dẫn Hà Chi đi mua nhé!
– Khỏi cần ạ! Em chỉ thích mỗi chiếc piano trong phòng anh thôi! – Hà Chi dụi dụi mái đầu rối vào ngực Danh Khôi, nũng nịu với anh như mèo con đang bò trườn vào lòng cậu chủ đòi cá rán.
Căn phòng bỗng im lặng. Bóng tối phủ lên gương mặt chằng chịt cảm xúc của chàng trai. Anh hít một hơi nhẹ rồi lắc đầu. Cái lắc đầu chỉ khẽ tựa chiếc lá rung mình trước gió nhưng khiến Hà Chi mất ngủ cả đêm như hớp hết ly cà phê đen đặc. Những giọt nước mắt trào ướt gối.
***
Bước khỏi nhà tắm, đang lồng dở chiếc áo phông, Danh Khôi bỗng sửng sốt nhìn Hà Chi đang đứng chờ sẵn đó, mặt hằm hằm như muốn băm anh ra nấu thịt viên. Anh im lặng nhìn cô bé, soát lại một lượt xem mình đã phạm phải lỗi gì? Sau cái hôm anh từ chối tặng lại chiếc piano, cô bé cũng đã vui vẻ để anh đền bù bộ tượng của các nhân vật Attack on titan và Gintama. Khác hẳn với cô em gái luôn nhõng nhẽo, cứng đầu với Lâm Viên, Hà Chi với anh là bé con dễ tính lạ lùng.
– Tối thứ sáu lớp người ta liên hoan cuối năm! Bạn bè người ta đều đưa người yêu đến! Anh không rảnh cũng không cần đâu!
Hà Chi giận dỗi nói nhanh rồi quay ngoắt bỏ về phòng, hung hăng gặm tai gấu bông. Khắp trường đang xì xào bàn tán về điểm thi chuyển cấp cao ngất ngưởng nghị của một con bé vốn chỉ có sức học lẹt đẹt như Hà Chi. Chẳng ai chịu nhìn vào những đêm ngày miệt mài bên sách vở mà chỉ chăm chăm soi mói vào người bố làm to có quan hệ rộng rãi của cô. Hà Chi càng rước thêm điều tiếng khi lỡ vui miệng nói ra bạn trai cô bé là Danh Khôi, chàng trai trẻ đang xuất hiện trên trang nhất của những tờ báo lớn. Anh vừa chập chững vào ngành cảnh sát đã tóm gọn nhóm hacker lừa đảo khét tiếng vẫn luôn là mối đe dọa lớn. Hà Chi chẳng ngờ tiếng tăm Danh Khôi lan nhanh thế, cũng chẳng ngờ anh không chừa nổi chút thời gian để đưa cô đi học. Mãi không thấy anh đâu, Hà Chi nghiễm nhiên trở thành con bé trơ tráo. Những kẻ vốn chướng mắt sẵn với Hà Chi nay lại được dịp thỏa thích móc mỉa, đay nghiến cô bé mà không sợ bị chê xấu tính, trái lại lại được kẻ tha hồ cổ vũ. Trong mắt toàn trường, Hà Chi kẻ hề xấu xí.
– Xin lỗi, anh sẽ không lơ đãng thế nữa! – Danh Khôi đặt tay lên vai Hà Chi, giọng ấm áp như tẩm mật ong – Thứ sáu hả? Anh sẽ xin nghỉ một hôm, đưa Hà Chi đi chơi rồi tối sẽ đến nhà hàng gặp bạn em nhé?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui